Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 223.1: Kẻ gây tai họa
Đoàn người đi đường cũng nhìn thấy mấy người Lý Ngư, hai bên một ngồi xe, một cưỡi ngựa, đều đi cùng một hướng, đều là đi về phía phường Tu Chân.
Lý Ngư nhìn thấy La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ, hai người này dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lý Ngư, nhưng mà hai người này đều lộ vẻ bình tĩnh nhìn thoáng qua, rồi quay đầu đi, Lý Ngư bắt gặp như thế chịu không được:
- Hai tên ngốc nghếch này có tiến triển nhỉ. Chỉ trong mấy ngày này vẻ ngang tàng trên khuôn mặt dường như không thấy gì nữa cả.
Có điều, Lý Ngư không tin rằng hai người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, đổi lại là người khác, đối với thân phận của bọn hắn mà nói, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ. Nhất là đối với đôi thiếu niên nam nữ rõ ràng là chịu sự bảo vệ của hai người họ, đôi thiếu niên nam nữ này gây ra hiếu kỳ nhiều nhất. Chỉ là người ta không có chú ý quá mức tới hắn, bèn thúc ngựa, đi qua trước mặt bọn họ.
Vào đến phường Tu Chân, mặc dù coi như là một “cư xá”, nhưng đã cực kỳ hoang vắng rồi, khách xá cực nhỏ, ruộng vườn chiếm đa số, nếu là ở hậu thế, những nơi như này lại được coi là cư xá hạng sang, hoàn cảnh ưu nhã, lục thực phong phú, còn thời đại này người giàu có hoặc là vào trong thành phồn hoa, hoặc là dứt khoát phải có danh thắng phong cảnh khúc trì, đối với điền viên rộng thoáng này chưa chắc đã để ý nhiều.
Nhưng mà, chính là trong phường dạng đồng quê như vậy, lại có một tửu lầu, cực kỳ có tiếng.
Mùi rượu không sợ ngõ sâu, ở đây lại thể hiện đầy đủ, phụ thuộc vào hắn, chế biến mỹ vị mà thôi.
Vừa vào trong cửa viện kiểu điền viên, đã tràn ngập khí tức đầy đủ của một mảnh đồng quê với hồ nước vườn bờ đê... so về núi giả hồ nước trong khu vực phồn hoa nội thành, thì mảnh đất này khúc thủy lâm viên lại cực kỳ thiên nhiên, sóng gợn lăn tăn, hoa sen bên bờ đê, còn có vài Hồ cơ vui chơi trong viên.
Hái sen ném lên trên nước, ý lang tại hoa nổi.
Đã có mỹ nữ, sao lại có thể không có nam nhân, nam nhân có thể là người tiêu thụ lớn nhất trong ngành tửu lầu.
Cho nên những Hồ cơ dung mạo đẹp đẽ này được tửu quán tuyển đến với mức lương cao, cũng có một số nam nhân như ong nhỏ hút mật, hoặc mỉm cười quan sát cử chỉ thân thể của các nàng, hoặc đến sát gần chạm vào tóc mai và vành tai của các nàng, tình chàng ý thiếp, cùng nhau vui vẻ.
Trong viện cũng rộng rãi, cho nên cũng không cần phải xuống xe đi bộ, cứ đi thẳng tắp, nhanh chóng đến dưới rừng liễu, lại đi hơn một dặm, mới thấy một tòa hồng lầu, thấp thoáng trong rừng.
Trước cửa chỗ rộng rãi đã có vài chục con ngựa, đang có tên đầy tớ mang đến bã đậu, cỏ ngựa, nước uống cho những con ngựa này, những con mồi trên lưng ngựa đã ít hơn rất nhiều, xem ra là vừa rồi gặp phải những tay thợ săn đã nhân cơ hội lấy để cho chủ quán nấu thành những món mang hương vị thôn quê.
Một tửu quán lớn như vậy, mang một chút phong cách thời Hán, một cái sảnh cực lớn, ở giữa là sân khấu, còn lại là tám hướng bát quái phương vị thiết kế ra thành tám phòng, lúc này trong quán đã có ba bốn nơi ngồi kín người, tửu quán này chỉ có thể có đường đi lên tầng trên, nhưng không phải là quán đại chúng, cho nên thân phận của khách cũng không thấp, vào trong đó, tự nhiên cũng ít uống rượu, ít ồn ào.
Lý Ngư vừa nhìn, là biết tửu quán này cấp bậc không thấp, không khỏi trong lòng rung động, tuy nói làm dù thu nhập không nhiều, vậy mà cũng có thể đến nơi này để tiêu phí, vị Tô tiên sinh này…
Hắn vừa nghĩ đến đây, Tô Hữu Đạo đã quay đầu cười nói:
- Từng có một vị đại quý nhân, dùng san hô làm chuôi, dùng đồi mồi làm trang sức, dùng sợi cá mập làm vải, chế ra một cây dù với cái chuôi có giá trị liên thành. Ta vỏn vẹn tốn thời gian bảy tháng, mới có thể hoàn thành được cây dù này, chủ nhân cực kỳ hài lòng, cũng từng dẫn ta đến nơi này để uống rượu, cũng mời thêm bạn tốt, khoe khoang cây dù của y. Hôm nay là ngày thứ hai đến đây, là mượn cái bóng của người ta, hahaha…
Lý Ngư vừa nghe, lúc này mới giải được mối nghi hoặc trong lòng, lại cố ý cười khổ nói:
- Nghe nói ta làm chủ, tiên sinh thật chút khách khí, xem ra lần này, ta phải tốn nhiều máu rồi.
Tô Hữu Đạo cười nói:
- Còn mở miệng một tiếng Tô tiên sinh à? Nhưng nhớ rõ hẹn ước vừa rồi giữa ta và ngươi ư?
Xà Cốt Tĩnh Tĩnh với cặp mắt to lúng liếng, vẻ mặt hiếu kỳ:
- Đánh cược, các người đánh cược gì vậy?
Lý Ngư liếc mắt nhìn, nói:
- Bọn ta đánh cược, quán này có phải là trên trăm kim trở lên không, nếu mắc, thì sẽ giữ lại cô trong quán.
Tĩnh Tĩnh vừa nghe thế liền sốt ruột, ửng đỏ mặt nói:
- Tại sao lại đem ta ra giữ lại ở trong quán, ta lại không phải là người của ngươi? A! Khang sư phụ…
Nàng lập tức chuyển hướng Khang ban chủ:
- Khang sư phụ, ta cùng với viện có ký kết không phải là giấy bán thư, ông cũng không thể đem ta bán đi chứ.
Khang ban chủ trợn mắt, nói với Lý Ngư:
- Ta đã nói là con bé ngốc mà, ngươi xem….
Tĩnh Tĩnh tức giận nói:
- Ta cho dù là ngốc, ông cũng không thể bán ta đi…
Lưu Vân Đào thật sự nhìn không được, nói:
- Ngư nhi rõ ràng là đang đùa với ngươi, cô nương ngươi, sao lại ngốc như vậy.
Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn y một cái, nói:
- Ngươi mới ngốc! Ta phối hợp với tiểu lang quân một chút, nếu không câu chuyện cười nhạt như vậy, mọi người sao có thể cười được.
Nàng vừa nói xong, mọi người quả nhiên bật cười.
Tĩnh Tĩnh nhân cơ hội đến gần sát Lý Ngư, với bộ dạng khờ dại đỡ lấy cánh tay của hắn, ngọt ngào nói:
- Muốn bán người ta vào tửu phường, người ta không bằng lòng, chẳng qua nếu tiểu lang quân muốn mua người ta, vậy thì người ta sẽ tự bán thân, cũng cam tâm tình nguyện.
Lời nói nửa đùa nửa thật này, cũng không biết nàng ta đang nói đùa hay nói thật, nhưng khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, mặt mày hàm tiếu, lúc này thần sắc lại đáng yêu không tả được.
Thâm Thâm ho khan một tiếng, nói:
- Được rồi! Nha đầu kia, lại trêu người ta rồi, người trông quán đã chờ rất lâu rồi.
Nói xong liền tiến lên trước một bước, hơi có vẻ oán trách và đánh vào cánh tay của biểu muội.
Chủ quán lúc này là một người Hồ với chòm râu quai nón hình huyền nguyệt, mọi người vừa mới vào quán, ông ta liền đích thân nghênh đón, thấy mọi người đang cười nói, bèn đứng ở bên cạnh, mỉm cười chờ đợi, chưa từng để lộ ra một chút thần sắc không kiên nhẫn. Mọi người nói đến chỗ thú vị, ông ta có phối hợp cười một vài tiếng, thật là biết điều.
Lúc này nghe Thâm Thâm cô nương nói đến ông ta, người này mới xoa ngực mỉm cười thi lễ:
- Xin hoan nghênh các vị quý nhân giá lâm tiểu quán, tiểu nhân vốn là chủ quán, tên là Vũ Văn Trường An, chư vị quý nhân cứ gọi Trường An là được.
Hoa Lâm giật mình, nói:
- Ngươi tên là Vũ Văn Trường An à? Vũ Văn Thành Đô thời Tùy là gì của ngươi?
Người Hồ sờ sờ chòm râu vểnh lên, vui mừng cười nói:
- Ngươi nhìn thử xem tướng mạo của ta là biết, nào quan hệ gì. Chỉ là ta đến từ Trung Nguyên, nghe nói qua tên của người này, là một nhân vật rất lớn. Muốn lấy một cái tên của người Hán, bèn lấy họ của ông ta. Về phần tên thì, ông ta đã dùng tên Thành Đô rồi, ta bèn dùng Trường An thôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn Vũ Văn Trường An với chiếc mũi cao, mắt sâu, chòm râu uốn khúc, mà phục sát đất.
Vũ Văn Trường An lịch lãm trang nhã mời mọi người tiến vào một phòng, căn dặn bọn người dâng thức ăn lên.
Thức ăn lúc này rõ ràng không phải do khách lựa chọn, mà là người ta hôm nay chuẩn bị thức ăn gì, thì chỉ việc ăn cái đó, cũng là một điểm rất khác biệt, dẫn đến sự hiếu kỳ của mọi người.
Móng lạc đà hoang dã, môi hươu, dưỡng trấp lạc đà, thiên nga quay…
Từng món ăn, nguyên liệu nấu ăn vốn hiếm thấy, nấu càng thấy công phu hơn, bưng từng món lên, quả nhiên vị cực ngon. Cần phải biết được nhiều loại thực phẩm xa hoa chỉ để ý hương sắc, mà không để ý đến mùi vị của con súc vật thực sự, cho nên rất nhiều nhìn thấy thực phẩm xa hoa như vậy, kỳ thực khẩu vị không có gì đặc sắc hơn.
Mà nơi này mỗi một món ngon cẩn thận bê đến, đều có mùi vị khác nhau, hiển nhiên không phải cách làm bình thường, mọi người nếm thử, tự nhiên khen ngon không dứt lời, chỉ là nhân vật giống như Lưu lão đại, thực sự phẩm không ra cấp bậc trong đó, chỉ cảm giác như bò nhai mẫu đơn.
Chương 223.2: Kẻ gây tai họa
Điệu nhảy nổi lên, cực kỳ nhẹ nhàng trang nhã
Đợi khi mọi người ổn định chỗ ngồi, món ngon được dâng lên, mỹ tửu ngập đầy, điệu nhảy bèn đổi thành Hồ xoáy.
Vài Hồ cơ thướt tha, cao gầy điệu đà, đôi mắt đẹp, nhu mì như nước, lại thêm bộ ngực cao ngất, đôi chân dài. Mông, nhảy lên cực kỳ mê hoặc. Mọi người xem vui vẻ thoải mái, Lý Ngư tuy không hiểu lắm điệu nhảy này, thực sự nhìn ra được kỹ thuật nhảy của các nàng rất đẹp, đương nhiên, ở chỗ mạnh mẽ, nhìn rất phong phú. Mông nhếch lên, chân dài nhấc lên, eo thon uốn éo, uyển chuyển.
Đám người Lý Ngư vừa uống rượu vừa cười nói bình luận, hai vị cô nương Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh thì bị bỏ rơi sang một bên.
Mỹ nữ hận nhất chính là việc bị người khác không đếm xỉa tới, huống hồ Tĩnh Tĩnh cô nương đang dự tính “làm mặt dày, không cần tự tôn, chết cũng quấn lấy”, thề phải biến Lý Ngư trở thành phiếu cơm trường kỳ của mình.
Ngồi ở trên bàn tiệc nhìn một hồi, thấy ánh mắt bọn người Lý Ngư dường như đều đang nhìn trên đài, trong lòng Tĩnh Tĩnh thực sự không cam, con ngươi xoay qua xoay lại, đột nhiên đứng lên, trợn trắng mắt tức giận dẫm chân lên bãi cỏ mềm, cũng chẳng kịp mang giày mà đi ra ngoài.
Đám người Lý Ngư chỉ nghĩ nàng đi tiểu tiện, cũng không để tâm.
Điệu nhảy Hồ xoáy hoàn tất, đám người Lý Ngư nghĩ hẳn là dạo đầu là lục yêu vũ, sau là Hồ xoáy vũ, nói không chừng vũ đạo tiếp theo càng thêm kinh diễm, không khỏi tập trung chờ đợi, lại không ngờ kế tiếp lại là một người đẹp hết thời, ôm lấy đàn Không (loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây) trên đài, phía sau còn có một tên đầy tớ, thay nàng ta cầm cẩm đôn.
Người đánh nhạc này đã không còn trẻ nữa, lại vẫn có thể ở trên đẳng cấp này tự biểu diễn một mình, hẳn là người thật sự có bản lĩnh. Giọng hát mượt mà uyển chuyển, khi vừa cất tiếng hát, tựa như châu rơi khay ngọc, giọng nữ trung tính, dày dặn từ tính…
Nhưng mà, mọi người vẫn nghe rất chuyên chú, thậm chí có người càng chuyên chú hơn, chính là Tô Hữu Đạo gõ nhẹ trên đầu gối, đầy tập trung hưởng thụ. Những nam nhân khác không quá thưởng thức loại nghệ thuật này, chuyển hướng sang dĩa lạc đà, gặm đầy mồm chảy cả mỡ.
Đợi cho người đẹp hết thời kia hát xong đi xuống đài, cũng chỉ có mình Tô tiên sinh vỗ tay hoan hô, những người khác thì đối diện với một đĩa cá sông Hoàng Hà, trong đó bao gồm cả Thâm Thâm, đến nỗi không người nào phát giác Tĩnh Tĩnh cô nương biến mất khỏi bàn đã lâu rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng nhạc quái dị vang lên, có chút mùi vị của tà âm, nghe ra cực kỳ uyển chuyển đáng yêu.
Lưu Vân Đào, Hoa Lâm vẫn ăn không ngừng, ngược lại Lý Ngư lại ngừng đũa.
Âm nhạc thời đại này, dựa theo trí nhớ kiếp trước của hắn, nghe qua quả thực không nhiều lắm. Mà trong trí nhớ về kiếp trước của hắn, loại làn điệu âm thanh này cũng rất có cảm giác quen thuộc. Lý Ngư không khỏi hướng nhìn về phía trên đài.
Sau đó, ánh mắt hắn sáng lên, lập tức đã túm lấy chiếc khăn mặt để lau vết dầu mỡ trên tay.
Vũ điệu múa bụng, vũ điệu múa bụng!
Khuôn mặt cô gái được che một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt, thân thể nữ nhi xinh đẹp yêu kiều đang bước lên trên đài, mấy bước đi bộ đó, đều đi phong tình vạn chủng, phong lưu nói không hết được.
Vũ điệu múa bụng đương nhiên là sẽ để lộ ra một phần da bụng, tiểu vũ nương xem ra tuổi tác không lớn lắm, vẫn chưa đến độ tuổi nở nang khêu gợi, thoạt nhìn khá bằng phẳng, nhưng eo của nàng ta lại cực kỳ nhỏ nhất là xung quanh phần rốn, phủ rất nhiều phấn màu vàng bạc, lấp lánh phát sáng.
Nhất là trên cái eo thon của nàng ta đính một bộ chuông treo, lúc đi phần hông uyển chuyển đong đưa đến mê người, dẫn tới chiếc chuông treo kêu lên đing đong rất dễ nhe, quả thật là…đây mới là bữa tiệc với hương vị ngon nhất.
Lưu Vân Đào và Hoa Lâm không cùng hẹn mà nuốt nước bọt ừng ực, mà Lý đại quan nhân…đương nhiên vẫn sắc mặc bình tĩnh, nhưng cổ họng lén lút ngọ nguậy chậm rãi nuốt yết hầu, so sánh với hai người kia rõ ràng bản lĩnh che giấu cao hơn.
Trong tiếng nhạc mềm mại đó, tiểu mỹ nhân ăn mặc kiểu Ba Tư bắt đầu xoay eo mông, theo vạn nghìn tiết tấu biến hóa mà làm động lòng người, phần mông, bụng, eo thậm chí hai tay và hai chân của nàng đều có biến hóa và vặn vẹo giống như rắn, duyên dáng, duyên dáng, duyên dáng vô cùng…
Lý Ngư mặt mày hớn hở quan sát, ánh mắt chăm chú nhìn ngực, bụng, mông của tiểu mỹ nhân Ba Tư trên đài, kìm lòng không được khen một tiếng:
- Sex!
Người bên cạnh cũng không hiểu được hắn đang nói gì, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn, hiển nhiên là đang khen ngợi.
Tiểu mỹ nhân Ba Tư nhảy trên đài, rõ ràng dùng Lý Ngư bên này làm trung tâm, gần như không chuyển hướng về những hướng khác.
Ngồi đối diện chính là những người mặc trang phục săn bắt kia, chính giữa ngồi đầu tiên chính là đôi thiếu niên nam nữ. Nhìn thấy điệu nhảy khiêu khích của mỹ nhân trên đài như vậy, mê người như vậy, nhưng mà từ hướng của bọn họ lại chỉ có thể nhìn thấy xuất hiện lắc lư như hoa, lại nhìn không rõ khuôn mặt, thiếu niên công tử đó kìm không được kêu lên:
- Quay lại đây! Quay lại đây!
Công tử kia vừa kêu lên, người bên cạnh lập tức đánh trống reo hò, nhưng tiểu mỹ nhân trên đài tỏ ra mắt điếc tai ngơ, không chỉ nhảy điệu nhảy thân thể giống như con rắn làm động lòng người phô bày ra vẻ đẹp về phía Lý Ngư, mà nét mặt ánh mắt của nàng ta cũng chỉ là bay về hướng bên này.
Lưu Vân Đào kìm không được vỗ tay cười to:
- Lý Ngư thật bản lĩnh, mỹ nhân phiên quốc này xem ra vừa ý với ngươi rồi.
Thâm Thâm tức giận vỗ chiếc đũa xuống bàn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt toát ra một ngọn lửa nhỏ.
Hoa Lâm không khỏi kinh ngạc nhìn nàng ta, Thâm Thâm nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đồ ăn cay quá!
Mỹ nhân đang múa không rời khỏi phương hướng Lý Ngư, công tử thiếu niên đối diện trên mặt không nhẫn nhịn được. Y là hạng người nào? Là Đương kim thái tử, tuy nói rằng hôm nay cải trang xuất môn, trong tửu lầu này không người nào nhận ra được, nhưng y quen kiểu cao cao tại thượng, há có thể chịu được vẻ lạnh nhạt như vậy.
Lý Thừa Càn trợn mắt sắc mặt trầm xuống, chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, nếu không nuôi ngươi có tác dụng gì? Vẻ mặt Thái tử cau có tức tối, một đám môn hạ đông cung nhất thời giận lên, không khỏi nhìn về phía La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ.
Nhìn cử chỉ hành động tự nhiên này, không cần hỏi, đám môn hạ đông cung này rõ ràng hai người này là cầm đầu. Rõ ràng đây là hai huynh đệ tự đầu nhập vào môn hạ thái tử, dựa vào một thân võ công cao minh, dĩ nhiên trở thành nhân vật thủ lĩnh của đám võ sĩ môn khách đông cung rồi.
Chỉ là, làm cho người ta kinh ngạc chính là, không những Hột Can Thừa Cơ tuấn tú như người Hồ không hành động, ngay cả La Nhất Đao tính tình nóng nảy như rõ ràng cũng không hề động đậy. Lúc này, Cao Dương công chúa cười mỉm nói:
- Cô gái phiên bang kia rõ ràng chọc Thái tử ca ca ta không vui rồi, các ngươi còn ngồi đó làm gì?
Đám môn khách vừa nghe, lập tức ầm ầm đứng dậy, xông lên đài …
Bạn cần đăng nhập để bình luận