Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 408: Chuyện nhà
Cung yến vẫn liên tục đến giờ hợi, tức là chín giờ tối. Lúc này sớm đã cấm đi lại ban đêm, mọi người xuất cung sẽ do trong cung phát một tờ giấy đặc biệt, Kim Ngô Vệ tuần thành sẽ không phạt.
Lý Ngư cũng nhận được tờ giấy này, khi hắn ra đến cửa cung, đám vương công đại thần, tướng tướng quý tộc đã lên xe ngựa ra về, xa xa chỉ thấy đèn dầu bốn phía tỏa các con đường.
Lý Ngư lên ngựa, giục ngựa chạy về phường Diên Khang. Dọc theo đường đi gặp ba nhóm Kim Ngô Vệ, bởi vì có tấm giấy kia hắn thuận lợi về đến phường Diên Khang, gõ cửa đánh thức phường đinh trông coi cửa phường, nhét tờ giấy thông hành qua khe cửa cho phường đinh nghiệm rồi vào phường.
Lý Ngư vốn tưởng rằng người trong nhà đều đã ngủ hết, tới cửa đang do dự có nên gõ cửa đánh thức người nhà hay không thì thấy ở cửa có một khe nhỏ, bên trong có ánh đèn hắt ra, trong lòng hắn thấy ấm áp, đã muộn thế này, người nhà vẫn còn đang đợi hắn.
Ai ngờ, hắn vừa bước vào viện tử, nhưng không có một ai ra đón, trong nhà tuy có ánh đèn nhưng lại không có một ai. Lý Ngư ngạc nhiên, do dự một chút bèn đi đến hành lang, tháo bộ yên ngựa, buộc ngựa cẩn thận xong, lại chuẩn bị cỏ khô và nước uống để ngựa ăn uống, sau đó mới phủi tay đi vào đại sảnh.
Trong nhà chính vẫn không có người nào, Lý Ngư nhìn sang đông sương, chợt phát hiện căn phòng xưa nay trống không nay đang sáng. Hắn chậm rãi đi qua đó, nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe bên trong có giọng của Phan thị:
- Ôi, con xem tiểu tử mập mạp này đi, lông mày, ánh mắt, cái miệng, chẳng khác Ngư nhi hồi nhỏ cả.
Sau đó là có tiếng cười:
- Bà bà, con trai còn chưa có lông mày mà.
- Đúng vậy, cho nên mới giống cha nó hồi nhỏ như đúc.
- Hả, là Tác Tác!
Lý Ngư nghe giọng là nhận ra Tác Tác, trong lòng rất kinh ngạc, nàng ấy tại sao lại quay về, không ngại trong nhà chật chội, mà chủ yếu thấy Cát Tường và Thâm Thâm không vừa mắt hay sao?
Lý Ngư định đẩy cửa đi vào, lại nghe Tác Tác nói:
- Bà bà, con và lang quân thời điểm bái đường thành thân còn ở Lũng Hữu, vẫn chưa được bà bà đồng ý, trong lòng vẫn luôn không yên, hôm nay con đến, vẫn thấy ái ngại…
- Giời ạ, lo lắng cái gì. Phụ nữ chúng ta chẳng hề dễ dàng. Không có lệnh cha mẹ, con đã gả đi, còn sinh cho Lý gia một cậu nhóc mập mạp, mẹ còn sợ con bị thiệt thòi ấy. Con bé Cát Tường kia con không phải lo lắng, tính tình nó rất dịu dàng ngoan ngoãn. Mà khuê nữ kia cũng là người cơ khổ, sống không dễ dàng, các con nhớ sống chung đối xử tốt với nhau, cả nhà chúng ta mới thịnh vượng.
Chậc chậc, con xem thằng cháu của ta ngủ rất ngon, lúc nãy khóc to giờ đã ngủ rồi. Mà giọng của nó còn vang hơn cả cha nó, bú sữa no xong là ngủ ngon lành rồi, tương lai nhất định sẽ khỏe mạnh, có dáng vẻ hơn cả cha nó đấy.
- Hóa ra là sinh con trai, tự thấy có công với Lý thị, nên mới công khai đến nhà.
Lý Ngư bừng tỉnh, cẩn thận nghĩ, lại không kìm được bật cười. Hắn cũng không định bỏ mặc Tác Tác, nhất là khi đã có cốt nhục của mình, mẫu thân vẫn luôn mong có cháu, quyết sẽ không bỏ mặc nàng, mà đứa bé chính là lý do hợp lý.
Lại nghe tiếng Tác Tác:
- Bà bà, hai vị cô nương Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh vì sao vẫn ở tại nhà chúng ta ạ, họ là…
Phan thị lập tức đáp qua loa:
- Ồ, họ à, là Ngư nhi thương tình cứu họ, họ không có chỗ để đi, nên mới ở lại đây. Ta và Cát Tường sau khi gặp lại nhau, đã giữ lại hai con bé đỏ để hầu hạ bên mình, đã kết kim lan với Cát Tường nữa.
- Họ và lang quân...
- Ôi chà, việc đó ta vẫn chưa từng hỏi Ngư nhi. Chờ nó về, con cứ hỏi nó cho rõ, dẫn hai cô gái đến nhà, người hầu không phải người hầu, chủ không phải chủ, rốt cuộc chẳng rõ là thân phận gì. Dầu gì cũng không nên như thế, đối với mọi người cũng không hay, con nói xem có đúng hay không?
- Vâng… Bà bà nói rất đúng.
- Hai con bé kia, con không cần phải lo lắng gì cả. Ngư nhi chúng ta hiện tại cũng là người có chức vị, bên mình có hai nha đầu thông phòng hoặc là thiếp thất cũng không phải chuyện gì lớn. Hai nha đầu kia lại rất ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không làm gì quá đâu.
- Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ư?
Ngoài cửa sổ, Lý Ngư nghe thấy trong lòng áy náy.
Mẹ già đương nhiên đối xử tốt với con dâu, nhiều con dâu, cháu cũng nhiều hơn, cho dù tới thế kỷ 21, gia tộc lớn cũng vẫn mang quan niệm đó, người nhiều ít bị người ta bắt nạt, huống chi thời đại này.
Gia tộc, chính là cây dù bảo vệ lớn nhất, để che mưa che gió, để mở rộng tiền đồ cho họ. Từng người trong gia tộc lại sẽ phụng dưỡng gia tộc của mình. Nhất tộc nhất tính, trải qua binh hoang chiến loạn, thiên tai ôn dịch, có thể chống đỡ, có thể truyền thừa.
Cho nên, Phan thị nương tử ước gì Lý gia nhiều con nhiều cháu. Trước kia có lẽ nuôi không nổi, nhưng con trai bà hiện tại đã có tiền đồ, lại có con dâu nhà giàu có, Phan thị nương tử còn lo lắng cái gì.
Lý Ngư đứng ngoài cửa sổ lắng nghe, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.
Thâm Thâm tâm cơ hơi nặng chút, nhưng thật ra cũng không có gì quá cả, đại khái từ nhỏ dẫn muội muội Tĩnh Tĩnh hai tuổi đi kiếm sống, rất nhiều chuyện nguyên nhân đến từ việc nàng phải lo lắng, cho nên tính cách mới vậy.
Nhưng tính tình, tính khí nàng không có gì phải chê trách, tuyệt kỹ của nàng…khụ khụ, không dám nghĩ, không thể nghĩ. Nhớ ngày đó nàng nuốt đao vào bụng đi theo hắn đến Đông Ly Hạ, rõ ràng là mạo hiểm đến tính mạng nhưng cũng chưa thấy nàng do dự chút nào, tình thâm ý trọng như thế, hắn còn muốn cái gì.
Tĩnh Tĩnh thì khờ khạo ngây ngô, đơn thuần hoạt bát, so với Tác Tác, Cát Tường và Thâm Thâm thì là người đơn thuần nhất, lại luyện được nhu thuật thân thể mềm mại dẻo dai, trên người không chỗ nào không quyến rũ, cộng thêm dung mạo thanh thuần, một bảo vật như thế, ai mà không động lòng?
Nếu đổi lại nam nhân thời đại này, chỉ sợ đã sớm không chút do dự cưới hết các nàng rồi. Nhưng Lý Ngư lại có trí nhớ đời sau, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có một vướng mắc, cũng bởi nguyên nhân này mà dây dưa đến tận bây giờ.
Nhưng hai vị cô nương này cũng đã bày tỏ tấm lòng của mình, hơn nữa đêm đó trở về, do hai nàng hầu hạ ngủ, dù không kịp làm gì, nhưng dầu gì cũng ở chung một phòng, nay bảo hai nàng rời đi, tự tìm hôn phu cho mình, chẳng khác nào già mồm cãi láo, không công bằng với họ.
Ôi, lão tổ tông chúng ta đều không phải dạng này hay sao? Trừ phi trăm tám mươi đời tổ tông bất kỳ nhà nào đều là bình dân, vốn không có đồng lứa phát đạt quá. Xã hội phong kiến hủ mục, thôi mình cứ nhập gia tùy tục đi vậy.
Lý Ngư nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên khẽ động: Nghe giọng nói, trong phòng chỉ có mẹ và Tác Tác, còn có đứa bé nữa. Vậy Cát Tường và Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh thì đâu. Theo lý mà nói, nếu như chờ mình về, hẳn là họ mới đúng.
Đúng lúc, hắn loáng thoáng nghe phía nhà chính có tiếng nói vọng đến, bèn xoay người đi tới đó.
Giọng nói vọng từ hậu viện, hắn đi qua bình phong, vừa đi tới cửa viện đã thấy đuốc sáng trưng, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đều ở trong đó, còn có Dương Tư Tề đang chỉ trỏ nói gì đó.
Lý Ngư nín thở lắng nghe, nghe Dương Tư Tề nói:
- Nhà hàng xóm đã nói rồi, hai ngày nữa sẽ nhượng phòng, nhưng vẫn trì hoãn một chút, hẳn là muốn đòi thêm tiền, những chuyện này ta sẽ không nói đến nữa. Cát Tường à, ngày mai cháu dẫn Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh qua đó bàn bạc với họ để quyết định luôn cho sớm.
Cát Tường vâng một tiếng, Thâm Thâm nhảy nhót nói:
- Viện tử hai tiến của chúng ta, mỗi một tiến là một viện tứ hợp, nhà giữa thêm sương phòng, tổng cộng mười bốn phòng nhỏ, thật ra đã đủ ở rồi, lại muốn mua thêm của nhà hàng xóm, thì tức là sau viện tử, trên dưới một trăm nhân khẩu đủ dư dả rồi.
Dương Tư Tề cười nói:
- Chỉ là cái nhà thôi, có gì đâu. Cháu xem phòng phía sau, đầu hồi sau phòng vốn là thông nhau, tổng cộng viện tử ngũ tiến, ta đã ngăn ở giữa, để lại viện tử hai tiến mình ở, phía sau còn có viện tử tam tiến, có cửa ra vào ở một con phố khác, đang cho thuê, đến cuối năm ta sẽ thu lại, tu sửa lại lần nữa làm thành mấy viện tử độc lập, mỗi cháu một viện. Giữa mỗi viện tử, còn được ngăn bằng núi hồ, càng lịch sự tao nhã.
Tĩnh Tĩnh vui mừng, lại không dám tin, lắp bắp:
- Cháu và tỷ tỷ mỗi người đều có một viện tử ạ?
Dương Tư Tề nói:
- Vì sao không thể?
Ông ta lạ lẫm nhìn sang hai nàng, chợt nói:
- Á, chẳng lẽ hai cháu không phải là thiếp bé của Lý Ngư, vậy ta hiểu lầm rồi à. Thế …
Dương Tư Tề cầm bản vẽ trên bàn lên, do dự nói:
- Vậy ta phải thiết kế lại thôi.
- Không phải, không phải, Dương thúc đừng hiểu lầm. Cát Tường tỷ tỷ...
Thâm Thâm đỏ mặt lên, vẫn không thể nói lên lời muốn nói. Nàng huých khuỷu tay vào muội muội, mặt hất về phía Cát Tường. Cát Tường vội hỏi:
- Hai cô ấy dĩ nhiên là cũng ở lại đây rồi. Dương thúc, cứ để ba chúng cháu ở gần đây đi, sau này đi lại cũng tiện.
- Như thế cũng không được. Như này đi, ta sẽ tu sửa ba viện tử, ở giữa sẽ có cửa ngách thông nhau, bên trên đáp bồ đào, phía dưới có thủy xây dựng cầu nổi chín khúc.
Lý Ngư thầm nghĩ: Đây chẳng phải là bắt đầu kéo bè kết phái à, nha đầu Cát Tường này cũng khá tâm tư đấy.
Hắn ho khan một tiếng, bước ra.
Ba cô gái quay đầu lại, lập tức ào ra đón. Cát Tường nói:
- Lang quân đã về rồi, Dương thúc đang thiết kế nhà mới, huynh có muốn xem chút không.
Dương Tư Tề đi tới, đưa bản đồ giấy qua, cười nói:
- Ngươi nên xem một chút, có ý kiến gì thì nói sớm cho ta biết để ta còn sửa chữa.
Lý Ngư thuận tay cầm bản vẽ nhét vào ngực, nói:
- Trạch viện lớn như này cũng không phải một hai ngày có thể xây xong, cần gì phải nghiên cứu đến muộn như thế. Để ngày mai ta xem, mọi người đi ngủ sớm đi.
Tĩnh Tĩnh le lưỡi, nói:
- Chẳng phải mọi người đang đợi tiểu lang quân hay sao, cũng nhàn rỗi mà.
Lý Ngư nói:
- Các ngươi nhàn rỗi, Dương thúc vẫn phải nghỉ ngơi.
Hắn nói với Dương Tư Tề:
- Dương thúc đi nghỉ sớm đi ạ, còn nhiều thời gian mà, không cần vội.
Nghe sự quan tâm của Lý Ngư, Dương Tư Tề hài lòng, nói:
- Vậy lão phu đi ngủ trước, các cháu cũng đi nghỉ sớm đi.
Dương Tư Tề đi rồi, Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân ăn tối chưa?
Lý Ngư thở dài:
- Chưa. Tiệc tối trong cung dành cho quý nhân, ta nào có cửa.
Tĩnh Tĩnh vội nói:
- Dưới bếp còn cơm nóng đấy, để ta đi lấy.
Thâm Thâm nói:
- Ta cũng đi!
Vội vàng đuổi theo Tĩnh Tĩnh.
Cát Tường đi tới bên Lý Ngư, nhìn sắc mặt hắn, nói nhỏ:
- Trong nhà sắp tu sửa, đấy là chuyện tốt, sao có vẻ không vui thế.
Lý Ngư buồn bực nói:
- Nhưng là tiền của Dương thúc cả. Ta cũng là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, trong lòng rất khó chịu.
Cát Tường cười nói:
- Lang quân hiện tại làm quan, sau này tiền đồ vô lượng, đừng lo lắng.
Lý Ngư cười khổ nói:
- Chỉ sợ ngày mai sẽ bị lộ nguyên hình…
Vừa nói đến đây, đột nhiên trong lòng vừa động, vội vàng hỏi:
- Cát Tường, nàng biết đánh trống không?
Cát Tường chớp mắt mấy cái, tò mò nói:
- Có ạ, sao đột nhiên hỏi điều này?
Lý Ngư mừng rỡ, vội vàng cầm cổ tay trắng ngần của nàng:
- Nào, mau theo ta.
Hắn kéo Cát Tường đến phòng của mình, đóng cửa, cười nói:
- Nước đến chân mới nhảy, không chừng vẫn che giấu được.
Cát Tường không hiểu, xấu hổ hỏi:
- Chân…cái gì?
- Trống đó, học đánh trống.
Lý Ngư ấn nàng ngồi trước án, nói:
- Muội biết trống gì, mau gõ cho ta nghe.
Cát Tường vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đêm hôm khuya khoắt sao lang quân lại đột nhiên muốn học trống? Mà…giờ cũng chẳng có trống.
Lý Ngư nói:
- Không sao không sao, ta nghe nhịp trống gõ thế nào là được.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh bưng bê đồ ăn từ trong bếp đi ra, tới cửa phòng Lý Ngư, đang định gọi, chợt nghe có thanh âm “bịch bịch”, “bịch bịch”, giống như tiếng da thịt đụng vào nhau.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh lập tức ngậm miệng lại, mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sắc thái thán phục.
Các nàng và Cát Tường hiện tại vẫn ít trò chuyện. Ban ngày Tác Tác Đại tiểu thư ôm con trai bảo bối đến nhà, khi Phan thị nương tử đã theo vào phòng với cháu rồi, Cát Tường liền thở dài thở ngắn, ảo não vì mình không trao thân cho tiểu lang quân từ sớm, không ngờ…Cát Tường tỷ tỷ thật sự là người của phái hành động, đã bắt đầu đại nghiệp tạo người rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận