Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 129: Tha hương gặp “bạn cũ”
(Trời thu cao leo núi nơi biên ải)
Nam vọng mã ấp châu
(Nhìn về phía nam là châu Mã Ấp)
Hàng lỗ đông kích hồ,
(Thành Hàng Lỗ nơi phía đông đăng đánh Hồ)
Tráng kiện tận bất lưu
(Trai trẻ đều không trở về)
Khung Lư mãng lao rơi
(Làng xóm cỏ xơ xác)
Thượng hữu hành vân sầu
(Lại còn có mây buồn bay lên trên.)
Lão nhược khốc đạo lộ
(Cụ già khóc ngay giữa đường cái)
Nguyện văn giáp binh hưu
(Xin được nghe lệnh bãi binh)
Nghiệp trung sự phản phúc
(Việc phản nghịch sảy ra ở Nghiệp Thành)
Tử nhân tích như khâu.
(Người chết chồng chất cao như gò)
Chư tương dĩ mao thổ
(Các tướng đã bị coi như cỏ đất)
Tái khu thùy dữ mưu
(Cùng với ai mà bàn kế hoạch điều quân)
(Bài thơ Cao thu đăng tái sơn của Đỗ Phủ)
Khi Lý Ngư tới Mã Ấp Châu cả người như một tên ăn mày.
Lúc đầu ở trên núi, khi Dương Thiên Diệp xấu hổ chạy trốn, Lý Ngư đáng thương…hắn đã quên đòi tiền rồi. Có tiền đi lừa gạt thiên hạ, không tiền không nhích được một bước. Hắn phải đi làm việc lặt vặt, làm tiểu nhị, đóng giả ăn mày, trên đường luôn phải vật lộn, cuối cùng cũng đến Mã Ấp Châu. Trên đường đi, hắn tiến đến Lũng Hữu Đạo, đến nơi này ngược lại dễ sống hơn một chút chứ không giống địa giới Trung Nguyên, khắp nơi đều phải kiểm tra đi qua, làm cho hắn chỉ có thể trèo đèo lội suối, lách thành mà đi.
Ở đây chính lệnh của quan phủ dường như không ra khỏi châu thành, cho nên quản lý rất lỏng lẻo. Lý Ngư vốn dự tính lách ra Lũng Hữu Đạo, ra quan ải Đại Chấn, lại đi qua Quan Nội Đạo, tiến vào Kinh Kỳ, vào Trường An, tìm mẹ. Kết quả con nòng nọc nhỏ lại gặp phải nhiều phiền phức, đến ải Mã Ấp, hắn biết được một tin xấu, gần Đại Chấn Quan đang có đánh nhau. Cho dù là anh hùng hắc đạo kéo bè lũ đánh nhau, lão bách tính vẫn còn đường vòng mà đi, huống hồ là đội quân đánh, nhau hơn nữa cửa ải quan phòng cũng nghiêm, một lưu dân lúc này cũng khó có thể qua được Đại Chấn Quan, ngươi muốn làm gì? Đám quân Hán thô lỗ này cũng không thẩm án, mười phần thì có tám chín phần trước tiên sẽ ném ngươi vào trong đại lao rồi nói sau. Nhưng khi vừa bị ném vào, chỉ sợ là chẳng quan tâm kết quả, điều kiện trong lao lại không tốt, ôn dịch, bệnh tật kéo đổ cái chết. Nghe thấy tin này, Lý Ngư chỉ tạm thời đập tan ý niệm muốn đi Đại Chấn Quan.
Hắn tìm người hỏi thăm một chút, nói ra hỗn loạn ở Đại Chấn Quan, nói ra thì đại loạn ở Đại Chấn Quan có liên quan rất lớn với việc Hiệt Lợi Khả Hãn đang tự do tự tại ở trong thành Trường An.
Hiệt Lợi Khả Hãn A Sử Na Thị Danh Đốt Bật, con trai của Khải Dân Khả Hãn. Lúc trước Đại Tùy dùng Công chúa Nghĩa Thành gả vào Đột Quyết, trở thành thê tử của Khả Dân Khả Hãn. Sau khi Khải Dân Khả Hãn chết, lại dựa theo phong tục của bộ tộc, gả cho con cả của Khải Dân Khả Hãn là Thủy Tất Khả Hãn. Sau khi Thủy Tất Khả Hãn bệnh chết, Công chúa Nghĩa Thành ghét con cả Áo Xạ Thiết kiến thức nông cạn, đổi lập Đệ Đốt Bật, hiệu là Hiệt Lợi Khả Hãn. Sau khi Hiệt Lợi Khả Hãn kế vị, dựa theo phong tục Đột Quyết tiếp tục kết hôn với Công chúa Nghĩa Thành từng là mẹ kế của mình, sau là chị dâu của mình làm vợ, nhận kế nghiệp cha huynh, binh mã cường thịnh.
Hiệt Lợi Khả Hãn tự cho mình là con rể Đại Tùy, mấy năm liên tục xâm phạm vùng biên cương Đại Đường, giết cướp dân lành, cướp bóc tài vật. Lý Thế Dân bị truy bức đã thân lâm Vị Thủy, kết minh với Vị Thủy. Lúc ấy Trung Nguyên vẫn chưa ổn định, Lý Thế Dân buộc phải nhanh chóng bình ổn loạn trong giặc ngoài, không được nhượng bộ.
Mà ba năm trước, cũng chính Lý Thế Dân trở thành Hoàng đế năm thứ ba, cuối cùng phái ra hai danh tướng cấp quân thần Lý Tĩnh, Lý Tích, cùng với đám người Tiết Diên Đà Khả Hãn tấn công Hiệt Lợi, năm sau đánh bại Hiệt Lợi ở Âm Sơn, Hiệt Lợi bị bắt giữ đưa tới Trường An. Sau khi Hiệt Lợi đến kinh thành, Thái Tông dùng điền trạch, ban thưởng cho hàm Hữu Vệ Đại tướng quân, ở thành Trường An làm Ngụ Công, Tây bắc vẫn chưa yên vì vậy mà yên ổn trở lại. Sau khi Hiệt Lợi binh bại, thuộc hạ cũ của ông ta quy hàng Đại Đường, một bộ phận vẫn tiếp tục di dời về phía Tây, đầu nhập vào Cao Xương, một bộ phận thì hóa binh thành tặc, biến thành mối họa làm hại địa phương.
Lần này chiến sự ở Đại Chấn Quan chính là bốn nhánh mã tặc mạnh nhất liên thủ xâm chiếm Đại Chấn Quan.bọn họ đã trở thành mã tặc rồi, ngược lại không có ý định chiếm đoạt Đại Chấn Quan, chỉ là do quan quân chịu trách nhiệm canh giữ Đại Chấn Quan ở thời điểm trong một lần bao vây tiễu trừ mã tặc đã giết chết tên đầu lĩnh mã tặc. Bốn tên đầu lĩnh mã tặc này thỏ chết cáo thương, có một cái nhìn đáng gờm đối với quân Đại Đường canh giữ Đại Chấn Quan. Hai bên đều làm rồi, cũng vừa lúc ra tay là bốn tên đầu lĩnh mã tặc, cho nên chiến sự mới giằng co triền miên như vậy, thật khó mà phân cao thấp. Bởi vì bọn họ không lấy việc vượt qua quan ải làm nhiệm vụ, chỉ là quáy rối trị an, cướp bóc để cung ứng cho họ. Quan binh một khi đã hành động, bọn họ sẽ gào thét mà đi, bỏ trốn mất dạng.
Lý Ngư vừa nghe cục diện như vậy, nhất thời choáng váng. Cuộc chiến tranh xuống địa ngục này, cũng đã gần ba năm tháng, làm sao đây? Làm thế nào để vào được Quan Nội Đạo đây, chỉ có một con đường này, chẳng lẽ lại quay trở lại đường cũ? Thời tiết lúc này lành lạnh, trận tuyết đầu tiên đã sắp đến, hắn không ngựa thay bằng đi bộ, lại không có áo ấm, nếu như quay lại, chắc chắn sẽ chết.
Trong sự tuyệt vọng, Lý Ngư trước tiên đành phải ở lại Mã Ấp Châu. Muốn sinh sống ở đây, thì phải tìm kiếm được công việc để làm. Bởi vì gần Đại Chấn Quan có đánh nhau, trong thành đông dân chạy nạn, nhưng phàm có công việc nhàn rỗi đã sớm bị người ta cướp mất, Lý Ngư ở trong thành đi lòng vòng nửa ngày, một công việc cũng không tìm được.
Sau đó một chưởng quầy quán trọ nhiệt tình chỉ điểm hắn nói:
- Ngươi ở trong thành, thì đừng nghĩ đến chuyện tìm được việc. Nếu không thì, ngươi cứ đi về phía đông thành, cách đông thành ba dặm, có Long Gia trại. Long đại chưởng quầy Long Gia trại là thương nhân hàng da lớn nhất của Mã Ấp Châu chúng ta, dưới tay có nghìn tám trăm nhân công, nhìn ngươi vẫn còn rất khỏe, không chừng y có thể thu nạp ngươi!
Lý Ngư nghe xong vội vàng tạ ơn chưởng quầy quán trọ, nhìn sắc trời vẫn còn kịp, lập tức vội chạy đến đông thành.
Hắn vốn vẫn lo lắng Long Gia trại tuy cách thành chỉ có ba dặm sẽ không dễ tìm. Nhưng vừa ra khỏi thành chính là một vùng đất hoang bằng phẳng, xa xa có một tòa trại, liền đi thẳng đến xem. Chờ khi đến gần, vẫn chưa vào trại, một mùi da lông xông vào mũi, muốn không ngửi thấy cũng không được.
Lý Ngư cuối cùng hiểu được vì sao quy mô hàng da khổng lồ của Long Gia trại tại sao lại xây ở ngoài thành rồi. Cái mùi này, nếu mà mở trong thành, những nhà xung quanh khẳng định sẽ không vui.
Cửa trại của Long gia trại rất rộng, không có người trông coi, có rất nhiều chiếc xe của các cửa hàng ra vào, vô cùng náo nhiệt. Lý Ngư vừa vào trại, liền thấy nguyên mảng da bò, da dê, da heo, ngựa, la, da lạc đà treo ở khắp nơi, ngay cả da lông của các loại động vật như chồn, hồ, rái cá cũng giắt phơi xếp lớp, khó trách mùi lại nồng nặc như vậy.
Nhưng đi tiếp vào trong, mùi vị ngược lại ít dần, hóa ra việc phơi nắng da lông đều là dựa theo hướng gió, treo trên hướng gió của trại, cho nên trong trại mùi vị cũng không đặc biệt nồng đậm. Người trong trại đều bận rộn, xem ra toàn bộ trại đều sinh sống bằng nghiệp chế da, cũng không có người nào để ý tới người ngoài như Lý Ngư.
Lý Ngư ở trong trại đi lòng vòng một hồi, liền thấy bên cạnh có một mảnh đất trống, một đám con gái đang cào da. Da sống ở trong trại khẳng định là thu mua từ các nơi xa gần, vận chuyển đến sau trại, trăm phần trăm đều cứng ngắc, cho nên trước tiên sẽ được ngâm trong “vại thối”, sau khi ngâm mềm mới lấy ra, “cạo ngựa” phủ trên, dùng dao cạo cạo, cạo sạch lông và phần thịt còn sót lại phía trên da, để phần da trở nên mềm mại hơn, để tiện tiến hành trình tự tiếp theo.
Hắn cân nhắc nói chuyện với phái nữ dễ hơn, bèn tiến lại gần. Lúc này đã coi như là mùa đông, còn hơn nửa tháng nữa là bước sang năm mới rồi, kỳ thực không phải là mùa tốt nhất để làm da. Nhưng ở trại hiển nhiên mua bán đặc biệt tốt, hoặc có chút công nghệ chế da mùa đông độc đáo, cho nên vẫn tiến hành công việc chế da bận rộn. Các phụ nhân đều khoác áo khoác da cồng kềnh, để tránh làm dơ bẩn cơ thể. Mỗi một người ở đó đều đang “cạo ngựa”, dùng dao cạo nhiệt tình cạo da lông, Lý Ngư vừa thấy trước khối “cạo ngựa” có hai người, nhưng không ai rãnh để ý đến hắn, liền đi về phía bọn họ.
Một cô gái mặc chiếc áo khoác da cồng kềnh quay lưng lại với Lý Ngư, ngực chống trên đỉnh “cạo ngựa”, trên đầu da có đóng một cái lỗ, treo trên chốt cửa, chiếc da ướt đẫm nhưng vừa nặng vừa thối. Người con gái đó lấy một con dao cạo, đang cạo lướt qua trên da, nhìn thủ pháp của nàng ta, tay nghề không thuần thục như những người khác, xem ra vừa mới làm việc này không lâu. Ở bên cạnh nàng ta, còn có một đại thẩm trung niên đứng, thân thể to, khuôn mặt đen đúa đỏ ửng khỏe mạnh, trên đầu trùm chiếc khăn, đang chỉ cho người con gái đó cạo da như thế nào.
Lý Ngư đi đến gần, cười hiền hòa:
- Dạ! Xin chào đại thẩm, làm phiền hỏi thăm một chút, không biết trong trại vị đương gia nào phụ trách chiêu công ạ, lúc này còn thiếu người hay không? Làm dài ngày, ngắn ngày đều được, tiền công tùy ý, ta có thể chịu được cực khổ. Cha ta lúc đầu cũng làm thợ giày da, đối với chế da, ta cũng hiểu sơ một hai phần…
Vị đại thẩm sắc mặt đen đúa kia vẫn không nói gì, cô gái mặc chiếc áo khoác da cồng kềnh, trên đầu trùm một chiếc khăn trắng, tay cầm dao cạo, vụng về cạo chiếc da lông ướt trơn kia quay đầu lại.bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngạc nhiên. Trong nháy mắt, Lý Ngư bụng thóp chân rút, theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng nghĩ nghĩ lại từ bỏ.
“Lần trước cô ấy không giết mình, bây giờ sẽ càng không, mình chạy gì nữa!”
Cô gái làm công lúc này đang xử lý xong chiếc da lông ẩm ướt vừa mới ngâm trong nước thối, đó chính là Công chúa Đại Tùy Dương Thiên Diệp điện hạ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận