Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 177: Sơn thủy có gặp lại
a Bá Đạo rút đao ra, bộ dạng kia đương nhiên là sẽ không giải thích vào lúc này. Y lại không phải là người ngu, bên kia lấy lý do thoái thác là đang chuẩn bị động thủ sẽ giải thích cùng bằng hữu sau, không phải giảng giải với quan binh triều đình.
Tuy nói La Bá Đạo đang gặp cảnh ngộ khó khăn, lại công khai quyết đấu với đối thủ không tuân thủ theo quy củ giang hồ, y từng trước mặt Lý Ngư không tuân thủ quy củ nên đã từng chịu thiệt một lần, nhưng đại đa số hảo hán giang hồ đều không “bỉ ổi” như vậy, tuy nhiên quan binh thì không tuân thủ theo quy củ giang hồ.
La Báo Đạo chặt đứt ba ngọn thương, tung người nhảy lên tường, hai chân đặt tại đầu tường, hai đầu gối gập xuống, vừa muốn giống như loài hổ nhảy bổ ra ngoài, bỗng hú lên một tiếng quái dị, vốn định tiến lên phía trước lại biến thành lui về phía sau, thân thể lại đảo lại phía sau, hai chân dùng sức đạp một cái, kêu lên một tiếng rồi bắn trở về. Cũng đồng thời, y kêu to:
- Có người bắn tên, đi từ phía sau!
Y tung người lại, đụng phải một ít rau khô treo dưới mái hiên, những đồ lặt vặt vỡ vụn, cả người lách mình về sau nhà.
Nghe y nói vậy, bọn người Mặc Bạch Diệm, Hột Can Thừa Cơ cũng nhanh chóng lướt về sau nhà, chợt nghe “chíu chíu chíu”, từng chuỗi tên nỏ như mưa bắn vào mái hiên như bắn vào cây chuối.
Cung tiễn uy lực lớn hơn tên nỏ, tuy nhiên tên nỏ bắn thẳng lúc này lại có chướng ngại vật, nên kịp thời ngăn chặn cung tên. Cung tiễn bắn vòng cung có thể vòng vượt qua chướng ngại vật
Đội Thân quân vệ của Trử đại tướng quân là bách chiến, phản ứng nhanh nhạy, phía trước không bắn được cung tên, cung thủ phía sau lập tức nâng cung tên bắn vòng cung.
Một chùm mũi tên nhọn lướt qua nóc phòng, vừa vặn tới sau nhà.
Mấy người La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ, Mặc Bạch Diệm vội vàng dùng binh khí đỡ.
Chíu chíu…chíu
Dây cung phát ra những âm thanh điên cuồng, mũi tên phá không trung bay tới!
Những mũi tên nhọn có thể xuyên qua khôi giáp dày, bất luận là lực đạo hay là tốc độ, một người bình thường khó có thể chống đỡ được. Mấy người này tuy không phải là quân nhân bình thường nhưng cũng hoa mắt chóng mặt.
Cao thủ thái giám Diệp Thiên Minh có sơ suất, không chặn được một mũi tên, mũi tên hạ từ trên trời xuống, “phập” một iếng xuyên qua mu bàn chân, cây tên xuyên vào trong đất nửa thước, cây cung cắm xuống vẫn còn tiếng rung ong ong.
Diệp Tề vội vàng muốn đi cứu hắn lại bị Mặc Bạch Diệm kéo lại.
Đợt mưa tên thứ hai lại đến, mũi tên nhọn như mưa, bay từ trên trời xuống, đầu mũi tên như nanh sói, từng mũi tên lóe ra ánh sáng lạnh lẽo khát máu.
Cũng chỉ trong một sát na này, Diệp Thiên Minh đã không kịp né tránh, ra sức múa đao ngăn cản mũi tên bay xuống, lập tức nghe thấy tiếng “phập phập”, một loạt mũi tên đâm vào trong da thịt, cả người giống như biến thành một cái kẹo hô lô.
- Thiên Minh!
Diệp Tề hét thảm một tiếng, hai con ngươi đỏ đậm.
Hai người bọn họ tuổi tác tương đương nhau, cùng nhau vào cung làm nô, cùng nhau hành tẩu giang hồ, qua nhiều năm đã sớm tình như huynh đệ ruột thịt, mắt thấy Diệp Thiên Minh chết thảm, làm sao Diệp Tề không như nứt cả tim gan.
Hai mắt Mặc Bạch Diệm rưng rưng, trầm giọng nói:
- Đi mau!
Quân ngũ tác chiến, cung nỏ làm đầu. Người giang hồ dù có võ nghệ cao tới đâu, đối mặt với đội ngũ chiến pháp bực này cũng không có đất dụng võ.
Người chết đã chết, kẻ còn sống còn phải vì sinh tồn mà dốc sức, âm thanh của mũi tên chấn động tâm hồn vẫn không dứt bên tai, lúc này muốn nhặt xác Tề Thiên Minh cũng là một hi vọng xa vời.
- Đi!
Mặc Bạch Diệm kéo Diệp Tề, cùng Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo từ cửa sau trốn vào ngõ sau.
May mà quan binh vốn chỉ điều tra cho có lệ, xác thực không phái người ngăn chặn ngõ sau.
Diệp Tề rưng rưng theo Mặc Bạch Diệm tránh vào một ngõ nhỏ, vừa chạy đi được mười bước, một đội quan binh tinh nhuệ mang theo đơn đao mũi nọn, đuổi theo như hổ rình mồi.
Việc mã phỉ trực tiếp xông vào Trấn Song Long làm loạn là rất nhỏ, bình thường đều là khi bất đắc dĩ bị triều đình bao vây mới có đội mã phi liều mình tiến vào trấn Song Long, cố gắng làm cuộc mua bán lớn. Còn bình thường đội mã phỉ tép riu rất ít vào trấn quấy nhiễu.
Từ năm ngoái thì đây là lần thứ hai mã phỉ cải trang vào trấn làm loạn, hơn nữa lại còn động thủ tới Trử đại tướng quân, điều này làm cho thân binh của Trử đại tướng quân là Quyền Bảo chính làm sao chịu nổi?
Cho nên, Quyền Bảo chính thật sự nổi giận, giờ đây không chỉ toàn bộ dân tráng trên đường phối phối hợp với toàn bộ quan binh mà ông ta còn hạ lệnh toàn bộ dân chúng đều cung cấp toàn bộ động thái tiếng động, quả thực là toàn dân đều là binh, đừng nói là năm người to lớn La Bá Đạo còn sống, cho dù là năm con chuột cũng không thể trốn.
Năm người cứ thế xông lên, một khi va chạm, phía sau có truy binh, phía trước có chặn đường, không có đường thoát, sứt dầu mẻ trán. Mà Dương Thiên Diệp…
Dương đại cô nương lúc này lai cực kỳ an nhàn.
Lý Ngư hôm nay là đại chủ sự của Long gia trại, đi Trường An đón thân nhân, là bạn đồng hành của Thường lão gia, cho nên Thường Thư Hân rất chiếu cố hắn, cũng cấp cho hắn một gian phòng, có phòng chính, có nội thất, dùng một cái bình phong bằng gỗ để ngăn.
Dương Thiên Diệp lúc này an vị tại phòng chính của Lý Ngư uống trà.
Bước vào cửa uống trà thơm, những hoảng loạn trong lòng mới dần dần được bình tâm trở lại.
Vừa rồi bị Lý Ngư đánh cho vài cát tét vào mông, Dương Thiên Diệp rất thất thố, giờ đây nghĩ lại, xấu hổ không thôi. Để che giấu tâm tình, nàng ngưng mắt nghiêng tai, nghe ngóng bên ngoài lờ mờ có tiếng chém giết, nghi hoặc nói:
- Người nào động thủ với Quyền Bảo chính, làm sao lại gây ra trận chiến lớn như vậy thế nhỉ.
Đối diện, Lý Ngư vẫn như đang quay về thời học sinh tiểu học được lão giáo sự dạy dỗ, tay gõ gõ mấy cái vào bàn, trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Cô còn chưa nói, lần này vào Trấn Song Long là muốn làm gì, có ai cùng cô đến không?
- Tại sao ta phải nói cho ngươi…
Dương Thiên Diệp còn chưa nói xong, Lý Ngư giơ tay lên uy hiếp. Tim Dương Thiên Diệp nhảy dựng lên, lúc ngồi quỳ xuống, cái mông chống lên bỗng nhiên lại hơi ngưa ngứa, những câu nói này không thể nói cùng ngươi được.
Trong lòng nàng tức giận, Lý Ngư với nàng đâu có quan hệ gì, tại sao phải sợ hắn, nhưng… nhưng tay Lý Ngư như có một ma lực khác thường, một khi đánh lên cái mông của nàng, cho dù nàng có một thân võ công, nhưng lại giống như bị rút sạch gân cốt, toàn bộ đều mềm nhũn không có sức lực, chỉ có thể “mặc người chém giết”.
Lúc này, bệnh tình lại càng nghiêm trọng, Lý Ngư còn chưa đánh lên thân thể của nàng, chỉ giơ tay lên uy hiếp, Dương đại cô nương đã lờ mờ phát bệnh “nguyện ý thần phục”, “nguyện ý đón nhận”, thậm chí là khoái cảm chờ mong, thật sự là… Thật sự là kỳ lạ.
Lý Ngư trừng mắt với nàng nói:
- Còn không nói?
Dương Thiên Diệp cắn rắng, xấu hổ và giận dữ nói:
- Chuyện của bản cô nương vốn không có bất kỳ liên quan gì tới ngươi, ngươi hỏi rồi thì sao chứ, tới báo với Quyền Bảo chính à?
Lý Ngư nói:
- Cho tới bây giờ, ta đã từng hại cô chưa?
Dương Thiên Diệp nói:
- Lẽ nào không có? Lần đó không phải ta bị ngươi hại thảm rồi hay sao?
Ngẫm lại mỗi lần bị Lý Ngư hãm hại, hiện tại cuộc sống càng ngày càng thảm, Dương đại tiểu thư không khỏi bi thương nói:
- Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, có được hay không? Năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của ta, kiếp trước ta đã gây nghiệt gì mới để ta phải gặp ngươi chứ?
Lý Ngư nói:
- Cô đừng có chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn thấy ý tốt của người khác. Nếu không có ta, cô nghĩ cô có thể thành công, chỉ sợ đã sớm lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục rồi.
Dương Thiên Diệp ngạc nhiên nói:
- Cái gì không phân biệt tốt xấu? Lữ Động Tân là vật gì?
Lý Ngư ho khan một tiếng nói:
- Đây không phải là trọng điểm, nhanh nói cô đến Trấn Song Long làm cái gì?
Dương Thiên Diệp nói:
- Ta đến Trấn Song Long…Ấy! Nguy rồi!
Dương Thiên Diệp bị Lý Ngư tét vào cái mông, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì, cho đến khi tỉnh táo lại mới nghĩ ra Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo còn đang ở nhà dân thuê bố trí mai phục.
Bây giờ khắp trấn đều có tiếng hét hò, hiển nhiên là tráng đinh của trấn đang truy bắt khắp nơi, vạn nhất đụng vào bọn họ thì làm sao? Cần phải mau chóng đến thông báo cho bọn họ rút đi. Nghĩ tới đây, Dương Thiên Diệp vội vàng đứng lên, hoảng sợ nói:
- Ta có chuyện quan trọng, chưa thể nói cho ngươi.
Nói rồi nàng nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước, cửa phòng bật mở, một bóng người lao vào, kề đao vào cổ cô, trầm giọng quát:
- Chớ có lộ ra, bằng không sẽ mất mạng.
Dương Thiên Diệp nhìn người tới, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ nói:
- Đại ca? Là ta!
La Báo Đạo hung giữ kề đao vào cổ Dương Thiên Diệp, nhìn kỹ lại thì thấy người mình bắt là tam muội của mình, khóe miệng nhất thời co giật lại, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Dương Thiên Diệp ngạc nhiên hỏi:
- Đại ca, sao huynh lại tới đây, nhị ca đâu?
La Bá Đạo để đao xuống, xoay người nói:
- Các ngươi vào đi, tam muội ở trong này.
La Bá Đạo quay người lại, Dương Thiên Diệp giật bắn mình, lui vào ngực Lý Ngư. Thì ra trên mông của La Bá Đạo có cắm một mũi tên, thấy y quay người lại, cây tên suýt nữa quét trúng bắp đùi Dương Thiên Diệp.


Bạn cần đăng nhập để bình luận