Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 309.1: Đốt đèn xem kiếm
Lý Ngư ở trong Thiêm áp phòng ngồi im lặng nửa giờ ân nhắc đắn đo mấy lần về biện pháp đã nghĩ ra, sau đó mới thở một hơi dài, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong viện có rất nhiều người, có Tứ trường, Tư sư, mấy nô bộc, người ngồi người đứng, hoặc nhóm hai ba người ở cùng một chỗ hoặc đứng một mình dưới mái hiên. Có người thì trò chuyện với nhau, có người như đang im lặng suy nghĩ gì, im lặng cũng chưa hẳn là im lặng, nói chuyện chẳng ai mở lời, ở đây toàn bộ đều bất động lạ thường.
Cho đến khi cửa phòng mở ra, tất cả đột nhiên như có sức sống lại, giống một loạt búp bê trong Bảo tàng đêm kỳ diệu đột nhiên thức tỉnh, người bước qua, chào hỏi, rồi nói chuyện…
Lý Ngư thầm cười, những người đó hiển nhiên là do mình sứt mẻ tình cảm với Lại Đại Trụ mà trong lòng lo lắng, cho nên mới đợi ở đây, quan sát nhau xem hắn có đối sách gì. Rốt cuộc, bọn họ cũng là thành viên của Tây Thị Thự, mà Lý Ngư chính là đại diện tiêu biểu trong đó, tất cả vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Đó không phải là việc xấu, hơn nữa Lý Ngư không chỉ hi vọng tất cả mọi người chỉ một sự việc mà lập tức biến thành tâm phúc đáng tin cậy của mình, không sợ hi sinh hết thảy làm việc cho hắn. Căn bản chuyện này không thực tế, dù cho cả đời Lý Ngư tổ chức Tây Thị Thự cũng không thể bồi dưỡng huấn luyện đối với người trong Tây Thị Thự được đến mức như thế.
Cho dù là kẻ vô danh tiểu tốt tầm thường nhất, anh ta cũng có suy nghĩ riêng, cũng cân nhắc cái có lợi hay có hại, theo bản năng cầu cho tai qua nạn khỏi. Không người nào có thể dựa vào sức mạnh hoặc bản lĩnh khống chế người khác là có thể ép buộc tất cả mọi người từ bỏ đi suy nghĩ của chính mình, duy trì lòng trung thành vô điều kiện.
Chẳng qua là mọi người ngồi chung một con thuyền, cùng chung vinh nhục, tất nhiên tinh thần và sức mạnh sẽ hướng về một nơi.
Lý Ngư đi vào trong sân, vẫy tay chào một canh tuần, đó chỉ là người tuần đêm điểm canh trong Tây Thị Thự, đứng ở góc tường vắng vẻ nhất. Anh ta nhìn thấy Lý Ngư vẫy chào mình, vô cùng ngạc nhiên rồi nhìn ngó xung quanh, xác thực xung quanh không có người nào, liền chạy đến bên cạnh Lý Ngư. Cúi đầu chào:
- Thị trưởng!
Lý Ngư cầm đèn lồng từ trong tay anh ta, mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Mọi người hôm nay không kịp rời Tây Thị rồi, tập hợp lại, trải chăn đệm nằm đất, ngủ lại một đêm đi. Tây Thị Thự chúng ta và Lại Đại Trụ có ít bất hòa, mọi người không cần lo lắng. Đều là người một nhà cả, dù có bất hòa hỗn loạn thế nào thì phía trên đã có Thường lão đại chống đỡ, trời có sập cũng không đổ xuống được. Ngày hôm nay việc gấp tùy cơ ứng biến đã điều động các vị, từ ngày mai, mọi người theo chức trách cứ làm đúng trách nhiệm xử lý công việc ở Tây Thị Thự như cũ. Còn những chuyện khác, Lý mỗ sẽ tự mình giải quyết.
Nói xong, hắn phất tay nói:
- Được rồi! Mọi người nên giải tán thôi!
Đại Trướng Phòng không biết từ chỗ nào đi đến, vẫy tay nói:
- Mọi người đều nghe Thị trưởng nói rồi chứ? Các vị hãy an tâm đi ngủ đi, bây giờ mọi người hãy giải tán nào!
Rất nhiều người trong Tây Thị Thự nghe Lý Ngư nói như vậy thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghe khẩu khí của Lý Ngư, sự tình ngày hôm nay vô cùng khẩn cấp, Lý thị trưởng cũng bởi vậy mà mới điều động bọn họ, đụng độ cùng người của Lại Đại Trụ. Bây giờ Lý thị trưởng đã bình tĩnh, ngày mai sẽ yêu cầu cấp trên tham gia dàn xếp, mọi người không đến mức như thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa, ai nấy lập tức mặt tươi như hoa.
Mọi người tức thì mỗi người một lời bày tỏ lòng trung thành, người có cấp bậc tương đối cao còn nói lên mấy câu hài hước làm bầu không khí sôi nổi, sau đó nhộn nhịp giải tán đi, bầu không khí bức bối trong viện biến mất sạch sẽ.
Sau cùng, chỉ còn lại một số người là Lưu Vân Đào, Khang ban chủ, Hoa Lâm và một số ít nghệ nhân của Câu Lan viện không đi. Bàn về thân sơ, trong Tây Thị Thự chỉ có bọn họ và Lý Ngư là thân thiết nhất, cũng tính là dòng chính. Lý Ngư nhíu mày, nói:
- Sao mọi người còn chưa nghỉ ngơi!
Khang ban chủ hỏi:
- Thế Tiểu lang quân định đi đâu?
Lý Ngư vội nói:
- À, ta đến Càn Long Đường!
Khang ban chủ ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiểu lang quân định lúc này đến Càn Long Đường hay sao? Hay là sáng mai hãy đi.
Lưu Vân Đào cũng khẩn trương nói:
- Đúng vậy Tiểu lang quân, ngài quên mất việc xảy ra lúc chiều rồi sao? Bây giờ trời đã tối rồi, ngộ nhỡ…
Lý Ngư cười nói:
- Không việc gì! Bọn họ sẽ không ngờ bây giờ ta còn đi ra ngoài, cũng sẽ không kịp chuẩn bị gì. Vả lại, trên đỉnh đầu chúng ta dẫu sao còn Đại Bồ Tát trấn thủ, bọn họ nhất định không đám động thủ. Bất kể thế nào, ta đứng đầu Thập Lục Hành đấy!
Hoa Lâm nói:
- Tôi nom những người đấy căn bản không phải người biết nói phép tắc, lúc làm việc, cũng không từ một thủ đoạn nào đấy.
Khang ban chủ nói:
- Đúng vậy! Ngay cả lục lâm đạo ngang nhiên đối kháng với vương pháp, khiếu tụ sơn lâm (kêu gọi nhau tập hợp nơi núi rừng), vào nhà cướp của đều có quy tắc của bọn họ, nếu như bàn về thủ đoạn hành vi bỉ ổi, người trong hắc đạo là bỉ ổi đê hèn nhất, bằng không vậy, dựa vào cái gì bọn họ được gọi là hắc đạo.
Lý Ngư nói:
- Việc làm tối nay nhất định khiến Tác Tác sợ hãi, cô ấy lại là phụ nữ có thai, ta ở đây sao an tâm được, nên phải đi chăm sóc cô ấy. Các người không cần nói nhiều nữa, vợ con của ta đều ở đó, vì họ, ta cũng sẽ không xem nhẹ tính mạng mình mà liều lĩnh, vì đi không có nguy hiểm gì, ta mới quyết định đi.
Lưu Vân Đào vội nói:
- Đã là như vậy, ngài đợi chốc lát, đợi tôi lấy vũ khí, hộ tống ngài đi!
Lưu Vân Đào nói xong, lập tức lại có mấy người trong viện Câu Lan biết thân thủ đều đồng thanh tán đồng, rồi đi lấy vũ khí cầm tay, ngay cả Hoa Lâm cũng đi tìm binh khí, bị Lý Ngư quát dừng lại.
Lý Ngư dừng lại, nói:
- Nếu như chỗ này không có nguy hiểm, các ngươi lại như lâm đại địch, chẳng phải khiến cho người của Lại Đại Trụ dòm ngó thực hư của ta sao? Nếu như thật sự có nguy hiểm, trong bóng tối, người nhiều cũng không có tác dụng cái gì, ngược lại cho người khác cơ hội thừa nước đục thả câu…
Hoa Lâm kích động nói:
- Tiểu lang quân, rất nhiều người làm lá chắn thịt bên cạnh ngài cũng tốt hơn!
Lư Ngư hết cách, chỉ đành nói thật:
- Hazz, các người ở bên cạnh ta, ngược lại ta càng phân tâm lo liệu hơn. Nếu như ta đi một mình, có bất cứ biến động nhỏ gì, thì ta cũng thoát thân dễ dàng hơn.
Việc này… rất mất mặt, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp như nữ tử của Hoa Lâm lập tức đỏ bừng lên. Chẳng qua Lý Ngư nói rất đúng, bọn họ an tiền mã hậu, phất cờ reo hò còn có thể gánh vác, còn nếu nói xông pha chiến đấu, đích thực tác dụng không nhiều.
Công phu của Lý Ngư tài giỏi hơn bọn họ rất nhiều, nếu bọn họ hộ tống Lý Ngư ra ngoài mà có người tập kích bất ngờ, trừ phi Lý Ngư vứt bỏ không quản bọn họ, chỉ một mình chạy trốn tìm đường sống, như vậy bọn họ còn có chút tác dụng ngăn cản kẻ thù, bằng không bọn họ chỉ có thể trở thành phiền toái cho Lý Ngư.
Kít
Cửa đã mở ra, một ngọn đèn từ từ đến.
Thành Trường An lúc này tối đen như mực, trên đường phố Tây Thị cũng bao phủ màu đen kịt.
Đêm nay không trăng, cho nên trời đất hỗn độn, trong cảnh đêm như mực, chỉ nhìn thấy một ngọn đèn vàng nhạt, treo lơ lửng, rủ xuống phía trước.
Đêm tĩnh lặng, toàn bộ sinh linh vạn vật đều chìm vào giấc ngủ say, có rất nhiều sự vật vốn chỉ có trong đêm tối mới bắt đầu hoạt động. Sinh vật đi săn, còn có con người linh hồn của vạn vật, hoạt động ban ngày hay là hoạt động ban đêm, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định chính bản thân họ.
Trong đêm tối, có đôi mắt màu đen lẫn vào trong đêm đen kịt, thăm dò ánh đèn đó.
Lý Ngư không hề dự liệu sai, từ khi hắn và Lại Đại Trụ chống đối nhau, bắt đầu có người giám thị hắn, thật ra trong Tây Thị Thực có cơ sở ngầm hay không, Lý Ngư cũng không dám xác định.
Trong đêm tối có ngọn đèn đó, giống như trong đêm tối chỉ có một con đom đóm, hấp dẫn tất cả ánh mắt của người hành động trong đêm nay. Lúc bọn họ nhìn rõ diện mạo của Lý Ngư, trong đêm tối lập tức dẫn đến một trận rối loạn. Bọn họ nghĩ rằng người tuần tra trong đêm đi đến, nhưng mà lại không thấy anh ta điểm canh, cho nên mới chú ý đến anh ta, ai ngờ được đó là Lý Ngư.
Giống như một đám chuột, người trong đêm sôi nổi bận rộn đi đến, tin tức là việc bí mật nhất, tốc độ mau chóng nhất, nhân vật thủ lĩnh trong đêm khuya bắt đầu ẩn náu, ai dám phản hồi qua đó, đành chờ đợi cấp trên phát chỉ thị.
Lý Ngư cầm đèn, lãnh đạm đi trong đêm tối, thân thuộc tất cả như ban ngày, lúc này mọi thứ như tranh thủy mặc dày đặc. Bởi vì do quá tối, đặt mình vào trong đó, lại không có cảm giác yên tĩnh. Lý Ngư biết trong bóng đêm nhất định có người đang nhìn mình, lại không xác định được đối phương là ai, cũng không xác định được liệu đối phương có động thủ hay không. Cho nên, tinh thần của Lý Ngư rất khẩn trương, cái gọi là ung dung, chỉ là dáng vẻ hắn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Lý Ngư đi ra lúc này, thật ra không phải là cái dũng cũng thất phu, mà qua nghiêm túc phân tích, hắn có hai tầng bảo đảm. Tầng thứ nhất, đến từ Tài Thần. Bây giờ, Lý Ngư là thể diện của Kiều Đại Lương, cờ chiến của Kiều Đại Lương, cho nên nếu hắn đổ, cũng ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Kiều Hướng Vinh.
Bây giờ rõ ràng là Vương Hằng Cửu đang khiêu chiến vị trí đầu của Kiều Hướng Vinh, danh dự bị tổn hại sẽ biến thành tổn thất thực chất, thậm chí thúc đẩy những Đại Lương khác đứng về đối thủ, Kiều Hướng Vinh không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu để ứng phó hậu quả đó, cho nên Kiều Đại Lương nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Lý Ngư không suy nghĩ rời khỏi ngay lập tức, đấy cũng là một nguyên nhân chủ yếu, nếu như Kiều Đại Lương và Vương Đại đều phái người đi giám thị hắn, hắn mang người nhà đi, làm sao mà đi?
Trước đó Kiều Đại Lương từng nói với hắn, nếu muốn dùng người, có ba con đường. Trong đó con đường hắn xem trọng nhất là: Mời chào. Lý Ngư bây giờ là nước tới chân mới nhảy, không có thời gian dư dả đến mời người, nhưng Kiều Đại Lương thì sao? Có tiền có thể mời thần, vị Thần Tài này đã chiêu mộ không biết bao nhiêu cao thủ?
Những người đó không chỉ là bồi dưỡng để phô trương, Lý Ngư tin tưởng trăm phần trăm, đêm nay, xung quanh Tây Thị Thực tuyệt đối không chỉ là người của Vương Hằng Cửu và Lại Dược Phi, nhất định có người của Kiều Tài Thần. Có người trong đêm bảo vệ, lại thêm thân thủ của mình, Lý Ngư thấy cơ hội gặp bất trắc vô cùng nhỏ bé.
Chương 309.2: Đốt đèn xem kiếm
Lại Dược Phi rốt cuộc có thực lực gì, Lý Ngư không rõ. Chỉ cần có người lộ kiếm ra, hắn có thể nhìn ra đầu mối. Nắm bắt được mức độ thực lực của đối phương, đối với việc phái binh bố trận của hắn chắc chắn có phần giúp ích.
Quân tốt bị nhân vật lớn dùng để đọ sức thông thường đều dễ dàng bị vứt bỏ hoặc chấp nhận hi sinh, giống như Lưu Tiếu Tiếu với Lại Dược Phi. Nhưng nếu tối nay lực lượng dòng chính của hai bên phát sinh tranh chấp trực diện, khả năng tốt thí qua sông là hắn bị vứt bỏ sẽ vô cùng nhỏ bé.
Có cơ hội tốt như vậy, hắn lại càng phải tiến về phía trước. Tác Tác tính tình nóng nảy, lại đang có thai, tâm tình vô cùng nhạy cảm, chạng vạng phát sinh chuyện như vậy, hắn có thể không đến thăm an ủi nàng hay sao.
Cạch!
Giống như một cây trụ rơm bị rơi xuống đất gãy tan. Lý Ngư đứng lại, đầy căng thẳng cầm chặt chuôi đao, hơi nghiêng người, nhìn vào đầu con hẻm.
Có một vài âm thanh vang lên, giống như có con chuột leo lên trần nhà, vừa gần vừa xa.
Lý Ngư yên lặng một lúc, bên môi nở nụ cười kỳ dị.
Hắn lắc lắc ngọn đèn lồng trong tay, tựa như chào hỏi với người nào đó trong bóng đêm, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Ở sâu trong hẻm nhỏ, một người áo xanh đang bóp cổ họng một người áo xanh khác, nom thấy Lý Ngư cầm đèn bóng người biến mất khỏi đầu con hẻm, mới khẽ thở phào.
Anh ta phụng mệnh Thần Tài bảo vệ Lý Ngư, kẻ bị anh ta bóp cổ họng lại là người đối phó với Lý Ngư, chỉ tiếc, tụ tiễn hoàn của tên sát thủ đó còn chưa xuất ra thì đã bị anh ta bẻ gãy cổ rồi. Anh ta buông tay ra, tên sát thủ bị bẻ gãy cổ lập tức mềm nhũn đổ xuống đất, hai mắt trợn to tột độ, hơi thở đã không còn.
Trong khoảnh khắc buông tay, đột nhiên trong lòng người áo xanh cảm thấy xung động, một nguy cơ vô hình nảy sinh, đó là trực giác của kiếp sống sát thủ rèn luyện được, anh ta không nghĩ nhiều lập tức ngửa ra sau. Cạch, nguy rồi, con ‘hoàng tước lặng lẽ đến gần ra tay không dùng đao, cũng không phải là kiếm, mà là một dây thắt cổ rất mảnh rất nhỏ, lại làm bằng ngũ kim, cực kỳ mềm dẻo.
Cú tung người này của anh ta đã trực tiếp chui vào trong dây thắt cổ đằng trước mình, khác với phản ứng của anh ta, dây thắt cổ kia lập tức siết chặt, người cầm dây thắt cổ cũng tung người nhảy lên trên bức tường cao bên cạnh, lại tiếp một bước nữa, như con mèo nhẹ nhàng rơi vào trên nóc nhà, lưng cong lại, đuổi về phía ánh đèn đằng trước.
