Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Do Tô Hữu Đạo làm thư báo tang, Lý Ngư dâng lên, Trử Long Tướng kí tên gửi đến Thái Thường Tự, Thái Thường Tự theo lệ chuyển lên Thiên tử.
Thực ra nếu như là người bình thường muốn giữ đạo hiếu, Thái Thường Tự trực tiếp dựa theo quy củ trước tiên miễn kỳ quan của y, lệnh y giữ đạo hiếu. Nhưng cấp bậc quan lần này của Trử Long Tướng lại bất đồng, huống hồ lần này y hồi kinh, điều nhiệm đến quân đội bảo vệ kinh thành, chức vị mẫn cảm, thì càng phải do Thiên tử quyết định.
Lý Thế Dân dĩ nhiên không thể không dùng viên Đại tướng quân này trong ba năm, nhưng chữ hiếu đứng đầu, mà cha mình đang giận mình, hiếu đạo càng không thể khinh thường, sau khi cân nhắc bèn hạ chỉ, mệnh Trử Long Tướng thôi chức, giữ đạo hiếu với mẹ.
Chỉ có điều, theo quy định, giữ đạo hiếu phải 27 tháng, bởi vì thời cổ bình thường mẫu thân là bộ nhũ cho con cái, đại khái khoảng 27 tháng, cho nên kỳ giữ đạo hiếu định thành dài như vậy. Mà Lý Thế Dân ở trong thánh chỉ phân phó kỳ giữ đạo hiếu của y rút ngắn thành trăm ngày.
Sau trăm ngày giữ đạo hiếu thì sẽ tiếp tục nhậm chức, chẳng qua là trước khi kết thúc ba năm giữ đạo hiếu, y có thể không đến công phục, mặc phục trị sự, không dự ăn mừng, nhưng tế tự và yến hội thì do các phó quan tướng lĩnh của y thay mặt tham gia.
Trử Long Tướng mặc đồ tang, chắp tay trước ngực nghe thánh chỉ, tạ ơn sứ giả thiên tử, sai người tiễn ra ngoài. Lý Ngư đến gần bẩm:
- Đại tướng quân, học sinh đã mời người của Ti Thiên Giám ra mặt, chọn một mảnh đất phong thủy cho lão phu nhân, an táng theo giờ lành rồi ạ.
Trử Long Tướng gật đầu một cái, mày rậm đột nhiên nhăn lại, nhìn mọi nơi thấy những người khác không chú ý lắm liền giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Lý tiên sinh, Trử mỗ nửa đời trước rèn sắt, tuổi già chỉ biết đánh trận, nên chưa từng để ý nhiều việc. Ngày xưa lúc gia phụ mất thì đang nam chinh bắc chiến, khi biết được tin gia phụ qua đời thì đã là ba năm rồi, ta cũng chưa từng thủ hiếu cho cha. Nay…. nên giữ đạo hiếu như nào ta thật sự dốt đặc cán mai, nghe nói là phải xây mộ phần à?
Lý Ngư nghe xong âm thầm may mắn, may mắn trước đó đã hỏi rõ Tô Hữu Đạo, bèn đáp:
- Tướng quân nói chính là cổ lễ, hiện tại cũng không cần phải như thế nữa. Tướng quân chỉ cần nhớ rõ, kể từ hôm nay, mặc quần áo trắng, không mặc tơ lụa, không ăn thịt, không uống rượu, không gần nữ sắc. Không lên triều, không làm việc, không tiếp xúc với người nào khác, hằng ngày đóng cửa giữ đạo hiếu, đợi đến trăm ngày sau lại theo quy định của triều đình có thể bắt đầu tạm thời xử lý công vụ.
Trử Long Tướng ghi nhớ lời dặn của Lý Ngư, nói:
- Thì ra là thế, Trử mỗ nhớ rồi.
Y nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Hằng ngày Trử mỗ đóng cửa giữ đạo hiếu, tiên sinh thì không có việc để làm. Nghe nói tiên sinh còn chưa tìm được mẫu thân, có thể nhân thời gian này để tìm họ tiền lương mỗi tháng phủ sẽ vẫn chi trả bình thường. Đợi trăm ngày sau, còn có rất nhiều sự vụ cần làm phiền tiên sinh.
Lý Ngư nghe xong thánh chỉ, biết trong khoảng thời gian này mình sẽ "Thất nghiệp", không thể tưởng được Trử Long Tướng vẫn trả tiền lương cho mình, trong lòng cảm động. Nhưng mấy ngày nay ở Trử phủ, hắn cũng cảm nhận được sâu sắc công việc sư gia này hắn thật sự lực bất tòng tâm.
Cho nên, dưới tình huống như thế, hắn không nói gì thêm với Trử Long Tướng mà trong lòng tính toán, đợi tìm được mẫu thân, thuyết phục Cát Tường, xem ra vẫn nên về Hà Tây. Nhưng trong thời gian đó, hắn cũng có thể nghĩ cách tuyển người giúp việc cho Trử Long Tướng, giới thiệu Tô Hữu Đạo cho Trử Long Tướng, tin rằng cả hai sẽ rất hợp nhau.
Đồng thời lúc này, Lý Ngư chưa từng nghĩ, Tô Hữu Đạo cũng đang tập trung tinh thần nghĩ cho tiền đồ của mình, đẩy hắn trà trộn vào trong thế lực của Thường Kiếm Nam.
Lý Ngư từ phòng tang lễ đi ra, đến sương phòng của Tô Hữu Đạo.
Tô Hữu Đạo thích yên tĩnh, hàng ngày ngoại trừ xử lý công việc, cùng Lý Ngư tiếp đón người đến phúng viếng ra thì cũng chỉ ở trong phòng này đọc sách, viết chữ.
Lý Ngư đi vào sương phòng, bắt gặp Thâm Thâm như con ong cần mẫn chăm chỉ nhẹ nhàng bay tới, nhẹ nhàng bay đi, mài mực này, bưng trà này, xếp đồ này…Mà buồn cười nhất là, cô nàng không biết chữ, nhưng khi Tô Hữu Đạo viết chữ cô nàng còn đứng một bên liên tục gật đầu, cũng không biết cô nàng xem hiểu cái gì.
Còn chuyện như ngủ nướng, ăn vặt đồ thì ở trước mặt Tô Hữu Đạo lại không hề có.
Lý Ngư lập tức hiểu ngay, hừ hừ, cô nàng lười biếng ham ăn này, cũng phải xem cô ta ở trước mặt ai. Rõ ràng bất kể cô ta ăn cơm với mình, hay là trước mặt Tô Hữu Đạo, khác nhau rất rõ ràng.
Tuy nói Lý Ngư chưa bao giờ để ý tới Thâm Thâm, đồng thời lại sợ cô nàng cứ bám dính lấy mình, đến lúc đó khó mà ăn nói trước mặt Long Tác Tác và Cát Tường, nhưng thấy cảnh đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút đố kỵ.
Hắn đứng ở cửa đã nửa ngày, Tô Hữu Đạo đang chuyên tâm luyện chữ, không thấy hắn, nhưng Thâm Thâm bay qua bay lại cũng không nhìn hắn, cái này thì quá đáng rồi đó.
Lý Ngư ho khan một tiếng, nghiêm mặt lại.
- Ôi, Tiểu lang quân, ngài đến lúc nào thế?
Thâm Thâm vẻ vui mừng, nhưng con bướm nhỏ xinh bay ra chào.
- Hứ! Giả bộ!
Lý Ngư oán thầm một tiếng, lườm nàng, cũng không để ý chào hỏi nàng mà đi thẳng vào, nói với Tô Hữu Đạo vừa ngẩng đầu lên:
- Mấy ngày nay đã làm phiền tiên sinh, ngày mai sau khi đưa tang xong, tiên sinh có thể nghỉ ngơi rồi.
Tô Hữu Đạo gật đầu cười nói:
- Chỉ chút việc mà thôi, không mệt.
Lý Ngư nói:
- Hôm nay hẳn không có đại sự gì nữa, tiên sinh cứ nghỉ ở trong này, tôi đã dặn quản gia rồi, nếu có việc, ông ta sẽ đến thỉnh giáo Tô tiên sinh.
Hữu Đạo hơi bất ngờ nhướng mày:
- Sao vậy, ngươi ra ngoài à?
Lý Ngư gật gật đầu:
- Mấy ngày qua bận lo liệu tang sự mà chưa ra phủ được, nên không biết Viên tiên sinh của Ti Thiên Giám đã về chưa, tôi muốn đến hỏi y về nơi ở của mẫu thân tôi.
- A.
Lý Ngư vừa nói xong, Thâm Thâm kêu thét lên.
Tô Hữu Đạo và Lý Ngư không ai bảo ai đều nhìn về phía Thâm Thâm:
- Sao thế?
- Dạ? Tại sao ngươi cũng nói lại?
Tô Hữu Đạo và Lý Ngư lại cả hai không ai bảo ai nhìn đối phương liếc.
Lý Ngư chỉ thấy Thâm Thâm ân cần mài mực cho Tô Hữu Đạo, lại không thấy cô nàng mài đậm chẳng ra đậm nhạt chẳng ra nhạt. Hắn chỉ thấy cô nàng bưng trà cho Tô Hữu Đạo, lại không thấy được nàng pha trà đậm chẳng ra đậm nhạt chẳng ra nhạt. Tô Hữu Đạo đang bị Thâm Thâm ân cần tra tấn không nhẹ.
Thâm Thâm che miệng, một đôi ngập nước mắt to nhìn qua Lý Ngư, dịu dàng như có mật. Chỉ tiếc, thần thái quyến rũ của cô nàng, Lý Ngư không hề bị đổ gục, tức giận nói:
- Có gì thì nói, có rắm mau thả đi.
Thâm Thâm trợn to mắt, hai tay chắp trước ngực, ngón tay chỉ chỉ, ra dấu:
- Người ta…Không cẩn thận đã quên một chuyện rất quan trọng.
- Hử?
- Có điều, có điều bây giờ nói cũng kịp.
Lý Ngư rít qua kẽ răng:
- Vậy cô nói ngay đi.
Thâm Thâm lấy tay che miệng, khiếp vía thốt:
- Người ta…Người ta có lẽ biết rõ Cát Tường muội muội hiện tại ở đâu?
- Hở?
Lý Ngư trợn to mắt.
Tô Hữu Đạo khẽ nhướng mắt lên, ánh mắt sáng quắc:
- Ngươi biết Cát Tường ở đâu? Sao cô lại biết?
Lý Ngư khẩn trương bước lên hai bước, vội hỏi:
- Cô biết? Muội ấy ở đâu?
Thâm Thâm vội la lên:
- Ta cũng vậy không xác định, nhưng hẳn muội ấy ở chỗ đó…
Lý Ngư phẫn nộ quát:
- Rốt cuộc là ở đâu?
Thâm Thâm sợ hãi run rẩy, nói:
- Phường Hoài Đức, phủ đệ của Hữu Vệ Đại tướng quân A Sử Na Đốt Bật.
Lý Ngư khẽ giật mình:
- Cát Tường ở đó làm gì? Vậy chỗ lần trước cô dẫn ta đi là sao?
Thâm Thâm nói:
- Chỗ lần trước dẫn tiểu lang quân đi chính là chỗ ở của muội ấy. Còn kia là phủ đệ của A Sử tướng quân, là nơi Cát Tường làm việc kiếm tiền. Muội ấy làm vũ cơ ở đó, ta cũng từng ở đó, nhưng A Sử tướng quân không thích xem nuốt kiếm, nên ta không làm ở đó nữa. A Sử tướng quân thường có thưởng rất hậu.
Bắt gặp vẻ khó chịu của Lý Ngư, Thâm Thâm vội biện bạch:
- Vốn dĩ đi đến chỗ ở của Cát Tường không tìm được muội ấy, người ta đã muốn nói rồi. Có điều ngày đó vừa về phủ thì lão phu nhân qua đời, tiểu lang quân bận rộn xử lý tang sự, kết quả làm hại người ta cũng quên mất.
- Trách ta à? Chờ ta quay về tính sổ với cô?
Lý Ngư hậm hức chỉ chỉ Thâm Thâm, xoay người đi như bay, đến thẳng phường Hoài Đức.


Bạn cần đăng nhập để bình luận