Tiêu Diêu Du
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 106: Lời thề của Cát Tường
Dương Thiên Diệp ngàn tính vạn tính, cái gì đều đã nghĩ đến nhưng lại không ngờ Võ Sĩ Hoạch ở Lợi Châu đang yên lành đột nhiên lại bị triều đình điều đi, chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ cho nàng thời gian một năm. Vậy phải làm sao bây giờ? Trong lòng nàng tức thì hỗn loạn, bóp cổ tay vắt óc suy nghĩ thật lâu, đột nhiên đứng thẳng nói với Mặc Bạch Diệm:
- Lão tìm cơ hội nói cho Hột Can Thừa Cơ, giờ Dậu một khắc ngày mai, chúng ta gặp nhau ở sau núi, có chuyện quan trong cần thương lượng.
Nàng cắn cắn môi, nói tiếp:
- Ngày mai, ta sẽ đi hỏi Võ Sĩ Hoạch, nếu quả thực ông ta phải điều chuyển đến nơi khác thì chúng ta cần phải khẩn trương thương lượng ra biện pháp.
Mặc Bạch Diệm cúi đầu nói:
- Lão nô tuân lệnh.
Lúc này, Diệu Sách cùng vợ Dư thị cùng bảy tám người hàng xóm đi tới trước phủ Đô Đốc. Mặc dù trước đây Diệu Sách đã nhận lợi ích từ Nhậm Oán, đã có Nhậm Thái Thú làm chỗ dựa, nhưng tới trước phủ Đô Đốc cũng không dám suồng sã đi vào, nói với thủ vệ:
- Lão hủ Diệu Sách, làm phiền quân gia vào trong kêu nữ nhi Cát Tường của ta đi ra gặp mặt.
Ông ta bày công văn do Thái Thú ký tên ra, cười nói:
- Tiểu nữ Cát Tường bị người gian hãm hại, bị lừa bán cho “Trương Phi cư”, may mắn Thái Thú Đại lão gia công đạo, hiện giờ phán quyết giấy tờ kia không có hiệu lực, tiểu lão nhân đến dẫn nữ nhi trở về.
Lý Ngư vì Cát Tường đi thưa kiện, sau lưng có chỗ dựa là Võ Đô Đốc, trong phủ Đô Đốc trên dưới đều rõ ràng. Giờ phút này nghe thấy phụ thân Cát Tường đến đón nữ nhi, còn có phán quyết của quan phủ, Tiểu Đinh canh cửa cũng không biết tình thế kia phát triển như thế nào, đối với ông ta vẫn còn khách khí.
Tiểu Đinh nói với ông ta:
- Được! Ngươi chờ ở đây!
Sau đó nói với binh lính thủ vệ khác một tiếng rồi đi vào trong phủ.
Cát Tường đang ở khách xá sốt ruột chờ tin tức của Lý Ngư, thi binh lính thủ vệ Tiểu Đinh tới nói:
- Cát Tường cô nương chúc mừng, chúc mừng nha! Bản án của ngươi đã được xử lý, ngươi và giấy bán thân cho ‘ Trương Phi cư ‘ kia đã được Thái Thú lão gia huỷ bỏ, lão lệnh tôn đã đến trước phủ, đón ngươi về nhà.
Cát Tường nghe nửa câu trước, trên mặt không tự chủ được tràn đầy ý cười, nhưng sau khi nghe được nửa sau, ý cười nhất thời cứng lại trên mặt. Phan thị đang trò chuyện với Cát Tường nghe vậy cũng ngây ra. Tiểu Đinh không biết, thấy hai người kinh ngạc chỉ cho là hai người quá mức vui mừng, liền nghiêng thân, giơ tay nói:
- Cô nương, mời.
- Không! Ta không đi! Ta không đi …
Nàng kịp phản ứng, kinh hoảng lui hai bước, ôm lấy cánh tay của Phan thị, năn nỉ:
- Đại nương, cháu nên làm gì đây?
Phan thị vỗ vỗ tay nàng an ủi:
- Cát Tường, cháu chớ hoảng sợ.
Bà chuyển sang Tiểu Đinh, nói:
- Lý Ngư nhà ta đã trở lại chưa?
Tiểu Đinh này thấy Phan đại nương mạnh mẽ có chút sợ hãi, vội nói:
- Không thấy tiểu thần tiên về, chỉ có cha mẹ cùng bảy tám người hàng xóm của Cát Tường cô nương chờ ở bên ngoài phủ thôi ạ.
Cát Tường cầm lấy tay Phan thị nói:
- Đại nương, làm sao bây giờ…
Phan thị ngẫm nghĩ một chút:
- Đi! Chúng ta đi xem một chút.
Cát Tường không dám nhúc nhích, Phan thị an ủi:
- Mặc kệ họ đã làm gì, trong mắt người đời đều là cha mẹ của cháu, nếu cháu không ra, cứ để mặc bọn họ ở bên ngoài, chẳng phải sẽ bị người đời chỉ trích ư? Đừng sợ, nơi này chính là phủ Đô đốc, bọn họ sẽ không dám cưỡng ép cháu đâu. Đi, đại nương đi cùng cháu.
Tuy rằng Cát Tường sợ phải gặp lại cha mẹ vô lương kia, nhưng Phan đại nương nói đều hợp tình hợp lý. Diệu gia kia có chút chuyện, người bên ngoài chưa chắc đã rõ ràng. Có theo cha mẹ về hay không là một chuyện, nếu gặp cũng không gặp, để cho cha cùng kế mẫu cứ chờ mãi ở ngoài cửa phủ, chỉ sợ người người Lợi Châu nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết nàng.
Trước cửa phủ, Viên Thiên Cương thảnh thơi thong dong trở về. Y chỉ mơ hồ tính toán ra chỗ lợi hại của dị bảo đó, nhưng không biết rõ lai lịch của nó cùng với các phương pháp sử dụng.
Dù sao, y là một người cổ xưa, nhận thức thời đại này cũng cực hạn.
Y có thể thông qua thuật xem bói mà biết được rất nhiều thiên cơ, nhưng chưa chắc đã hiểu được bản chất của nó. Cho nên, y có thể biết dị bảo kia đến từ bên ngoài, nhưng lại không rõ cái gì là khách từ ngoài hành tinh, chỉ có thể nghĩ đó là thần tiên. Y biết tác dụng của dị bảo kia có thể biết trước được tương lai thậm chí là có thể thay đổi nó, nhưng lại không biết cị thể nó là cái gì, hoạt động như thế nào. Cho nên, y không biết một khi dị bảo kia phát huy tác dụng, ngoại trừ người nắm giữ nó thì những trải qua cùng ký ức của mọi người sẽ lại lần nữa lặp lại, mặc dù có người chứng kiến qua dị bảo kia, một khi quay ngược lại thời gian rồi thì trí nhớ cũng bị tổn hại, căn bản là không còn nhớ gì nữa.
Cả nửa ngày Viên Thiên Cương chạy hết ngõ nhỏ, phố lớn, cũng không tra ra được tin tức gì hữu dụng, chỉ biết là gần đây ở Lợi Châu có một vị tiểu thần tiên đột nhiên thành danh, tuy nhiên lại nghe nói hắn là đồ đệ của ẩn sĩ Chung Nam Tô Hữu Đạo.
Viên Thiên Cương và Tô Hữu Đạo không quen biết, lại nghe danh đã lâu, hiểu được thật sự là người có bản lĩnh, đã là đồ đệ của hắn, nên cũng dị bảo kia không quan hệ, cho nên đi ra ngoài nửa ngày cũng chẳng thu hoạch được gì.
Tuy nhiên y cũng không vội, y là người tu đạo, chú ý duyên pháp, chú ý thuận theo tự nhiên. Duyên đến tự nhiên đến, có gấp cũng vô dụng, cho nên nhanh chóng trở về phủ,. Vừa đến trước phủ thì thấy một người đàn ông trung niên đỡ một phụ nhân đang mang thai đứng ở nơi đó, phía sau còn có bảy tám người dân.
Lò Bát quái trong lòng Viên đại sư đang rảnh rỗi nhàm chán tức thì lại lần nữa hừng hực bốc cháy, cũng không vội vàng mà vào phủ mà đứng vào bên cạnh, hai tay cho vào trong ống tay áo, đứng xem náo nhiệt.
Cát Tường cùng Phan đại nương ra ngoài của phủ, Diệu Sách vừa thấy vẻ mặt hiền lành bước lên đón, kích động kêu lên:
- Con gái, con gái ngoan của ta.
Diệu Sách dang hai tay muốn tiến lên ôm con gái, thấy biểu lộ thân tình của ông ta, Cát Tường không khỏi hốt hoảng một chút, nếu không phải ngày ấy tình cờ gặp mặt, tận mắt thấy phụ thân vô tình, thì nàng đã tin là thật rồi.
Phan thị khẽ vươn tay, ngăn trước người Diệu Sách, trừng mắt nói:
- Họ Diệu kia, ngươi muốn gì?
Bây giờ Diệu Sách còn thuê nhà Phan thị, tuy nói ông ta vừa mới thu được một số tiền lớn từ chỗ Nhậm Thái thú, tìm một chỗ khác cũng không phải là khó, nhưng đối với chủ cho thuê nhà vẫn còn khách khí, vội giơ ra giấy tờ, vui mừng lộ ra mặt nói:
- Phan đại nương, bà coi đi! Thái Thú lão gia đã phán giấy bán mình của “Trương Phi cư “không có hiệu lực, Cát Tường nhà ta được tự do rồi.
Phan thị nói:
- Lão nương không biết chữ, nào biết được bên trên viết cái gì?
Bà gẩy gẩy giấy tờ kia qua một bên, nói:
- Họ Diệu kia, ngay trước mặt các hàng xóm láng giềng, ta thay Cát Tường nói vài câu! Lúc trước ngươi muốn đem con gái mình gả cho người chột mắt đáng tuổi cha mình, là vì chút đồ cưới kia, có người làm cha như ngươi không?
Sau đó “Trương Phi cư” cầm giấy tờ bán mình đến, nhưng Cát Tường nói, con bé bị người ta lừa gạt ký vào tờ giấy kia, người làm cha như ngươi có ra mặt vì con gái chút nào không, có kiện lên quan tòa không? Hiện giờ, con ta là chỗ dựa cho Cát Tường, kiện lên tòa giúp con bé thắng kiện, ngươi lại đến đây đòi dẫn con gái đi, dẫn con gái trở về nhà làm gì? Lại muốn bán ra bên ngoài kiếm một số tiền sao?
Diệu Sách bị bà nói cho mặt đỏ tía tai, không nói được gì.
Dư thị thấy chồn của mình á khẩu không trả lời được, lập tức nhảy ra ngoài, chống nạnh nói:
- Phan đại nương, bà nói như vậy cũng không đúng. Cái gì gọi là bán con gái? Nam cưới nữ gả, là mệnh của cha mẹ, hoàn toàn chính đáng! Khuê nữ Diệu gia chúng ta, giấy trắng chữ đỏ rất rõ ràng, Cát Tường là con gái ruột nhà ta, làm cha muốn đem con gái về, ai dám không cho? Các ngươi nói đi, có lý này hay không?
Những hàng xóm đứng ngoài quan sát ít nhiều cũng biết Cát Tường bị cha mẹ ngược đãi, nhưng đến mức độ nào thì không rõ ràng lắm, dù sao mẹ ruột chết sớm, gia cảnh lại nghèo khó, mẹ kế càng thiên vị con gái ruột của mình nhiều hơn, theo bọn họ thấy cũng là chuyện đương nhiên.
Mà nay Cát Tường không muốn đi cùng Diệu Sách, việc này liên quan đến luân lý làm người, không cha mẹ nào nguyện mất sạch quyền uy, con cái bất hiếu, đương nhiên là đứng về phía Dư thị rồi, mọi người đền gật đầu, có người khuyên nhủ:
- Phan đại nương, chúng ta là người ngoài, không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta.
Có người khác nói:
- Đúng vậy! Phan đại nương, bà thương con bé Cát Tường thì về mà chuẩn bị sính lễ đến Diệu gia cầu hôn đi, cưới về làm vợ cho con trai mình, lúc đó muốn thương thế nào thì thương. Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, đến lúc đó Diệu đại thúc muốn quản cũng không quản được, còn giờ không thích hợp để can thiệp bà ạ, bà nói xem có đúng hay không?
Song phương tranh chấp không thôi, những người đứng chụm đầu ghé tai bàn tán, đương sự Cát Tường lại bị người ta coi là đồ vật mà tranh đoạt, không có ai hỏi nàng có nguyện hay không, không ai hỏi nàng có thích hay không. Cát Tường vẻ mặt bi thương, khổ sở đứng đó thật sự làm người ta đau lòng.
Viên Thiên Cương đứng ở một bên, thông qua sự tranh luận của song phương mà rõ sự tình. Y thầm nghĩ: “Cát Tường cô nương này, cũng quá đáng thương đi. Chỉ có điều… Diệu Sách kia cũng là cha ruột của nàng ta, đối với hôn sự của nàng thật sự là có quyền quyết định, người ngoài làm sao có thể can thiệp? “
Y nhéo cằm suy nghĩ, ý tưởng đột phát: Ừm, nếu Cát Tường xuất gia, vậy thì không lo cha mẹ sẽ làm chủ rồi. Nhảy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành. Ta có nên đóng giả làm đạo sĩ rồi, nhận nàng ta làm đệ tử không đây? Đợi lúc gió êm biển lặng rồi lại để cho nàng hoàn tục, cùng người trong lòng song túc song tê, chẳng phải là tốt hay sao?
Viên Thiên Cương nghĩ đến đây, cảm xúc chợt nảy sinh gợn sóng, mơ hồ cảm thấy được, dường như trong tương lai không xa, đã có người dùng biện pháp này giúp một nữ tử buồn rầu hãm sâu trong tình ái.
Trong lòng Viên Thiên Cương vừa động, định bấm đốt tay, nhưng vừa nghĩ tới xem trước thiên cơ nhất định phải trả giá thật lớn, biết trong tương lai cũng có người dùng qua biện pháp này, với y mà nói kỳ thật cũng không tác dụng, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Dư thị nghe thấy đám hàng xóm láng giềng nhắc tới cầu hôn, trong lòng thầm nghĩ: “Cầu hôn? Làm sao có thể. Chúng ta nhận tiền của Nhậm lão thái gia, đáp ứng hết thảy an bài của lão ta. Việc này có chịu cũng không được.”
Trong lòng Dư thị quýnh lên, lập tức nói:
- Cầu hôn? Diệu gia chúng ta không dám trèo cao. Cát Tường phải gả cho ai, gia chủ chúng ta sớm quyết định, không tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay.
Phan thị nghe vậy lập tức nóng nảy, tiến lên chỉ vào Dư thị nói:
- Giỏi lắm, hoá ra ngay từ đầu các ngươi đã không có ý tốt, nếu Cát Tường theo các ngươi trở về, còn không bị các ngươi gặm đến xương cũng không còn hay sao?
Đầu ngón tay Phan thị còn chưa đụng đến, chỉ chạm vào quần áo Dư thị một chút, nhưng Dư thị lại vừa khi về phía sau, hai đầu gối khẽ khụy xuống, rồi lập tức ngồi xuống đất, kêu gào lên:
- Ôi! Đánh người! Đánh người! Đáng thương cho đứa con đang hoài thai sáu tháng của ta, nếu không còn nữa, ta liều mạng với ngươi.
Diệu Sách một lòng một dạ mong muốn có thể sinh con trai, ông ta hết hồn, cuống quýt nhào lên đỡ, nói:
- Nàng thế nào, nàng không sao chứ?
Phan thị cả giận nói:
- Ta không hề va vào cô ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy ….. nữ nhân này đanh đá chua ngoa, mọi người phải lấy lại công bằng cho ta.
Lúc này Diệu Linh từ trong đám đông chui ra, cha mẹ đến phủ Đô đốc đòi người, nàng đương nhiên cũng tới, chỉ có điều từ đầu không đứng ở đăng trước. Kỳ thật trong lòng nàng đối với vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ ghen ghét vô cùng, hận tỷ tỷ xinh đẹp hơn mình, hận tỷ tỷ có có tiểu thần tiên yêu thương, còn mình mọi cách nịnh bợ cũng không lọt vào mắt tiểu thần tiên.
Hiện giờ mượn cớ mẫu thân, Diệu Linh đỡ lấy Dư thị, ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt nhìn Phan thị, nói:
- Phan đại nương, chuyện Diệu gia nhà chúng ta, không tới phiên bà hoa tay múa chân. Tỷ tỷ của ta sống là người Diệu gia, chết cũng là người Diệu gia, quan phủ đã có phán xét, ai dám ngăn cản cha mẹ ta mang cô ta về nhà? Về phần nói tỷ tỷ của ta gả cho người nào… ?
Diệu Linh cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta nói thẳng. Cha ta căn bản không có ý định để cô ta lập gia đình. Gia cảnh Diệu gia chúng ta không tốt, mẹ ta sắp sinh con, đến lúc đó phải sống thế nào. Cha đã nói chuyện với một vị quý nhân rồi, muốn đem tỷ tỷ của ta bán cho nhà vị quý nhân đó làm nha hoàn, thì sao nào? Ta cũng không giấu diếm mà nói ra đấy? Đây là chuyện nhà Diệu gia ta, ai quản được?
Diệu Linh vừa thốt ra hiện trường đang ồn ào lập tức yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, đám đông vốn cãi vã không ngớt, chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm bàn tán, đứng xem đều như bị chú định tại chỗ, cùng nhìn về một phương hướng.
Diệu Linh thầm giật mình, theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, chỉ thấy Lý Ngư đi đầu, phía sau là Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương đi tới gần đám đông.
Đám đông theo bản năng tránh thành một lối nhỏ, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đứng lại, Lý Ngư một mình từ giữa bức tường người chậm rãi đi đến.
Dư thị đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm nhờ Diệu Linh giúp đỡ, ngượng ngùng đứng lên.
Diệu Sách bối rối tránh ánh mắt của Lý Ngư, đứng bên cạnh Dư thị.
Phan thị vui sướng tự hào nhìn con, mà ánh mắt của Lý Ngư lại dừng trên người Cát Tường.
- Lý Ngư ca ca …
Cát Tường giống như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng, nhào lên một cái bắt được tay Lý Ngư, rơi lệ nói:
- Muội không muốn trở về! Muội không muốn trở về cái nhà kia, không muốn ở với họ! Lý Ngư ca ca, cứu muội.
Lý Ngư nhìn sâu vào ánh mắt rơi lệ của Cát Tường, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra.
Sắc mặt Cát Tường thay đổi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cực độ, nàng ngơ ngác nhìn Lý Ngư, sợ từ trong miệng hắn cũng nghe được lời vứt bỏ nàng, vứt bỏ nàng …, vậy thì nàng không thể sống nổi nữa rồi.
Lý Ngư trầm thấp nói:
- Cái ta có thể làm, cũng đã làm! Sức lực đã tận.
Cát Tường vừa nghe, lòng dần chìm xuống đáy.
Diệu Sách cùng Dư thị liếc nhau một cái, vẻ mặt vui vẻ: Tiểu thần tiên cũng muốn buông tay sao? Nghe lời nói, sức lực đã tận, nghe theo thiên mệnh! Rõ ràng là tiểu thần tiên bó tay không có biện pháp rồi.
Lý Ngư khẽ thở dài, lại nói:
- Mặc kệ muội muốn làm như thế nào, ta cũng sẽ đứng bên muội! Nhưng, cái hố này, muội hãy tự mình leo ra.
Khao khát trong mắt Cát Tường lại dấy lên, nàng nhìn Lý Ngư thật sâu, Lý Ngư không để ý ánh mắt chất vấn mà nhìn nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Cát Tường hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay người rời đi.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không rõ Cát Tường đang làm gì, ngay cả Viên Thiên Cương đứng ở một bên cũng có chút sững sờ. Chính y cũng kìm nén không được muốn bấm coi một quẻ hoạ phúc cát hung cho nàng thì Cát Tường đã bưng một chậu nước đến, từ cửa phủ Đô đốc đi ra.
Mọi người đang châu đầu ghé tai đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Cát Tường đang đứng trên thềm đá.
Cát Tường bưng một chật nước, đứng ở trên thềm đá, nói lớn:
- Họ Diệu này, vĩnh viễn sẽ không ở trên đầu nô tỳ nữa.
Ánh mắt Cát Tường chưa bao giờ kiên định, rõ ràng như thế. Ánh mắt của nàng quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Ngư, bỗng nhiên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, mang theo chậu nước, vô cùng kiên quyết ném xuống dưới chân Diệu Sách, bắn tung tóe lên thân ông ta.
Diệu Sách kinh ngạc nhìn Cát Tường, Cát Tường thâm tình nhìn Lý Ngư, khi phách nói:
- Đời này, ta là người của huynh ấy, sống, là người của huynh ấy. Chết, cũng là người của huynh ấy. Lời ta nói ra, chính là hắt nước ra ngoài, không thể lấy lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận