Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 113:
Dương Thiên Diệp quay lại thay y phục liền trở thành người đến cuối cùng. Khi nàng tới ngự thiện dùng bữa, những người khác đều đã đến, chị họ Dương thị đang cùng Kinh Vương chào hỏi, hiển nhiên đến sớm hơn nàng một chút.
Mặc dù Kinh Vương háo sắc, nhưng cũng không đến mức bị tinh trùng xông lên não được, sẽ không đụng vào nữ nhân gã chắc chắn sẽ không đụng vào được, nhưng đôi mắt sắc bén kia vẫn nhiều lúc không nhẫn nhịn mà dán lên người của người ta đấy.
Một đôi tỷ muội Dương gia một quyến rũ kiều diễm, mật đàò thành thục, một khuê nữ như nụ hoa chớm nở. Phong tình khác nhau, thanh tú khác biệt. Vì vậy, Kinh Vương điện hạ cực kỳ vui mừng, ăn uống no say, chưa đến ba tuần rượu cũng đã say.
Kinh Vương kêu thị vệ đỡ lảo đảo đi ra ngoài, qua thời gian uống một chén trà mới trở về, cùng không biết là đi ra ngoài làm gì, mắt say lờ đờ, cũng không ngồi nữa, ha hả cười nói:
- Rượu này của phủ Đô Đốc, thật thuần túy, lấy tửu lượng của bổn vương, không ngờ … nhanh như vậy đã say rồi.
Võ Sĩ Hoạch đứng dậy cười nói:
- Rượu này của hạ quan chưa chắc đã đậm. Nghĩ là Vương gia đã nhiều ngày du sơn ngoạn thủy, thể lực không đủ, cho nên mới say nhanh như vậy.
Kinh Vương thấy Võ Sĩ Hoạch dìu gã vào chỗ ngồi, vội vàng khoát tay nói:
- Không ngồi, không ngồi. Bổn vương muốn ói, nếu vậy thì rất mất mặt với mọi người, làm mọi người mất hứng uống rượu. Các ngươi uống đi, các ngươi uống đi, an bài phòng khách cho ta, bổn vương … ợ … Bổn vương hôm nay sẽ phải qua đêm ở quý phủ rồi.
Võ Sĩ Hoạch nghe vậy vội nói:
- Nếu đã như thế, hạ quan lập tức an bài cho Vương gia.
Kinh Vương không nhịn được nói:
Ai, ngươi cũng là võ tướng, sao lại học Nhậm Oán lề mề như thế. Ta say muốn ngủ, chỉ vừa bước đến giường là ngủ rồi, ngươi dẫn bổn vương đi, bổn vương sẽ gây phiền cho. Kêu quản gia an bài là tốt rồi, ngươi ngồi đi, ngươi ngồi đi.
Kinh Vương ấn Võ Sĩ Hoạch ngồi xuống, kêu tổng quản Võ gia nói:
- Ngươi … dẫn bổn vương đến khách xá để ngủ.
Võ Sĩ Hoạch bất đắc dĩ, nhìn gã xác thực đã say mèm, liền bảo quản gia:
- Đi thu xếp cho vương gia.
Quản gia vội dẫn Vương Ly rời đi, lúc này rượu chưa quá ba tuần, đồ ăn chưa quá ngũ vị, mọi người rượu uống chưa đủ, ăn còn chưa no, tự nhiên không thể cứ như vậy tan tiệc. Võ Sĩ Hoạch liền nâng chén cười nói:
- Nào nào, Vương gia không ở đây, sẽ không bị gò bó, chúng ta uống.
Viên Thiên Cương ngồi bên trên Lý Ngư, đang cùng hắn thì thầm, nói chuyện cũng là “sư phụ” Tô Hữu Đạo của Lý Ngư. Viên Thiên Cương nghe danh Tô Hữu Đạo nổi tiếng đã lâu, đáng tiếc sơn thủy xa xôi, không thể được gặp mặt.tuy rằng trước đó không lâu có đi kinh thành một chuyến, kết quả bởi vì trời xuất hiện dị tượng, lại chạy đến Ba Thục để quan sát vân khí, cho nên vẫn vô duyên không được gặp.
Lúc này cao đồ của Tô Hữu Đạo đang ở trước mắt, Viên Thiên Cương đương nhiên muốn hỏi một chút tình huống vị ẩn sĩ này. Chỉ có điều khi Lý Ngư ở trong đại lao Trường An chỉ nghe vị ban chủ ở đoàn hát nhỏ tán gẫu nhắc đến chứ kỳ thật hắn cũng hoàn toàn không biết, liền thuận miệng bịa đăt đáp qua loa.
Viên Thiên Cương nào biết thật giả bên trong, chưa từng dùng bói toán để phân biệt thật giả, thật không ngờ hai người tán gẫu rất ăn ý. Võ Sĩ Hoạch vừa mới nói xong, hai người lại như chưa nghe thấy, Dương Thiên Diệp thấy vậy, vội vàng nâng chén hướng về Võ Sĩ Hoạch, cười duyên nói:
- Tỷ phu, muội uống với huynh.
- Tốt! Tốt! Tốt.
Từ khi được em vợ thổ lộ tình cảm, lão Võ đã bị làm cho thần hồn điên đảo, thế nhưng cơ hội hai người tiếp xúc cũng không nhiều, dường như Dương Thiên Diệp lại thẹn thùng, làm hại lão Võ hiếm có cơ hội được gặp mặt tiểu tình nhân quyến rũ của mình.
Bây giờ Dương Thiên Diệp mời rượu, nụ cười mới đẹp làm sao, đôi mắt lương thiện sáng lên, nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy quanh thân quyến rũ, không chỗ nào là không đáng yêu. Tuy nhiên phu nhân ở bên cạnh, ông ta không dám có biểu hiện gì, tâm tình lại rất vui, vội vàng nâng chén cười nói:
- Tốt tốt tốt, để bọn họ tán gẫu đi, chúng ta uống.
Võ Sĩ Hoạch một chén rượu uống xuống bụng, Dương phu nhân thấy vậy có chút không thoải mái. Tuy bà chưa phát hiện ra cái gì, nhưng trực giác của phụ nữ thật đáng sợ. Ánh mắt, cử chỉ của Võ Sĩ Hoạch hơi khác trước đây, bà lập tức có linh cảm, chưa rằng chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhưng ít nhiều cảm xúc cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Dương phu nhân vuốt tóc mai, sẵng giọng nói:
- Muội muội, muội con gái, còn uống hơn ta! Muội nha.
Dương phu nhân trừng mắt nhìn Võ Sĩ Hoạch, nói:
- Bao nhiêu tuổi rồi, còn học người trẻ uống không biết dừng.
Võ Sĩ Hoạch cũng không muốn ngay trước mặt Dương Thiên Diệp bị bà vợ mắng, vừa muốn phản bác hai câu, đột nhiên sắc mặt Dương phu nhân biến đổi, kêu một tiếng đứng lên:
- Ôi! Hoa tai của ta rơi đâu rồi?
Dương Thiên Diệp cười nói:
- Tỷ tỷ, một đôi khuyên tai mà thôi, không cần kích động, đã tối như này, muốn tìm cũng không dễ, sáng mai hãy phái người cẩn thận tìm kiếm là được.
Dương thị vội la lên:
- Không được, khuyên tai này là thỏ ngọc đảo thuốc, là thái thượng hoàng ban tặng, không thể làm mất.
Dương thị là do thái thượng hoàng ban hôn cho Võ Sĩ Hoạch, khi hai người thành thân cũng tặng lễ vật, chính là một đôi khuyên tai tạo hình thỏ ngọc đảo thuốc, lấy mỹ ngọc lam điền cực đẹp tạo hình, lại mạ vàng nguyên chất, dùng hồng bảo thạch có độ tinh khiết cực cao tạo nên đôi mắt thỏ ngọc tinh xảo.
Khuyên tai này rất vô giá, hơn nữa còn do thái thượng hoàng tặng cho, ý nghĩa không tầm thường chút nào, nếu đánh rơi, khó tránh khỏi làm cho người ta đau lòng, Võ Sĩ Hoạch có chút sốt ruột vội kêu quản gia vừa mới thu xếp cho Kinh Vương trở về gọi rất nhiều nha hoàn và gia đinh, đốt đèn tìm kiếm.
Nhưng nha hoàn cũng dọc theo lối Dương phu nhân đi tìm đến nửa ngày, cũng không có tìm thấy, đến lúc này, mọi người cũng không có tâm trạng uống rượu nữa. Võ Sĩ Hoạch chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn Viên Thiên Cương và Lý Ngư, không khỏi vui vẻ nói:
- Ấy, sao lại quên là có hai vị cao nhân ở đây nhỉ. Viên thiếu, tiểu thần tiên, các vị có thể giúp nội tử xem một chút, xem khuyên tai kia rơi ở đâu không?
Đến lúc này, ánh mắt Dương thị và Dương Thiên Diệp đều rơi trên người Viên Thiên Cương và Lý Ngư. Viên Thiên Cương muốn xem bản lĩnh cao đồ của Tô Hữu Đạo cao đến đâu, cho nên chỉ có mỉm cười nhìn Lý Ngư, coi bộ dáng kia, hiển nhiên là ý tứ xem người kia ra tay.
Lý Ngư thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ. Tối nay sẽ không từ mà biệt rồi, bây gờ còn giả thần giả quỷ được sao? Hắn đành phải giữ vững tinh thần, giả vờ giả vịt bấm ngón tay. Chỉ có điều ngồi bên cạnh là một vị Viên bán tiên, hắn sẽ không giả bộ lâu, đỡ phải làm động tác giả thần giả quỷ không đúng, bị người ta nhìn ra sơ hở.
Lý Ngư cân nhắc, lúc này Dương phu nhân mới phát hiện khuyên tai bị mất đi, nghĩa là ban đêm vẫn đeo. Bà ta ở trong nhà đến giờ cơm tối đúng là đã tháo ra mặc thường phục, lại bị Võ Sĩ Hoạch gọi đến uống rượu, ăn mặc vội vàng rồi đi, nói không chừng chính là bị mất ở chỗ này. Mà Dương phu nhân đi từ nhà chính đến phòng ăn, một đường đều phái người tìm, như vậy …
Nghĩ đến đây, Lý Ngư khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Trước mặt Viên thiếu giám, kẻ hèn này không dám khoe khoang gì. Tiền bối có ý khảo hạch, vãn bối sẽ cố gắng làm thôi. Theo ta bấm đốt ngón tay, khuyên tai này của phu nhân, chính xác là mất trong phòng ngủ.
Dương phu nhân mừng rỡ, vội vàng bảo nha hoàn thân cận:
- Nhanh đi, đến phòng ta cẩn thận tìm.
Nha hoàn kia vâng một tiếng, dẫn theo vài người vội vàng đi. Trong bữa tiệc mọi người lại uống rượu như trước, chỉ có điều tâm tư của mọi người không còn đặt ở tiệc rượu nữa. Ngay cả tối nay Dương Thiên Diệp phát động đại sự, một đôi anh mắt tò mò không lúc nào không dừng ở trên mặt Lý Ngư, không biết hắn tính toán đến tột cùng là chuẩn hay không.
Qua gần nửa canh giờ, nha đầu kia vội vàng trở về, thở hổn hển nói:
- Phu nhân, nô tỳ đem người đến phòng ngủ tìm một lần, cũng không tìm được khuyên tai thỏ ngọc ạ.
Võ Sĩ Hoạch và Dương phu nhân đều ngẩn ngơ, Lý Ngư đã thong dong chắp tay cười nói:
- Hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ đạo hạnh có hạn, không ngờ tính toán lại không chính xác. Xem ra, còn phải mời Viên thiếu giám ra tay rồi.
Nếu như bình thường, hắn còn muốn duy trì uy danh tiểu thần tiên, không thể thiếu sẽ quay ngược thời gian để biết mọi việc rõ ràng, tuy nhiên lúc này tâm tình hắn vô cùng tốt, dù sao cũng sắp rời đi, còn phải quan tâm các ngươi nghĩ như thế nào hay sao.
Viên Thiên Cương khẽ cau mày, chậm rãi nói:
- Chuyện như thế cũng là thăm dò thiên cơ rồi. Thiên cơ bí hiểm, chúng ta người phàm thỉnh thoảng có sai lầm cũng không ngạc nhiên. Nếu Viên mỗ tính toán, cũng không dám nói nhất định chuẩn xác, đành phải miễn cưỡng làm thôi.
Y ngừng lại một chút, nói:
- Kính xin phu nhân đem chiếc khuyên tai còn lại cho Viên mỗ.
Dương phu nhân nghe xong, vội tháo chiếc khuyên tai còn lại xuống, đưa cho Viên Thiên Cương. Viên Thiên Cương để khuyên tai ở trong tay, sau một lúc yên lặng bấm đốt ngón tay, đột nhiên nhướng mày, lại bấm đốt ngón tay một phen, kết quả cũng giống như lần trước, lúc này mới nghi hoặc nói:
- Theo Viên mỗ bấm đốt ngón tay, một nửa khuyên tai khác vẫn ở trong gian phòng này. Chỉ có điều, vị trí cụ thể, Viên mỗ không xem ra được.
Mọi người nghe thế lập tức ngẩn ra, Võ Sĩ Hoạch chợt nói:
- Ấy chà, cái này thật sự là dưới đèn mà vẫn đen nha, đúng là nhà ăn này là chúng ta chưa tìm.
Lập tức, mọi người rời khỏi ghế, đem đèn chiếu sáng, cúi đầu tìm kiếm mọi nơi, tìm nửa buổi cũng không thu hoạch được gì, Lý Ngư cười thầm trong lòng:
- Ta tìm không thấy, Viên bán tiên cũng tìm không thấy, kẻ tám lạng, người nửa cân, cũng không tính là mất mặt.
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, chợt nghe Võ Sĩ Hoạch kêu lên:
- Phu nhân đừng nhúc nhích.
Dương phu nhân vừa mới nâng người lên, nghe vậy vội vàng khựng lại, nói:
- Sao thế?
Võ Sĩ Hoạch tiến lên, vươn hai ngón tay ra sau cổ áo Dương thị, khuyên tai thỏ ngọc rõ ràng ở trong tay, ông ta cười nói:
- Ta thấy cần cổ bà tỏa ánh sáng lấp lánh, hóa ra là khuyên tai rơi mắc ở trên cổ áo.
Lý Ngư tận mắt thấy bản lĩnh của Viên Thiên Cương, không khỏi giật mình trợn mắt há mồm:
- Thật … Thật là thần kỳ! Hóa ra thế gian thực sự có người thần thông như thế. Kỳ quái như vậy, bản lĩnh bực này, đến tột cùng là ai phát minh ra, cổ nhân dốt đặc cán mai về khoa học lại nắm giữ bản lĩnh huyền ảo như thế. Thật kỳ diệu!
Dương thị tìm thấy khuyên tai, dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, khi nhìn Viên Thiên Cương, thần sắc lại lộ phần cung kính, nhưng đối với tiểu thần tiên Lý Ngư, không khỏi lãnh đạm hơn nhiều. Lý Ngư cũng không để ý, chỉ có điều suy nghĩ, đêm nay bỏ trốn rồi, bị ngươi thổi phồng thành thần tiên sống thì có lợi ích gì, tùy ý ngươi đi.
Bởi vì chuyện này, mọi người bị huyền thuật huyền ảo làm cho hứng thú. Sau khi một lần nữa mọi người ngồi xuống lại tiếp tục cùng nhau trò chuyện, Dương Thiên Diệp thấy Lý Ngư ngày thường ngạo mạn lại bại trong tay Viên Thiên Cương, trong lòng thật sự là vui mừng không nói ra được. Kỳ thật Lý Ngư xui xẻo hay không, không hề liên quan đến nàng, nhưng nàng rất thích nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lý Ngư.
Lập tức, Dương Thiên Diệp liền mỉm cười, xuất hiện một ý đồ xấu với Lý Ngư trong đầu:
- Viên thiếu giám bản lĩnh bất phàm, tiểu nữ rất muốn mở mang kiến thức từ tướng học của Viên thiếu giám. Mà Lý tiểu lang quân cũng giỏi tướng học, không bằng hai vị cao nhân tiếp tục để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
Dương Thiên Diệp dứt lời, sợ đem lời dẫn đến người mình, nếu chẳng may bị người ta nhìn ra thân phận thật thì nguy rồi, cho nên liền chỉ vào quản gia nói:
- Tiểu nữ cũng biết, thiên cơ không thể tiết lộ. Tuy nhiên, giống như thế nhân, nói vận mệnh cả đời, cũng sẽ không làm trên thiên cơ. Không bằng hai vị cao nhân lấy hắn làm ví dụ, tính cát hung, họa hay phúc của hắn, như thế nào?
-----------


Bạn cần đăng nhập để bình luận