Tiêu Diêu Du

Chương 198: Biểu thúc nhà ta




Chương 198: Biểu thúc nhà ta
Lý Ngư nhìn thấy đã đạt được mục đích, bèn chắp tay nói với Uất Trì Kính Đức:
- Núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài. Ít ngày nữa Lưu mỗ muốn quay về Lũng Hữu, nhưng vẫn sẽ thường lui tới Trường An, đến lúc đó sẽ đi thăm đại tướng quân, cáo từ!
Lý Ngư nói sảng khoái, đi thì càng nhanh, giơ tay ra kéo Thâm Thâm vẫn đang đứng đó hiếu kỳ nhìn lại, quay đầu bước đi.
- Ừ…A…
Uất Trì Kính Đức theo phản xạ chắp chắp tay, cảm giác có chút gì đó không đúng. Tuy rằng y không nhớ rõ danh tính của Lý Ngư, nhưng mà thân phận lại nhớ rất rõ, hắn không phải là phụ tá của Trử Long Tướng sao, quay về Lũng Hữu để làm gì?
Uất Trì Kính Đức ánh mắt xoay qua, nhìn thấy sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ tối sầm lại, lúc này mới hiểu rõ tại sao, lập tức phối hợp cao giọng nói:
- Tiếu Tiếu tiểu huynh đệ, ngay sau gặp lại!
Thâm Thâm đi bên cạnh Lý Ngư, nghiêng người, nhìn hắn:
- Lưu Tiếu Tiếu, Hở? Về Lũng Hữu, Hở? Sợ chết rồi à, haha.
Lý Ngư thần sắc lạnh nhạt, ra vẻ nhìn xung quanh, nhẹ nhàng thốt ra một câu:
- Hôm nay cô ăn cơm thoải mái.
Thâm Thâm lập tức chuyển sang vẻ vui mừng, tung tăng như chim sẽ kêu lên:
- A! Tiểu lang quân, ngày mai chúng ta quay về Lũng Hữu à? Qúa tốt rồi, người ta cũng nhớ nhà rồi!
Tiểu cô nương này làm việc ở gánh hát, tuy rằng không biết học từ ai, lời nói lúc này, rõ ràng mang đến chút hương vị từ Lũng Hữu.
Lý Ngư thật sự bị nàng ta đánh bại rồi, cười khổ nói:
- Cho cô thêm một cái đùi gà!
Thâm Thâm…
Thâm Thâm không nói gì, Lý Ngư chỉ nghe thấy “ừng ực” một tiếng, tiếng nuốt nước bọt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở phía trước kho của nhà mình, cửa thép dày nặng cạch cạch mở ra, từng túi từng túi tiền bị người làm đưa ra, nhanh chóng chất đầy đống trên xe, làm cho trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ đau đớn khôn nguôi.
Tiền trả rồi, mất mặt rồi, chờ khi nhà trả về rồi, đồng nghĩa với việc lão ta đã miễn phí cho người ta ở mấy năm, điều này cũng không phải nói, lão ta đã trả tiền lãi cho người ta rồi. Càng tệ hại hơn là, hiện tại Chợ tây không ngừng chuyển biến xấu tình hình giao thông, trạch viện này lão muốn bán, ngay cả lúc đầu năm mươi vạn bán cũng không được.
Tể tướng đại nhân cắn răng nghiến lợi một phen, vẫy tay gọi quản gia tới:
- Viết một phong thư, thông báo hai huyện Trường An, Vạn Niên, chỉnh đốn, quy phạm, làm lại giao thông toàn thành. Hùng thành Trường An ta, thiên hạ cảnh vọng, xe ngựa lạc đà, thương gia đi đường, đi không có quy củ, quán trạm bày biện loạn xạ, sao gọi là thành?
Quản gia liên thanh đáp lại, lập tức phái người đi thông báo hai vị tri huyện kinh huyện cấp tri phủ. Trưởng Tôn Vô Kỵ là Tể tướng đương triều, đương nhiên có tư cách quản lý việc này.
Huyện lệnh hai huyện nghe nói Tể tướng đại nhân đích thân ra lệnh căn dặn, cũng không dám chậm trễ, lập tức tập hợp một đám Bất Lương Nhân, lập thành đại đội quản thành bắt đầu tiến hành chỉnh đốn lại thành Trường An. Còn chưa nói, Trường An lúc này vừa mới tiến vào thời kỳ phồn hoa rầm rộ, tình hình thị chính bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ kịp thời hạ lệnh, vừa lúc trình trạng cũ biến mất, tình trạng mới bắt đầu, cũ mới giao thoa, rất dễ dàng lập ra quy củ, trải qua một phen chỉnh đốn, Trường An phong mạo cũng rất khác trước kia, không những được triều đình tán thưởng, ngay cả đến Lý Thế Dân đối với chính tích của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có chút hài lòng.
Đương nhiên, đây chỉ là lời sau này. Hơn nữa vĩnh viễn cũng không có người nào biết được, Trưởng Tôn Tể Tướng lại ra quyết định như vậy, rốt cuộc là ông ta đã gặp phải chuyện gì.
Ngược lại Trưởng Tôn Vô Kỵ đột ngột hạ lệnh căn dặn như vậy, đã làm cho Việt Vương Lý Thái một phen hoảng hốt. Gã nào biết được Trưởng Tôn Vô Kỵ đây chính là muốn tăng giá trị căn nhà của lão, trong lòng tán thành:
- Cữu gia đại nhân thật sự hay quá, vừa mới bị Uất Trì Cung chèn ép, bồi thường nhiều tiền như vậy, lúc này nghĩ đến vấn đề phong mạo cùng với giao thông ở Trường An, chẳng trách người ta nói, trong bụng Tể Tướng có thể chống đỡ thuyền.
Lý Thái tuổi trẻ kiêu ngạo, nhưng không độ lượng như Tể Tướng, bèn ho một tiếng, nói:
- Cữu gia, người đó là yêu sủng, nịnh hót Uất Trì tướng quân, nói lời gièm pha hãm hại Cữu gia, ly gián văn võ, phạm phải tội lớn, Cữu gia tuy khoan hồng độ lượng, nhưng đối với loại người tiểu nhân này cũng phải trừng trị, mới là đạo lý trừ ác trợ thiện.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu, gật đầu nhẹ:
- Ừ, tiểu nhân gian trá như vậy…
Lý Thái vui vẻ nói:
- Tên người đó, ta nhớ rồi, Lưu Tiếu Tiếu, đến từ Lũng Hữu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ khóe mắt giật vài cái, giơ tay lên, quản sự trong xe lập tức đứng ở bên cạnh, đứng thẳng lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Chốc lát, ngươi áp giải xe tiền đi phủ Uất Trì, sau khi xong biên nhận không vội trở về, đi tới Hình bộ một chuyến, để điều tra cho ta chi tiết về cái tên Lưu Tiếu Tiếu ở Lũng Hữu.
Quản sự kho trong lòng ngầm hiểu, vội vàng lĩnh mệnh.
Dốc Hoàng Long, Lũng Hữu.
Lưu Tiếu Tiếu hắt xì một cái thật to, vuốt vuốt cái mũi, lại trừng mắt lên:
- Ta nói Từ Hợi Sinh, ngươi đừng để bộ mặt xấu xí khổ qua đó nữa, có La gia giúp, có Lưu lão cữu ta giúp ngươi, sau này Từ lão thập chính là đệ nhất thương gia hàng da, chiếm luôn cả vị trí của Long Ngạo Thiên, đây không phải là điều ngươi muốn sao?
Từ Hợi Sinh âm thầm thở dài, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của La Khắc Địch, miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười:
- Nhận được ưu ái của La đại ca, nhận ta làm thập đệ, Từ Hợi Sinh cảm kích không hết. Chỉ là …chỉ là khó tránh khỏi có chút không yên, haha, gan nhỏ, cái này.. là thường tình, còn thỉnh đại ca và cửu ca thứ tội.
La Khắc Địch hơi mỉm cười, vỗ vai Từ Hợi Sinh, nói:
- Ngươi yên tâm, ta cho ngươi nhập bọn, không phải muốn để cho ngươi theo ta đánh đánh giết giết, làm mã phỉ. Vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, ngươi chớ lo.
La Khắc Địch bước về trước vài bước, chân đá vào một tảng đá, chỉ tay về trước nói:
- Chiếm địa bàn của La Nhất Đao, chỉ là muốn cùng hắn kết chút ân oán. Người bên cạnh đều cho rằng, ta muốn tranh đấu với hai Đại khấu khác, ha ha, chí hướng của ta, há nằm ở đó.
La Khắc Địch quay người nói:
- Làm kinh doanh, cầu là tài. Làm đại đạo, cầu cũng là tài. Ta không giỏi đường này, cho nên mới làm đạo tặc. Nhưng làm đạo tặc, cũng cần răng nhọn móng sắc, hơn nữa, mãnh hổ, sớm có ngày già đi, mà kinh doanh, lại là càng gài càng dày dạn.
Từ Hợi Sinh nghe thấy lời này, mắt càng ngày càng sáng:
- Vậy thì…ý của đại ca là?
La Khắc Địch mỉm cười:
- Ngươi giỏi về buôn bán, trên mảnh đất Tây Bắc, Từ gia nhà ngươi, chỉ đứng sau ngành hàng da của Long Ngạo Thiên. Mà Tiếu Tiếu, ở Long gia mười năm, đối với đường kinh doanh của Long gia, thậm chí rất nhiều mối kinh doanh, mối quan hệ rõ ràng từng chút một. Nếu như La mỗ dùng vũ lực chống đỡ, đả kích vào các nhà kinh doanh bao gồm cả Long gia, dùng sức bảo vệ ngươi ra mặt, ngươi nói trên mảnh đất Tây Bắc này, sau ba năm ai sẽ là đệ nhất đại thương gia, chính xác mà nói, là đại thương gia duy nhất trên mảnh đất Tây Bắc này?
Từ Hợi Sinh nghe nói khuôn mặt ửng hồng, kích động thở phì phò, có chút nặng nề.
La Khắc Địch mỉm cười, nói:
- Ngươi vốn dĩ là vậy, ta sẽ không đoạt lấy. Ta sẽ còn cho ngươi nhiều hơn, bởi vì, ngươi có nắm bắt, ngươi có năng lực, kiếm được nhiều hơn so với người khác.
Từ Hợi Sinh tuy rằng là thương gia hàng da xếp thứ hai ở khu vực Tây Bắc, nhưng không chênh lệch nhiều so với đệ nhất, thực tại không phải là một điểm nửa điểm. Long gia sau khi đả thông vào chợ phía đông của Trường An, Từ Hợi Sinh đã có chút nhận mệnh, quyết tâm làm Vạn Niên lão nhị, nhưng lúc này, Lưu Tiếu Tiếu tìm đến cửa rồi.
Từ Hợi Sinh cũng không biết rằng Lưu Tiếu Tiếu thành mã phỉ, thời gian quá ngắn. Nhưng y biết được rằng Lưu Tiếu Tiếu vốn là đệ nhất đại tướng dưới tay Long Ngạo Thiên, vừa nghe y đến đầu quân vào, nhất thời vui mừng, ai ngờ được rằng lại dẫn sói vào nhà, kéo đầu mãnh hổ La Khắc Địch này vào, dẫn vào làm con bù nhìn của người ta.
Nhưng hiện giờ nghe thấy cách nghĩ của La Khắc Địch, Từ Hợi Sinh bỗng nhiên vui vẻ. Chỉ là, đao giữ trong tay La Khắc Địch, một khi giá trị lợi dụng của y mất đi, La Khắc Địch có một đao kết liễu y không, lại chuyển thành thế nào? Lời này tuy rằng y không nói ra, nhưng ánh mắt bất định đã bại lộ suy nghĩ của y.
La Khắc Địch hiển nhiên nhìn ra sự lo lắng của y, không khỏi cười nhạt:
- Ngươi muốn trở thành một cây đại thụ, thì phải cạnh tranh với những cây cỏ nhỏ khác. Nếu không, tư duy của ngươi, cũng chỉ lớn như vậy mà thôi! Ta, muốn làm đại thụ!
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Ngươi yên tâm, vị trí này của ngươi, đại ca sẽ không cướp, cũng lười chiếm đoạt, ngươi giỏi về kinh doanh, đây chính là cái đại ca cần. Sẽ nuôi dưỡng ngươi trở thanh đại thương gia duy nhất Tây Bắc, đây chỉ là một bước. Tiếp theo, đại ca sẽ khống chế tất cả những cuộc mua bán vào cửa Tây Bắc, hiểu chưa? Cho dù là Thiên Trúc, Ba Tư, nước thực phẩm lớn, cũng phải qua vặt lông, đó chính là mua bán lớn bao nhiêu, chỉ bát cơm này của ngươi, đại ca có thể nhìn ra được?
Từ Hợi Sinh nghe đến đây, vui mừng ra mặt, lập tức quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói:
- Tiểu đệ hổ thẹn, đại ca chí lớn, tiểu đệ lại dùng tấm lòng yến tước để đo, thực sự hổ thẹn.
La Khắc Địch cười nói:
- Không sao, ngày dài thấu lòng người. Lâu rồi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được con người của La mỗ. Hiện giờ, ngươi có thể yên tâm cùng với cửu đệ đi thành Trường An một chuyến rồi chứ?
Lưu Huyền Sinh vui vẻ nói:
- Yên tâm rồi!
La Khắc Địch gật gật đầu:
- Các ngươi đi lần này, chiếm lấy nguồn mua bán của Long gia không cần gấp, quan trọng là, phải phá được kinh doanh của bọn họ, cho bọn chúng không chiếm được tiên cơ, tiếp theo, chính là lúc chúng ta phải đại triển kế hoạch.
Từ Hợi Sinh chắp tay đáp lại:
- Tiểu đệ tuân mệnh!
Dương Thiên Diệp đứng ở trong đám đông, mắt nhìn thấy Lý Ngư bước đi lắc lư, mang theo Thâm Thâm đi xa, liền thu ánh mắt lại, bèn hướng về phía cung thành mà đi, không quay đầu lại nhìn lấy một lần. Đi thẳng qua hai phường, trong lòng Dương Thiên Diệp mới bình phục lại.
Lúc này, vừa lúc nhìn thấy một đám người trong quan phủ dẫn theo người ngựa hướng về phía Bắc mà đi, trên xe chở rất nhiều công cụ đo đạc, giống người của công bộ.
Thành Trường An vốn là Đại Tùy, Dương Thiên Diệp có cảm giác giống như quay trở về nhà của mình, nhà của mình đang bị người khác xây dựng rầm rộ thiết kế lại rồi, đó là việc mẫn cảm nhất, Dương Thiên Diệp không khỏi hỏi:
- Lý Thế Dân sửa chữa gì sao?
Phùng Nhị vội vàng đi nghe ngóng một phen, quay về nói với Dương Thiên Diệp:
- Điện hạ, Lý Thế Dân hạ chỉ, muốn ở Long Thủ Nguyên xây một tòa Vĩnh An Cung (tức Đại Minh Cung), nói là muốn sửa nó thành Thiên Cung, muốn tu sửa nó thành cung điện đẹp mắt hùng vĩ nhất, để cho Thái Thượng Hoàng Lý Uyên ở. Nói cái gì “xưng muôn phương thì nhìn lớn, hiếu chiêu gọi thiên hạ”. Vốn do bậc thày thiết kế, vừa rồi chính là Diêm Lập dẫn người đi dò xét địa hình.
Dương Thiên Diệp cười mỉa mai, nói:
- Biểu ca của ta hiếu thuận vậy sao!
Biểu ca mà Dương Thiên DIệp nói chính là Lý Thế Dân. Phụ thân của Lý Thế Dân là Lý Uyên, ngoại tổ phụ của Lý Uyên và Dương Quảng đều là Độc Cô Tín, cho nên Tùy Dương Đế Dương Quảng là biểu thúc của Lý Thế Dân. Lý Thế Dân lại cưới con gái của Tùy Dương Đế cũng chính là một tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Dương Thiên Diệp, cho nên Tùy Dương Đế lại là nhạc phụ của Lý Thế Dân, Dương Thiêp Diệp gọi y là anh rể.
Ừ…nghe ra thì cũng có chút loạn.
Mặc Bạch Diệm cười lạnh nhạt:
- Mua danh chuộc tiếng thôi, thí huynh giết đệ, danh tiếng tốt bức cha thoái vị, ép tới ông ta thở không được.
Dương Thiên Diệp nhìn về hướng Hoàng cung, cái đó khiến cho ý niệm “Đại Đường từ bên trong hỗn loạn, từ đó mà đục nước béo cò” trong đầu bỗng nhiên rõ ràng:
- Đại Đường cục diện chính trị trước mắt ổn định rồi, nhưng việc đạo nghĩa, lại cần phải có nhiều thời gian hơn để tạo thế. Nếu như biểu thúc Lý Uyên lúc này chết rồi, thì chỉ sợ loạn này sẽ không dễ thu thập rồi…


Bạn cần đăng nhập để bình luận