Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 267: Không thể bưng bít được rồi
- Hoảng sợ gì chứ!
Lý Ngư hai tay giấu trong tay áo, bình tĩnh bước một bước lên phía trước, mặt không đổi sắc, thần thái ung dung. Chẳng qua người ở bên cạnh không thấy được tay bên trong áo hắn đã lặng lẽ nắm Trụ Luân, tùy thời chuẩn bị phát động.
Chân phải của hắn bởi vì mới vừa gắng sức đá một cước, năm ngón chân lộ ra nhiều hơn, đã trực tiếp giẫm lên đất, giày đã tuột lên phía trên.
Gã bị hắn đá một cước bay đến giá binh khí, kêu rên rỉ muốn bò dậy. Lý Ngư nhìn gã, thần sắc đột nhiên ngưng tụ.
- Lưu Tiếu Tiếu?
Lý Ngư bước nhanh tới bên cạnh người kia, trầm giọng nói:
- Lưu Tiếu Tiếu, là ngươi à?
Người nằm trên đất giùng giằng đang muốn bò dậy, nghe thế bỗng nhiên khựng lại. Gã ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngư không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Ngươi không phải là đầu phục La Khắc Địch rồi sao? Sao lại chạy đến Trường An vậy?
Người nọ nhìn những người bên cạnh Lý Ngư, người nào cũng mặc trường bào cổ tròn, mang giày mềm, khăn vấn đầu, rất giống văn nhân, nhưng từng người nét mặt rất hung dữ, đằng đằng sát khí, trên tay là đầu hổ trảo, song quyết, song tiết côn (liên gia), lượng thiên xích, cửu tiết tiên...
Toàn bộ là một đội binh khí di động.
Ánh mắt hoảng sợ của người trên mặt đất nhìn thoáng qua, vội lắc đầu nói:
- Lưu Tiếu Tiếu? Cái gì Lưu Tiếu Tiếu chứ? Túc hạ nhận lầm người rồi?
Hai mắt Lý Ngư khẽ híp lại nói:
- Vậy à? Ngươi không phải là Lưu Tiếu Tiếu? Vậy ngươi là người nào?
Người nọ vẻ mặt có chút bối rối, thất thố nói:
- Ta... Ta là một du hiệp thôi, người giang hồ tặng tước hiệu: Sơn Kê!
Lý Ngư nghe thế, da mặt chợt co giật, chốc lát trở nên thất thần.
Khi tỉnh hồn lại, ánh mắt hắn di chuyển, chậm rãi nhìn vào tay phải của người bị đè trên đất. Người này tay phải không có ngón cái. Mà Lưu Tiếu Tiếu cũng từng bị La Bá Đạo chém đứt ngón tay cái, trên đời lại có sự trùng hợp như vậy sao?
Thấy ánh mắt Lý Ngư, người nọ vội rụt tay về, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Lý Ngư bình tĩnh nhìn gã, không nói một lời.
Lúc này từ trong lò rèn bên kia lao ra sáu bảy người. Trong đó ngoài chưởng quỹ, tiểu nhị, còn có hai người, chính là hai người khách bản xứ lúc trước tranh mua Tấn Thiết Bảo Đao với Lưu Tiếu Tiếu.
Thì ra hai vị khách bản xứ là giả, sau khi lừa Lưu Tiếu Tiếu xong, bọn họ hào hứng chạy về chia của, lại không nghĩ rằng người khách ở thị trấn khác lại phát hiện sơ hở nhanh như vậy, quay trở lại tranh luận, kết quả nhìn thấy hai người khách bản xứ mới vừa hậm hực rời đi cũng có mặt ở đó, mặt mày hớn hở đang cùng chưởng quỹ đếm tiền, nhất thời liền biết mình không chỉ là mua hàng giả mà còn gặp phải người có chức vụ lớn.
Lưu Tiếu Tiếu vốn muốn cùng bọn chúng tranh luận một phen, không nghĩ tên lường gạt này so với gã còn bá đạo hơn, thình lình hất bay đao của gã, còn một chân đá gã ra cửa. Những người này không bỏ qua còn vội vả đuổi theo, chợt nhìn thấy người phát ngôn mười ba khu phố tất cả đều có mặt, bọn chúng sợ hết hồn, nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Lý Ngư nhìn chằm chằm Lưu Tiếu Tiếu, đầu Lưu Tiếu Tiếu cúi càng lúc càng thấp, bỗng nhiên xoay mình một cái, lại sợ vị Cổ sư bên cạnh đang chọn những mũi tên trong tay áo. Không còn cách nào Lưu Tiếu Tiếu đành xoay mình lại quỳ xuống trước mặt Lý Ngư, dập đầu xuống, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Lý Ngư nghe gã khóc thút thít kể lể những gì đã trải qua, mới biết người này đầu phục La Khắc Địch, bị La Bá Đạo đuổi ra khỏi Lũng Hữu, mất đi vai trò làm tay sai. Ngón cái của gã đã đứt nên cầm binh khí không được, công phu cũng bị phế bảy tám thành, làm thế nào ngồi yên ở vị trí Thất ca được.
Hơn nữa những người kia muốn thăng lên, kết quả những kẻ đứng thấp hơn Canh Tân Canh Bát gia chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh, cả ngày cùng gã tranh quyền tranh sủng, kết quả gã bị đuổi ra khỏi đội ngũ của La Khắc Địch.
Người phản bội ở chỗ nào cũng không được hoan nghênh, gã vốn là người của Long Gia Trại, kết quả đầu hàng La Bá Đạo đối phó Long gia trại, đến khi gã thành người của La Bá Đạo rồi, lại đến nhờ cậy La Khắc Địch đối phó La Bá Đạo, có thể nói ba họ gia nô, trong bạch đạo dĩ nhiên không ai muốn gã, trong hắc đạo cũng là người bị người ta khinh bỉ.
Bất đắc dĩ, Lưu Tiếu Tiếu không còn cách nào khác là rời khỏi Lũng Hữu, đi Quan Trung kiếm ăn.
Theo lời gã nói, trên người chỉ còn lại hai ngàn sáu trăm lẻ bảy lượng tiền, tạm thời không có cách nào làm sinh kế, nhưng không phải là kế lâu dài, mà gã từ nhỏ đến lớn là người dựa cả vào võ công mà kiếm cơm, các tài nghệ đều không biết, lúc này mới nghĩ mua một cây đao tốt, có thể làm người hộ vệ để kiếm sống.
Lý Ngư nghe đến chỗ này, tò mò nói:
- Tay ngươi tay đã bị phế thì xài bảo đao như thế nào?
Lưu Tiếu Tiếu nức nở nói:
- Ta cũng biết mình đã là một tên phế nhân. Nhưng trừ võ nghệ này ra, quả thực không có chỗ nào dựa vào cả. Ta thiết nghĩ, ta bây giờ chẳng qua là không cầm được binh khí thôi, nếu như ta chế tạo một chỗ cố định ở cán đao, như cái khoen chẳng hạn, là coi như khôi phục mấy phần bản lãnh, nếu là một bảo đao vô cùng sắc bén thì việc khôi phục bảy tám thành bản lãnh là có thể.
Lý Ngư suy nghĩ một chút, khen:
- Không tồi, biện pháp này cũng không tệ.
Lưu Tiếu Tiếu chỉ đám người của cửa tiệm, căm phẫn nói:
- Nhưng là bọn họ hai người giả trang làm khách, lên giá vùn vụt, nếu chỉ là như vậy, ta cũng chấp nhận, nhưng ai ngờ bọn họ bán Tấn Thiết Bảo Đao cho ta, căn bản không phải tấn thiết, chẳng qua chỉ là thép ròng thông thường, vậy ta sau này muốn dựa gì để sống đây, ta... Ta...
Lưu Tiếu Tiếu nói tới đây, bỗng nhiên tựa như tỉnh mộng, nhìn Lý Ngư cười thảm nói:
- Bị người lừa, không sống nổi. Muốn trở lại đòi lại công đạo, nhưng không ngờ lại gặp ngươi, cũng là không sống được. Ta nghĩ đó là số của ta vậy...
Lý Ngư có chút bất ngờ nói:
- Sao vậy, ngươi không xin tha nữa à?
Lưu Tiếu Tiếu lắc đầu sầu thảm nói:
- Mới vừa ta còn sợ muốn chết, nhưng vừa nói xong đột nhiên cảm thấy luân lạc đến nước này, sống không bằng chết, mà nếu như chết rồi thì còn có gì phải sợ nữa chứ.
Lý Ngư nhìn chằm chằm của gã hồi lâu, chậm rãi quay đầu hỏi:
- Vị nào là chủ tiệm?
Chủ tiệm kia được vị Tư sư chỉ điểm, đã biết người trẻ tuổi này chính là Thị lệnh sau này, nghe hai người họ đối thoại, cũng hiểu được hai người có ân oán, trong lòng nhất thời bình tĩnh, vừa nghe Lý Ngư hỏi, liền vội vàng tiến lên, cúi người nói:
- Tiểu nhân chính là chưởng quỹ ở đây.
Lý Ngư nói:
- Lời của gã, ngươi nghe rõ chứ?
Chủ tiệm mặt đầy lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Nghe rõ, nghe rõ.
Lý Ngư lạnh lùng nói:
- Tiền của hắn thì sao?
Chủ tiệm kia có chút bất ngờ, nhưng lập tức nói:
- Vẫn còn ở trên bàn, tiểu nhân chưa cất.
Chủ tiệm vừa nói, nhanh chóng lên tiếng, kêu hai tên tiểu nhị đi lấy tiền ra. Tiền kia đã chia ra và cất vào ba cái túi, đều bị lấy ra. Lý Ngư đưa tay ra lấy, bỏ lên tay Lưu Tiếu Tiếu, Lưu Tiếu Tiếu có chút bất ngờ nhìn hắn, mặt đầy bất an lo sợ.
Lý Ngư đỡ gã đứng lên, nói:
- Ngươi đi đi.
Lưu Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn hắn, chần chờ nói:
- Ngươi... Ngươi thả ta đi ư?
Lý Ngư gật đầu.
Lưu Tiếu Tiếu không dám tin, rất sợ vừa quay người liền bị Lý Ngư cho một đao, lại hỏi lần nữa:
- Ngươi thật sự thả ta đi?
Lý Ngư ngưng mắt nhìn gã, chậm rãi nói:
- Cái tên vừa rồi ngươi chọn rất hay.
Lưu Tiếu Tiếu nghi ngờ nói:
- Sao chứ?
Lý Ngư ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, khóe mắt từ từ có chút ươn ướt:
- Có một số việc ta quên rất lâu rồi, thường muốn nhớ lại, nhưng không biết nên nhớ từ đâu. Ngươi mới vừa nói tên đó làm cho ta lập tức nhớ tới rất nhiều chuyện cũ của thời thiếu niên, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đau muốn rơi nước mắt, nhưng ta... vẫn nguyện nhớ tới. Bởi vì loại cảm giác này, ta tha cho ngươi một lần.
Lưu Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư đột nhiên nhìn gã nhoẻn miệng cười:
- Núi cao sông dài, sẽ không có lần sau. Kê ca, ngươi đi đường cẩn thận!
Trong lòng Lưu Tiếu Tiếu đầy nghi ngờ, nhưng cũng nhìn ra, Lý Ngư thật sự muốn thả gã, nhanh chóng nhặt túi tiền lên, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đám người phía sau, Lương Thần, Mỹ Cảnh đã thay nam bào, còn dán râu giả, ngó nhìn về bên này. Các nàng đi thay quần áo, phải tốn rất nhiều thời gian, nên bỏ lỡ một màn kịch hay. Nhưng cái màn cuối này các nàng đều nhìn thấy.
Lương Thần híp mắt, nói:
- Tên kia dường như cùng Lý Ngư có chút ân oán.
Mỹ Cảnh hiếu kỳ nói:
- Có cần giữ gã lại, có thể... có thể đào một số chuyện của Lý Ngư.
Lương Thần sờ càm trầm ngâm một chút, nói:
- Ngươi tiếp tục đi theo Lý Ngư, ta đi một chuyến.
Mỹ Cảnh gật đầu, Lương Thần liền gấp gáp đuổi theo Lưu Tiếu Tiếu.
Lưu Tiếu Tiếu nhanh chóng ra khỏi mười ba khu phố, đi tới nơi thành phố phồn hoa, ngoái đầu nhìn lại, Lý Ngư quả nhiên thả gã, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ nụ cười đắc ý.
Mấy câu vừa rồi của gã thì có mấy thành là thật, nhưng lại không hoàn toàn là thật. Gã đích xác là rời khỏi La Khắc Địch, Canh Lão Tứ cũng đích xác một mực đang nhắm vào gã, làm cho gã rơi vào tình cảnh túng quẫn, nhưng nguyên nhân thực sự khiến gã rời đi không phải là do La Khắc Địch dồn gã vào đường chết mà là bởi vì gã trộm đao phổ của La Khắc Địch.
Đao của La gia vốn là công phu của song đao. Năm đó La Bá Đạo nhất quyết cùng La Khắc Địch tách ra, phía bên La Bá Đạo lấy được đao phổ của tay phải, phía bên La Khắc Địch thì lấy được đao phổ của tay trái. Từ khi Lưu Tiếu Tiếu biết được điều bí mật này, tay phải của gã đã phế nên gã muốn lấy bộ đao phổ này.
Cuối cùng, gã đã thành công. Như vậy thứ nhất, gã ở Lũng Hữu dĩ nhiên không cần tới. Có thể nói nếu nổi tiếng với đường đao của La gia thì La Khắc Địch sao có thể tước hiệu "Bạch mã ngân thương" thế nào được, nhân duyên vì nó không đủ cho người ngoài nói rồi.
Chương 267.2: Không thể bưng bít được rồi
Lưu Tiếu Tiếu trộm đao phổ chạy tới Quan Trung, vốn định tìm một nơi yên tĩnh luyện thành đao pháp rồi mới tái xuất giang hồ, lúc đi dạo tây thành phố phát hiện một thanh Tấn Thiết Bảo Đao thượng hạng, nếu trong tay có bảo đao, tự nhiên bản lãnh cao hơn một tầng, cho nên không tiếc tiền mua, ai ngờ mắc bẫy, chạy trở về tranh luận, nhưng gặp Lý Ngư. Thật may, người kia ngu xuẩn, không hiểu sao vì một con gà gì đó mà bỏ qua cho gã.
Lưu Tiếu Tiếu trên mặt mới vừa lộ ra nụ cười đắc ý thì có bốn đại hán xuất hiện ở trước mặt gã, Lưu Tiếu Tiếu hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, sau lưng cũng chen tới bốn đại hán, ngay sau đó một chưởng một đao liền kề vào cổ gã, chưa ra một quyền liền bị người dồn vào một cửa tiệm bên đường.
Người đi đường giống như dòng nước, khi ném một hòn đá vào trong nước sẽ tạo nên những cơn sóng, nhưng thoáng một cái sẽ khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Khu phố mười ba, đường số chín, trước tiệm đồ sắt số sáu.
Lý Ngư bước qua, nhặt thanh đao dưới đất lên, cong ngón tay búng vào. Đao thật ra thì cũng không quá tệ, làm bằng thép ròng, miệng thép cực tốt, được mài vô cùng sắc bén, chỉ là trên đao kia có thép văn nhưng là ngụy tạo. Lúc này có thể thấy rõ khi chặt xuống đất thép văn đã hư.
Nếu không phải là tấn thiết, giá thanh đao phải thấp hơn rất nhiều, giá khoảng giữa năm trăm lượng tới bảy trăm lượng, so với tấn thiết bảo đao giá phải thấp hơn gấp bốn năm lần mới là bình thường.
Lý Ngư nhìn thanh đao khẽ thở dài.
Mọi người bên cạnh cũng có chút thấp thỏm, chợt nghe Lý Ngư nói:
- Mới vừa rồi đi dò xét hàng rèn, ta còn cảm thấy nơi đây quản lý không tệ, rất có quy củ. Bây giờ nhìn lại, bất quá là lừa nhau. Bề ngoài nhìn thấy sáng loáng, thét giá lên cao vùn vụt, trò lừa bịp lần này hẳn không phải là lần thứ nhất chứ?
Chủ tiệm kia bị Lý Ngư nói một hồi, gương mặt già nhất thời tái lại. Mặt của những người quản lý lò rèn thoạt đỏ thoạt trắng, cảm thấy rất xấu hổ. Mới vừa đi vào hàng rèn được một lúc còn được khen mà bây giờ Lý Ngư nói lời này khiến bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Lý Ngư nhìn lướt qua bọn họ, nói:
- Theo quy củ, việc mua bán không hợp pháp như vầy nên xử trí như thế nào?
Ti kê quan nhảy ra, thẹn quá thành giận nói:
- Theo luật Đại Đường, lúc mua bán hai bên trả giá, người chung quanh cố ý làm cho giá lên vùn vụt hoặc ép giá cho thấp hoặc quấy loạn người khác, từ đó mang lại lợi cho mình, đánh tám mươi trượng! Người đâu, đem hai gã vô liêm sỉ đè xuống đánh cho ta!
Ti kê quan chỉ vào hai gã giả trang làm khách một cái, phía sau cùng lúc lao ra bốn đại hán, trong tay xách thủy hỏa côn, làm hai đầu gối kéo khụy xuống, hai gã kêu đau ngã xuống đất, sau lưng lập tức bị người đạp chân lên, phòng ngừa giãy giụa, ngay sau đó một người khác liền vung thủy hỏa côn mà đánh.
Trong tiếng thịt bị đánh bạch bạch, Tư sư của hàng rèn cũng xông về phía trước, chỉ chủ tiệm kia nói:
- Người bán mà lạm dụng thỏa hiệp để tăng hay ép giá phạt sáu mươi trượng. Đó là nói đến cái lợi, kế đến là nói đến luận tội về tang vật. Người ăn cắp thì bị phạt sáu mươi trượng. Nếu được lợi là một thước vải thì phạt sáu mươi trượng, cả một cuộn vải thì tội tăng thêm một bậc. Đao này chỉ trị giá năm trăm lượng, bán hai ngàn sáu trăm lượng, bán nhiều hơn hai ngàn một trăm lượng, một cuộn vải định giá sáu trăm lượng, tương đương có một nửa mà được lợi gấp ba lần, tội tăng gấp bốn, đánh! Đánh chết cho ta!
Tức thì mấy đại hán vạm vỡ xông lên, đem chủ tiệm mặt như màu đất đè xuống, lấy gậy côn ra đánh, đánh lịch bịch lịch bịch mới cho đứng lên.
Lý Ngư nhíu mày nghe bọn họ nói tới luật Đường, đối với việc buôn bán hành bá đạo, lừa gạt hiển nhiên sẽ bị nghiêm trị. Mà xử phạt nghiêm như vậy, cũng từ góc độ khác chứng minh là việc này quá sức ngang ngược, cho nên khi đưa đến quan phủ phải xử lý nghiêm hình mới có thể trị được.
Thật ra thì thời xa xưa buôn bán dựa vào nghĩa, thương nhân lương thiện rất nhiều, một mặt là bởi vì khi đó tư tưởng đạo nghĩa của nhân, nghĩa, lễ, trí, tín lưu hành, mặt khác cũng do rất nhiều thương nhân đều có cửa hàng cố định, khách hàng cố định, ngươi không nói đến tín nghĩa thì đó chính là tự hủy tương lai của mình.
Dĩ nhiên người có con mắt thiển cận cũng có, tỷ như Cát Tường ở Lợi Châu có lúc đã giả trang thành Trác Văn Quân trợ giúp chưởng quỹ bán rượu. Gian thương với lòng dạ đen tối cũng không thiếu người, tỷ như chưởng quỹ của lò rèn số sáu này thì ít ra hắn cũng sẽ có chỗ cấm kỵ, chuyên lừa gạt người ở ngoài xã mình thôi.
Hắn lường gạt khách cũng không phải một lần hai lần thôi, thật ra việc này Tư sư, Ti kê cái gì cũng đều biết. Nhưng ngươi trực tiếp phạm mà để cho người mới nhậm chức Thị trưởng xử lý thì không thể bỏ qua, bị đánh là phải rồi. May là khi thụ hình mặc dù nói là sáu mươi bảy mươi trượng, nhưng cây trượng này không so được với cây trượng chuyên hành hình của cẩm y vệ ở kinh thành. Cây trượng đó nếu thực sự đánh thì hai mươi trượng cũng có thể đem người sống đánh chết. Loại gậy gộc bình thường này người thi hình lại tránh chỗ yếu hại, dù rằng trầy da sứt thịt chắc khó tránh khỏi nhưng không đến nổi nguy hiểm đến tánh mạng.
Sắc mặt Lý Ngư lúc này cũng không còn dễ coi, nói:
- Đi, chúng ta lại đi nơi khác xem một chút!
Trần Phi Dương vừa thấy Lý Ngư còn ló ngón chân, vội vàng cởi giày mình ra, ân cần đưa lên:
- Tiểu lang quân, mang đôi giày của tiểu nhân.
Lý Ngư nhìn y nói:
- Được rồi, ngươi cứ mang đi, nếu không chân sẽ tức đấy.
Trần Phi Dương nhìn bóng lưng Lý Ngư, mặt đầy khó hiểu:
- Chân tức? Chân sao tức giận được? Tiểu lang quân tức giận, thật đúng là không nói phải trái.
Người ta không mang, gã chỉ còn cách hay nhất tự mình mang lại đôi giày của mình, nhanh chóng đuổi theo phía trên.
Lúc này, đám người Tứ trường, Cổ sư, Thuế lại đã đem đủ loại vũ khí của mình giấu vào trong người, vội vã đuổi theo Lý Ngư. Người nào cũng âm thầm kêu khổ: Toàn bộ mười ba khu, chỉ có hàng rèn khách hàng giao dịch tại chỗ ít nhất, cho nên tỏ ra có trật tự nhất, bọn họ mới cố ý vòng một vòng nhỏ, dẫn Lý Ngư đến nơi này trước.
Tận dụng một chút thời gian này, họ đã phái người đi trước để thông báo những thương gia ở tám đường kia kịp chuẩn bị. Nhưng thời gian gấp quá, sợ rằng không kịp che giấu được gì. Lý Ngư đi lại nhanh, không cách nào trì hoãn thời gian của hắn được. Lúc này, cây đuốc đầu của quan mới nhậm chức chỉ sợ đốt sạch bọn họ bể đầu sứt trán.
Vì lẽ này mọi người đối với Lý Ngư không khỏi cũng có oán trách. Vị Thị trưởng này không biết tiến thối gì cả, chuyện ngươi và Nhiêu Lão đại mọi người đã hàm hồ cho qua rồi, cũng là cho ngươi chút mặt mũi, mọi người không làm khó ngươi. Trả lễ lại, ngươi cũng nên cho mọi người mấy phần mặt mũi chứ, vậy sao lại làm như vậy?
Lúc này, Lương Thần đã phân phó người đưa Lưu Tiếu Tiếu đi rồi, liền vội vả chạy về, vừa thấy Lý Ngư sải bước, phía sau tất cả đầu mục hối hả bước theo.
Mỹ Cảnh thấy nàng đến rồi, mĩm cười nói:
- Lý Ngư này, tính tình thật là nóng nảy, nhìn xem, hôm nay hắn hạ thủ làm những người cùng làm đều thấy chán nản, nét mặt khó coi.
Lương Thần nhíu mày nói:
- Làm như vậy có quá mau lắm không? Nhìn thấu nhưng chớ nói thấu. Một khi nói toạc ra, mặt mọi người đều khó coi, cũng không còn đường quay lại, cho dù muốn làm gì cũng nên từ từ mới phải. Nhìn hắn liều lĩnh như vậy, thật sự không dám tin, xảo diệu sắp đặt, giết hay tha đều do hắn quyết định.
Mỹ Cảnh cười tủm tỉm nói:
- So với lão đại của chúng ta thì tính tình chung quy là có chút nóng nảy.
Mỹ Cảnh ngừng một lát, cùng Lương Thần không hẹn mà cùng nói:
- Nhưng mà ta thích!
Câu nói này vừa xuất ra, hai người đều ngẩn ra, liếc đối phương một cái, lại không hẹn mà cùng giải thích:
- Ý ta nói là lão đại dày dạn kinh nghiệm, quá ôn hòa.
Câu nói này hơi dài tý, nhưng hai nàng rốt cuộc vẫn là chị em sinh đôi nên không hẹn mà cùng thốt ra không khác nhau chữ nào.
Trên lầu, Thường Kiếm Nam đang phê duyệt đồ vật, bỗng nhiên y nhảy mũi thật to, cho là mình có chút nhiễm lạnh. Y xoa xoa lỗ mũi, đang định sai Lương Thần, Mỹ Cảnh pha cho y một ly trà gừng, vừa quay đầu, phát hiện hai người không ở bên mình, lúc này mới nhớ là bọn họ lúc sáng có xin nghỉ, khí thế bừng bừng đi xem Lý Ngư nhậm chức.
Thường Kiếm Nam đặt bút xuống, nghĩ tới hai tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đầu tiên là mỉm cười, tiếp đó lộ ra vẻ mặt có chút thương cảm đối với bảo bối này còn không biết cha ruột của mình. Y đẩy cửa sổ ra. Cái cửa sổ này khi y sửa trên lầu, kiên trì muốn Dương Tư Tề thiết kế giữ lại.
Từ vị trí này mở cửa sổ ra, toàn bộ bàn cờ Trường An đều đập vào mắt. Nhưng ánh mắt Thường Kiếm Nam lại không dừng lại, hắn chỉ thoáng nhìn một chút, ánh mắt lướt sự hung vĩ của thành, nhìn bầu trời xa xa cũng là Trung Nam Sơn ở phía nam.
Tuy là ngọn núi đó cách xa ngoài tám mươi dặm khó mà nhìn thấy nhưng y dường như thấy rất rõ ràng.
Chung Nam Sơn, đỉnh Thanh Hoa, nơi giấu tình yêu của y, mẹ ruột của Lương Thần, Mỹ Cảnh:
- Nhớ nàng như nước chảy, bên nhau lúc nghèo khó. Tú Ninh, nàng ở trên trời, vẫn khỏe chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận