Tiêu Diêu Du

Chương 609: Khách từ phương xa tới.




Chương 612: Xuất kỳ bất ý.
Lý Ngư chưa từng nhìn thẳng vào tình cảm của mình và Dương Thiên Diệp, hai người từ khi quen biết tới nay, hắn vẫn lấy câu “từng là cố nhân, sao có thể ngồi yên nhìn cô tự nhảy vào hố lửa” làm lý do, thản nhiên can thiệp nhiều hơn vào chuyện của Dương Thiên Diệp, một câu “ta muốn tốt cho cô” mặc kệ người ta tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, vẫn luôn luôn là ta muốn tốt cho cô thôi.
Thế nhưng những chuyện mà Dương Thiên Diệp làm có chuyện nào mà không phải đại sự diệt vong? Hắn và Dương Thiên Diệp có quan hệ gì đáng để hắn phải làm như vậy? Đáng để hắn đánh đổi mạng sống? Mà hắn, chuyện mà hắn làm, Dương Thiên Diệp cũng chưa từng tra cứu, mỗi lần tức giận nàng đều phát hỏa, thế nhưng đều là hắn phá hoại nàng mà thôi.
Ta… vì sao lại quan tâm đến chuyện của cô ấy như vậy, vả lại còn rất tự nhiên nhúng tay vào nữa chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Ngư rốt cục hiểu được, có lẽ… lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhìn thấy dung nhan thanh lệ như tuyết đó, cô ấy đã tiến vào trong lòng hắn. Từ đó về sau ở trong phủ Võ Đô đốc, sau đó cùng nhau trốn tới Lũng Hữu, giữa hai người bất giác tình cảm đã được gieo xuống.
Trở về núi, Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt còn chưa trở về, đó là một chuyện tốt, điều này nói rõ bọn họ thật sự thấy hứng thú với thành Chiết Mai, Lý Ngư rất cao hứng, nếu có thể vì vậy mà có lui tới mậu dịch với Lũng Tây Lý Phiệt, tương lai rất có triển vọng!
Trong đại sảnh, Cát Tường đang chơi đùa cùng ba đứa bé, nói thật, với tính tình của Long Tác Tác thì không thể kiên trì chơi cùng ba đứa bé, nhất là một chốc lại khóc, đứa kia đái, đứa này gào thét muốn ăn sữa, người kia phải béo phệ, có thể hành hạ nàng chết.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tính tình cởi mở hơn chút, hai nàng cũng rất kiên nhẫn với con của aimình, thế nhưng hi nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ lớn, chăm sóc con cẩu thả, Cát Tường và Phan Nương Tử nhìn hai nàng ôm đứa bé này chơi đùa đứa bé khác mà hết hồn, cho nên đại khái do Cát Tường chịu trách nhiệm.
Cát Tường thích trẻ con, thế nhưng ông trời vẫn không chịu ban thưởng cho nàng một thân sinh cốt nhục của chính mình, hiện tại coi mấy đứa bé này như chính mình sinh ra, chăm sóc vô cùng tốt. Hơn nữa quả quyết không thảm hại như Lý Ngư, khi Lý Ngư vào phòng khách, đã nhìn thấy một mẹ ba đứa con, tình cảm vô cùng ấm áp.
Cát Tường cầm tay Lý Nhị Bảo, đang nhẹ nhàng lắc lắc, Lý Nhị Bảo vừa mỉm cười vui vẻ vừa nhìn Cát Tường chăm chú, Lý gia Đại Bảo bò loạn trên giường, nó đẩy mấy món đồ chơi nhỏ, mà Lý gia Tam Bảo thì mắt tròn vo lúc thì nhìn nương nương lúc thì nhìn đại ca.
Nhìn con nhỏ cười ngây ngô và dễ thương, Cát Tường đầy thương cảm. Tuy nàng coi những đứa bé này như con của mình nhưng nàng thật sự muốn có một thân sinh cốt nhục của mình. Thế nhưng tới lúc này Tác Tác đã mang thai lần thứ hai rồi mà nàng vẫn hoàn toàn chưa có gì.
Nói lý ra, Cát Tường đã dùng không biết bao nhiêu biện pháp, cầu nguyện, cầu thần, điều trị…mà nay Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh mới sinh không lâu, Tác Tác lại hoài thai, mỗi ngày phu quân đều tá túc ở chỗ nàng, làm bạn ân ái, cá nước thân mật, hết sức thường xuyên nhưng bụng vẫn không thấy có kết quả.
Hiện tại thậm chí Cát Tường không dám nhắc lại, không dám nghĩ về nó nữa, tuy nói Lý gia xem như đã thịnh vượng, không lo lắng về sau, cho nên Phan Nương Tử và Lý Ngư không nhất định đặt trách nhiệm sinh sản trên vai nàng, thế nhưng chính nàng lại có một loại cảm giác tự ti vô hình.
- A! Phu quân đã trở về.
Cát Tường đang xuất thần, bỗng nhiên ý thức được Lý Ngư vào phòng khách bèn vội vàng đứng dậy chào đón.
- Ừ, vừa mới ra ngoài một chuyến.
Lý Ngư đè vai Cát Tường để cho nàng ngồi xuống, ngồi sát cạnh nàng, đùa với con:
- Vất vả cho nàng rồi, để nàng cả ngày phải chăm sóc mấy nhóc này.
- Nào có, khổ tâm của phu quân, lòng ta hiểu mà.
Đôi mắt Cát Tường đỏ lên, ôm lấy Lý Ngư:
- Bà bà và muội đang kinh doanh loại bông và dệt, nhưng thật ra là để cho muội và bà bà có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, có bà bà yêu thương, sẽ không sợ muội bị ức hiếp. Kỳ thật, Tác Tác rất tốt, sẽ không ức hiếp muội đâu. Phu quân để muội chăm sóc mấy con, cũng là tính toán xa cho muội…
Lý gia, có tư cách tranh thủ tình cảm với Cát Tường chỉ có Tác Tác. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không tính bởi vì các nàng không phải là vợ, chỉ là thiếp. Chỉ có phi thần của Hoàng đế mới có thể khiêu chiến Hoàng hậu, bất kể một gia đình quyền quý nào, thiếp cho dù có được sủng ái cũng khó có khả năng khiêu chiến vợ.
Xã hội nam quyền mấy ngàn năm, sớm tạo thành chế độ xã hội nghiêm mật, luân lý và pháp chế kín kẽ. giống như làm con mà mắng cha mẹ một câu, chính là bất hiếu nghỗ nghịch, có thể xử tử. Thiếp thị lại càng thêm nghiêm trọng, không chỉ bà chủ có quyền sinh quyền sát, mà cho dù được nam nhân sủng, vẫn có chị em dâu, huynh đệ, cha mẹ, gia tộc, quan phủ từng tầng bảo đảm. Làm thiếp luôn phải khéo léo lấy lòng nam chủ nhân là có, tranh gianh chẳng qua là tranh mấy phần sủng ái, đi lại trong phòng nàng nhiều hơn, ai dám đi khiêu khích quyền lợi và địa vị của chính thê cơ chứ? Có lẽ mấy ngàn năm qua cũng có một vài nữ nhân nỡ nào tìm đường chết như thế, nhưng đều đủ để ghi vào sử sách, làm kỳ văn lưu truyền hậu thế.
Tác Tác có tâm địa thiện lương, không cần mẹ quý nhờ con ức hiếp Cát Tường. Thế nhưng Lý Ngư cũng không dám đảm bảo mai kia thế hệ con mình trưởng thành vẫn đối với Cát Tường trước sau như một, hiện giờ đủ mọi chuyện cũng là vì Cát Tường, Cát Tường cũng thông minh, đương nhiên hiểu rõ.
- Ngốc ạ, nghĩ gì nhiều như vậy, hiện tại không ai dám ức hiếp nàng, về sau cũng vậy, ta chỉ sợ nàng rảnh rỗi sẽ nghĩ ngợi linh tinh, cho nên mới tìm chút chuyện cho nàng làm. Đừng lo lắng, khi chúng ta ở đây ổn định, ta sẽ đưa nàng về Trường An một chuyến, chúng ta tìm Tôn thần y xem, nhất định sẽ sinh một tiểu bảo bảo của nàng và ta.
Cát Tường nghe vậy vui mừng, kỳ thật nàng cũng vẫn có ý tưởng như vậy, nhưng về Trường An quá mức xa xôi, lại tự ti nên nàng không dám. Nàng nhìn Lý Ngư, sắc vui mừng chợt tắt nói:
- Lang quân, huynh có tâm sự à?
Lý Ngư ngẩn ra, bật cười nói:
- Cũng chỉ có nàng nhìn ra, nếu đổi là Tác Tác, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ không phát hiện ra.
Cát Tường cầm tay hắn dịu dàng nói:
- Sao thế, gặp việc khó gì à?
Lý Ngư do dự một chút, nói ra chuyện của Dương Thiên Diệp. Chỉ có trước mặt Cát Tường hắn mới tự do tự tại không hề áp lực, có tâm sự gì cũng nguyện nói hết cho nàng nghe.
Cát Tường nghe vậy, trầm ngâm một lát, nói:
- Dương cô nương ư… Khi ở Lợi Châu, muội thật sự coi cô ấy là em vợ của Võ Đô Đốc. Ừ… Dương cô nương có phong độ đại gia, hiên tại huynh là Tước gia rồi, tương lai tiền đồ không lường được, đối nhân xử thế, lui tới xã giao, có khi khó tránh khỏi cần lui tới với nữ quyến người ta. Tác Tác tính tình không hợp, muội lại không hiểu quy củ nhà quyền quý, Thiên Diệp cô nương sẽ trở thành nội trợ hiền của huỳnh đấy.
Lý Ngư vội nói:
- Chớ nói nhảm, muốn nói tới hiền nội trợ, làm sao hiền hành được như nàng. Ta chỉ càng nghĩ, chỉ cảm thấy, ta đối với cô ấy, dường như…
- Vậy thì đi làm đi. Lang quân cái nan đề gì mà không giải quyết được ạ, sao với chuyện này lại lúng túng thế?
Lý Ngư nói ra tâm ý của mình, Cát Tường cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, tuy chưa nói tới vì vậy mà vui mừng. Nguyên nhân chính là nàng là người sinh trưởng trong thời đại này, từ nhỏ chịu giáo dục sâu sắc, mưa dầm thấm đất, khiến nàng cảm thấy chuyện này là chuyện đương nhiên.
Nếu như nói có một chút tư tâm, nàng lại càng hi vọng có một Dương Thiên Diệp vào cửa, Tác Tác và nàng đều là chính thê, người ta đã có một đứa con, Tác Tác sẽ không đối với nàng không tốt, chỉ khi nào gia tộc lớn hơn, khó bảo toàn những người khác trong gia tộc, nhất là nô bộc hạ nhân sẽ không tỏ thái độ.
Cái này không quyết định bởi thái độ của Lý Ngư và Tác Tác, là một “tiểu xã hội” tự nhiên, còn nếu có một Dương Thiên Diệp cân bằng, áp lực của Cát Tường biến mất, ngược lại sẽ trở thành cân bằng. Cát Tường không có lòng hại người, nhưng chút tư tâm tự bảo vệ mình vẫn phải có.
Dù sao, nàng xuất thân từ gia đình như vậy, từ nhỏ thiếu cảm giác an toàn. Hiện tại sở đĩ không mẫn cảm là bởi vì có mẹ chồng thương nàng, Lý Ngư thương nàng, Tác Tác cũng coi nàng thành tỷ muội tốt, Lý gia không có người nào cả ngày gây chuyện sinh sự cả.
- Ử…
Thấy Cát Tường tán thành, trong lòng Lý Ngư đã quyết định.
Cân nhắc một lát, Lý Ngư phân phó:
- Người đâu, đi gọi Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi tới thư phòng chờ ta.
Lý Ngư lại cùng Cát Tường chơi đùa với con nhỏ một lúc rồi mới hôn nhẹ má nàng nói:
- Ta đi gặp Phi Dương, buổi tối sẽ đến với nàng.
Cát Tường đỏ ửng hai gò má, khẽ gắt nói:
- Chớ nói nhảm, mấy con đều ở đây đấy.
- Bọn chúng nghe không hiểu đâu, ha ha!
Lý Ngư cười, đi tới chỗ con lớn nhất vỗ mông đít một cái rồi bước đi.
Trong thư phòng, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi vừa thấy Lý Ngư liền ra đón đón:
- Tước gia có gì chỉ bảo ạ?
Đối với hai người chơi với nhau từ nhỏ, Lý Ngư cũng không nói nhảm nhiều, hắn nói:
- Chủ nhân đỉnh Thái Cúc là Dương Thiên Diệp cô nương, các ngươi đã biết chưa?
Trần Phi Dương vội vàng gật đầu nói:
- Cẩu Đầu Nhi đã nói với tôi rồi.
Lý Ngư nói:
- Ừ! Dương cô nương ngàn dặm xa xội tới Đỉnh Thái Cúc xây công sự, là vì ta mà đến. Mỹ nhân tình nặng, Lý mỗ sao không thấu chứ? Chỉ có điều, con gái tính tình kiêu ngạo, nghĩ cô ấy hẳn sẽ không thổ lộ tình ý với ta trước đâu. Mà giữa ta và cô ấy, trước kia cũng nhiều cái không tiện, mà thủ hạ của cô ấy có một số người không hi vọng chúng ta ở bên nhau.
Nói xong, hắn nhìn hai người, nói tiếp:
- Ta hi vọng, các ngươi có thể nghĩ chút biện pháp, bất luận là biện pháp gì, có thể làm cho người bên đỉnh Thái Cúc kia biết ta có tình ý với Dương cô nương. Đến lúc hợp lý, ta sẽ ra mặt chính thức cầu hôn.
Trần Phi Dương chấn động, thất thanh nói:
- Chúng tôi ư? Tước gia bảo chúng tôi làm chuyện này à? Tôi… chúng tôi làm thế nào đây?
Lý Ngư nói:
- Ta sẽ không dạy các ngươi dùng biện pháp gì. Bất luận là phương pháp gì xuất phát từ ta, chỉ sợ cũng không khó khiến Dương cô nương không đoán ra được, không khó khiến mọi người đoán ra được. Làm sao xóa tan đề phòng của cô ấy, làm cho tất cả đỉnh Thái Cúc rối như tơ vò, các ngươi muốn dùng bất cứ biện pháp gì để đi làm! Yên tâm, cho dù là đại loạn, cuối cùng ta sẽ đến kết thúc!
Trần Phi Dương vẫn lo sợ, Cẩu Đầu Nhi thì đã hưng phấn xoa tay nói:
- Tước gia yên tâm, chuyện này, để ta lo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận