Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 155: Tín và nghĩa, đi cùng nhau
Trong ánh mắt chăm chú của vô số mã phỉ, bảy cỗ xe ngựa dưới sự bảo vệ của mấy chục Phi Long chiến sĩ chậm rãi chạy về hướng Song Long bảo.
- A, đau quá…
La Bá Đạo không ngờ mình lại bộc lộ ra mặt mềm yếu trước mặt mọi người, nhưng …mùi vị đầu đau muốn nứt ngươi đã từng nếm bao giờ chưa? Mà ngay cả Tôn đại thánh đầu đồng sọ sắt cũng không chịu được chứ đừng nói La Bá Đạo.
- Ôi, đại đương gia, xin lỗi xin lỗi!
Lý Ngư lập tức xuống ngựa, lên xe ngựa, cẩn thận nâng La Bá Đạo dậy.
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi, ngươi đừng động vào đằng sau.
La Bá Đạo chỉ chỉ đằng sau gáy, gối đầu lên đùi Lý Ngư, gáy đặt chếch lên một chút tránh bị đụng vào. Trước mặt bao người, La đại đương gia như con chim nhỏ bé nép vào trong ngực Lý Ngư.
Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, gió núi gào thét, trong khe núi, Hột Can Thừa Cơ và Canh Tân dẫn một đội mã phỉ đứng tại đó, lâu lâu, một con ngựa không chịu được sự tĩnh mịch ngẩng đầu lên hí lên một tiếng vang xa.
Lưu Tiếu Tiếu từ trong rừng chui ra, ngượng ngùng đến gần:
- Nhị ca!
Hột Can Thừa Cơ tức giận trừng mắt với gã:
- Ngươi giỏi thật đấy, chạy trốn nhanh còn hơn thỏ.
Lưu Tiếu Tiếu cười gượng:
- Đệ đã sớm kêu rồi.
Hột Can Thừa Cơ hừ lạnh một tiếng.
Dương Thiên Diệp chuyển đôi mắt đẹp, giật ống tay áo của Hột Can Thừa Cơ, nháy mắt với gã, hai người bèn đi đến bên một cây to.
Lưu Tiếu Tiếu sờ cằm, hồ nghi nhìn xem hai người.
Canh Tân hỏi:
- Hai người họ có quan hệ gì thế? Nữ nhân kia chẳng phải là thị nữ của đại tiểu thư Long gia hay sao?
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Hình như không phải, vừa rồi nghe họ nói chuyện, có vẻ nữ nhân kia cũng đến từ Lợi Châu, có lẽ là nhân tình của Nhị ca.
Canh Tân quả quyết:
- Không đâu, cô nương kia mi khóa eo thẳng, cánh lưng mảnh khảnh, đi đứng hai đùi thẳng khép, rõ ràng là một xữ nữ đấy.
Lưu Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Canh Tân. Canh Tân thổn thức nhớ lại:
- Nhớ ngày đó lúc chưa làm phỉ, ta cũng từng rất phong lưu trên tình trường, từng khiến bao cô nương nhớ mãi không quên đấy.
Lưu Tiếu Tiếu:
- …
Dưới tán cây to, Dương Thiên Diệp nói:
- Cơ hội này khó gặp, ngươi lấy y phục mã phỉ cho ta, ta đuổi theo họ, buộc họ giết La Bá Đạo, ngươi thuận tiện lên làm Đại đương gia, tiếp nhận nhân mã của hắn.
Hột Can Thừa Cơ tức thì quả quyết:
- Tuyệt đối không được! Như vậy không có nghĩa khí, ta không làm!
Dương Thiên Diệp vội la lên:
- Ngươi giảng nghĩa khí với mã phỉ làm gì? Hơn nữa, là ta đi làm, cũng không phải ngươi.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Như thế có khác gì ta làm đâu.
Dương Thiên Diệp dậm chân nói:
- Ngươi.. sao lại ngu xuẩn thế!
Hột Can Thừa Cơ khinh khỉnh nhìn nàng.
Dương Thiên Diệp bắt gặp gã như thế, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Hài, ngươi cũng được đấy. Ít nhất liên thủ với người như ngươi cũng yên tâm.
Nàng nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Vậy thì, ngươi cam tâm từ nay về sau làm phỉ ở tây bắc ư?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Đương nhiên không rồi. Nơi này chim không thải phân tới, ai nguyện ở đó chứ. Nhưng nếu ngươi muốn lôi kéo mã phỉ hiệu dụng cho ngươi, không ngại phân ra một chi, La Bá Đạo cũng là một hán tử trọng nghĩa khí, một khi chịu quy thuận ngươi, cũng là một sự giúp sức rất tốt, cần gì phải giết đi chứ.
Dương Thiên Diệp hơi híp mắt lại:
- Ừm, con người thường hướng lên trên. Ta thấy hắn cũng chưa chắc cam tâm cả đời làm tặc, nếu có thể thuyết phục được hắn quy thuận ta…Ấy, Lý Ngư…thật sự là giữ lời hứa buông tha cho hắn ư?
Hột Can Thừa Cơ liếc nàng nói:
- Vừa rồi chẳng phải ngươi còn nói hắn còn tin được đó sao?
Dương Thiên Diệp ậm ừ:
- Cái này…ừ, ta cảm thấy vậy…
Hột Can Thừa Cơ chợt nghi ngờ nhìn nàng:
- Xem ra, ngươi cũng không xác định được. Vậy vì sao ngươi lại nói giúp cho hắn? Công chúa điện hạ của ta, không phải là cô…đã thích tên mặt trắng này rồi chứ?
Dương Thiên Diệp chột dạ:
- Thích thích cái gì, hắn…hắn mặt trắng hơn ngươi không?
Hột Can Thừa Cơ nghiêm túc nghĩ ngợi, gật đầu nói:
- Quên mất, hình như…ta còn trắng hơn hắn.
La Bá Đạo nằm trên đùi Lý Ngư, không chỉ không thể nổi giận, dù là nói hơn lớn một chút thôi cũng đều tác động đến cái gáy gây ra cơn đau đớn rất khó chịu, nên không thể phát tác được, đành phải yếu ớt nói:
- Ôi, La Nhất Đao ta một đời anh danh nay đã bị hủy trong tay ngươi rồi!
Lý Ngư an ủi:
- Con người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất móng, đại đương gia chủ trúng ám toán của tôi, không phải là ngài không có bản lĩnh, nên chớ để trong lòng làm gì.
La Bá Đạo hừ trong đầu một tiếng, nhưng cái gáy đau đớn, một khi phát ra thành tiếng khó tránh khỏi sẽ bị đau, nên đành phải cười gượng:
- Long gia trại có người như ngươi, là ta tính sai.
Lý Ngư nhân cơ hội hỏi:
- Đại đương gia tung hoành tây bắc, đương nhiên là một hảo hán có tiếng tăm. Đã là kinh doanh không vốn, chặn đường đánh giết cướp bóc cũng là một việc trong đó. Có điều, đại đương gia ngài giám thị Long gia trại của ta, là vì duyên cớ gì? Bổn trại không hề đắc tội với ông thì phải?
La Bá Đạo giờ nghĩ không nghĩ được, giận không giận được, nói lớn tiếng cũng không được, đành phải nhẫn nhịn, chậm rãi nói:
- Long gia trại các ngươi đương nhiên chưa hề đắc tội với ta. Phi Long hộ của Long gia trại tài giỏi, ta cũng không muốn cướp hàng của Long gia ngươi. Lần này, là ta trút giận thay cho Tam đương gia.
Lý Ngư hỏi:
- Tam đương gia? Lưu Tiếu Tiếu? Lưu Tiếu Tiếu bất nhân bất nghĩa, làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa, hắn ta có lý do gì mà phàn nàn, khiến cho Đại đương gia phải trút giận thay cho hắn? Cho dù là dưới trướng của Đại đương gia có loại người làm ra những chuyện như này, đại đương gia cũng bỏ qua cho hắn ư?
La Bá Đạo liếc Lý Ngư, nói:
- Lưu Tiếu Tiếu làm tùy tùng Long gia trại, càng vất vả công lao càng lớn. Hiện nay thấy hắn uy vọng dần dần cao, lão trại chủ các ngươi đố kị người tài, tìm lý do đuổi hắn đi, tại sao hắn không ôm hận?
Lý Ngư trợn tròn mắt, còn chưa nói gì thì Long Tác Tác cưỡi ngựa đi bên cạnh dựng tai lên nghe hai người nói chuyện chợt giận giữ:
- Rắm thối! Long gia chúng ta có lỗi với hắn ư? Tên khốn kiếp bất nhân bất nghĩa kia, hắn dụ dỗ thị nữ thiếp thân của ta, hạ độc ta, muốn chiếm đoạt thân thể ta…
Nàng hết sức giận giữ, vừa mắng chửi xong mới sực tỉnh chuyện của mình hình như không hay ho gì, Mộ Tử Nhan đi bên cạnh đang vểnh tai nghe, nàng liền nhịn lửa giận, nặng nề hừ một tiếng.
La Bá Đạo trợn mắt, nói:
- Cái gì?
Lý Ngư nhân cơ hội gièm pha:
- Đại đương gia, ngài quá ngay thẳng, đã bị Lưu Tiếu Tiếu lừa rồi. Việc này chính là như thế…
Hắn đem sự việc nói lại từ đầu đến cuối, trọng điểm lúc Lưu Tiếu Tiếu vô sỉ hạ mê dược, vô tình với Diên nhi, rồi hành vi nhân nghĩa của Long trại chủ thả hắn ta đi, làm La Bá Đạo nghe mà lòng đầy căm phẫn, lửa giận đầy ngập.
Đương nhiên, tại sao Lý Ngư phải ẩn thân trên bồn cầu khuê phòng nhà người ta thì hắn đương nhiên bỏ qua.
- Ôi, ôi..
La Bá Đạo nâng đầu lên, vẻ phẫn nộ:
- Hạng người bất nhân bất nghĩa như thế, sao xứng xưng huynh gọi đệ với La mỗ, đợi ta quay về sẽ không tha cho hắn.
Nói đến đây, y chợt cảnh giác liếc Lý Ngư:
- Ngươi sẽ không nuốt lời, muốn giết La mỗ chứ?
- Đương nhiên sẽ không!
Lý Ngư trả lời chắc nịch, bỗng hơi chút chột dạ liếc Long Tác Tác.
Long Tác Tác ưỡn bộ ngực sữa, cũng không nhìn hắn, mắt nhìn phía trước nói:
- Con người không thể bất tín.
La Bá Đạo giơ ngón cái lên khen:
- Cô đúng là người phụ nữ rất sảng khoái. Nếu không phải chúng ta đối đầu thì La mỗ sẽ nhận cô làm huynh đệ ngay.
Long Tác Tác bại hoại đáp lại:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta là phụ nữ có chồng hả?
La Bá Đạo ngạc nhiên nói:
- Ờ? Không phải à? Ta thấy hai ngươi đi đường quan tâm nhau, lại thấy thái độ của thủ hạ đối với hai ngươi, còn tưởng…Chẳng lẽ lão La ta nhìn lầm?
Long Tác Tác khinh bỉ liếc y, nói:
- Ngươi nhìn người nếu chuẩn thì sẽ không bị hắn lừa, rơi vào tay hắn như thế? Đừng có mà khoe khoang ánh mắt của mình nữa.
Lý Ngư không vui nói:
- Này, chớ có nói xấu ta chứ. Nếu không phải vì cô, ta chịu vào sinh ra tử hay sao?
Long Tác Tác muốn phản bác, nhưng nghĩ dọc đường Lý Ngư tận tâm tận lực, thật sự không phản bác được bèn hậm hực không nói gì.
La Bá Đạo nằm chỏng vó trên xe, bắt gặp tình hình này, nói:
- Ta nói này, lão La ta không nhìn lầm đâu. Nha đầu kia, giờ cô không phải phụ nữ có chồng, nhưng sớm muộn gì cũng là phụ nữ có chồng.
Long Tác Tác rốt cục phát điên:
- Ta không cần giữ chữ tín gì nữa, ta muốn làm thịt tên La Nhất Đao này!
La Bá Đạo nhỏ nhẹ nói:
- Cô xem cô xem, để cho ta nói trúng rồi, cô đã thẹn quá hoá giận.
Long Tác Tác nghiến răng nghiến lợi rút đao, Lý Ngư vội vàng bảo vệ La Bá Đạo:
- Không cho phép giết người diệt khẩu!
Long Tác Tác:
- Hứ…
Lý Ngư giật mình biết mình nói lỡ, vội nói lại:
- Không cho giết con tin!
Long Tác Tác:
- …
La Bá Đạo chậm rãi sửa:
- Nói phải giữ lời đấy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận