Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




CChương 361: Nhóm người
Có câu, đao một năm, kiếm mười năm, nhuyễn kiếm như vậy lại càng khó luyện.
Nhưng một khi luyện thành, uy lực đặc biệt lớn, không những có uy lực của kiếm thuật thông thường, mà còn linh hoạt không ngờ, người dùng binh khí tầm thường, rất khó có thể nắm bắt chính xác hướng tấn công của nó.
Mà Phong tú sĩ chính là một cao thủ về nhuyễn kiếm.
Nhưng phàm là binh khí Kỳ Môn, đều khiến cho người ta đau đầu, giờ phút này họ phải đối phó với nhau, không cần mấy chiêu, bốn sát thủ liền bị thương hai, một kẻ bị trọng thương, mạch bị cắt đứt, không còn sức chiến đấu.
Tứ sát thủ mất đi một, còn lại ba người càng không thể địch lại, Phong tú sĩ thét lên một tiếng, liền xông ra ngoài.
Phong tú sĩ chạy thoát, chẳng những ba sát thủ bị thương đuổi theo mà ngay cả những binh lính già cũng không ngoại lệ đều đuổi theo hết, chỉ để lại hai người Lý Ngư.
Lý Ngư cũng nhân cơ hội chuồn đi, bất quá hắn không chạy về phía trước, mà là đánh ngã hai đối thủ, quay đầu chạy về phía sau.
Trong sân sau chứa ngựa, không biết là tôi tớ của khách trọ nào, một nam một nữ đang trốn ở sâu trong hành lang anh anh em em. Tóc tai tán loạn, quấn quýt hôn nhau, dục hoả bùng cháy, hận không thể ngay lập tức cởi áo nới dây lưng, bày ra một trận chiến lớn. Lý Ngư cõng Đệ Ngũ Lăng Nhược, mang theo trường kiếm đẫm máu gào thét phi qua.
Gã đàn ông kia cả kinh, đầu đổ mồ hôi lạnh, héo ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, là hai đại hán cầm đao đuổi theo, đôi cẩu nam nữ sợ tới mức ngã vào máng thức ăn cho ngựa run run, có một mùi vị toả ra, hẳn là bị doạ tè ra quần.
Lý Ngư chạy đến chân tường, ra sức nhảy, trong tiếng thét của Đệ Ngũ Lăng Nhược, đệm bước xoay eo, giơ tay tìm kiếm, liền bay qua tường.
Hai lão quân đuổi đến, một người vừa mới nhảy lên tường thì bị một kiếm đâm tới. Thì ra Lý Ngư nhảy qua đầu tường nhưng chưa chạy đi, một kiếm này vừa vặn đâm trúng, người nọ thét lên một tiếng, rơi trở lại.
Lão quân kia vội vàng đỡ lấy, thấy đầu vai hắn đỏ sẫm một mảng, vội vàng cởi đai lưng của mình ra băng bó cho hắn, băng bó xong xuôi mở cửa sau đi ra ngoài. Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược đã sớm đi mất.
Quả nhiên là vậy, vẫn là dáng vẻ đó!
May mà lúc này chợ Tây đang rất tiêu điều, trên đường Lý Ngư chạy tới gần như không gặp người nào. Thời điểm Lý Ngư bay qua đầu tường, nhìn thấy cảnh sân quen thuộc, trong lòng lập tức vui mừng.
Nơi này mười năm sau là Tuyết Lung Đường cửa tiệm của Long Tác Tác, nơi Lý Ngư rất quen thuộc.
Thời đại này thay đổi quá chậm, một thôn trang, một dinh thự qua vài thập niên, mấy trăm năm, mấy đời người, chỉ có con người thay đổi. Đường phố, nhà cửa nếu đã hình thành thì dường như vĩnh viễn không thay đổi, rất nhiều năm trước là cái dạng gì thì rất nhiều năm sau vẫn là cái dạng đấy.
Tuyết Lung Đường là cửa tiệm sau khi Long Tác Tác thu mua và sát nhập mấy cửa tiệm lại, nhưng chỉ sát nhập, cải tạo trước cửa tiệm, hậu viện thì không động đến, cho nên trong mắt Lý Ngư giờ phút này và mười năm sau gần như hoàn toàn giống nhau.
Lúc này mấy cửa tiệm cũng chỉ có một hộ kinh doanh, rất may mắn nó nằm ở đầu đường, mà Lý Ngư lại chạy đến cửa tiệm thứ tư nhảy qua tường, trong viện thoạt nhìn giống như đã gần nửa năm không được quét tước dọn dẹp. Tuy nhiên vẫn thấy có miệng giếng đá cùng với nhà kho bên cạnh giống mười năm sau như đúc.
Lý Ngư cởi đai lưng, thả Đệ Ngũ Lăng Nhược ra. Cả một đường đi Đệ Ngũ Lăng Nhược bị buộc trên người hắn, hai đùi dùng sức kẹp chặt eo hắn. Một hồi giang chân, một hồi dùng sức nên lúc buông ra hai chân nàng mềm nhũn, vội bám vào thành giếng để đứng vững.
Lý Ngư nói:
- Đừng lộn xộn, đây là thành giếng.
Lý Ngư nói xong, vịn eo đến trước cửa nhà kho. Hắn nhớ rõ có một ngày trong lúc cùng Tác Tác đang mang thai tản bộ trong hậu viện, từng nhìn thấy một tiểu nhị bỏ chià khoá vào dưới tấm lót thềm đá trước cửa, thói quen này hẳn là đã được hình thành từ lâu không thay đổi.
Lý Ngư thử lật ra xem, ở góc trên bên phải gần ngưỡng cửa, quả nhiên có một viên gạch đầu không cố định, mở ra quả nhiên phía dưới có để một chiếc chìa khoá. Lý Ngư hưng phấn trong lòng, cầm chìa khoá trong tay, vui sướng mà nói:
- Chìa khoá quả nhiên là ở đây.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sờ sờ thành giếng cảm giác hoàn cảnh xung quanh, nghe hắn nói vậy, nhịn không được hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Lý Ngư nói:
- Đây là hậu viện một cửa tiệm, đừng lo lắng. Cửa tiệm này đã lâu không mở cửa, hẳn là không có một ai đến đây đâu, bây giờ đang lúc binh hoảng mã loạn, lại càng không có người đến. Chúng ta liền trốn ở chỗ này, có nước giếng, có bánh náng, kiểu gì cũng có thể sống qua vài ngày, sau đó...
Lý Ngư vừa nói đến đây, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngay lập tức ngã xuống đất.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cắn cắn môi, nói:
- Phải đợi mấy ngày vậy? Này? Nói chuyện đi, ngươi đâu rồi?
Trong viện vắng vẻ, căn bản không có ai đáp lời, Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức phát hoảng:
- Người đâu? Dương Băng, Dương đại ca?
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh hoảng vươn hai tay ra, quơ loạn xạ, hướng về phía Lý Ngư vừa mới nói, dưới chân bỗng nhiên vấp phải một chỗ gồ lên, "Ai nha" một tiếng bổ nhào về phía trước.
Đệ Ngũ Lăng Nhược không ngã trên mặt đất, mà là ngã trên cơ thể một người, nàng sờ soạng tìm kiếm, thất thanh kêu lên:
- Dương đại ca, ngươi làm sao vậy, Dương đại ca?
Đệ Ngũ Lăng Nhược đẩy Lý Ngư, tay chạm vào bụng hắn, cảm thấy đâu đâu cũng là một mảng ẩm ướt dính dính, đưa lên mũi khẽ ngửi, là mùi máu tanh, Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này mới bừng tỉnh phát hiện Lý Ngư bị thương.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ở trên lưng Lý Ngư nên không phát hiện ra bụng hắn bị một đao đâm trúng, hắn lại không kêu đau cũng không la hét. Đoạn đường này còn phải cõng Đệ Ngũ Lăng Nhược chạy trốn, vạt áo bào cũng đã bị máu chảy ướt sũng, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược nằm ở trên lưng hắn lại không hề phát hiện ra.
Lúc này Đệ Ngũ Lăng Nhược giơ tay sờ soạng, mới phát hiện vết thương của Lý Ngư rất nặng. Nàng há miệng run rẩy đưa tay để lên người Lý Ngư, chạm đến miệng vết thương cảm thấy ruột cũng sắp lòi ra, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó khóc lên.
- Dương đại ca, ngươi không được chết, ngươi không được chết..., Dương đại ca...
Đệ Ngũ Lăng Nhược khóc rất thảm thương, nàng không nhìn thấy, chỉ cho là Lý Ngư đã tắt thở, thật lâu sau mới nhớ tới việc thăm dò hơi thở của hắn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược run run rẩy rẩy vươn tay đầy máu, đang muốn sờ đến chóp mũi Lý Ngư, chợt nghe Lý Ngư yếu ớt mà nói:
- Đừng khóc, ta không chết. Mau, kéo ta vào trong nhà kho!
- Dương đại ca, ngươi còn sống?
- Đệ Ngũ Lăng mừng rỡ, giống như người thân thiết nhất đã mất bỗng trở lại.
Tuy hiện tại Lý Ngư yếu ớt, nếu như gặp nguy hiểm khi chạy trốn sẽ trở thành gánh nặng của Đệ Ngũ Lăng Nhược. Nhưng biết hắn còn sống Đệ Ngũ Lăng Nhược liền yên tâm, cho dù gặp phải khó khăn gì đi nữa cũng đã có người vì nàng giải quyết, một lòng tin tưởng hắn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tiếp nhận chìa khoá từ trong tay Lý Ngư, sau đó dò tìm cánh cửa, mở ra. Lý Ngư nói:
- Vừa rồi dùng lực quá độ, nội tạng bị đè nén nên hiện tại ta không có sức, kéo ta vào trong.
- Ừ!
Một tiểu cô nương mười lăm tuổi, phải kéo một nam nhân trưởng thành, phải cố hết sức. Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa sợ động đến miệng vết thương của Lý Ngư, vừa phải cố hết sức, nhưng dưới sự nỗ lực của nàng cuối cùng cũng có thể lôi Lý Ngư qua cánh cửa.
Lý Ngư chỉ dẫn:
- Đừng đi về phía trước có khay chứa đồ, quẹo trái, đi ba bước, tốt, quẹo phải. Tiến về phía trước khoảng sáu đến bảy bước..., dừng ở đây đi, mau đóng cửa lại.
Đệ Ngũ Lăng Nhược chăm chú nhẩm tính trong đầu, nhớ kỹ vừa rồi đi vào như thế nào, mặc dù trong lòng đang loạn, nhưng vẫn ghi nhớ ở trong đầu. Lúc này quay lại theo đường cũ thuận lợi đóng cửa quay trở lại, ngồi xổm bên cạnh Lý Ngư, dò xét bắp đùi của hắn.
Lý Ngư suy yếu nói:
- Hiện tại, phải dựa vào ngươi chăm sóc ta rồi, đừng sợ, trước tiên giúp ta... băng bó miệng vết thương lại.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ tới vừa rồi cảm giác như sờ được cả ruột Lý Ngư thì sợ hết hồn, nhưng liên quan đến sống chết của Lý Ngư nên lập tức lấy hết dũng khí. Nàng hít sâu một hơi, sờ soạng hướng thắt lưng của Lý Ngư. Ban đầu khi tay vươn ra vẫn mang theo run rẩy, nhưng đến khi nhẹ nhàng xé thắt lưng của Lý Ngư, đôi tay đã ổn định lại. Một khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con tràn đầy nghiêm nghị, dường như đang làm một việc vô cùng quan trọng, vô cùng thiêng liêng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận