Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 494: Điện hạ, ta đến rồi!
Mấy người Tô Hữu Đạo chấn động, bọn họ đều là người của Thái tử Lý Thừa Càn, thật sự không thể tưởng được người của Dương Thiên Diệp lại đột nhiên đối với bọn ra tay với họ.
Mấy người đi theo Tô Hữu Đạo võ công so với mấy thủ hạ của Dương Thiên Diệp ai cũng có sở trường riêng, song phương đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thích khách, trên mặt kinh nghiệm giang hồ và từng trải đương nhiên là thủ hạ Tô Hữu Đạo người gần ba mươi tuổi thì thâm sâu hơn một chút.
Nhưng là vì không có phòng bị, tiên cơ đã mất, lập tức rơi xuống thế hạ phong. Hơn nữa trong năm người của đối phương thì Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị võ công cao nhất, mà trong năm người bên kia, Tô Hữu Đạo tuy rằng tiên phong đạo cốt, khí thế nhất phái cao thủ kì thực võ công đã phế, bây giờ căn bản không thể đắc thủ.
Mà Mặc Bạch Diệm cũng không biết điểm này, vừa ra tay đã toàn lực ứng phó. Nhưng thấy Tô Hữu Đạo dù lộ vẻ mặt kinh hãi không phản kích cũng không né tránh, trong lòng thầm cả kinh, chả lẽ y còn có hậu chiêu gì.
Mặc Bạch Diệm lập tức thu ba phần lực, chuẩn bị ứng biến, nhưng song chưởng đã đánh ra…
- Hự!
Tô Hữu Đạo phun ra một ngụm máu, cả người bắn ra ngoài.
Vậy ra, y cũng chỉ có phong phạm cao thủ, không phải là cao thủ.
Mặc Bạch Diệm giật mình.
Phùng Nhị và ba cao thủ trẻ tuổi khác được huấn luyện bí pháp đại nội thị vệ Tùy cung như chim diều bắt thỏ nhanh chóng đánh về phía bốn người khác. Sau một phen chiến đấu kịch liệt, đã giết chết bốn người, mà bên Phùng Nhị chỉ có hai người bị thương nhẹ.
Mặc Bạch Diệm nhìn Tô Hữu Đạo nằm ở góc tường do dự một chút, vẫn đi qua, một chưởng đặt tại đỉnh đầu của y, năm ngón tay chụp lấy, chỉ cần dùng lực, có thể vặn gãy cổ Tô Hữu Đạo.
- Vì sao?
Tô Hữu Đạo không hề phản kháng, bắt đầu từ mười năm trước y cũng không phải là một người dùng vũ lực để đấu. Y hiện tại đang nghĩ, tại sao Dương Thiên Diệp phải làm như vậy, không hề hợp lý nha!
Dương Thiên Diệp cũng có chút bất ngờ, bốn người khác đều khác đều bị giết rồi, mà vị này, một chiêu đã gục, nửa chết nửa sống, thật sự không giống với dự đoán của mọi người.
Lúc trước, Dương Thiên Diệp cho rằng Tô Hữu Đạo võ công cao nhất, cho nên Mặc sư cũng không cần nhẹ tay, toàn lực ứng phó, giết chết càng tốt. Thật không ngờ Tô Hữu Đạo không chịu được một kích, Dương Thiên Diệp một chút do dự, lập tức chặn lại:
- Mặc sư khoan đã.
Mặc Bạch Diệm đang phát lực, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp trầm ngâm một chút, nói:
- Người này là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Thái Tử, để sống, nói không chừng sẽ hữu dụng.
Mặc Bạch Diệm vâng một tiếng, tay vốn đặt trên đỉnh đầu Tô Hữu Đạo đưa xuống phía dưới khống chế bờ vai của y, nhấc y lên.
Tô Hữu Đạo khóe môi dính máu, thở dốc nhìn Dương Thiên Diệp:
- Vì sao?
Không hợp lý chút nào!
Nếu Dương Thiên Diệp là mã phỉ sẽ không lý nào làm như vậy. Cho dù mã phỉ này muốn xây dựng kiểu có công theo rồng thì điên rồi, muốn dùng hành động bí quá hoá liều kìm kẹp Thái tử, cũng không lý nào hiện giờ còn không hiện giờ thời điểm còn chưa thực hiện cơ hội lại có hành vi không còn đường sống này nữa.
Dương Thiên Diệp nhìn Tô Hữu Đạo, chậm rãi nói:
- Ngươi muốn biết à?
- Ta muốn biết, tại sao lại như thế?
Dương Thiên Diệp nói từng chữ một:
- Bởi vì, ta là con gái của thế tổ minh Hoàng đế Đại Tùy.
Thế tổ minh Hoàng đế...
Dương Quảng!
Tô Hữu Đạo là người thông tuệ cỡ nào, trong chớp mắt đã nghĩ thông suốt.
- Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Y nhìn Dương Thiên Diệp trong mắt lộ ra tia phẫn nộ:
- Các ngươi... là lợi dụng Thái Tử?
Dương Thiên Diệp nói:
- Đúng vậy, Thái Tử có thuận lợi đăng cơ không, ta căn bản không cần quan tâm!
Tô Hữu Đạo tức giận cả người run lên:
- Nếu ta đến báo cho các ngươi biết kế hoạch hủy bỏ, cũng có ý nghĩa, nỏ sàn không thể nào lấy được, vì sao ngươi còn muốn được ăn cả ngã về không? Chẳng sợ ngươi đồng ý tiếp tục kiên nhẫn chờ, chúng ta chưa chắc không cho ngươi đạt được ước muốn, cũng đồng thời bảo vệ Thái Tử đăng cơ.
Dương Thiên Diệp lắc đầu:
- Lý gia rối loạn, là đủ rồi!
- Ngu xuẩn! Mưu quốc, là đại sự, sao có thể xử trí theo cảm tính được. Giống như ngươi muốn cứu phục Đại Tùy, quả thực là trò cười của thiên đại…
Tô Hữu Đạo giận giữ, nhưng Dương Thiên Diệp để mặc y thóa mạ mà không phản bác, có một lý do, nàng vẫn không nói cho người ngoài biết, ngay cả Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị mà nàng tin tưởng nhất cũng không nói, dù trong lòng nàng, từ lâu đã coi hai người này như phụ huynh.
Dương Thiên Diệpdần dần tin lời Lý Ngư nói. Bất giác, quan niệm mà Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị dung nhập cho nàng đã bắt đầu dao động, có đôi khi, nàng cũng sẽ lén lút nghĩ hậu nhân Tùy Thất cũng chưa chết hết vì sao nam nhi lại không chịu đứng ra gánh vác, bao gồm cả thúc phụ Viên Thiên Cương của nàng, mà cứ phải do một cô gái như nàng gách vác.
Nàng rất muốn làm một nữ hoàng đế cao cao tại thượng ư? Nhưng vì sao nàng cảm thấy cuộc sống nạo da thối ở Long gia trại rất thoải mái. Có đôi khi nàng cũng sẽ thầm nghĩ, thiên hạ Đường thất đã truyền hai đời rồi, quốc lực phát triển không ngừng, nàng ngay cả nắm giữ di bảo Tùy cung nhưng nàng thật sự có thể đoạt lại thiên hạ được không? Tuy nói Tần nhị thế chết, Tùy cũng vong theo nhị thế, Mặc sư thường lấy điều này để khích lệ nàng.
Nhưng sau khi Tần và Tùy vong, hoàng thất đều không có cơ hội ngóc đầu trở lại. Nàng ban đầu cho là mình ý như kim kiên, nhưng hôm nay lại không tự chủ suy nghĩ đã trở nên dao động, điều này khiến nàng hoảng hốt, tựa như một đứa bé từ nhỏ nghe cha mẹ dạy bảo, nhặt được một khoản tiền cũng muốn giao cho chú cảnh sát, nhưng lại che giấu chuyện mình lén lấy hai phân tiền đi mua kem.
Nàng không dám nói với ai, nhưng sẽ không tự chủ mà lo âu. Nàng hy vọng có thể mau chóng lấy được một ít tiến triển, xem thiên hạ đại loạn, nếu không cảm giác tuyệt vọng sẽ càng ngày càng sâu, cho đến khi hoàn toàn đánh bại chí hướng của nàng. Mà lý do này, lại là không thể nói ra.
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bảo hổ lột da ư? Cùng người của Lý gia hợp tác đối phó người của Lý gia, cuối cùng ta cũng không may áo cho các ngươi, trí giả bất thủ!
Dương Thiên Diệp cười bình thản, xua tay:
- Dẫn y đi, không được giết y. Cứ quan sát đã.
Tô Hữu Đạo là tâm phúc của Thái tử Lý Thừa Càn, người này chưa chắc đã chịu cung khai gì, nhưng có một số người kiên cường nhưng khi đối mặt với sinh tử thì lại có hành vi khác một trời một vực với bình thường, nếu chẳng may người này đồng ý tiết lộ chút tin tức, sẽ có trợ giúp rất lớn với Dương Thiên Diệp.
Tô Hữu Đạo bị mang đi, Phùng Nhị chỉ huy người xử lý mấy cỗ thi thể kia, vết máu trong đại sảnh cũng được rửa sạch sẽ.
Dương Thiên Diệp nói với Mặc Bạch Diệm:
- Hoàng đế sắp đến Bồ Châu rồi, bên Trường An chờ phân phó hiện không có hồi âm, tiếp tục phái người đến, đã không còn kịp rồi. Nếu họ còn phái ra người trước, vậy chúng ta cũng không đụng phải Tô Hữu Đạo ở đây.
Mặc Bạch Diệm hiểu ý:
- Lão nô đã hiểu!
Đúng lúc này, một thiếu niên thị vệ đi vào trong sảnh, nói với Dương Thiên Diệp:
- Điện hạ, lại có người đến.
Tòa nhà này là lấy danh nghĩa của La Bá Đạo để thuê ở, Tô Hữu Đạo biết được nơi này từ chỗ Hột Can Thừa Cơ, cho nên mới có thể tìm đến, mà những người khác sẽ không thể nào biết chỗ này mà tìm đến được.
Cho nên Dương Thiên Diệp căng thẳng trong lòng trầm giọng nói:
- Ai?
Thiếu niên thị vệ lộ vẻ kỳ lạ, đáp:
- Dạ…Lý công bộ ạ.
Thiếu niên thị vệ này đều là người đã được Mặc Bạch Diệm thu dưỡng đào tạo từ nhỏ, từ lúc bọn họ còn chưa hiểu chuyện, hằng ngày đều nghe được chính là “Toàn bộ của các ngươi đều là điện hạ cho. Điện hạ cho ngươi ăn mặc, cho ngươi cơ hội sống. Ân đức của điện hạ đối với ngươi còn nặng hơn núi, ơn thân sinh của cha mẹ ngươi còn xa mới bằng.
Các ngươi sống là cống hiến cho điện hạ, nếu không ngay cả chó cũng không bằng, sống không có chút ý nghĩa nào!
Thuở nhỏ tiếp nhận tẩy não, sớm đã khắc sâu vị “điện hạ” chưa bao giờ vừa gặp vào trong tâm khảm, khi Dương Thiên Diệp chân chính xuất hiện trước mặt bọn họ, lại phong hoa tuyệt đại như thế, những người này quả thật đã coi nàng là nữ thần của mình, bọn họ là thánh đấu sĩ của nữ thần.
Tuy rằng thủ đoạn của Mặc Bạch Diệm bồi dưỡng những người này vô cùng đơn giản, nhưng hiệu quả đạt được lại rất cao, tư tưởng trung nghĩa xâm nhập vào tủy cốt của họ, họ đều nguyện hy sinh vì Dương Thiên Diệp không chút do dự.
Mà Lý Ngư... Bọn họ tận mắt thấy Lý Ngư dây dưa với điện hạ như nào, cũng nhìn thấy điện hạ luôn luôn cao cao tại thượng, coi chúng sinh như con kiến có thái độ với Lý Ngư như nào, trong bọn họ này người này đã dần xâm nhập, tiếp nhận, từ Trường An đi đến đây họ nghe càng nhiều hơn về câu chuyện về “Lý Ngư và điện hạ ở Trường An”.
Cho nên, trong lòng bọn họ, Lý Ngư này... không tầm thường.
Mà nay, Lý Ngư đã tìm tới cửa, bọn thị vệ đều mờ mịt. Bọn họ nghĩ rất đơn giản, bởi vì đơn giản, cho nên chỉ biết chấp hành, cũng không nghi ngờ. Bọn họ chỉ cần hiểu được ba chuyện, một là không tiếc hy sinh hết thảy, bao gồm tính mạng của bản thân, nhất định phải bảo vệ điện hạ an toàn; hai là không tiếc hết thảy bao gồm tính mạng của bản thân, nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của điện hạ; ba là kẻ thù của điện hạ chính là kẻ thù của họ.
Nhưng hiện tại tình hình rất phức tạp, điện hạ tới Bồ Châu bố cục giết Hoàng đế, mà Lý Ngư là của Hoàng đế, là đối đầu với điện hạ, vậy…giết hắn không? Hắn là điện hạ kẻ thù, đúng vậy! Nhưng giết hắn, chỉ sợ là vi phạm tâm ý của điện hạ.
Dương Thiên Diệp giật mình, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh:
- Ta không muốn gặp hắn, Mặc sư?
Mặc Bạch Diệm khẽ khom người:
- Lão nô hiểu được, ta đi đuổi hắn đi.
Lão bước xuống bậc thang đi tới trước đại môn.
Lý Ngư chắp hai tay, đang đi đi lại lại ở hành lang, phía sau cánh cửa còn đứng bốn năm tiểu lại và tùy tùng công bộ. Mặc Bạch Diệm mặt trầm xuống, đi đến, đanh định lên tiếng cô nương nhà ta không muốn gặp ngươi, mời rời khỏi thì đã thấy Lý Ngư nhìn lại mình, mặt sầm xuống:
- Bản quan Công bộ Lang Trung, phụng chỉ ra kinh, thăm dò đường xây dựng nhằm nghênh đón bệ hạ bắc tuần. Tòa nhà này của ngươi thuộc sở hữu người nào, người ở đâu, trong nhà có vật gì dễ cháy không?
Không phải hắn đến là gặp điện hạ à? Mặc Bạch Diệm giật mình, đang định ứng phó với Lý Ngư thì hắn lại nói tiếp:
- Lý do an toàn, bản quan phải kiểm tra phủ đệ này, làm phiền.
Nói xong, dựng ngón trỏ lên hất vào. Bao Kế Nghiệp liền xông đi vào đầu tiên:
- Bức tường này cần nước rửa sạch.
Đống bên góc tường kia là gì, mang đi ngay, chuẩn bị đống cát mịn, vạc nước…Các ngươi sao lại để nhiều thứ linh tinh ở đây thế này…
Mặc Bạch Diệm ngây ra nhìn Bao Kế Nghiệp vung tay múa chân, mà Lý Ngư mang theo “nhân mã” lần này toàn bộ đến Bồ Châu gồm Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi cùng Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh hùng hổ đi vào. Mặc Bạch Diệm hoảng hốt, cảnh tượng này rất quen thuộc nha, giống như rất lâu trước kia, lão cũng từng trải qua chuyện tương tự như thế. Đây là một loại thể nghiệm rất thần kỳ, dường như ở trong cuộc đời mỗi người đều có mấy lần gặp được chuyện như vậy, có người nói đây là nhân có kiếp trước kiếp này.
Mặc Bạch Diệm cố gắng ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ ra, thời điểm mình còn là đại chưởng quỹ chợ Tây Trường An, Lý thị trưởng hình như cũng làm như thế. Không phải kiếp trước, mà là mới mấy tháng trước thôi…


Bạn cần đăng nhập để bình luận