Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 135: Đi lạc vào “Cấm địa”
ửa đêm bị người khác đánh thức, bất chấp cái gió lạnh thấu xương, bước trên tuyết kẽo kẹt đi làm nhiệm vụ, thật sự cần phải có ý chí bền bỉ mới có thể khắc phục được sự cám dỗ của chiếc giường ấm áp kia.
Khi Lý Ngư vừa bò dậy, vẫn đang buồn ngủ không ngừng, đợi đến khi hắn đuổi tới đại viện Long gia, thì đã bị lạnh đến mức tỉnh táo hoàn toàn.
Năm người dựa theo sự sắp xếp chuyển đổi vị trí trước đó của Mộ Tử Nhan, bắt đầu tuần tra.
Lý Ngư đi bộ dọc theo những bức tường cao, lúc đầu còn nghĩ tới Dương Thiên Diệp có tới hay không, về sau trở thành máy móc tê liệt tuần tra.
Đảo quanh tường được ba bốn vòng, Lý Ngư bỗng nhiên đứng lại.
Đi theo sau lưng hắn cách đó vài ba trăm mét là một tên tiểu tử trẻ tuổi khác Lý Bảo Văn, Lý Bảo Văn nhìn thấy đèn lồng phía trước là Lý Ngư đột nhiên bất động, lập tức bước nhanh để theo kịp, cái tay quấn chặt bao tay da dê cũng cầm thật chặt chuôi dao.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Ngư nói:
- Không có gì, muốn tìm một chỗ đi tiểu tiện một chút!
Lý Bảo Văn khẽ thở phào, hạ giọng cười mắng:
- Già mồm! Giải quyết ngay tại chỗ là được rồi.
Lý Ngư rùng mình một cái, nói:
- Ở đây gió rét căn cắt, ta không muốn cởi áo bào ở đây, lại bị gió thổi bệnh nữa.
Hắn một mình ở ngoài, đặc biệt chú ý đến sức khỏe. Hơn nữa y thuật và dược liệu của thời đại này không bì kịp hậu thế, một trận phong hàn lấy tính mạng, cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.
Lý Bảo Văn vô cùng tức giận chỉ tây về hướng tòa kiến trúc đen sì, nói:
- Ừ, chỗ đó là nhà xí, mau đi đi.
Dứt lời, gã liền cầm theo đèn lồng tiếp tục đi về phía trước.
Lý Ngư dựa theo hướng Lý Bảo Văn chỉ mà đi tìm, cảnh tối lửa tắt đèn, vẫn phải kêu hắn đi tìm nhà xí, tuy rằng bên trong cũng rất rét lạnh, nhưng ít nhất vẫn không có gió rét xâm nhập vào. Lý Ngư nhanh chóng thuận tiện một chút, làm một cái rùng mình, mau chóng vén chiếc áo choàng cồng kềnh ba lớp ngoài ba lớp trong lên, từ trên vách lấy lồng đen đi ra ngoài.
Lý Ngư dọc theo tuyến đường tường cao vừa đi lúc nãy, chợt phát hiện một căn phòng sáng đèn. Hắn hiếu kỳ, đi tới trước cửa phòng ngừng lại, giơ tay đẩy cửa phòng, trong cửa phòng đèn sáng, bốn góc vẫn treo lò than hồng, bên trong có lẽ đang đốt than thú, chất lượng cực cao, cho nên không có lấy một chút khói.
- Có người không? Ai đó, nửa đêm canh ba rồi?
Lý Ngư với bộ dạng đề cao cảnh giác đi vào trong. Kỳ thực hàng hóa này căn bản không cho rằng có trộm vào nhà, làm gì có tên trộm nào mà lại khinh suất như vậy, còn đốt đèn than nữa?
Có điều giả vờ hồ đồ, thì có thể đi vào trong căn phòng để ấm áp một lát, Lý Ngư trước đây chưa bao giờ đi qua Tây bắc, chẳng qua là kiếp trước hay là kiếp này, đối với cơn gió lạnh cứng ngắc như đao, thực sự vẫn có một chút không thích ứng được. Vừa tiến vào trong phòng, ấm áp như mùa xuân, trong không khí vẫn có chút mùi thơm nhàn nhạt, thật thoải mái.
Bộ dạng giả vờ của Lý Ngư, bộ dạng trung thành với nhiệm vụ, bộ dạng chăm chú điều tra kẻ trộm, đi dạo hai vòng trong sảnh lớn, liền xoay qua bức bình phong, vòng ra phòng ngủ phía sau. Phía trước đại sảnh tuy rằng có vẻ xa hoa phú quý, nhưng vẫn nhìn không ra được điều gì, vừa bước vào phòng ngủ, hắn liền phát giác không bình thường.
Đây, là khuê phòng của con gái.
Trong khuê phòng từ đường viền màu sắc của tấm đệm, phong cách của một số đồ trang trí nhỏ, vẫn treo trên bàn trang điểm, đều có thể nhìn ra được, đây là khuê phòng của một người con gái.
Tệ hại hơn nữa là, trong gian phòng, còn có một bồn tắm lớn, trong bồn hơi nước bốc hơi, trên mặt nước gợn sóng với những cánh hoa khô nhặt được vào mùa thu, một góc bồn tắm còn có một mảnh khăn dày, để chào đón người vào.
Lý Ngư cảm thấy không ổn, lập tức rút ra ngoài.
Hắn vốn dĩ ham muốn sự ấm áp trong căn phòng này, thật sự nếu bị chủ nhà phát hiện, nói tiếng phát hiện trong phòng có đèn sáng, cửa lại không đóng, cho nên vào trong nhìn xem thì cũng có thể giải quyết được rồi. Nhưng nếu như là khuê phòng của con gái, hơn nữa lại ở chỗ bồn tắm ngay sau đó, chỉ e rằng không kịp nói vài ba lời thì đã bị đuổi đi rồi.
Nhưng mà, hắn đã muốn cầm đèn lồng đi vòng ra bức bình phong, thì liền nghe thấy âm thanh ở phía trước cửa phòng, một tiếng giày ống bước đi truyền tới.
Lý Ngư hoảng sợ, quay đầu lại chạy đi, hoảng sợ chui vào phòng ngủ, nhìn xung quanh, vội vàng thổi tắt đèn, cầm đèn lồng chui vào một vách ngăn bên cạnh màn trướng, đây là một bức bình phong nhỏ, một không gian nhỏ hình tam giác cách ngăn giữa tường và giường, đây là nơi ở của chủ nhân thức giấc đi tiểu vào ban đêm.
Góc tường có một bồn cầu, sơn đen, dọc theo nắp bồn cầu lộ ra một viền nhung, xem ra cực sa hoa.
Lý Ngư không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền đặt mông ngồi lên trên nắp bồn cầu, vội vàng suy nghĩ cách rời khỏi.
Căn phòng ở đây vẫn không bì được với nơi ở của những nhà giàu có ở Giang Nam, cửa trước cửa sau cửa hông cửa nhỏ, quả thật tám mặt thông gió, còn có cửa sổ, ở đâu cũng có thể ra ngoài được. Đây là Đại Tây Bắc, hơn nữa lại là mùa đông, cửa chỉ có một đường, cửa sổ toàn bộ đều đóng chặt, còn dán giấy niêm phong, cho nên trong phòng này mới có thể ấm áp như vậy.
Cũng vì vậy, Lý Ngư chỉ có một đường có thể đi, chính là cánh cửa mà hắn đã đi vào.
Long Tác Tác mặc một chiếc áo choàng da sóc, tiếng đôi giày ống kèn kẹt vang lên, xuất hiện một cặp đùi mạnh mẽ vững chắc. Tên “Quân Sư” đong đưa cái đuôi dính theo ở bắp đùi nhỏ của nàng, nịnh nọt, ngươi muốn thấy bộ dạng kẻ tặc, thì sẽ hiểu rõ tại sao có số ít người bị nhạo báng là “chó săn” !
Đi theo bên cạnh nàng còn có một nha đầu xinh đẹp, chính là người con gái được Lưu Tiêu Tiêu gọi là Diên nhi. Xem ra nàng ta là a hoàn thân cận của Long Tác Tác, phục vụ đồ ăn thức uống cho Long Tác Tác, có rất nhiều cơ hội tiếp cận Long đại tiểu thư, cho nên mới trở thành mục tiêu móc nối của Lưu Tiêu Tiêu.
Long Tác Tác đi vào đại sảnh, vốn đứng ngay ở đó. Diên nhi vội lên phía trước giúp nàng cởi áo choàng xuống. Quân Sư vui mừng, không biết chui đi đâu.
Long Tác Tác nói:
- Quốc triều ngày một phồn thịnh, đối với nhu cầu hàng da cũng tăng nhiều. Người Ba Tư, những người từ xa mà đến, đa số đều dùng bảo thạch hương liệu để giao dịch, đối với hàng da mà nói, vẫn là dựa theo Tây Bắc ta là chủ yếu. Mà toàn bộ Tây Bắc, Long gia ta xếp hàng thứ nhất, đứng đầu danh sách, không thể ném đi. Danh lợi danh lợi, danh vẫn đứng trước lợi, điểm này rất quan trọng!
Diên Nhi cười nói:
- Vâng! Tiểu thư! Tiểu thư thật sự có thể làm được! Đại đương gia tuy rằng không có con trai, nhưng tiểu thư lại là bậc nữ anh hùng không thua đấng mày râu, đủ để an ủi Đại đương gia.
