Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 352: Bát Quái
“Trụ…luân, vòng tay của ta…”
Lý Ngư vén tay áo cao lên, tỉ mỉ xem lại một lần, lại giật mình hoảng sợ lần nữa, dây bị đứt từ tay áo trượt xuống, hắn thất vọng quỳ xuống đất tìm tòi trên đống rơm rạ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe âm thanh sột soạt, biết nhưng vẫn cố hỏi:
- Lang quân, ngươi đang tìm gì vậy?
Lý Ngư vừa bới trên đống rơm rạ, vừa vội vàng đáp:
- Trang sức đeo tay, một cái trang sức hình cầu, vốn đeo ở trên cổ tay ta, giờ không thấy nữa.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Vật kia…quý báu lắm à?
Lý Ngư nói:
- Đương nhiên rồi, đó là…vật gia mẫu truyền cho ta, là vật gia truyền của Lý gia ta, mặc dù không đáng giá mấy đồng nhưng đó là vật do tổ tiên truyền lại, sao lại có thể đánh mất được?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe xong trong lòng thấy nhẹ nhõm, thứ này đối với hắn có ý nghĩa như vậy, vậy là tốt rồi, có vật ấy trong tay nếu như hắn có ác ý đối với mình, trong thời khắc nguy cấp còn có thể lấy ra để uy hiếp hắn.
Lý Ngư tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng trụ luân đâu cả, trán đều lã chã mồ hôi.
Trụ luân kia bình thường đeo ở cổ tay, bởi vì do nhiệt độ cơ thể truyền qua, nên tựa như một khối, bình thường đều quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng lúc này thật sự mất rồi mới ý thức được nó quan trọng đến mức nào.
Nếu như lúc này là mười năm trở về sau thì còn được, mẹ già, Cát Tường, Tác Tác, tất cả bạn bè đều ở bên cạnh, cùng lắm thì chỉ là mất đi bảo vật bảo mệnh trong thời khắc quan trọng, nhưng lúc này mất đi nó rồi, có ý nghĩa hắn bắt buộc phải bắt đầu cuộc hành trình vào thế giới Đại Đường vào thời điểm này.
Hắn và mẹ già Phạm Thị, Cát Tường, Tác Tác, và Thiết Vô Hoàn và tất cả những người thân cận, đều không thể khôi phục tất cả lần nữa, hắn lại mở ra một đoạn nhân sinh mới, mà cái giá mà hắn sắp sửa phải trả chính là tất cả những gì trước kia của hắn.
- Rơi trên đường đi rồi, nhất định là rơi trên đường đi rồi.
Lý Ngư lầm bầm, may mắn con đường vừa chạy cũng không phức tạp lắm, nhanh chóng quay lại tìm hẳn có thể tìm được.
Hắn lập tức chạy đi tìm, trước khi đi vẫn không quên dặn dò:
- Ta quay lại tìm, ngươi đừng đi lung tung, một lát ta sẽ trở lại.
- Ừ!
Đệ Ngũ Nhược Lăng kêu một tiếng, tai lắng nghe tiếng chân bước đi của Lý Ngư, môi dần lộ ra vẻ cười đắc ý.
Xem ra vật kia đối với hắn thật sự rất quan trọng, không ngờ vì nó mà hắn lại quay trở lại tìm, vậy mình có thể chạy trốn được rồi.
Lý Ngư đi dọc theo con đường, vừa đi dọc đường vừa cúi đầu tìm kiếm, chạy về phía trước.
Dần dần, phương xa đã có thể nhìn thấy chỗ song phương giao chiến kia, rõ ràng vẫn còn đang chém giết, chẳng những trên đường chém giết, trong quá trình giao thủ còn thấy dịch chuyển, còn có người giết đến trong ruộng đậu.
Lý Ngư sốt ruột lo lắng, tình hình này làm thế nào để tiếp cận, một khi bị người ta phát hiện sẽ chết trong đám loạn quân, chẳng phải là oan uổng sao?
Nếu như hắn vẫn còn trụ luân, thì có thể “quay lại một lần”, hiện tại trụ luân đã mất thật sự là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng, trụ luân sẽ đưa hắn quay trở về tương lai, cơ hội duy nhất để hắn gặp lại người thân, hắn lại có thể bỏ cuộc sao.
Lý Ngư suy nghĩ một hồi, lập tức cúi người chui vào một bên ruộng đậu, nằm sát đất, bò tới, từ bên cạnh nhìn thấy con đường đi qua, không có, không có vẫn không có…
Thời gian đã dần qua, đã có thể nghe được tiếng kêu và chém giết thảm thiết, Lý Ngư biết rằng đã gần đến chỗ song phương giao chiến rồi, lại tiến về phía trước nữa chỉ e rằng bị bọn họ phát hiện, đành nằm trong ruộng đậu lẳng lặng nấp, không nhúc nhích chờ những người đó đi khỏi.
Âm thanh binh khí giao kích dần dần biến mất, nhưng người vẫn chưa đi, Lý Ngư nghe được bọn họ nói chuyện với nhau. Qua một trận rồi có hai người càng đi càng gần, Lý Ngư hoảng sợ nhưng một khi nhúc nhích, ngược lại sẽ bị người khác phát hiện, đành phải âm thầm cầu nguyện nín thở nằm im.
Phật tổ trên trời nghe được lời cầu nguyện của hắn, tiếng bước chân dừng lại cách đó cũng không xa lắm, hắn đều có thể nghe rõ âm thanh của đối phương, nhưng chỉ cần đối phương không cố ý tiến đến, thì ruộng đậu vẫn có thể che dấu đi thân hình của hắn.
Chỉ nghe một âm thanh:
- Thượng Tướng quân, kẻ thù đều bị tiêu diệt hết rồi.
Chợt nghe vọng lại một âm thanh trong trẻo nói:
- Được! Nếu không phải có người nhận ra được ta, ban đầu cũng không cần tiêu diệt hết làm gì. Xem ra, ta vẫn phải mau chóng rời khỏi nơi này là thích hợp nhất. Thúc Bảo, ngươi kiểm tra từng chỗ một, chớ để một người nào sống sót, theo sau vẫn tiếp tục đi vòng quanh, mục đích của chúng ta là khiến cho phụ hoàng phế đi ngôi vị Thái tử của y, một khi đã làm cho y khống chế được phủ huyện chung quanh thành Trường An, vốn dĩ không có dã tâm cũng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh dã tâm, vậy là lợn lành chữa thành lợn què rồi.
Thượng Tướng quân? Đại Đường khai quốc có mấy người là Thượng Tướng quân?
Thượng Tướng Thiên Sách thuộc hàng thân vương, trên tam công, tương đương tam sư đứng đầu quan văn (tức là Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo), là đứng đầu quan võ, có thể tự mình chiêu mộ nhân tài, ủy nhiệm quan viên, ở triều Đại Đường chỉ có thể là Hạ vương Đậu Kiến Đức trong cuộc chiến Hổ Lao, thế lực ngang ngửa Trịnh Vương Vương Thế Sung, và Lý Thế Dân cũng bắt được hai người tới Trường An.
Lúc ấy, Lý Thế Dân đã đứng hàng Tần vương, Thái Úy kiêm Thượng Thư Lệnh, phong không thể phong, cố đưa ra chức vị, cũng thêm Lĩnh Tư Đồ (đứng thứ hai tam công, chủ quản giáo hóa cả nước, lúc này chức Tam sư và Thái úy đang trống, Tư Đồ thật sự là vị quan đứng đầu bá quan), đồng thời vẫn kiêm Thượng Thư Lệnh.
Bởi vì lúc ấy chiếc ghế Tam sư đứng đầu bá quan đang trống, cho nên Thiên Sách Thượng tướng Lý Thế Dân trên thực tế là người thứ ba cùng với Hoàng đế Lý Uyên và Hoàng Thái Tử Lý Kiến Thành (Hoàng đế vì quân, Hoàng Thái Tử là Thái tử, đúng hạ thần mà nói đều là quân chủ).
Hơn nữa y còn gọi người kia là Thúc Bảo, Thúc Bảo nào? Tần Quỳnh ư?
Lại nghe Thúc Bảo kia cười nói:
- Thượng Tướng Quân yên tâm, Trình Tri Tiết thủ hướng đông, ta thủ phía tây, chỉ thả hai hướng đông bắc, y dám tung binh ở hai hướng đông bắc, còn có đột kích Đồng Xuyên, ý đồ gây nguy hiểm cho hoàng thượng, lúc đó, y chính là miệng thân quân, cũng nói không rõ ràng.
Thượng Tướng Quân cười nói:
- Tốt nhất như vậy. Ta không muốn giết y, nếu lần này có thể làm phụ hoàng phế đi chức vị Thái tử của y, giam cầm phế Thái Tử, đó là tốt nhất. Nếu không ngày ngày bị y mưu tính kế, một khi sơ suất khó tránh khỏi nói với y.
Thúc Bảo nói:
- Thượng Tướng Quân nhân từ. Thiên hạ này, là Thượng Tướng Quân tương trợ Hoàng thượng, tự tay đánh hạ. Thái Tử có tài đức gì ngồi mát ăn bát vàng, nên do Thượng Tướng quân kế thừa mới phải.
Lý Ngư nghe đến đó, trong lòng thầm nghĩ:
- Không sai, không sai, Trình Tri Tiết chính là Trình Giảo Kim. Thượng Tướng Quân này chính là Lý Thế Dân, hoá ra lão Lý gia đang gây náo việc nhà.
Lại nghe Lý Thế Dân than nhẹ một tiếng nói:
- Kỳ thật nói như vậy, có chút ủy khuất Thái Tử. Luận tài cán bản lĩnh, kỳ thật y cũng không yếu hơn so với ta, chẳng qua y là Thái tử, chinh chiến sa trường, lãnh binh đánh giặc, vốn nên để Thượng tướng quân làm, cho nên chiến công này y muốn cướp cũng không được.
Tần Thúc Bảo nói:
- Nhưng Thượng Tướng Quân...
Lý Thế Dân lại nói:
- Nhưng ngươi phải biết rằng, binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Thời điểm ta lãnh binh chinh chiến tứ phương, đồ quân nhu lương thảo, binh khí giáp trụ, việc này đều là ai làm? Đều là Thái Tử! Phải điều hành việc này không dễ dàng chút nào, huống chi khi đó thiên hạ lộn xộn, phụ hoàng ta tuy cầm giữ Thái Nguyên phải kiếm điều hành đầy đủ lương thảo đồ quân nhu, lại không đến mức người người oán trách, không dễ dàng? Nhưng việc này, với Thái Tử mà nói, lại thành thạo, Thái Tử có tài cầm chính, bởi vậy có thể thấy được kỳ thật ra ta cũng rất bội phục.
Lý Thế Dân nói tới đây, đã trầm mặc một lát, khinh khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, y với công của y, ta có của ta công, mà ngôi vị Hoàng đế chỉ có một. Nếu y đăng cơ, có thể tha cho ta không, ta không biết. Lý Thế Dân ta tuyệt không đem tính mạng của bản thân mong đợi cho y thương hại. Chi bằng tiên hạ thủ vi cường!
Tần Quỳnh lúng ta lúng túng nói:
- Vâng! Mạt tướng... Hiểu rồi.
Tần vương đột nhiên cười ha ha, lập tức giáp trụ vang lên, hẳn y vỗ vỗ bờ vai của Tần Quỳnh:
- Ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta nói như vậy, chính là đối với ngươi thành thật, cho nên công bằng cầm chính nói như vậy. Mặc dù tài cán Thái Tử vượt xa ta, ngôi vị Hoàng đế này ta cũng tuyệt không nhường cho!
Lý Thế Dân bỗng nhiên lên giọng, vô cùng tự tin mà nói:
- Ta tin tưởng, ta sẽ là một vị hoàng đế tốt! Ta không phụ thiên địa này, không phụ hàng nghìn hàng vạn quần chúng, không phụ chí khí trong nội tâm của ta, vậy thì chỉ có thể phụ Thái tử ca ca rồi!
Lý Ngư nghe được thất kinh, vạn không nghĩ tới, hôm nay không ngờ có thể nghe một câu chuyện như vậy, một câu chuyện đủ để cho hắn rơi đầu.
Kỳ thật, tuy rằng lịch sử sớm đã bị Lý Thế Dân bóp méo, kỳ thật theo một ít dấu vết để lại, vẫn có thể phỏng đoán ra sự thật của lịch sử chân chính.
Năm đó, Đông cung thuộc thần Chu Hoán và Kiều Công Sơn đột nhiên tố giác Thái Tử mưu phản, Lý Uyên đang ở Nhân Trí cung Đồng Xuyên, mà đô thành ở trong tay Thái Tử, Lý Uyên vô cùng khẩn trương, ông phái ra hai viên Đại tướng đối phó Dương Văn Can, lại đánh lâu mà không có công, rơi vào đường cùng đánh phải vận dụng ván bài cuối cùng của ông: đội quân tinh nhuệ của Lý Thế Dân.
Mà hai phụ tử Lý Uyên, Lý Thế Dân từng có một đoạn đối đáp rất phấn khích, nội dung ở mặt ngoài đương nhiên là phụ từ tử hiếu, nhưng thực tế trong đó hương vị cũng là một quá trình cò kè mặc cả, cuối cùng Lý Uyên đồng ý sau khi chuyện thành công phế đi chức vị Thái Tử, do hắn ta kế nhiệm Thái Tử, Lý Thế Dân mới đồng ý xuất binh.
Nhưng khi Dương Văn Can đột tử, Lý Kiến Thành tự trói về Nhân Trí cung thỉnh tội, ngôi vị Thái Tử vẫn chưa mất đi, Lý Uyên đem Vương Khuê Đông cung lưu đày. Trên thực tế là chịu tội thay Thái Tử. Nhưng cùng lúc đó, Tần vương Lý Thế Dân chẳng những không có được chức vị Thái Tử, còn có một vị thuộc thần Thiên Sách phủ trọng yếu Đỗ Yêm cũng bị lưu đày rồi.
- Vì sao?
Dựa theo chính sử, Thiên Sách phủ trong sự việc này hoàn toàn không liên quan, nhưng thật ra công lao liên tục, bình định có công tại sao lại bị lưu đày, đây là đạo lý gì? Nhưng, Thiên Sách phủ không ai phản đối, bản thân Đỗ Yêm cũng không phản đối, Tần vương Lý Thế Dân cũng chưa nói một câu nào.
Việc này, là tại sao?
Quân muốn thần tử, thần không thể không tử?
Đây cũng không phải là phong phạm Đại Đường, càng không phải là phong cách Thiên Sách phủ.
Ba năm sau, trước đêm chính biến Huyền Vũ Môn, Lý Uyên quyết định hy sinh Lý Thế Dân. Thời điểm ổn định giang sơn Đại Đường, nghe theo đề nghị Lý Nguyên Cát, thế lực Thiên Sách phủ bắt đầu suy yếu, cách chức Trình Giảo Kim, kết quả là Trình Giảo Kim kiên quyết chống lại thánh chỉ. Lý Uyên lại nghe theo đề nghị Lý Nguyên Cát, bắt Uất Trì Kính Đức vào ngục, kết quả Lý Thế Dân trực xu ngự tiền, rốt cuộc đưa thánh chỉ đến thả Uất Trình Kính Đức.
Nhưng lần này rõ ràng dưới điều kiện tiên quyết dựng lên công bình định lớn, Thiên Sách phủ thuộc thần bị biếm truất, Lý Thế Dân một lời chưa nói ra.
- Vì sao?
Chỉ có thể là bởi vì y đuối lý.
Từ giờ phút này từ tất cả tình hình mà Lý Ngư nghe được, việc Lý Kiến Thành lợi dụng chức vụ làm lớn mạnh thân tín của mình, mà việc này lại bị Lý Thế Dân lợi dụng rồi, xúi giục hai thuộc thần Đông cung cáo hắc.
Dưới tình huống bình thường, Hoàng đế đối với sự việc này chỉ có thể thà tin rằng là có chứ không thể tin là không, vì không thể nào kiên trì đi điều tra chân tướng sự việc.
Như vậy, Hoàng đế xuất binh tiêu diệt Dương Văn Can, Lý Kiến Thành sẽ nghĩ như thế nào?
Y tự tin rằng có thể biện bạch rõ ràng trước mặt Hoàng đế Ư?
Hoàng đế làm như vậy, rõ ràng đang tin rằng y muốn làm phản?
Làm thế nào có thể thất bại là bại chứ?
Cho nên, Lý Kiến Thành mặc dù trong lòng rất loạn nhưng đã rơi vào hiềm nghi. Nhất là lúc ấy Lý Thế Dân lại điều khiển, ngay bên cạnh Lý Uyên cho nên y cũng không dám đi.
Y không dám đi, vậy chính thực y đang nằm trong hiềm nghi mưu phản, y phải tự bảo vệ mình, chỉ có tạo phản.
Như vậy, giả cũng biến thành thật, Lý Thế Dân nếu như lãnh binh đi tới trấn áp, thừa loạn tru sát đó là danh chính ngôn thuận, không những không bị trách cứ "Chính tay đâm thân huynh", ngược lại là "Loạn thần tặc tử, người người bị tru”, Lý Thế Dân liền biến thành công thần quân pháp bất vị thân.
Kế sách này, không thể bảo là không khéo. Mà cho tới bây giờ, Lý Kiến Thành cũng đúng là dựa theo kế hoạch của Lý Thế Dân mà đi từng bước một.
Mà Lý Thế Dân lại lo lắng y dùng Giám quốc Thái Tử làm lợi, thời điểm chó cùng rứt giậu chính xác nắm giữ lực lượng lớn mạnh, vậy bỡn quá hoá thật rồi, cho nên tự mình dẫn theo người có khả năng giả ý đi bình loạn Dương Văn Can, kì thực là tới Trường An, âm thầm hạn chế khuếch trương thế lực của Thái Tử Lý Kiến Thành, đây cũng là nguyên nhân mà Dương Văn Can bị lâu rồi chưa bị tiêu diệt.
Lý Ngư không dám thở mạnh, nằm ở bên trong ruộng đậu lẳng lặng nghe, trên người mồ hôi chảy ròng ròng.
Lý Thế Dân thương lượng với Tần Quỳnh đã xong, lập tức khởi hành rời khỏi. Tần Quỳnh tiễn bước Tần vương, liền đi hiệu lệnh cho sĩ tốt làm tiếp việc kiểm tra cuối cùng, mặc kệ chết hay chưa thấy, đem tất cả những thi thể đó bổ một đao nữa, để phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này, làm gì có khả năng còn chờ đợi để tìm kiếm trụ luân, hơi chút vô ý là lập tực tặng tính mạng lại cho người khác ngay. Rơi vào đường cùng. Lý Ngư lập tức thừa cơ hội xoay người lùi lại, phủ phục đi tới, đi bò dọc theo trong ruộng đậu mà lúc nãy đi vào, nhanh chóng rời khỏi.
Lý Ngư đã đi xa khỏi ruộng đậu, lúc này mới hóp lưng lại lao đi như mèo chạy, đợi hắn chạy đến bên mấy đống rơm rạ ở bờ sông bên kia, dĩ nhiên không thấy kia bóng dáng “Võ Lăng Nhi” đâu cả.
Lý Ngư ngẩn ra, kinh ngạc kêu lên:
- Võ cô nương? Lăng Nhi cô nương?
Ngoài mấy đống rơm rạ nho nhỏ ra, còn lại trống hoàn toàn, Lý Ngư tách đống rơm rạ ra, vẫn không thấy bóng dáng "Võ Lăng Nhi", đang trong lúc kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy tảng đá bên sông có một chiếc giầy thêu hoa.
Hắn đi qua, nhặt giầy lên nhìn nhìn, giầy kia rất mới, chẳng lẽ “Võ Lăng Nhi” đi qua sông?
Lý Ngư đang muốn băng một chuyến qua sông, bỗng trong lòng vừa động, nhất thời khả nghi. Hắn ném giày, chậm rãi đi trở về bên cạnh đống rơm rạ, nhìn kỹ một chút, hơi hơi nheo ánh mắt lại.
Lúc này, chiến trường bên kia ruộng đậu đã được dọn dẹp và chuẩn bị kết thúc, một tên sĩ tốt đi qua bên này, đang muốn giải tỏa một chút, chợt nhìn thấy có dấu vết người, lập tức kinh ngạc, Lý Ngư vừa bò đi, đã để lại dấu vết rất rõ ràng.
Người binh lính kia cũng đã quên đi tiểu, hô to lên:
- Tướng quân, tướng quân, không hay rồi, người mau đến xem!


Bạn cần đăng nhập để bình luận