Vết máu dính trên dây thép nhỏ xuống gã cũng không lau, vết máu sau cùng đông lại thành một vệt màu hồng rơi xuống nóc nhà một cửa hàng. Về phần người mà bị gã siết cổ bằng dây thì lúc gã nhảy lên bức tường toàn bộ đầu đã bị cắt đứt, lăn lông lốc xuống cống ngầm bên đường.
Sát thủ dây thép lao đi như báo đốm, hết sức nhẹ nhàng, bỗng gã ngồi thụp xuống dưới một mái hiên mai phục. Gã đã đuổi tới trước Lý Ngư, giống như con thú đứng trên nóc nhà, cầm dây thép trong tay vung nhẹ nhàng, nhìn chăm chú vào vị trí ánh đèn đã xác định.
Chỉ cần gã vung dây thép một cái, Lý Ngư sẽ giống như người áo xanh kia, trong khoảnh khắc đầu rời khỏi thi thể.
Dây thắt cổ trong tay gã rung nhẹ, một vòng, hai vong, nhắm vào đầu Lý Ngư. Gã đang vung cổ tay chuẩn bị xuất thủ thì cả cánh tay bị một thanh đao màu đen cắt đứt, ngay cả một ánh phản chiếu cũng không có. Cùng lúc đó, miệng của gã cũng bị bịt lại, miệng bị bịt tay bị đứt, đao chém đứt cánh tay gã cũng đã kề lên cổ gã, cắt ngang như lưỡi cưa.
Rất ít người dùng phương thức giết người như vậy, trên thực tế lúc một đao đầu tiên tiên của gã cắt đứt yết hầu đối phương thì đã tức khắc kết liễu tính mạng đối phương rồi. Dùng thủ doạn giết người độc ác như vậy, người này nhất định có hứng thú đặc biệt với máu tanh.
Dây thép nhỏ mảnh kia còn sắc bén hơn cả lưỡi đao lặng lẽ rơi xuống trước Lý Ngư ba bước, Lý Ngư cầm đèn bước qua, chân bước qua thứ binh khí giết người hiếm thấy kia không chút cảm giác gì, cứ thẳng bước, nhưng khi đi qua bức tường của cửa hàng đó, hắn lại nghe được một âm thanh khác.
Lách tách, lách tách…
Tựa như sau trận mưa lớn, nước mưa trên mái hiên vẫn nhỏ xuống, không ngừng, nhưng tối nay lại không hề có mưa.
Tách…tách…tách..
Tiếng giọt mưa rơi xuống nhỏ dần, Lý Ngư không nghĩ nguyên nhân trong đó, tiếp tục đi về phía trước. Trên nóc nhà, sát thủ biến thái do Tài Thần phái tới vẫn cầm đao cứa đối thủ như cũ, chầm chậm cưa cổ đối phương, giống như sợ không cẩn thận cưa đứt thì sẽ mất cảm giác hưởng thụ của quá trình.
Càn Long Đường, lầu hai chỉ có một trướng phòng và bốn tủ quầy bày châu báu, chiếm một mặt tiền của cửa hàng, mà lầu hai của ba mặt tiền cửa hàng khác đã được Dương Thiên Diệp cải thạo thành phòng ngủ, phòng sách, phòng khách…làm nơi sinh hoạt và làm việc của mình.
Các cửa tiệm đều có người điểm canh, nhưng không cho phép nổi lửa ban đêm trừ hai nhà trọ xây cách ly với những kiến trúc khác, nhưng tương tự như quy mô chỗ Dương Thiên Diệp. Hiển nhiên là chỗ đó có nấu nướng, điều này phạm quy củ, nhưng…quy củ dầu gì cũng là quy củ mà thôi.
Dương Thiên Diệp nhường phòng ngủ của mình cho Long Tác Tác, phụ nữ có thai cần chỗ nghỉ ngơi thích hợp. Đổi chăn đệm mới xong, Dương Thiên Diệp cầm chăn đệm của mình chuyển qua phòng sách nhỏ ngủ một đêm, lại bị Long Tác Tác kéo ở lại.
- Thiên Diệp, giường này đủ chỗ mà, chúng ta ngủ cùng nhau đi, giống như…lúc ở Long gia trại ấy.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, buổi tối lại rất nguy hiểm, Long Tác Tác nghĩ đêm nay hẳn Lý Ngư không tới, bèn kéo tay Dương Thiên Diệp, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ nhớ lại ta vẫn còn khiếp sợ. Ở lại trò chuyện cùng ta, được không?
Dương Thiên Diệp nghĩ đến lúc ban đầu che giấu thân phận ở Long phủ, Long Tác Tác đối xử với nàng như tỷ muội thì trong lòng mềm lòng, gật đầu đồng ý, mang chăn đêm của mình trải ra, thay bộ quần áo. Lúc hai người vừa nằm xuống, không ai bảo ai cùng nhớ lại những đêm như này, hai người từng trò chuyện thâu đêm, giờ nhớ lại tựa như mới ngày hôm qua…
Két, ken két!
Lý Ngư gõ cửa phòng, sau ba tiếng, cửa phòng mở ra.
Phùng Nhị Chỉ đứng trong phòng, đang cầm đèn, Lý Ngư đứng ngoài cửa, cũng đang cầm đèn.
Hai người không ai bảo ai mà giơ đèn lên, phản chiếu khuôn mặt người đối diện.
Trong đêm, trên đường phố, một đại hán gò má bị người ta cắt một đao máu chảy đầm đìa tay cầm Trảm mã đao đang lao tới hướng Lý Ngư.
Đêm nay những người có hành động, đều mặc đồ xanh hoặc màu đen, thậm chí còn đeo mặt nạ, chân đi giày mềm thích hợp chạy nhảy trèo trong đêm. Lúc họ động thủ đều tận lực không để phát ra một âm thanh nào, cũng ngăn đối thủ phát ra âm thanh lúc sắp chết. Trận giao phong này còn ghê gớm nguy hiểm hơn giao chiến lúc ban ngày gấp trăm lần.
Người đó lúc đuổi kịp Lý Ngư cũng không biết đã giết bao nhiêu người rồi, trên mặt anh ta bị thương, trên đao có máu, hiển nhiên đã giết người, cũng bị người ta làm cho bị thương.
Ngư cười với Phùng Nhị nói:
- Ra là Phùng huynh, ta có thể vào không?
Phùng Nhị biết tiểu thư nhà mình cho Long Tác Tác ở nhờ, nam nhân người ta đến thăm, nào có thể ngăn cản. Y gật đầu, né người để Lý Ngư vào.
Lý Ngư nói:
- Đa tạ.
Hắn vừa bước vào, cánh cửa đã đóng sập lại.
Cả hai đều không chú ý đến trên con phố kia, Trượng Nhị Đại Hán cách hơn ba mươi bước đã nhìn thấy Lý Ngư sắp vào tiệm. Trong tình thế cấp bách gã giơ trảm mã đao lên, mắt trợn từng, vừa chạy như điên vừa ném trảm mã đao ra.
Một đao này nếu như ném ra, ắt có thể xuyên thủng cửa phòng, đâm xuyên tim Lý Ngư.
Nhưng đúng lúc đó, trên nóc nhà có người quăng lưới.
Lưới thời cổ đại, ngoài dùng bắt cá, còn thường được quan phủ dùng để bắt người. Người người hành nghề đặc thù trong giang hồ cũng biết sử dụng loại công cụ này, hơn nữa họ sử dụng lưới là để bắt người chứ không phải bắt cá, cho nên sợi lưới và lưới rủ xuống cũng sẽ rất khác.
Trên nóc nhà đồng thời quăng ra hai tấm lưới lớn, chụp lên người Trương nhị Đại Hán, đao còn chưa ném ra đã bị lưới chụp lấy rồi. Đại Hán bị ngã xuống, toàn thân còn chưa rơi xuống đất thì giữa không trung đã có hai đạo đao phong ác liệt đánh xuống, một ở cổ, một ở lưng.
Phập một tiếng, trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, hai thanh đao sắc bén đã chặt lên người Trượng Nhị Đại Hán.
Mặc Bạch Diệm đứng trước cửa sổ lầu hai, nhếch mép cười lạnh lùng. Cảnh đêm rõ ràng như tối như mức, nhưng nhìn nét mặt của lão tựa như thấy hết mọi phát sinh trên con phố.
- Đến rồi, thắp đèn!
Mặc Bạch Diệm cười lạnh một tiếng, trước sau, trái phải, trên dưới Càn Long Đường giống như đón tết nguyên tiêu đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, chiếu cả con đường sáng như ban ngày, mấy bóng quỷ trong đêm tối tựa như thấy hào quang đức phật vội vàng biến mất trong bóng đêm.
Đêm nay nguy hiểm như thế, chung quanh có không biết bao nhiêu kẻ thù, ai dám lộ mình dưới ánh sáng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận