Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 75: Nếu phải làm thì phải làm đến cùng
Lý Ngư bưng muôi phân tới trước mặt Nhậm Oán. Nhậm Oán vừa sợ vừa giận, chiếc bụng lớn như cái trống giống như ngay lập tức sẽ hiện nguyên hình là một con cóc tinh, giận giữ mắng mỏ Lý Ngư:
- Tiểu tử ngươi dám! Ngươi dám nhục mạ ta, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Lý Ngư cười hắc hắc rồi nhanh chóng ổn định lại, sợ cười lớn quá sẽ làm cho nước vàng kia sẽ tràn ra ngoài muôi.
Hắn nói:
- Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (Một bài thơ của Lý Bạch). Tên yêu ma này không ngờ lại nhập vào trên người của Nhậm Thái thú, vì không thể làm ác, làm xấu thanh danh của ông ta. Ở trước mặt bổn tiên nhân, còn dám nói khoác không biết ngượng?
Nếu đã giả bộ thì phải giả như thật, lúc này hắn giả trang càng giống, mọi người càng tin hắn. Lý Ngư biết rõ lúc này không thể sợ hãi, vì vậy liền đọc vài câu thơ của Thi tiên Lý Bạch để ngụy trang bề ngoài cho mình.
Cẩu Đầu Nhi đứng bên cạnh Lý Ngư, nhưng một chút cũng không hề sợ hãi. Gã biết Nhậm Thái thú không bị ma nhập mà là Lý Ngư đang trừng trị Thái Thú. Nhưng gã không biết Lý Ngư là một thần tiên giả. Lý Ngư với những người cầu tới cửa đã bộc lộ hết tài năng của mình, gã được nhìn thấy tận mắt, nên từ lâu đã sùng tín thần thông của Lý Ngư không hề nghi ngờ.
Gã là tùy tùng của thần tiên, vậy Thái Thú kia là con cóc khô gì? Bây giờ lại nghe Lý Ngư ngâm thơ, mặc dù Cẩu Đầu Nhi chưa từng đọc sách nghe mà không hiểu gì mấy nhưng đại khái hiểu là Lý Ngư là thần tiên trên trời, liền đắc ý nói:
- Yêu ma, ngươi có nghe không? Tiểu lang quân nhà ta cũng là một thiên thượng nhân gian đấy!
Lý Ngư liếc mắt nhìn Cẩu Đầu Nhi, thầm nghĩ: “Ngươi mới là Thiên Thượng Nhân Gian ấy, cả nhà ngươi đều là Thiên Thượng Nhân Gian!”
Hắn đành phải trợn mắt liếc Cẩu Đầu Nhi một cái nói:
- Bóp miệng ông ta!
Cẩu Đầu Nhi nghe xong liền chép miệng, tỏ vẻ miễn cưỡng tiến lên bóp lấy miệng của Nhậm Oán, hai gò má của Nhậm Oán bị bóp chặt, đau nhức khó chịu, thân bất do kỷ há miệng ra, ê a nói:
- Ngươi dám…
Lý Ngư kinh hãi nói:
- Ma vật muốn phản kháng, các ngươi mau lui ra!
Mọi người nghe thấy vậy liền lui ra khoảng nửa trượng, trong đó thực sự sợ yêu ma chưa chắc có mấy người, mà những người sợ nước phân bắn tung tóe chiếm mất tám phần. Lý Ngư đưa muôi nước phân tới miệng Nhậm Oán, đổ hết vào.
Cẩu Đầu Nhi thấy Nhậm Thái thú liều mạng giãy dụa, sợ ông ta giãy ra thì toàn bộ thìa nước phân sẽ đổ hết vào tay mình, gã bèn dùng sức bóp chặt hai má, tay kia lại bóp chặt mũi, Nhậm Oán muốn tránh cũng không được, lại không thể thở được nên hơn phân nửa muôi nước phân kia đều bị rót vào trong miệng.
Muôi nước phân được đổ hết, Cẩu Đầu Nhi nhanh chóng rút tay về, vọt vào trong phòng khách, trong góc tường có một chậu nước rửa mặt sạch sẽ liền cho tay vào rửa.
Nhậm Oán nuốt một muôi nước vàng, nước phân lỏng vàng óng ánh, đẹp vô cùng nhưng lại có mùi thối cực độ, dạ dày Nhậm Oán nhộn nhạo lập tức nôn phun ra ào ào, càng làm cho trên người hôi thối bẩn thỉu khó coi.
Lý Ngư tiến lên một bước, dùng muôi múc phân gõ lên đầu của Nhậm Oán, giống như gõ mõ, vẻ mặt trang trọng nói:
- Bang bang bang! Ác ma, còn không bỏ đi! Ta lấy danh Hạo Thiên Kim khuyết vô thượng chí tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí chân Ngọc hoàng đại đế trục xuất ngươi!
- Bang bang bang! Ta đuổi ngươi đi! Ta nhân danh Thổ Đức hoàng đế lệnh cho ngươi rời khỏi thân thể của Nhậm Thái thú! Bang bang bang! Ta trục xuất ngươi! Lấy uy ngưỡng của Đông Phương Mộc Đức Thanh Đế Linh Uy lệnh cho ngươi, rời khỏi thi thể của Thái Thú… à không, thân thể! Bang bang bang…
- Bắc Cực Huyền Thiên Chân Vũ Đại đế đích thân lệnh cho ngươi rời khỏi! Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn đích thân lệnh cho người rời khỏi!
May mắn là Lý Ngư lúc bắt đầu giả thần giả quỷ đã chăm chú đọc thuộc một ít tên tuổi của một số vị thần linh, lúc này từng cái tên sử dụng giống như thật vậy, chỉ là thủ đoạn đuổi ma của hắn… hơi giống với Phương Tây. Tuy nhiên, vì để cho tiện, hắn học theo lời thoại của Lâm Chính Anh chứ hắn không rành bày Hương án, trên người cũng không có bùa chú, chỉ gõ cái muôi cho thuận tiện.
(Lâm Chính Anh: Diễn viên Hồng Công chuyên đóng vai diễn bắt ma)
Nhậm Oán bị hắn đập muôi đựng nước phân vào đầu, trợn mắt nhìn hắn với bộ dạng muốn ăn thịt người. Lý Ngư đập mệt quay sang nói với Cẩu Đầu Nhi đã rửa tay sạch sẽ nói:
- Tên yêu ma này không chịu rời đi, ngươi lại đi lấy một thìa nước phân nữa tới đây!
Nhậm Oán nghe vậy tức thì sụp đổ, nước mắt giàn giụa hét lớn:
- Không cần! Ta phục rồi! Ta nhận tội! Ta nhận tội…
Nhậm lão ma mới mở miệng lập tức “hương” bay vạn dặm, khiến cho người khác như muốn nôn, Lý Ngư và Cẩu Đầu Nhi không hẹn mà cùng bịt mũi lui lại vài bước. Lý Ngư lấy muôi phân chỉ vào Nhậm Oán, quát lớn:
- Yêu ma, ngươi còn không rời khỏi?
Nhậm Oán khóc không ra nước mắt, ta rời khỏi? Ta bị ngươi trói lấy, làm sao rời khỏi? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Lý Ngư quay lại nói với Cẩu Đầu Nhi:
- Tên yêu ma này còn chưa từ bỏ ý định, ngươi đi lấy nước phân tới!
Nhậm Oán rốt cuộc cũng hiểu, bỗng nhiên “Á” lên một tiếng to, đầu từ từ buông xuống, thật sự giống như nuốt khí, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc:
- A! Sao lão phu lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì? A! Phì phì phì, thối quá…
Lý Ngư giơ ngón cái lên, thật không hổ là người chuyên lăn lộn chốn quan trường, nói cái là hiểu. Hắn lập tức bước lên hai bước, vừa vui mừng nói:
- Nhậm Thái thú, rốt cuộc ngài đã tỉnh rồi! Lúc nãy ngài bị tà ma nhập vào, Tiểu Khả vừa đuổi nó đi.
Nhậm Oán muốn trừng mắt với hắn, Lý Ngư lại cười nhìn lão, tay nắm muôi phân cũng chặt hơn. Khóe miệng của Nhậm Oán lập tức co giật, miễn cưỡng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Đa tạ tiểu thần tiên cứu mạng, lão phu… nhất định, không quên!
Lý Ngư tươi cười nói:
- Thái Thú khách khí, Lý Ngư thân là một phần con dân của Lợi Châu, sao có thể ngồi nhìn tà ma quấy phá. Có ai không, còn không mau cởi trói cho Thái Thú lão gia.
Lý Ngư buộc Nhậm Oán thừa nhận là bị ma nhập trước mặt mọi người, sẽ không sợ lão trở mặt tại chỗ. Nhậm Oán đã bị hắn làm cho biến thành bộ dạng này, quan uy và thể diện không còn gì, đương nhiên là phải thừa nhận là mình bị ma nhập rồi, muốn báo thù hắn cũng phải nói sau.
Nếu Nhậm Oán ngay cả điểm thâm trầm này cũng không có, phản ứng tại chỗ thì bất cứ lúc nào Lý Ngư cũng có thể nói lão ta là tà ma chưa bỏ đi, để lão ta tiếp tục uống nước phân.
Nhậm Oán hiển nhiên hiểu được Lý Ngư ỷ vào điều đó, sau khi được mở trói liền hết sức phối hợp, giống như là bị ma nhập, nói với hắn vài câu tạ ơn, mùi hôi làm cho Lý Ngư liên tục lùi lại phía sau rồi lập tức như con ngựa rời dây cương lao vào phòng khách rửa mặt.
Lý Ngư chuyển ánh mắt nhìn sang Bàng ma ma và hai tay sai đang chuẩn bị chuồn đi, chỉ tay, quát to:
- Bọn họ là đồng đảng của Yêu nhân, bắt họ lại!
Những quan binh, bộ khoái, bất lương soái nhìn thấy Nhậm Thái thú và Lý Ngư diễn tuồng vui này ban đầu vốn không tin, lúc này đều tin là Nhậm Thái thú thật sự bị ma nhập, tin tới nỗi Lý Ngư nói gì nghe nấy, khi hắn vừa cất tiếng những người này lập tức xông lên, bắt lấy Bàng ma ma và hai tay sai.
Vì muốn biểu hiện lòng chính nghĩa, những người này còn đánh đám đám người Bàng ma ma một trận, quần chúng cũng nhiệt tình chen lại đạp cho mấy cái, chờ khi Lý Ngư tách mọi người ra đi tới, hắn không còn nhận ra ba người này nữa.
May mắn là Bàng ma ma có hình thể khá đặc biệt, Lý Ngư miễn cưỡng còn có thể xác nhận thân phận của ba người này, liền chỉ vào ba bản mặt bầm dập không thành hình người, nói:
- Trói tất cả lại, áp tải tới Phủ Đô đốc!
Ở đây đa số đều là quan binh, đương nhiên hưởng ứng áp giải tới phủ Đô đốc, đám bộ khoái tuy cảm thấy chuyện này nên do Thái Thú lão gia phụ trách, nhưng với bộ dạng hiện giờ của Thái Thú lão gia hiển nhiên không thể thăng đường thẩm vấn, cho nên cũng không phản bác, lập tức trói ba người Bàng ma ma lại, trùng trùng điệp điệp rời khỏi phủ Thái Thú, tiến thẳng tới phủ Đô đốc.
Lý Ngư thấy mọi người rời khỏi liền tiếp nhận Cát Tường từ trong tay của Trần Phi Dương. Cát Tường ngấm mê dược vẫn đang ngủ say, vẻ mặt điềm tĩnh, lông mi dài bao phủ lấy mí mắt, giống như một đứa trẻ. Có khi nàng giống như đang mơ thấy gì đó, khóe môi khẽ bĩu một cái, lại hơi nức nở.
Lý Ngư rất đau lòng, hắn chuyển cánh tay cho Cát Tường được ngủ thoải mái hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi nói:
- Phi Dương, đi mượn chiếc xe tới đây, nhớ kỹ có chăn đệm, đừng giống như Cẩu Đầu Nhi lấy phải chiếc xe bò chẳng ra gì.
Cẩu Đầu Nhi cười khan hai tiếng, thầm mắng Tam Cô gia Nhị cữu làm kiệu phu làm việc chẳng đâu ra đâu, hại mình bị chê trách như thế, gã thề lần sao không để ý tới chuyện làm ăn của Tam cô gia nhị cữu gã nữa.
Trần Phi Dương gật đầu, trong chốc lát đã mượn được chiếc có hai bánh xe trong một cửa hàng gần đó, bên trên có một cái giường, Lý Ngư nhẹ nhàng đặt Cát Tường lên đó, lại lấy chăn mỏng đắp cho nàng, nói với Trần Phi Dương:
- Ngươi đưa Cát Tường về nhà của ta, đón mẹ của ta cùng tới Phủ Đô đốc.
Trần Phi Dương bừng tỉnh, thấp giọng nói:
- Tiểu lang quân lo lắng Nhậm Thái thú sẽ trả thù?
Lý Ngư nói:
- Không phải là có thể mà là nhất định sẽ trả thù! Hiện tại ngươi biết cái lợi nhất của cái đùi to nhất Lợi Châu rồi chứ? Còn không mau đi!
Nói chuyện với người thông minh cũng không tốn nhiều nước bọt, Trần Phi Dương đáp ứng một tiếng, lập tức kéo càng xe, lôi tiểu mỹ nhân đang ngủ rời đi.
Cẩu Đầu Nhi tới trước mặt Lý Ngư, chớp mắt nói:
- Tiểu lang quân, chúng ta không trở về theo à?
Lý Ngư sắc mặt trầm xuống, gằn từng tiếng nói:
- So với việc đợi Nhậm Thái thú ra chiêu, chi bằng ta tiên hạ thủ vi cường! Đi, đi với ta tới Trương Phi Cư!


Bạn cần đăng nhập để bình luận