Tiêu Diêu Du

Chương 180: Lão Trử nhận người




Chương 188: Đặc quyền của nữ nhâny
Trong giấc mộng ai tỉnh dậy trước?
Bên trong là Lý Ngư.
Lý Ngư tỉnh dậy, tai nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên vào cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nội tâm đều cảm thấy thơm mát, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hắn đi đường bôn ba cũng mệt mỏi, qua một đêm ngủ ngon đã nhanh chóng khôi phục thể lực, tinh thần thật thoải mái. Hắn xoay lưng định ngồi dậy chợt nhớ tới gian ngoài còn có cô nàng Thâm Thâm tự nhận mình làm nha hoàn đang ngủ ở đó.
Không cần phải nghĩ, cứ tự thưởng làm đại lão gia đã.
Lý Ngư lại nằm xuống, đằng hắng một tiếng:
- Khụ khụ!
Gian phòng ngoài không có động tĩnh gì, một lát sau hắn gọi:
- Thâm Thâm!

- Thập Bát Thâm!

- Phùng ~~ đâu rồi?
….
Lý Ngư thực sự không chịu được nữa, đắng hắng một chút rồi đứng lên, mặc quần áo lót chân đất đi ra ngoài, nhìn thăm dò đại sảnh. Ánh mắt trời xuyên qua ngoài cửa đã chiếu sáng cả phòng khách, giường chăn trải ra trên tịch cư, mảnh tóc đen trải ra trên gòi, còn cả người… toàn bộ đều chui vào trong chăn.
- Cô ta không sợ muộn!
Lý Ngư hung dữ nói một câu, bất đắc dĩ thở dài, đi rửa mặt, búi tóc, mặc quần áo…
Đến khi hắn làm xong tất cả mọi chuyện, ở Tịch Cư vẫn không thấy dáng dấp cô nàng kia đâu.
- Nha đầu này… thật sự không phải là nằm đến chết rồi chứ? Muốn thành một cô nương chết trong phòng ta…?
Hắn cũng hơi thấp thỏm, khi hắn rửa mặt cũng cố ý làm âm thanh lớn, không lý nào nàng ta lại không nghe thấy.
Hắn cẩn thận đi tới, đá một cước vào vị trí của cái mông, không có phản ứng.
Hắn tăng thêm lực, đá thêm cái thứ hai.
Trong chăn vọng ra một tiếng “ưm”, Thâm Thâm lười biếng nói:
- Ngươi… … Ngươi, ta ngủ…
- Không chết!
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy buồn cười, nhìn bộ dạng của nàng ta lắc đầu nói:
- Thực sự là một kỳ hoa kỳ lạ.
Ngày hôm qua trở về, Lý Ngư còn chưa nhìn kỹ viện lạc của mình, lúc này liền ra cửa, đi giày, đi loanh quanh hai vòng trước sau, diện tích hơn một mẫu, trang trí ưu mỹ trang nhã, hắn cực kỳ hài lòng.
Đến khi Lý Ngư vòng trở về thì đã thấy hai người làm đưa cơm đến. Trử đại tướng quân rất quan tâm đến vị sư gia này, chớ nhìn ông ta dùng vũ lực để lớn mà không tiếp đãi văn nhân tử tế, đó là bởi vì văn nhân không ưa ông ta. Bây giờ Lý Ngư phụ trách bày mưu tính kế cho ông ta, sư gia quản lý văn án, Trử đại tướng quân đối với người đọc sách, kỳ thực là kính nể từ trong xương.
- Tiên sinh dậy rồi!
Hai người làm nhìn thấy Lý Ngư vội vàng thi lễ.
Lý Ngư kéo cánh cửa, để hai người làm đưa cơm tới. Cô nàng Thâm Thâm vẫn cong mông ngủ ở trên tịch cư, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, vẫn mê man.
Tuy nhiê, n hai người làm cũng không thấy lạ, nô bộc của gia đình giàu có kiến thức rộng rãi, cho dù lúc này trong phòng là cảnh hỗn độn sau mây mưa, bọn họ cũng không cảm thấy kinh sợ.
Hai người làm đi nhẹ nhàng, mang qua để trên kỷ trà, mở hộp thức ăn ra, đủ loại đồ ăn ở trên bàn, lại thi lễ với Lý ngư nói:
- Tiên sinh xin mời từ từ dùng.
Nói xong hai người liền rón rén đi ra ngoài.
Lý Ngư khoanh chân ngồi vào chỗ của mình mặt hướng về đình viện, ngoài cửa có đá có nước có hoa có ánh mặt trời, ngắm nhìn vào trong mắt càng có tâm hồn ăn uống. Hắn muốn mở ra ăn, tiện tay có cái nắp, không tệ, màu sắc hương vị đều tuyệt, tuy nói là bữa sáng, ăn thanh đạm là chủ yếu nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nức mũi đã khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.
“Hô”, một tiếng kêu lên, chăn bị xốc lên.
Cô nàng Thâm Thâm còn chưa mở mắt, tóc tai bù xù, hai mắt nhắm, cái mũi ngửi ngửi, xoay người lại về trước bàn để món ăn, bỗng mở mắt ra nói:
- Oa! Thơm quá!
Cô nàng vội vàng bỏ chăn ra, hai tay chống đất, cuộn lại chân, cái mông ngồi trên mặt đất trước bàn, nắm lấy đôi đũa, không thể chờ đợi thêm nhấc cái nắp lên nhón món ăn, Lý Ngư khoanh chân ngồi ở vị trí trước, nhìn thấy rất rõ ràng, nàng lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, cổ họng ừng ừng một hồi.
- Tham ăn tham ngủ không làm việc, còn là một người ăn tại chỗ… ta đến tột cùng là kiếm về cái thứ gì thế?
Lý Ngư sờ trán, cũng không đành lòng.
Thâm Thâm nhiệt tình nói:
- Tiểu lang quân, ăn đi!
Lý Ngư nghe xong trong lòng cũng cảm thấy an ủi nói:
- Được rồi, chí ít cũng còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Thâm Thâm lại nói thêm một câu:
- Ngươi không động đũa làm sao người ta bắt đầu được.
Lý Ngư động đũa, phẫn nộ đưa thức ăn vào trong miệng, Thâm Thâm như chỉ chờ có thế, nâng bát ăn cơm lên, một đôi đũa cũng vang lên tiếng lạch cạch.
Lý Ngư nâng bát ăn cơm lên, nhìn bộ dạng tóc tai bù xù của cô nàng, thực sự là không quen, nói:
- Cô là phụ nữ mà lại có bộ dạng này… cũng được! Nữ tử trang điểm vì người mình yêu, chí ít cũng có thể chứng minh cô không coi trọng ta, không cần lo lắng bị cô dính lấy!
- Ha ha, tiểu lang quân ngươi nghĩ nhiều rồi! Cái gì mà nữ tử trang điểm vì người mình yêu, cái đó là đàn ông các ngươi tự nghĩ vậy. Kỳ thực nữ nhân chúng ta đây, càng ở trước mặt nữ nhân khác càng phải chú ý dáng vẻ của mình, không muốn bị người khác hạ thấp.
Thâm Thâm cô nương vừa nói vừa hành động, không hề ảnh hưởng chút nào tới tốc độ ăn.
Lý Ngư nói:
- Thật không? Bởi vì nơi này không có nữ nhân nên cô mới không thèm để ý tới trang phục vẻ bề ngoài của mình?
Thâm Thâm nói:
- Cũng không phải vậy! Ta lôi thôi quen rồi! Hiện tại không phải lên đài, có xinh đẹp cũng không kiếm được tiền tiêu.
Lý Ngư ra sức gật đầu:
- Có đạo lý! Thực sự là quá có đạo lý!
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Một lát nữa ta có việc phải ra ngoài, sợ rằng tối với có thể trở về, cô….
- Ta thì không đi được!
Thâm Thâm tươi cười nói:
- Tiểu lang quân ra ngoài mang một người hầu gái ra ngoài, sẽ mất uy phong. Còn nữa, ta không có trang phục đàng hoàng, ra ngoài làm mất mặt của tiểu lang quân.
Lý Ngư lắc đầu, đối với mánh khóe mà tiểu nữ nhân này dùng thật sự là không còn lời gì để nói.
Hắn nâng đũa lên gắp thức ăn, lúc này mới phát hiện bốn món ăn sáng hầu như đã bị Thâm Thâm gió cuốn mây tan ăn sắp hết rồi, hắn thất kinh, lập tức tăng nhanh tốc độ ăn.
Thâm Thâm phát hiện không ổn, lập tức ăn ăn ăn, không đưa món ăn vào trong miệng mà trước tiên mang vào trong bát, trong khoảnh khắc, bát cơm đã cao đến ngọn, lúc này mới yên tâm gặm lấy gặm để. Lý Ngư chỉ có thể yên lặng chan canh vào trong bát cơm…
Hắn vốn tưởng rằng kẻ tham ăn này lại hoàn toàn không có ý tứ, không ngờ ăn xong, nàng ta cũng lập tức đứng lên, thu dọn chén đĩa, cực kỳ nhanh nhẹn. Qúa trình rửa mặt thay trang phục cũng nhanh hơn những nữ nhân khác tới năm lần, không chút phấn son, khuôn mặt mộc cùng dáng dấp cũng rất thanh tú lanh lợi.
Sau đó vào bên trong giúp Lý Ngư điều chỉnh chăn đệm, không biết lấy từ đâu một chiếc thang leo lên quét bụi, giấy dán ngoài cửa sổ cũng có chỗ bị tổn hại, cẩn thận sửa lại cho hoàn chỉnh, dù sao người làm trong nhà khi vẩy nước quét nhà thì khó tránh khỏi không để ý tới chỗ này.
Chờ đến khi làm xong mọi chuyện, nàng cầm một khăn lông lớn, chổng mông hai chân cúi xuống lau sàn, hết sức cần mẫn.
Lý Ngư rốt cuộc hiểu rõ:
- Ăn và ngủ, đây là quá trình nạp điện, chỉ cần thỏa mãn hai điểm này, cô ta có thể biến thành một người máy làm việc nhà toàn năng.
Người máy làm việc nhà không có áo ngực, ở đây Lý Ngư cũng không có áo ngực cho nàng ta, cho nên người nàng cúi thấp, cái mông nâng lên, từng vòng quét nhà lau sàn nhà, bởi tác dụng của lực hút trái đất, dáng dấp kia thật là quá sức hấp dẫn.
Tuy hắn không phải là một quân tử chân chính nhưng cũng không tiện nhìn chằm chằm vào người khác, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, hắn đang định rời khỏi Trử phủ để tới Ti Thiên Giám, vừa mới ra phòng thì thấy Trử đại tướng quân sải bước vào Lập Tuyết đường.
- Ha ha ha, Lý tiên sinh, tối qua nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?
Trử Long Tướng mở miệng chào hỏi, Lý Ngư vội chắp tay nói:
- Học sinh nghỉ ngơi rất tốt! Đại tướng quân, ngài tới đây có chuyện gì, có gì cứ gọi một tiếng, học sinh tới gặp ngài là được rồi.
- Ai, lão Trử không quan tâm tới cái quy củ thúi này. Khi hoàng thượng tan triều muốn gặp ta. Ta sợ đường không dễ đi, phải tới trong cung chờ đại cũng phải qua tiền viện, nên tới thăm ngươi một chút.
Lý Ngư cười nói:
- Thì ra là thế, Hoàng Thượng triệu kiến, xem ra sẽ có an bài, chúc mừng đại tướng quân!
Trử đại tướng quân nói:
- Đúng vậy, có sự an bài xuống, ta là một võ tướng, cũng không cần ngày nào cũng vào triều, chỉ là thường phải tới quân doanh. Hắc! Lão Trử ta lần đầu viết tấu chương là nhờ Lý tiên sinh, viết tốt hơn trước kia nhiều, hôm nay gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ khen ngợi ta.
Lý Ngư khiêm tốn nói:
- Chút bản lĩnh văn chương của học sinh sao có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh Thượng, Đại tướng quân quá mức coi trọng. A, nếu Hoàng Thượng triệu kiến, Đại tướng quân nên đi sớm mới phải, nếu đến trễ sợ là không tốt!
Trử Long Tướng nói:
- Ai, nói không phải, tòa nhà này cái gì cũng tốt, chỉ là đi ra vào không tiện, một trăm vạn, thật là đắt.
- Một trăm vạn?
Thâm Thâm cô nương đi chân trần, bước từ trong nhà ra nói, mang theo thùng nước, vừa lúc nghe được câu này, câu trước không nghe thấy, cũng không biết đại hán trước mặt là nhân vật thế nào, chỉ vừa nghe một vạn lạng bạc, nhất thời kinh sợ kêu thành tiếng.
- Một trăm vạn lạng bạc? Trời ạ, đây cũng quá đắt rồi! Trường An cư, tuy rằng đắt giá nhưng giá trị trăm vạn, những vương gia công chúa như vậy có ít mấy biệt thự, mấy tòa nhà, nhìn vị trí của nó, to nhỏ, trong viện có hang đá đen, đình lâu các tạ dùng vật liệu gỗ, nhiều nhất cũng chỉ sáu trăm lạng bạc, chưa bao giờ lên đến một trăm vạn lạng bạc!
Trử Long Tướng nghe thế, trợn to hai mắt nói:
- A? Ơ? Ngươi, nói, sao?
Lý Ngư lập tức nói theo:
- Hả…
Trử Long Tướng cũng không kêu quái dị như vậy mà trợn mặt nhìn về phía Thâm Thâm nói:
- Lời ấy của cô nương, là thật chứ?
Thâm Thâm chừng mắt nhìn nói:
- Thật sự! Ta từ nhỏ đã sống ở thành Trường An, giá thị trường… sao ta lại không biết?
- Tốt! Tốt! Tốt! Hắc, hắc, hắc!
Trong chốc lát gương mặt của Trử Long Tướng đen lại, gặp Hoàng Thượng? Hoàng Thượng chờ đã, lão tử đi tìm Uất Trì Cung gặp tên kia lý luận trước!
Trử Long Tướng không nói hai lời, quay đầu đi ngay.
Thâm Thâm cô nương tò mò nhìn Trử Long Tướng sải bước đi nói:
- Tiểu lang quân, ai đó!
Lý Ngư mặt không chút thay đổi nói:
- Chủ nhân ở đây, Trử đại tướng quân.
Thâm Thâm nói:
- Ồ! Trử đại tướng quân, ông ta đi nhanh như vậy làm gì?
Lý Ngư không biểu cảm gì nói:
- Không ngoài dự đoán là tìm Uất Trì Cung để đánh nhau.
Con ngươi Thâm Thâm chuyển động nói:
- Tòa nhà này là Uất Trì đại tướng quân bán cho ông ta à?
Lý Ngư thở dài:
- Không phải sao?
Thâm Thâm điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Ngư, vẻ mặt vô tội nói:
- Tiểu lang quân, chuyện này không liên quan đến ta chứ?
Lý Ngư gật đầu nói:
- Theo đạo lý ban đầu thì đúng là như vậy!
Lý Ngư nói xong xoay người đi ra ngoài, một lát sau, phía sau vang lên tiếng động, Thâm Thâm đi một đôi guốc gỗ đuổi theo, thở hồng hộc đuổi tới bên hắn, nặn một nụ cười ngọt ngào nói:
- Tiểu lang quân muốn ra ngoài, bên người sao có thể không có người hầu, để nô tỳ đi theo tiểu lang quân ạ?
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Không phải là cô không muốn ra ngoài sao?
Thâm Thâm cười giống như một tiểu gian thần:
- Không có, đều là rời giường gây họa, người ta là nữ nhân mà, đổi ý rất nhanh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận