Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 504: Xem pháp bảo!
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Ngư như vậy, cơn giận của Lý Thế Dân bỗng tiêu tan, trong lòng nổi lên một cảm giác kinh ngạc và không đành lòng, một đứa nhỏ rất tốt, vốn muốn bồi dưỡng cho tốt để tương lai cho Thái Tử sử dụng, sao lại ra nông nỗi này?
- Đi, dẫn Lý Ngư đi, mời Ngự Y xem thật kỹ.
Lý Thế Dân không sợ hãi phân phó người, có hai thị vệ lập tức chạy về phía trước.
Lý Thế Dân trèo lên bậc đá, đi lên đại đê.
- Đừng đi lên đó! Có thích khách đấy!
Lý Ngư vừa động thủ với người ở trong miếu, đương nhiên cực kì hao tổn khí lực, lúc này chạy thở hổn hển:
- Hộ giá! Hộ giá! Đừng đi lên đê!
Triệu Nguyên Giai đang quỳ trên mặt đất không dậy nổi, thành kính thỉnh tội, lúc này cũng không chống đất, nghiêng đầu sang nhìn Lý Ngư, thằng này nói ai giết Hoàng đế thế? Đại đê này chỉ có hắn và ta à, đây là muốn hãm hại bản quan sao?
- Lý công bộ, đừng kêu nữa!
Hai thị vệ xông lên, một tả một hữu bắt lấy Lý Ngư.
- Không cần lo cho ta, ta không sao, mau di hộ giá bệ hạ, kêu bệ hạ đừng lên đê.
Lý Ngư ra sức giãy dụa, hai thị vệ xoay càng chặt, tuy hắn luôn mồm nói bảo vệ bệ hạ, nhưng kẻ điên sẽ không nói lý, nếu chẳng may hắn trở thành thích khách ám sát Hoàng thượng thì sao.
- Lý công bộ an tâm, chúng ta đưa người đi xem đại phu.
- Xem cái gì mà xem, lão tử không điên, nhanh đi bảo hộ bệ hạ!
- Dạ dạ dạ, Lý công bộ không điên, đại khái có lẽ chỉ là bệnh nhẹ, ngươi xem ngươi thở gấp kia kia, đi đi, đi bên này…
Hai thị vệ lần đầu tiên nhìn thấy kẻ điên trước mặt Hoàng đế, trước đây chỉ nghe nói mừng như điên, có cử chỉ điên, vì vậy hai người không nhịn được cười, đổi ngôn ngữ nói thuận theo hắn.
Lý Ngư sắp giận điên lên, hiển nhiên hai người không để ý tới Hoàng đế lúc này đã đi lên đê rồi, Lý Ngư bị xoay hai tay lại, đành phải dùng miệng ra hiệu về phía miếu Long Vương:
- Bệ hạ, mau nhìn, bên kia có thích khách!
Đám người Lý Thế Dân, Lý Tích, Trưởng Tôn Vô Kị, Ngụy Trưng rất tò mò nhìn về phía miếu Long Vương.
Cửa chính miếu Long Vương đối diện sống lớn, cho nên mái hiên bên cạnh, tường vàng trong vắt, ngói lưu lý cong vút, sân phơi trước sơn môn bằng phẳng, rào chắn bạch ngọc, bên ngoài có hai cây đại thụ, một là cây táo, còn cây kia là…
Mọi người nhiền về phía miếu Long Vương, lại nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư càng gấp hơn:
- Bệ hạ, thích khách ở trong sân, nấp ở sau cánh cửa, bệ hạ phái người đi kiểm tra sẽ biết, ngàn vạn lần đừng qua đó.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh hãi thất sắc, chỉ vào phía trước, ngạc nhiên nói:
- Quả nhiên có thích khách, hắn xông lại rồi! Mau bắt hắn lại!
Lý Ngư mừng rỡ:
- Quốc cữu thấy được à?
Hắn vội giãy dụa, nhìn qua vai người khác, sau đó lại ngẩn ra, phía trước trống không, không có người.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở phào một hơi, vỗ ngực nói:
- Thích khách giật mình trước long uy của bệ hạ nên trượt chân ngã xuống sông, bị cuốn đi rồi, Lý công bộ, ngươi có thể yên tâm, ha ha…
Ở trong mắt Lý Thế Dân, đây là Lý Ngư bị điên, nói với hắn hai câu để trấn an. Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ thực sự rất khoái trá. Lý Ngư không hiểu sao lại bị điên, thật sự là vui mừng, tuy nói trêu chọc một người điên thì không có cảm giác thành tựu nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ.
Mấy câu của Trưởng Tôn Vô Kỵ nói ra khỏi miệng, phía trước có vài đại thần không có phúc hậu cười thành tiếng.
Hạ du, một chiếc thuyền lớn đang đi ngược dòng nước lên, lúc này gió ngược dòng, buồm không lên mà chỉ dựa cả vào đội người kéo thuyền, một người trên bả vai có dây thừng dài, thẳng tắp, lôi cái thuyền lớn đi về thượng du, khi đã tới gần, đã có quân sĩ định ngăn bọn họ tiến lên.
- Không được ngăn trở!
Lý Thế Dân lên tiếng:
- Dân sinh không dễ! Nơi này không dễ thả neo, nếu như để bọn họ dừng lại thì sẽ tốn nhiều sức lực mới có thể ổn định cái thuyền kia! Để họ qua là được!
Một loạt người kéo thuyền cho dù đi lên đại đê cũng không đến nỗi dồn người trên đê xuống. Thế nhưng người trên đê phải tản ra, trong lúc nhất thời cũng hơn lộn xộn.
Dương Thiên Diệp đứng ở bên cửa, chỉ nhìn bằng nửa con mắt, nhìn thấy đội ngũ kéo thuyền chuẩn bị tiếp xúc với đội ngũ Hoàng đế ở trên đê, mà dân chạy nạn theo đuôi Hoàng đế cũng chuẩn bị lên đại đê, đột nhiên tề khí đan điền, thả người bay ra.
Tên tử sĩ đi cùng La Bá Đạo vừa nhảy vào trong viện khi thấy điện hạ nhà mình xông ra ngoài cũng rút đao ra khỏi vỏ, đuổi theo.
La Bá Đạo nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị chiến đấu. Lúc đó lý trí nói cho y biết làm như vậy là khinh suát, căn bản không có cơ hội tiếp cận Hoàng đế, nhưng đồng thời cũng có một loại tâm lý hi vọng may mắn của dân cờ bạc: nếu chẳng may thành công thì sao. Lý Thế Dân nhíu mi xoay về phía hai thị vệ đang giữ Lý Ngư khoát tay, ra hiệu bọn họ lập tức đưa Lý Ngư đi chạy chữa, đột nhiên nghe thấy tiếng la kinh dị của Lý Tích, đang muốn quay lại hỏi có chuyện gì thì ánh mắt lập tức ngưng lại khi thấy một thiếu nữ áo trắng nắm thanh bảo kiếm chói lọi, đâm thẳng về phía mình.
- Quả nhiên có thích khách!
Lý Thế Dân nhăn mày lại, nhưng nhìn thấy đối phương chỉ có một người, vả lại lại là một nữ tử, nên vẫn bình thản tự nhiên không sợ sệt.
Lý Tích hộ giá không mang theo binh khí, nhưng lập tức chỉ tay về phía trước quát to:
- Ngăn cô ta!
Thị vệ khắp nơi thấy thế, đều chạy tới, trường kích như rừng, lúc này bỗng nhiên sau lưng cô gái lại có thêm một người theo ra, cũng cầm trong tay lưỡi đao sắc bén, đội ngũ trên đại đê rối loạn, có người kêu lớn:
- Có thích khách! Hộ giá! Hộ giá!
Triệu Nguyên Giai đang quỳ trên mặt đất, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc trước còn tưởng trò khôi hài, Hoàng đế cũng không chú ý tới ông ta, ông ta còn quỳ, lúc này rốt cuộc không kìm nổi nhảy dựng lên, nhìn về phía xa không khỏi kinh dị:
- Quả nhiên có thích khách!
Bọn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đội hình bài định, trường kích như rừng, bước chân chỉnh tề chạy nhanh về phía trước, nghênh tiếp:
- Thích khách lớn mật, mau bỏ vũ khí đầu hàng!
Song phương đụng nhau, Dương Thiên Diệp đột nhiên nhún xuống mặt đất, trượt về phía trước, phía sau tạo nên một luồng bụi mù.
- Phốc phốc!
Hai võ sĩ cầm kích bị kiếm trong tay nàng cắt vỡ bắp đùi, té ngã, Dương Thiên Diệp chỉnh thân hình ngay ngắn vẫn tiếp tục tiến lên với tốc độ không giảm.
- Hả!
Lý Ngư thấy thế cũng cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Cô ta học theo ta!
Đúng vậy, chiêu vừa rồi của Dương Thiên Diệp là tẩm kỹ hiếm thấy. Kỳ thực lúc nãy động tác bay lên trời, chim lớn lăng không là quyền thuật chân chính rất hiếm thấy, người trên không trung không thể biến ảo phương vị, dù ngươi có linh hoạt thế nào cũng kém hơn so với người biến hóa phương vị trên mặt đất, thân thể lăng không phi song phương chênh lệch, bằng không sẽ là tìm đường chết.
Những quân sĩ trước mặt đều được huấn luyện nghiêm chỉnh có tố chất, muốn lăng không để tới nhưng vô số trường kích đều dựng lên, căn bản ngươi tránh cũng không tránh được, chưa kịp rơi xuống đất đã bị xuyên nát bét. Bọn thị vệ không ngờ cô gái này có kỹ xảo quái lạ như vậy, xuyên qua được trận trường kích của bọn họ, thế nhưng phía sau còn có một người cầm đao đánh tới, bọn họ không lui về phía sau mà lập tức dựng kích, lại một lần nữa xông về phía trước. Lúc này bọn họ có phòng bị, mà người kia muốn noi theo chiêu này đương nhiên không dễ dàng.
Chương 504: Xem pháp bảo! (Tiếp)
Phía sau còn có rất nhiều thị vệ đang vây quanh Hoàng đế, gào thét nghênh tiếp.
Nhìn thấy thời khắc đánh giáp lá cà, đội ngũ kéo thuyền phụ cận cũng hét to một tiếng, bỏ lại dây kéo thuyền, lấy đao từ thắt lưng ra, liều mạng xông về phía trước, người đi đầu chính là Mặc Bạch Diệm.
- Bên này, bên này cũng có thích khách!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng bối rối, vội vàng kêu to, ra hiệu các quân sĩ phòng bị phía sau.
- Giết cẩu Hoàng đế!
Nhìn thấy điện hạ phát động, Mặc tổng quản dẫn đội phát động, những tử sĩ ẩn núp trong dân chạy nạn cũng đột nhiên hò hét, rút binh khí nhảy lên phía trước.
Lúc này hai bên tả hữu đại thần, nội thị vệ đều có thích khách, đang muốn hỗ trợ Hoàng đế chạy ra khỏi đê, không ngờ dưới đê còn có người làm khó dễ, theo bản năng lại lùi lại phía sau, lui về phía ven sông. Triệu Nguyên Giai vừa mới đứng lên, nãy quỳ đến mức chân tề rần, muốn tránh né nhưng lực bất tòng tâm, vội lui về phía va phải Trưởng Tôn Vô Kỵ, kêu ối một tiếng, lại tiếp tục lùi về phía sau bước hụt vào khoảng không, lăn xuống dườn dốc, ngã xuống vào dòng nước lạnh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ có cảm giác như đụng vào ai đó, còn chưa xác định được đã nghe tiếng “ôi” một tiếng, quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, cũng lười xem xét, lập tức quay đầu trở lại, hét lớn:
- Đứng vững! Cứu giá! Mau cứu giá!
Cánh tay giữ chặt lấy Lý Thế Dân không buông.
- Bình tĩnh!
Lý Thế Dân hét lớn một tiếng, tránh khỏi tả hữu đi về phía trước, từ bên hông quân sĩ lấy ra một thanh đao hộ thân, đây là thah bách đoán đao, lưỡi đao sắc bén, lưỡi thép vô cùng tốt.
Một đao nơi tay, Lý Thế Dân càng thêm điềm tĩnh, cười lạnh nói:
- Bắt lấy bọn chúng, trẫm muốn xem, là bọn đạo chích phương nào!
Lúc này Lý Tích cũng rút ra một cây đao, đứng bên cạnh Lý Thế Dân, có vị quân thần này ở bên Lý Thế Dân càng thấy vững tâm. Nhìn thấy biến cố như vậy, hai thị vệ muốn đưa Lý Ngư đi xem đại phu cuối cùng cũng hiểu, không phải hắn là kẻ điên, hai người dĩ nhiên theo bản năng buông tay ra. Lý ngư vừa nhìn, tuy ba mặt thụ địch nhưng thị vệ bên ngoài cũng không ít, tuy ba hướng địch cũng không ít nhưng chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, binh khí leng keng, mà không thể tiến vào trong, trong lòng cũng an tâm phần nào.
Mà Hoàng đế đương nhiên kinh hãi nhưng không nguy hiểm, không cần lo lắng quá mức, nhưng bởi vậy hắn lại bắt đầu lo lắng cho bên hành thích, biết rõ không thể làm, cô còn muốn đi ra. Nghe thấy tiếng đao không dứt, Lý Ngư nóng vội, một mặt nhìn về phía Dương Thiên Diệp, một mặt kêu to:
- Tướng sĩ phục vụ quên mình, kẻ xấu không tiếp cận được! Hoàng đế không việc gì! Hoàng đế không việc gì, Hoàng đế không việc gì! Mau bắt toàn bộ kẻ xấu, Hoàng đế bệ hạ tất có trọng thưởng!
Lý Ngư nói như vậy chính là muốn nhắc nhở Dương Thiên Diệp: Sự tình không hay rồi, ngươi có thể trốn thì mau trốn, đừng có dây dưa ở đây mãi.
Dương Thiên Diệp nghe được trong lòng vô cùng đau khổ: Ngươi làm quan càng làm càng lớn, cứ mãi ôm bắp đùi của Lý Thế Dân không chịu buông tay, rốt cuộc chê ta hại tiền đồ của ngươi à. Được! Được! Ngươi muốn ta chết, ta chết cho người xem!
Nàng cắn răng, xông lên càng mạnh, nào có ý muốn lui.
Dương Thiên Diệp không chịu đi, những tử sĩ kia nào chịu đi, song phương giằng co, chém giết điên cuồng.
- Tức thật! Tức thật! Đúng là không có não!
Trong lòng Lý Ngư mắng to, nhưng vẫn hiểu được lý do vì sao Dương Thiên Diệp cố chấp như vậy, tâm thái nữ nhân là vì lần nữa hắn làm hỏng chuyện tốt, lý trí bình tĩnh lúc này lại càng nôn nóng tức giận, khi nữ nhân tức giận, có thể nói đạo lý sao?
- Bên ngoài đánh thành dạng gì rồi, ta cần xông ra không?
La Bá Đạo cầm theo đao, còn đang suy nghĩ.
- Thôi! Nếu thật sự không được, ta đành phải dùng trụ luân rồi!
Nhìn thấy Dương Thiên Diệp không lùi, nếu không bị giết cũng bị bắt, theo bản năng Lý Ngư sờ trụ luân.
Nói thật, muốn sử dụng trụ luân, hắn có hơi chột dạ. Bởi vì lúc trước có được bảo bối này quá vội vàng, hắn cản bản không biết tác dụng của nó. Lúc đầu thì có thể dùng máu để quay lại thời gian, nhưng giờ từng thử lại, không hề có hiệu quả nữa.
Nói cách khác, sau khi dùng nước mắt mở công năng xuyên qua thời không, thì công năng dùng máu tươi để quay ngược lại thời gian đã không còn có hiệu quả nữa. Chuyện này cũng bình thường, xuyên qua thời không chính là bao gồm quá khứ tương lai, công năng mới bao gồm công năng cũ, nhưng công năng cũ cùng chỉ lệnh cũ đương nhiên không cần nữa.
Thế nhưng công năng xuyên qua thời không này hắn thực sự không dám tùy tiện dùng. Bởi vì hắn cũng không dám xác định sẽ xuyên đến thời điểm nào, có đúng dự định của mình không, phương pháp xử lý dự định là cái gì, cũng như không xác định được tọa độ thời không để trở về.
Một khi lầm lỗi, hắn sẽ lạc ở trong thời không đó không tìm được đường trở về. Mà ở đây hắn không thể dứt bỏ hết, vô duyên vô cớ hắn không dám mạo hiểm.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể mạo hiểm một lần, bằng không thì không biết nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ nhìn cô ấy bị loạn đao chém chết. Hắn thật sự không làm được!
- Đàn bà thối mà!
Trong lòng Lý Ngư mắng một câu, giữ trụ luân trong lòng bàn tay, ra sức đẩy hai thị vệ xông lên phía trước. Lý Thế Dân là người từng thấy sóng to gió lớn, được người ta hộ vệ không hề sợ hãi, còn có thể trấn tĩnh quan sát tình hình giao chiến bốn phía, đột nhiên thấy Lý Ngư dùng tay không đẩy thị vệ về phía thích khách, trong lòng nhất thời ấm áp:
- Người này không hiểu sao lại có dự cảm sớm. Tuy nhiên thật đúng là trung thành và tận tâm với trẫm. Hắn là quan văn, bên ngoài là võ sĩ, căn bản không cần hắn tiến lên…
Lý Ngư nắm trụ luân tiến lên phía trước, chỉ thấy thị vệ bốn phía vây quanh Dương Thiên Diệp đại chiến, bọn họ bị Dương Thiên Diệp áp sát, cũng biết không tiện dùng trường kích vũ động nên vứt bỏ kích cầm đao. Thế nhưng vẫn có nhiều thị vệ nắm lấy trường kích giương giương mắt hổ. Mà Dương Thiên Diệp mặc một thân xiêm y trắng như tuyết đã bị máu nhuộm đỏ sẫm ở vai trái, cho thấy đã bị thương.
Trong lòng Lý Ngư quýnh lên, hét to:
- Tránh ra đi, xem ta dùng pháp bảo lấy mạng cô ả!
Lý Ngư biết một khi xuyên qua thời không sẽ thay đổi quá khứ, toàn bộ hiện tại cũng sẽ thay đổi theo, nên cũng không ngại nói ra hai chữ bảo bối, chỉ để dụ bọn họ tránh ra, chứ không thể nói là cứu người.
- Pháp bảo? Pháp cái chó chết ấy…
Tuy nói thời đại này phần đông mọi người đều tin quỷ thần, ai có thể tin hắn có pháp bảo. Bốn đại nội thị vệ đang giao chiến vốn định quay lại chửi một câu, nhưng kiếm quang của Dương Thiên Diệp loang loáng, nên không dám mất tập trung.
Lý Ngư nói một câu uy phong lẫm lẫm, đột nhiên ngẩn ra.
Móa! Khởi động trụ luân phải cần nước mắt mới đắc dụng. Máu tươi dễ được mà nước mắt không dễ có được nha! Ông đây không phải diễn viên hạng siêu, nói khóc là khóc được à?
Thật sự có không ít người bị câu “xem pháp bảo” của hắn mà thu hút, chỉ thấy Lý Ngư trợn mắt há mồm một lúc, đột nhiên dùng nắm đấm đánh vào mũi của mình, máu mũi chảy dài.
Bà nó chứ, còn tưởng là hắn bình thường, quả nhiên vẫn là kẻ điên.
Mọi người như bị rớt cằm, có người từng nghe kể một câu chuyện xưa liền nghĩ: “Ngươi đánh một quyền vào mình làm gì? Chẳng lẽ muốn phun ra tam muội chân hỏa à?”
Lý Ngư dùng một quyền đánh vào sống mũi mình, máu mũi chảy dài, nước mắt giàn dụa, mừng quá hắn lập tức nắm trụ luận vaò gần, thấm nước mắt của mình. Lập tức dị biến nảy sinh, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng kêu “Ôi mẹ ơi” đầy sợ hãi. Sau đó trên đỉnh đầu có một cái chân đưa xuống, dẫm trên mặt của hắn. Lý Ngư ngã ngửa xuống.


Bạn cần đăng nhập để bình luận