Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 474: Khổ nhục kế
- Tô tiên sinh...
Lý Thừa Càn vừa thấy Tô Hữu Đạo thì như gặp người thân, bước nhanh lên trước cầm hai tay của ông ta, lệ nóng lưng tròng.
Tô Hữu Đạo nom bộ dạng của hắn thì trong lòng lại tức giận, sớm biết hôm nay, sao lúc trước lại làm. Có điều giờ có tức giận cũng đã không làm được gì, ông ta nói:
- Thái Tử chớ sợ, thần đã nghĩ đến một biện pháp giải quyết, tuy tự tổn 800, cũng có thể giết ngàn địch.
Lý Thừa Càn hiện tại chỉ cần có thể thoát khốn đã cảm thấy mỹ mãn, trái lại còn có thể đả thương địch thủ?
Hắn hai mắt sáng ngời, lập tức nói:
- Kính xin tiên sinh dạy ta!
Tô Hữu Đạo trầm giọng nói:
- Thái Tử không nên hoảng hốt, xưa đã làm gì, giờ phút này vẫn làm cái đó.
Thái Tử ngẩn ra, xưa đã làm cái gì là làm cái gì? Từ theo Đại Hoằng học, lại đến vuốt mông ngựa ôm đùi hắn. Hắn sẽ không làm cái gì, là chán nản, ngày ngày uống rượu, ham chơi lêu lổng, đây gọi là sống trong mơ màng thì phải.
Tô Hữu Đạo tức giận nói:
- Thái Tử thích ca múa ăn uống tiệc rượu, vậy vẫn ca múa ăn uống tiệc rượu như cũ, coi như người chưa từng làm gì cả, hết thảy như cũ.
Mặt già Lý Thừa Càn đỏ lên, đây vốn là những chuyện hoang đường trước đây của mình, Tô tiên sinh hiểu quá rõ mà.
Lý Thừa Càn ngượng ngùng:
- Cô…phải làm những chuyện này ư?
Tô Hữu Đạo khẽ mỉm cười, nói:
- Thái Tử không cần quan tâm, nếu như ngài muốn cởi vây thoát khốn, nếu muốn phản kích Ngụy vương thì phải dựa theo lời tôi để làm.
Thái độ chắc chắn của Tô Hữu Đạo khiến Lý Thừa Càn thấy an tâm, lòng nghĩ, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Mình cả ngày không ra được cách gì, hoảng sợ cả ngày, nếu Tô tiên sinh đã có biện pháp tốt cứu hắn, vậy thì nên làm theo kẻo sẽ không còn sống được mấy ngày nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Thừa Càn liền gật đầu:
- Hết thảy kính nhờ tiên sinh!
Nói xong câu đó, Thái tử gia quyết định sẽ tiếp tục những ngày tháng ăn chơi đàng điếm, sống trong mơ màng màng. Chỉ là cũng không biết tam dẹt không bằng một tròn, hay là sở thích đặc biệt của hắn mà Hoàng Thái Tử phi mười sáu mười bảy tuổi năm trước vừa mới cưới nhà hắn không thích, trong cung nhiều cung nga như hoa như ngọc hắn không thích, hắn chỉ thích Xưng Tâm mà thôi.
Tô Hữu Đạo cũng lập tức công việc lu bù lên.
Lý Thái vì diễn rất thật, làm ra thái độ hoảng loạn, từ đường cái Chu Tước vội vàng trốn về phủ, đám văn nhân bên kia Long Thủ Nguyên chuẩn bị tham gia nhã tập cũng không để ý tới. Trên Long Thủ Nguyên đã có mấy lều trại, rất nhiều món ngon rượu ngon, văn phòng tứ bảo cũng đều chở đến. Văn nhân nhã tập là chuyện phong nhã, cũng không tách rời sự ủng hộ bằng mùi tiền, bằng không một đám văn nhân đói bụng đến mặt vàng như nghệ, gió thổi là ngã đứng ở trên bãi cỏ, sợ cũng không có tâm tư ngâm thơ làm phú.
Ngụy vương không tới đúng hẹn, đám văn nhân tự triển khai nhã tập, đánh đàn vẽ tranh, ba năm nhóm tri giao trò chuyện, lại có ca nữ góp vui, khi uống rượu nhẹ nhàng nhảy múa, say sau say rượu kéo vào trong lều, tuy tự xưng là phong lưu, cũng có thể gọi là thối nát.
Tới ngày thứ hai, Ngụy Vương điện hạ còn chưa tới, bọn họ mới ý thức được tình hình bất thường, đang định phái người đi vào thành hỏi thăm một chút thì thấy vài thợ săn mang cung khoá tiễn, từ đằng xa chạy tới.
Vài thợ săn này xem ra không phải người sinh sống bằng săn bắn, mà là công tử nhà giàu săn bắn giải buồn mà đến đây, ngựa cao lớn, bộ yên ngựa đầy đủ hết, mỗi người một thân áo xanh, bên hông cung điêu trường đao đều vô cùng hoàn mỹ.
Hai nhóm người một là văn nhân, một là luyện võ, vốn cũng thừng cùng xuất hiện, tuy nhiên có thì cũng không là vấn đề gì.
Vốn chỉ thuận miệng chào hỏi, không ngờ đối phương cũng chào hỏi lại, mới biết bọn họ là được Ngụy vương Lý Thái mời tới đây nhã tập.
- Hoá ra chư vị tiên sinh là được Ngụy Vương điện hạ mời tới đây nhã tập. Chẳng lẽ các ngươi còn không biết trong thành xảy ra chuyện ư?
Một người mắt say lờ đờ ngạc nhiên:
- Trong thành đã xảy ra chuyện gì?
Một thợ săn đáp:
- Đã lan truyền toàn thành rồi, Thái tử điện hạ kiêng kị Ngụy Vương điện hạ dần dần trưởng thành, lại không có ý rời khỏi Trường An cho nên sai khiến thích khách, ý đồ ám sát Ngụy vương. Ngụy Vương điện hạ xuất hiện ở trên đường bị tập kích, sau khi trốn về vương phủ đã bệnh không dậy nổi, Hoàng đế dĩ nhiên tức giận rồi.
- Có việc này ư?
Thợ săn kia là người tập võ, khí huyết dư thừa, thanh âm cũng to, lập tức còn có một vị danh sĩ từ trong lều chạy ra, tóc bạc trắng như sương như tuyết. Tuy nhiên màu da hồng nhuận, hai mắt hữu thần, bảo dưỡng cũng vô cùng tốt.
- Đúng vậy.
Thợ săn kia cũng hay nói, lập tức đem việc phát sinh hôm qua nói một lần, còn không quên thêm mắm thêm muối.
Người đầu bạc kia nghe thế thì giận tím mặt. Ông ta gần đây mới từ người bình thường lên nhân vật nổi tiếng, bước lên địa vị danh túc hồng nho, đúng là thời điểm đường làm quan rộng mở, ý chí chiến đấu cũng tràn đầy. Vừa nghe Hoàng Thái Tử cùng với Ngụy vương huynh đệ tương tàn, lập tức xắn tay áo hô to:
- Chư vị! Ngụy vương hiển đạt, chúng ta ở nhã tập lần này là do Ngụy vương mời. Nay Thái Tử sinh ghen tị, huynh đệ tương tàn, chúng ta không thể trơ mắt ngồi nhìn.
Ta cùng với chư quân, dâng thư lên triều đình, nghiêm gia si thát, người tâm tư ác độc như thế sao có thể là trữ quân một nước?
Y vừa nói xong, thì trong trướng mà y vừa chạy ra một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi khoan thai đi ra, nga mi cong cong, má đào phiếm hồng, trâm cài tóc mai hơi loạn, vạt áo lơi lỏng, đuôi lông mày khóe mắt một mảnh xuân sắc, cho thấy là nàng ta mới vừa rồi hầu hạ vị quân tử này. Những người chung quanh đều hòa theo:
- Lời Thắng Trị tiên sinh nói có lý. Chúng ta dù chưa nhập miếu đường, nhưng Thái tử là Thái tử một nước, là thiên tử tương lai, lại làm ra chuyện trái luân thường như thế, đúng là tâm địa ác độc. Chuyện như này, dù là thất phu cũng không dám làm, huống chi ta và ngươi đọc đủ thi thư.
- Đi! Chúng ta trở về thành!
- Dâng thư lên Hoàng đế!
- Đốc xúc Ngự Sử Đài trình lên khuyên ngăn!
Một đám người cũng chẳng quan tâm ngâm thơ làm phú, cũng chẳng quan tâm người đẹp bồi tiếp, lập tức gọi tôi tớ thu dọn hành lý, bọn họ người cưỡi ngựa người ngồi xe tiền hô hậu ủng, trùng trùng điệp điệp đi thẳng đến thành Trường An. Thái Tử gặp chuyện, lại ở ngay trên đường cái Chu Tước, nhưng lúc ấy người biết y là Vương gia cũng không nhiều, hơn nữa thành Trường An rộng lớn vô cùng, theo lý thuyết cả đêm tin tức không thể truyền nhanh được như vậy. Nhưng cũng không biết là người nào dùng thủ đoạn, giờ phút này phố lớn ngõ nhỏ, không người không biết.
Trong Trà phường tửu quán, Câu Lan, thanh lâu, khắp nơi đều đang nói chuyện này, hơn nữa tất cả đồn đại đều trực chỉ Thái Tử. Thái Tử và Ngụy vương vốn cũng không hợp, tuy nhiên luôn luôn duy trì hòa khí ngoài mặt, lần đầu vạch mặt vẫn là trước đó không lâu tranh giành người đứng đầu Hoàng Văn. Tuy nhiên hai người cũng chỉ như thế, mâu thuẫn hai bên vẫn chưa chuyển biến xấu, Lý Thừa Càn phát hiện bất kể y làm như thế nào, phụ hoàng luôn thiên vị Thanh Tước nhiều hơn, cho nên lòng luôn cam chịu.
Bởi vậy xung đột xấu xa giữa hai người cũng không xảy ra. Nhưng lần này trở lại chuyện ám sát, nhiều chuyện cũ Thái Tử và Ngụy vương không hợp không biết bị ai công khai ra ngoài, tiếp theo qua vô số lời đồn của người phố phường, đã trở thành ngay sau khi Thái Tử và Ngụy vương vừa sinh ra đã là thủy hỏa bất dung rồi.
Nghe nói Lý Thái vừa ra đời, Lý Thừa Càn công tử lớn hơn gã không đi còn chưa vững đã chập chững leo đến nôi đệ đệ, muốn bóp chết đệ đệ…
Tóm lại, khi đám văn nhân tụ hội nhã tập ở Long Thủ Nguyên trở lại thành Trường An trên phố đã truyền đi ồn ào huyên náo, thiên kì bách quái.
Những văn sĩ danh lưu nhã tập này dù chưa làm quan, nhưng có không biết bao nhiêu trưởng bối, bạn học, vãn bối, con cháu làm quan, hoặc bản thân có quan hệ thân thiết với đại thần quyền quý, lập tức đều nhờ vào họ, thuyết phục những quan viên này gia tăng căm phẫn tạo áp lực cho triều đình.
Đợi khi họ tìm đến những quan viên này mới phát hiện có một số quan viên đã dâng tấu sớ buộc tội lên trước đó rồi, một số còn do dự, sau được đám văn nhân này khuyên thì cũng hạ quyết tâm. Dĩ nhiên đại thần dâng thư, một số khác khác thì dâng tấu chương, liên tiếp dâng lên.
Tức thì trên bàn của Lý Thế Dân số tấu chương đột nhiên chất thành đống, số lượng so với bình thường tăng cao gấp năm lần.
Mà chồng tấu chương trên bàn này, từng cái từng cái đều buộc tội Thái Tử.
Lý Thế Dân nhìn đống tấu chương chất đầy trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Hôm nay nghe tin Thanh Tước vị bị kinh hãi mà đã đổ bệnh, Lý Thế vừa giận lại lo lắng, vội vàng đến thăm.
Khi trở về, y dĩ nhiên đã quyết định: Thay Thái Tử!
Điều tra? Còn có tác dụng hay sao? Ngoại trừ Thái Tử, ai sẽ xuống tay với Thanh Tước?
Nhưng... phản ứng của triều thần của nhanh, quá là nhanh, nhanh như tia chớp.
Mới qua một ngày, bình thường toàn triều dã đại đa số thậm chí còn chưa nghe nói đến việc này nhưng giờ phút này lại cả thành Trường An đã biết hết, vậy…Cao Minh thật sự ám sát Thanh Tước ư? Hay là…
Mí mắt Lý Thế Dân nảy lên, loại hành động tự biên tự diễn, vùi lấp con người ta vào chỗ bất nghĩa này, y cũng đã từng làm. Năm đó thời điểm đang cùng Thái Tử Lý Kiến Thành tranh chấp đồng thời còn ở thế hạ phong, y đi Đông cung dự tiệc, tự hạ độc mình. Khổ nhục kế này, đã khiến y tranh thủ được không ít sự cảm thông, chẳng những lúc ấy khiến cho rất nhiều người đồng cảm, còn có khuynh hướng Tần vương y đã đưa ra quyết định chính biến Huyền Vũ môn, chẳng những giết Thái Tử ca ca, còn giết tất cả con trai của Thái Tử.
Bởi vì chuyện này chứng minh, dù sao cũng do Thái Tử bất nhân trước.
Thanh Tước, chẳng lẽ lại học hành động của ta năm xưa? Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân không rét mà run.


Bạn cần đăng nhập để bình luận