Long Tác Tác lắc đầu cười:
- Có thể làm được, dù sao không phải là đứa con trai, rất nhiều việc không tiện làm, hơn nữa không có cách nào nối dõi tông đường cho Long gia…
Long Tác Tác dừng lại, lại nói:
- Không nói chuyện này nữa. Bây giờ đang là mùa đông, không phải mùa vụ tốt nhất để chế tác hàng da, nhưng dựa theo tay nghề và công thức của Long gia trại ta, vẫn có thể chế tác thêm một chút hàng da dự trữ, ta muốn khiến hàng da tốt nhất cho hai thị trấn Đông Tây của thành Trường An, toàn bộ là của Long gia ta!
Diên Nhi trả lời một tiếng, nói:
- Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, người lựa chọn hàng da, bận đến giờ này, cũng mệt mỏi rồi, nên tắm một chút nước nóng, rồi sớm đi ngủ.
Long Tác Tác “ừ” một tiếng, đi vào phòng trong.
Lý Ngư ngồi trên bồn cầu, sắc mặt cau có. Cô muốn ngủ thì cứ ngủ, mau ngủ thì ta có thể leo ra ngoài được rồi, cô còn muốn đi tắm rửa…
Diên Nhi hầu Long Tác Tác vào phòng ngủ, trời mùa đông tuyết lớn giá rét, Long đại tiểu thư quấn như vậy cũng gọi là kín đáo, nhưng cởi ra lại bất đồng, giống như lột vỏ vải, lộ ra phần thịt quả trong suốt rõ ràng, thân hình trắng trắng, mọng nước.
Eo mảnh mai như liễu, rốn như cơn xoáy…
Không đợi người ta xem được chi tiết, đã đi vào trong nước ấm rồi.
Nước ấm gợn sóng, hoa hồng giương sóng, hơi nước ấm bốc lên, một thân thể trong suốt như băng trong hơi nước lờ mờ mơ hồ lộ ra nhan sắc động lòng người, phảng phất màu ngọc đỏ.
Long Tác Tác thả lỏng cơ thể, dựa lên phía trên bồn, thở một hơi dài dễ chịu.
Cơ thể ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm nhận được sức nước ấm liên tục xuyên vào da thịt, chảy vào nội phủ, cả cơ thể dường như tan chảy.
Nàng ta hôm nay trở về, liền bắt đầu tính toán sổ sách, đếm hàng, kiểm tra kho, bận cả một ngày trời, quả thật rất mệt mỏi, lúc này lười biếng không muốn cử động chút nào.
Trong sương mù lượn lờ, viên pha lê trong suốt run lẩy bẩy, kẹp ra một đường rãnh sâu mê người, ẩn dưới nước một mảng trắng như tuyết mơ hồ làm hoa mắt người từ đỉnh cổ kéo dài đến lỗ rốn xoáy tròn, dường như tiên tử bụi trần.
Tình này cảnh này, chỉ cần không phải người mù, nhìn thấy được đều sẽ tâm thần dao động, huyết mạch sôi sục. Lý Ngư không phải kẻ mù, nhưng hắn thật sự không dám nhìn, lỡ may ló đầu ra, bị người ta nhìn thấy, thật sự sẽ đánh chết hắn, ngay đến hắn đều cảm thấy không oan uổng gì.
Hắn ngồi ở trên nắp bồn cầu, giống như pháp định thân, trong lòng chỉ quan tâm kế hoạch đợi sau khi vị Long đại tiểu thư này tắm rửa xong lên giường ngủ, đợi nàng ta ngủ say, sẽ học theo “Quân Sư” nhà bọn họ, từng chút một bò ra ngoài.
Chỉ là…, lâu không thấy hắn quay về, mấy tên đồng bọn sẽ không chạy đến tìm hắn chứ?
Lý Ngư nghĩ đến đây, không khỏi trong lòng lo lắng.
Diên Nhi thấy Long Tác Tác ngã người trong nước, nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt nhất thời lóe lên, nàng ta xoay người qua, từ trên kệ bên tường lấy ra một cái bình phong cách Ba Tư, lại lấy một cái ly dạ quang đắt tiền, nửa ly rượu ngon đỏ thẫm như máu, rót ra ly.
Diên Nhi lại quay đầu nhìn lại, liền từ trong tay áo lặng lẽ lấy ra một gói giấy, dùng móng tay nhẹ nhàng véo rách, đổ bột thuốc vào trong ly rượu. Ả nín thở, đưa ly rượu lắc lắc, cho đến khi số bột được hòa lẫn vào trong rượu, lúc này mới xoay người lại.
Diên Nhi:
- Tiểu thư, uống chút rượu nho ạ, chốc lát sẽ ngủ ngon thôi.
Long Tác Tác lười mở mắt, nhận lấy ly thủy tinh, nhấp một ngụm, ngậm một chốc, lại uống một hơi cạn sạch. Sau đó, lại lấy ly rượu giơ lên bên môi, nhẹ nhàng nhấm nháp, bờ môi đỏ bừng, rượu đỏ bừng, hợp với sức khỏe.
Diên Nhi dùng khóe mắt để nhìn động tác của Long Tác Tác, khóe môi hơi mấp máy, lỗ ra một nụ cười xảo quyệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận