Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 473: Đội viên cứu hỏa Tô tiên sinh
Nhã tập?
Ai mà không đi chứ!
Ra vẻ thong dong, thấy biến không sợ hãi, như đầu rồng giá lâm lúc trước, trò chuyện vui vẻ cùng đám văn nhân, cùng lắm được bọn họ thổi phồng một phen, lại tiếp tục làm mấy bài thơ ca…Sau đó thì sao? Cho hắn cũng không có lợi ích thực tế lớn như thế.
Ngụy Vương Lý Thái gặp chuyện, ai có được lợi lớn nhất? Đương nhiên là Thái tử địa vị nguy cơ tràn ngập rồi, cho nên Lý Thái thật sự không hy vọng bắt được thích khách. Từ nhỏ sinh gia trong nhà đế vương, độ mẫn cảm chính trị rất cao, cho dù là gặp phải ám sát, gã cũng suy nghĩ làm thế nào lợi dụng chuyện này để thay đổi lợi ích lớn nhất.
Về phần bắt vài tiểu mâu tặc làm vật hy sinh, Ngụy Vương điện hạ sao có thể để tâm đến.
Cho nên, không bắt được người, mới tọa ổn việc này.
Chỉ dựa vào sự sủng ái của hoàng đế bệ hạ đối với gã, gã không cần làm gì cả, chỉ cần ra vẻ chấn kinh quá độ, tăng thêm lửa giận cho hoàng đế là đủ.
Kỳ thực nếu có thể, Lý Thái nguyện bị trúng một đao, như vậy hiệu quả còn cao hơn. Nhưng vấn đề là thích khách không có khả năng phối hợp diễn trò với gã, nếu chẳng may thực sự giết gã thì làm sao, chỉ đành lui mà tính tiếp mà thôi.
Lý Thái quát to một tiếng:
- Lại có đám gian tặc lớn mật ám sát bổn vương, thị vệ các ngươi mau chóng bảo vệ bổn vương hồi phủ.
Lý Thái giả bộ run rẩy thúc ngựa đi.
Thiết Vô Hoàn vốn là thị vệ Ngụy Vương phủ, không có việc tự có thể xin nghỉ, nay có chuyện xảy ra thì không thể nào bỏ mặc Vương gia mà thảnh thơi đi uống rượu mừng được.
Thiết Vô Hoàn ôm quyền với Lý Ngư:
- Tiểu lang quân…
Lý Ngư hiểu ý, không đợi gã nói hết liền gật đầu:
- Mau bảo vệ Vương gia về phủ, ngày khác rảnh ngươi lại đến, chúng ta sẽ bù bữa rượu này.
Thiết Vô Hoàn cười lớn:
- Được.
Rồi sải bước đuổi theo Ngụy Vương Lý Thái.
Nhiếp Hoan nhìn đám du hiệp đang đắc ý trở về, hỏi lớn:
- Có ai bị thương không?
Có người đáp lại:
- Không có, chỉ có hai huynh đệ bị xây xát nhẹ thôi. Tuy nhiên, Khổng Lão Tứ chết rồi, bị người ta đâm một đao trúng tim.
Nhiếp Hoan thở dài, khoát tay:
- Để lại hai người đi mua hai cỗ quan tài, dưới núi Chung Nam chọn hai mảnh đất tốt.
Đám du hiệp đáp lại, trọng lời hứa coi nhẹ cái chết, chỉ sợ tàn phế, như vậy sẽ liên lụy bản thân, cũng liên lụy người khác. Về phần sinh tử, chết thì chết rồi, không phải họ vô tình, mà thật sự bị chai sạn. Tuy nhiên cũng bởi vậy, Nhiếp Hoan không có một địa bàn ổn định nhưng ở một nơi dưới chân thiên tử vẫn có thể ở thành Trường An có được địa vị cao quý như thế.
Đổi lại là người khác trong tay có hơn ba nghìn kẻ liều mạng bất cứ lúc nào cũng làm việc cho mình, đều khiến người khác ghen tị. Trừ phi hoàng đế muốn đối phó y, nếu không cũng không ai muốn đắc tội người như vậy.
Đoàn người Lý Ngư tiếp tục đi, vẫn tấu sáo và trống, diễ xiếc ảo thuật trên đường, bởi vì nhóm du hiệp này đã bình định, những người trong đoàn hát phường Đạo Đức này cũng nhanh chóng ổn định, gần như không bị ảnh hưởng gì.
Trong một trạch viện tinh xảo tam tiến phường Lan Lăng, Đệ Ngũ Lăng Nhược tạm thời đảm đương tỷ tỷ nhà mẹ đẹ của Cát Tường, đưa muội lên kiệu hoa.
Chỉ một hành động này, Cát Tường phải nhận ân tình của nàng cả đời. Lý Ngư cũng nợ nàng cả đời không trả được. Đệ Ngũ Lăng Nhược vốn cũng là một cô gái hồn nhiên, nhưng lăn lộn ở chợ Tây mười năm, thủ đoạn đã vô cùng sắc bén, nàng có thủ đoạn, cũng có thực lực, may mắn điều nàng làm chỉ là muốn gia tăng tình cảm với các cô gái Lý gia, nếu như nàng có tâm đấu, chỉ sợ với ngay cả Long Tác Tác cũng phải thua.
Bên này Lý Ngư đến trạch để ở phường Lan Lăng, mọi người vây đông đúc, nhất thời cũng không thể nói được những câu tình ý, chỉ biết dùng mắt để nói. Người điều khiển chương trình đã làm xong thủ tục, cũng đã đón được Cát Tường về phường Diên Khang, bên kia còn có rất nhiều khách khứa đang chờ.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, mặt trời đã ngả về tây, toàn thành là ánh chiều tà vàng óng, tựa như rót chiếu cả thành Trường An. Ngụy Vương Lý Thái giờ đây nào còn có khí độ ung dung tao nhã, gã rõ ràng không có tiếp xúc nhiều với đám thích khách này, thời khắc nguy hiểm nhất chính là La Bá Đạo kia đánh búa ra, khiến gã ngã xuống, ba thích khách đồng thời xông lên, tuy nhiên may mắn đã được Thiết Vô Hoàn đúng lúc xuất hiện giải vây.
Nhưng khi Ngụy Vương Lý Thái trở về phủ, các trưởng sử, thuộc hạ nghe nói chạy ra Vương phủ, thấy Vương gia ngồi trên lưng ngựa, hoảng sợ giống như chó nhà có tang, chân run lẩy bẩy, đá ngọc trên đầu đã rơi, khăn buộc đầu cũng rơi, tóc tai bù xù, nhìn vô cùng thảm hại.
Chúng quan viên vội vã đỡ Vương gia xuống ngựa. Lý Thái xuống ngựa, mới kêu gào:
- Làm ta sợ phát khiếp.
Hai chân đạp một cái ngất xỉu trong lòng đám quan viên. Đám quan viên sợ hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng khênhgã đi vào trong, gọi lang trung tới.
Không nhắc tới bên này Lý Thái giả bộ như nào, lại nói đến Đông Cung Lý Thừa Càn. Từ lúc phái ra nhân mã, y lại phái người khác mặc thường phục trà trộn vào trong đám đông, quan sát toàn bộ quá trình ám sát. Bên kia vừa bại, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vì tránh tai mắt người ta mà vội vàng mang theo mấy tên thích khách còn sống sót chạy ra khỏi thành, muốn lách một vòng lớn rồi đổi quân trang, lặng lẽ trở về quân cung.
Mà thám tử kia cũng đã lặng yên quay về Đông cung.
- Ám sát đã thất bại?
Lý Thừa Càn sắc mặt tái nhợt:
- Phế vật. Hai tên phế vật. Cả ngày ở trước mặt bổn cung khoe khoang bản lĩnh của mình, vậy mà chút việc cũng không làm được, đúng là hai tên ngu ngốc.
Lý Thừa Can ham rượu, mê sắc, dễ giận, dễ nổi điên, vừa nghe được tin tức lập tức nổi giận, cầm bình sứ cổ ngỗng quẳng xuống vỡ nát, thở hồng hộc đi qua đi lại, chỉ vào người báo tin, quát:
- Đi! Nhanh đi mời Tô tiên sinh đến!
Tô Hữu Đạo, vẫn là phụ tá mưu sĩ mà Lý Thừa Càn tín nhiệm nhất. Nhưng tín nhiệm và nghe theo là hai việc khác nhau. Nói gì nghe nấy, đó là Lý Thừa Can lúc thiếu niên, từ khi dần dần trưởng thành, cũng không biết có phải tính tình thay đổi hay là vì nguyên nhân khác, đã từ một đứa bé dễ bảo trở thành một con gấu điên rồi.
Y rất tự sướng tự cho là mình thông minh đi gây chuyện, thời điểm gây chuyện luôn gạt, đề phòng Tô Hữu Đạo. Nhưng một khi biến thành cục diện rối rắm khó xử lý thì lập tức khóc sướt mướt đòi tìm cha mẹ về rồi.
Tô Hữu Đạo nhận được tin tức chấn động, y căn bản không biết Lý Thừa Càn lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Ám sát Ngụy vương?
Cho dù thành công thì thế nào! Năm đó Lý Thế Dân xử lý Thái Tử Lý Kiến Thành, do đó có được địa vị Thái tử, là bởi vì Lý Thế Dân đã lập nên được thế lực khổng lồ, chỉ cần xử lý được Thái tử, là có thể tranh giành được. Lý Uyên đem thiên hạ giao cho bất luận một vị Hoàng tử nào, lúc ấy những hoàng tử kia hoàn toàn không có có rễ không gốc.
Thiên hạ Đại Đường vừa mới thành lập, dù có điều kiện tiên quyết này, Lý Uyên vẫn cắn răng phò trợ Lý Thế Dân lên làm Thái tử, chính là bởi vì lúc ấy hắn đã bao vây hoàng cung, phái võ tướng Uất Trì Cung hung hãn như vậy tiến cung báo tin Lý Uyên mới thuận tay đẩy thuyền. Nói cách khác, bản thân Lý Uyên hãy còn khỏe mạnh, cũng không dám giết Lý Thế Dân, lại tốn vài năm bồi dưỡng một người nối nghiệp khác.
Lý Thừa Càn có tài đức gì, cũng dám noi theo hành động vĩ đại năm xưa?
Ngươi không hề có thế lực lớn mạnh, ngươi có thể uy hiếp đương kim thiên tử được hay sao?
Hoàng đế vốn không thích ngươi nhất trong số các hoàng tử, vậy mà ngươi còn phải làm như vậy, tự tìm đường chết hay sao?
Tô Hữu Đạo vội vã đi Đông cung.
Trên đường đi, y càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, phổi như muốn nổ tung, nhưng đi được nửa đường thì cơn tức giận đã tan thành mây khói. Chủ công dù có ngu xuẩn thì cũng phải bảo vệ hắn, tức giận thì làm được gì.
Y là người của Tô gia, Hoàng Thái Tử phi cũng là người Tô gia, loại liên minh này một khi thành lập, căn bản không thể phản bội, nếu phản bội, tân chủ công và y cũng không thể lập nên quan hệ liên minh vui buồn cùng hưởng, cho nên y đành đem hết khả năng bảo vệ phò trợ Lý Thừa Càn.
Chống đỡ, bất kể bao nhiêu đắng khổ cũng phải chống đỡ.
Chỉ cần chống đỡ được đến khi hoàng thượng băng hà, còn chưa lập Thái Tử khác, toàn bộ cái giá kia cũng đáng.
Nghĩ đến đây, Tô Hữu Đạo vừa đi, vừa tính toán phương thức “chùi mông” cho Thái tử. Khi đi đến cửa Đông cung, y đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận