Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 517: Binh muốn đi.
Hãng thuyền Tân gia chở khách chủ yếu là chở hàng hóa, rồi mới tới khách, bởi đó hãng thuyền nắm giữ nhiều tiền viện và hậu viện cực lớn. Hậu viện chủ yếu là để khách ở lại, tiền viện chủ yếu dùng để lưu giữ hàng hóa.
Khách xá ở hậu viện khá đơn sơ, dù sao sẽ không có mấy khách ở lại lâu, đều là đã ra bên tàu nghỉ tạm hoặc di bán dạo lúc chuẩn bị lên thuyền, thật sự muốn hưởng thụ tự nhiên sẽ đi vào trong thành Trường An.
Khách xá này chẳng những đơn sơ, hơn nữa phần lớn là giường chung, một căn phòng có thể ở hai ba mươi người, lúc này trong một căn phòng sau cùng nhất còn có có hơn hai mươi người, hơn nữa đại đa số đều là thanh niên nam nữ.
Người tuy nhiều nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, sống lưng đều thẳng tắp, mang đậm phong cách của quân nhân.
Đứng đầu là bốn người Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị, Khoáng Hàn Tứ và Tân Cát.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Tề vương Lý Hữu mưu phản, tám chín mươi phần trăm là do Âm Hoằng Trí thúc đẩy.
Khoáng Hàn Tứ nói:
- Đó là con trai của Tể thần Âm Thế Sư Đại Tùy ta à?
Phùng Nhị nói:
- Chính là hắn! Ngày xưa, Mặc tổng quản mệnh chúng ta đi khắp thiên hạ liên lạc cựu thần, ta đã từng gặp hắn.
Tân Cát hơi kinh ngạc nói:
- Âm Sĩ sư luôn trung thành với Đại Tùy ta, Âm Hoằng Trí có thể khuyến khích Tề vương tạo phản Hoàng đế Đại Đường cho thấy là người của chúng ta, vì sao không lôi kéo hắn?
Phùng Nhị lắc đầu, muốn nói lại thôi, trên mặt hơi lộ ra biểu cảm khó nói.
Mặc Bạch Diệm giải thích thay:
- Âm Hoằng Trí này…tâm trí đã bị thù hận che mắt rồi, luận mưu lược bản lĩnh lại không thể bằng cha hắn. Tên này dù quyết chí thề phản kháng Lý Đường nhưng chỉ để báo thù cho cha, một khi mời chào đến chỉ sợ lại gây ra chuyện.
Khoáng Hàn Tứ nói:
- Nhưng hiện giờ hắn cũng đã mê hoặc Tề vương mưu phản rồi, chúng ta có nên lợi dụng việc này không?
Dương Thiên Diệp chậm rãi nói:
- Ta đang có ý đó. Nhưng Tề Châu hiện giờ tình hình như thế nào chúng ta lại không biết.
Tân Cát nói:
- Nói vậy Tề vương đã thừa dịp Hoàng đế Đại Đường chưa chuẩn bị mà khởi binh hướng tây rồi. Không bằng thần đi một chuyến, xem dáng vẻ quân Tề thế nào, nếu có chút phong khí, điện hạ đáng để lợi dụng đấy.
Dương Thiên Diệp nói:
- Tận dụng thời cơ để lấy tin tức chiến trường. Tin tức chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt, tin tức tới lui luôn cần thời gian lớn. Để ta tự đi, đợi ta đến Lạc Dượng, hẳn đại quân Tề vương đã giết tới...
Nàng híp mắt lại nói:
- Nếu hắn lấy được Đông đô Lạc Dương, là có căn cơ địa vị ngang với Hoàng đế Đại Đường rồi. Nếu hắn không đánh hạ được Lạc Dương, ta cũng có thể bắt liên lạc với Âm Hoằng Trí trong ngoài hô ứng, giúp hắn đánh Lạc Dương, đến lúc đó... Cơ hội của chúng ta đã tới rồi!
Khoáng Hàn Tứ, Tân Cát nghe xong ai nấy đều phấn chấn.
Khoáng Hàn Tứ nói:
- Điện hạ, người của chúng ta ở Lạc Dương sợ là không đủ. Thần đã từ bỏ cơ sở ở Bồ Châu rồi, hay là để thần tùy tùng điện hạ đi Lạc Dương, có được không?
Dương Thiên Diệp lắc lắc đầu, nói:
- Không ổn! Một khi Tề vương thành công, thì Quan Trung càng quan trọng hơn. Ngươi ở lại cùng Cát Tân, nếu ta ở bên ngoài khởi sự, tất sẽ đến Trường An, đến lúc đó còn cần các ngươi ở trung tâm Lý Đường phát huy trọng dụng!
Dương Thiên Diệp nhìn Khoáng Hàn Tứ nói:
- Lần đi này, binh ở tinh mà không ở nhiều, một khi có cơ hội, ta sẽ nhanh chóng gọi nhân mã các nơi hội hợp ở Lạc Dương. Ngươi cho ta vài tùy tùng, ta đóng giả thương nhân, theo thuyền đi Lạc Dương là được!
Khoáng Hàn Tứ còn muốn giải thích, Mặc Bạch Diệm liếc y một cái, thản nhiên nói:
- Đây là quân lệnh của Điện hạ!
Khoáng Hàn Tứ ngậm miệng, chắp tay tuân lệnh.
Đúng lúc, cánh cửa mở ra, một người tuổi trẻ mang theo cơn gió vào phòng. Cửa nhanh chóng đóng lại, người tuổi trẻ kia bước nhanh tới ôm quyền với đám người Dương Thiên Diệp, Tân Cát, nói:
- Hành quân Tổng quản Quân Đường Lý Ngư dẫn bộ đến bến tàu. Tuy nhiên, bọn họ chỉ chiếm nửa bến tàu, sáng sớm ngày mai khi quân thuyền xuất phát thuyền dân sẽ được đi, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta xuôi nam.
Khoáng Hàn Tứ và Tân Cát nghe nói quân Đường chiếm bến tàu, đầu tiên là cả kinh, nghe tiếp thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thiên Diệp nghe xong, cũng giật nảy mình.
Khoáng Hàn Tứ và Tân Cát một lần nữa nhìn Dương Thiên Diệp, thấy nàng hơi hơi run lên thì kinh ngạc:
- Điện hạ?
Dương Thiên Diệp kiềm chế tinh thần, chậm rãi nói:
- Cứ quyết định như vậy, giải tán đi.
Mấy người lặng lẽ giải tán, Dương Thiên Diệp cũng ra khỏi phòng, bồi hồi đi vào hậu viện.
Nom điện hạ trầm tư, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đứng lại không liên tiếng.
Mặt trời chiều ngã về hướng tây, một mảnh vàng óng ánh nhuộm thẫm, lưu lại chút ấm áp.
Trên cây hồng cao lớn, lá đã rơi rụng rất nhiều, từng quả hồng đã chín màu vàng sắc, nặng trịch trĩu ở đầu cành, làm cong cả cành cây.
Dương Thiên Diệp dừng bước lại, ngửa đầu, nhìn cành cây kia, không kìm lòng nổi nhớ đến vị “thần tiên” ngày đó thần bí xuất hiện ở trên đê.
Thần tiên nói: Ta không thể thành công...
Thần tiên nói: Nơi ta muốn quy tụ là gia đình ta, hắn…ở bờ bên kia.
Đây là bảo ta quay đầu là bờ ư?
Hứ, hắn có hai vợ hai thiếp rồi, ta đường đường Công chúa Đại Tùy sao có thể chia sẻ với người ta?
Thần tiên này cũng không đáng tin đấy.
Khụ! Không phải! Thân thể của ta là huyết mạch hậu duệ Thế Tổ Minh hoàng đế, hẳn lấy việc khôi phục Đại Tùy là nhiệm vụ của mình, tại sao đụng phải vấn đề nho nhỏ là từ bỏ được, càng không nói đến suy nghĩ thiếu tự trọng như thế.
Tề vương mưu phản, đó là một cơ hội, làm sao không thể bắt lấy?
Lời thần tiên nói, rốt cuộc có thể tin không?
Dương Thiên Diệp đáng lúc rối rắm, La Bá Đạo đang đứng ở cửa, nghe thuyền phu đang ồn ào.
- Ngươi tới hơi chậm, đêm trước khi đi, vốn cũng không nhận thuyền khách đâu đấy. Thuyền của Tân gia chủ yếu là chạy hàng, mà phần lớn là hàng thương, và chỉ có một vài thuyền tư chở khách thôi. Trước khi đi, người ta cũng sẽ điều tra ngưi có phải cơ sở ngầm của thủy phỉ không, làm sao cho ngươi lên thuyền được. Là ta khuyên can mãi, nói ngươi là thân thích của ta, còn đảm bảo cho ngươi nên ngươi mới được đồng ý lên thuyền đấy. Ngươi xem, đây là tấm bài trúc, sáng mai ngươi cầm theo lên thuyền là được. Vì tấm bài trúc này, ta đã đem hết số bạc còn dư lại cho người ta rồi, cũng không chiếm của ngươi bao nhiêu đâu.
- Đa tạ đại ca, đại ca nhọc lòng rồi.
La Bá Đạo nói xong, tháo một xâu cá thối treo trên cửa xuống đưa cho chủ nhà:
- Cầm chưng lên, tối có thêm đồ ăn.
- Ồ, sáng sớm ngày mai ngươi đi rồi, mua nhiều cá như vậy làm gì? Được được được, để ta đi chưng, tối có thêm món ăn.
Có thêm chỗ tốt, chủ nhà cầm cá vui vẻ đi, đi vài bước, sực nhớ ra gì đó quay đầu lại:
- Đúng rồi, sáng mai ta dẫn ngươi đi, giờ quan binhh đang chiếm bến tàu, cũng may chỉ dùng một nửa, mà ngươi chớ đi đâu đấy.
La Bá Đạo nghe ông ta nói hiểu được Lý Ngư không chiếm toàn bộ bến tàu, trong lòng nhẹ nhõm nghĩ thầm: Ta với tên sao chổi kia không cùng thuyền, hẳn không có gì trở ngại. Xem ra vị Khương thái công này đúng là có linh nghiệm.
Nghĩ đến đây, vội trở về phòng, lại thành kính lạy vài cái...
Trời đã sáng, sáng sớm, Lý Ngư đã đi tới bến tàu.
Đêm qua hắn ngủ ở gần bến tàu, đêm không đi giải trí, tuổi trẻ tinh lực dư thừa, không muốn dậy sớm cũng khó.
Lý Ngư mấy ngày trước được hắn đem quân tư đồ quân nhu phân phối lên thuyền đi trước, liền nghĩ đến lời nói lúc trước của Lưu lão đại. Lúc trước họ được Lý Thế Dân phóng thích, Lưu lão đại lên thuyền về Lạc Dương, kết quả trên đường đi thuyền lật, toàn bộ người trên thuyền chỉ có ông ta là dựa vào kỹ năng bơi lội giỏi mà may mắn thoát chết. Vì thế, Lý Ngư sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nan đã tự thiết kế cho mình một bộ trang phục cứu nguy, đại để gần như là áo phao cứu sinh, có điều bên trong áo không nhét bọt biển, mà dùng li e, bên ngoài dùng bao vải bao lại, lại lấy dây thừng buộc nhanh trên người, bên ngoài mặc một trường bào, ngoài ngực rộng nhìn như vận động viên bóng bầu dục ra thì không ai phát hiện ra được.
Thuyền rất lớn, đây là quân thuyền, phân phối quân dụng vật tư, Lý Ngư nhìn nhìn, trong lòng càng thêm yên tâm, thuyền lớn không dễ lật úp, đạo lý đơn giản này hắn vẫn hiểu được.
Đứng ở đầu thuyền, nhìn đám lính bận rộn như con kiến, Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ tới Dương Thiên Diệp. Cô nàng ngốc nghếch kia, cả ngày ngửi ngửi nhìn nhìn, chỉ cần có một tia cơ hội, cô nàng sẽ không bỏ qua. Chuyện Tề vương mưu phản, cô ấy có…Hy vọng là không! Ta đọc lịch sử chưa từng thấy có trong thời Lý Thế Dân từng có một cuộc tạo phản có quy mô nào, Tề vương là cái thứ gì chứ? Có liên quan đến chuyện của nàng ta, ta lại căn bản cũng không hề nghe nói đến, rõ ràng cho thấy tôm cá nhãi nhép không vẫy vùng nổi sóng gió gì, cô đừng có nhúng tay vào xa hơn nhé.
Hột Can Thừa Cơ luôn luôn cho là mình là một đại anh hùng, anh hùng và anh hùng, đại khái là có tư duy giống nhau đấy.
Qua một tiệc rượu tối qua, Hột Can Thừa Cơ càng thêm nhận định, vị Tề vương này không thể tạo phản thành công. Ở bên hắn, chỉ có đường chết, tốt nhất là nên tránh xa.
Sáng sớm thức dậy, ở trong sân luyện vài đường đao, vẫn không thấy Tề Vương và Yến Hoằng Tín, Âm Hoằng Trí đâu, Hột Can Thừa Cơ hỏi gia đinh quý phủ thì được biết mấy người kia đêm qua say mèm, giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Hột Can Thừa Cơ mừng rỡ, vội giả bộ mình cũng vẫn buồn ngủ, muốn về phòng ngủ thêm một giấc nữa, bảo họ không được quấy rầy mình. Hột Can Thừa Cơ trở về phòng, thu dọn sơ bộ, đóng cửa chính, mở cửa sau, nhân lúc mọi người không để ý nhảy qua cửa sổ, nhanh chóng trèo qua tường viện, trốn thoát ra phố.
- Tam ca, thăm người thân à, đi lên không, chỉ hai văn tiền thôi. (Tạm dịch nghĩa theo tiếng địa phương)
Hột Can Thừa Cơ sửng sốt, người kia là ai nhỉ, động mở miệng đã kêu Tam ca ai là Tam ca của ta chứ? Hắn biết ta ở trong đội mã phỉ Lũng Tây từng làm Tam ca à, chảng lẽ đây là cố nhân?
Người đánh xe nom Hột Can Thừa Cơ sững sờ, nói tiếp:
- Chớ không phải ngài đi thăm người thân à, vậy muốn đi đâu?
Hột Can Thừa Cơ chần chừ một lát, chắp tay nói:
- Khụ khụ, ta muốn ra khỏi thành, không biết túc hạ có thể đưa ta đi một đoạn không, tiền phí tất thương lượng tốt.
Người đánh xe kia trợn mắt nói:
- Nói gì thế, ngươi nói ta nghe không hiểu.
- Ta nói muốn ra khỏi thành Tề Châu này, nơi nào có bán la ngựa, hay bến tàu cũng được.
- Ngươi nói gì, ta không biết. Ngươi không đi thì thôi, vậy ta đi đây. (Tiếng địa phương Tề Châu đã dịch sơ lược)
Hai người gà với vịt một lúc lâu, cuối cùng người đánh xe ngựa kia bỏ đi.
Hột Can Thừa Cơ ngây ra nửa buổi, nhìn hai bên không ai chú ý bèn vội vã đi tiếp. Gã lúc đến là được người ta đón vào thành, lúc này thì muốn chạy thoát, cũng không nhớ con đường đi đến cửa thành, bèn tựa chọn một hướng một buồn bực mà đi.
Xa xa nhìn thấy một toà thành, nhưng cửa thành đã đóng, lập tức nhướn mày, Tề vương quả nhiên đóng thành, ta làm sao ra ngoài đây?
Đang băn khoăn lại bị một đội quan binh thấy được, xông tới.
- Đứng yên,
- Vừa mới phát hiện một nhóm có ba người có hành động mưu phản, ngươi có đồng lõa không, ngươi có đồng lõa không?
- Ta…ấy, ngươi đừng đẩy ra, đừng trói, ta nói…
- Ngươi chớ lắc cái đầu, ngậm cái miệng lại, cấm chạy, nếu không ta sẽ đánh, bắt lại, bắt lại…
Hột Can Thừa Cơ khóc không ra nước mắt, giờ khắc này, gã vô cùng nhớ vị “Đại Tề quốc Thượng Trụ Quốc Đại tướng quân, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, Binh bộ tả Thị lang Trần Nhị Cẩu Trần đại tướng quân”, tốt xấu gì hắn cũng nghe hiểu được mình nói gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận