Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 84: Lòng trắc ẩn của Thiên Diệp
Nơi này là khách xá, Dương Thiên Diệp chính là chủ nhân của nơi này, Hoa Cô vốn không có tư cách thay nàng mời khách. Nhưng cô bé này khờ khạo ngây ngơ đâu thèm để ý nhiều quy củ như vậy. Dương Thiên Diệp thấy Hoa Cô tung tăng nhảy nhót phía sau mình, chỉ liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, không phản đối.
Lý Ngư do dự đứng đó, thấy cành lá cây trước mặt mình động đậy, Mặc Bạch Diệm đột niên xuất hiện trước mặt hắn, khẽ khom người, làm tư thể như mời khách. Hắn do dự một chút rồi khẽ gật đầu, bước vào.
Chiếc giường Hồ rất lớn, Lý Ngư đến trước giường Hồ thi lễ với Dương Thiên Diệp, Hoa Cô đã dịch mông vào bên trong, vỗ vỗ vào nệm bên cạnh nói:
- Huynh ngồi xuống đi, huynh ngồi đây!
Lý Ngư cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô bé. Hoa Cô vui sướng khoác một bên cánh tay hắn, say sưa nói một cách ngon lành:
- Lý Ngư ca ca, chuyện cổ tích mà lần trước huynh kể là tên gì nhỉ, chính là ân cừu lục gì gì ấy, mà người cha tên là Đại Cương, đứa con tên là Tiểu Cương ấy, tiếp tục ra sao.
Dương Thiên Diệp buồn cười, bật cười nói:
- Đại Cương Tiểu Cương, rõ ràng là tên của hai huynh đệ, không ngờ thành tên của hai cha con, có thể thấy được chuyện cổ tích đó rất dở hơi, chẳng có gì đáng nghe.
Hoa Cô vênh khuôn mặt nhỏ nhắn, nói:
- Người ta muốn nghe chính là xem nó dở hơi tới bao nhiêu, quả thực là nghe còn hứng thú hơn các câu chuyện khác nhiều.
Câu chuyện này của Lý Ngư là do sau khi kể hết cho Hoa Cô nghe về truyền truyền thuyết dân gian mới kể cho đến một bộ phim truyền hình, không ngờ Hoa Cô nghe xong liền cười, rất yêu thích, vài ngày sau còn nhớ mãi không quên.
Lý Ngư ho khan một tiếng nói:
- Hoa Cô đừng làm rộn, Thiên Diệp cô nương không phải là một đứa bé nữa, không thích nghe chuyện xưa, chúng ta nên nói chuyện phiếm thì tốt hơn.
Hoa Cô cong miệng lên, vô cùng mất hứng.
Dương Thiên Diệp hăng hái nhìn sang hắn nói:
- Chuyện của Cát Tường cô nương ngươi đã giải quyết xong chưa?
Đối mặt với Dương Thiên Diệp, Lý Ngư không cần thiết phải giấu diếm, nghe nàng vừa hỏi, hắn nhíu mày khẽ lắc đầu nói:
- Rất khó giải quyết! Nhậm thái thú đường đường chính chính tranh đấu, ta lại bị ông ta chiếm mất tiên cơ, cầm trong tay giấy bán mình, ta càng nghĩ càng không có cách giải quyết.
Dương Thiên Diệp đảo mắt, cuối cùng không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi:
- Nhậm thái thú có thân phận cao quý, có quyền binh trong tay, ngươi nên hiểu được điều này. Ở Lợi Châu này lão ta giống như là một thổ Hoàng Đế…
Lý Ngư nói:
- Nhưng ở đây còn có một Thái Thượng Hoàng tồn tại, hơn nữa còn có thực quyền của một Thái Thượng Hoàng.
So sánh này quả thật cũng không hợp lý lắm, tuy nhiên quy củ thời sơ Đường không quá sâm nghiêm như vậy, hơn nữa đây là đối thoại ở tư phòng, hai người nói chuyện cũng không kính sợ nhân vật hoàng quyền Đại Đường cũng không phải là kỳ lạ. Hoa Cô đảo tròn mắt lên, tò mò dựng lỗ tai lên nghe.
Dương Thiên Diệp cười nói:
- Tuy tỷ phu của ta coi trọng ngươi nhưng nếu Nhậm thái thú cố ý muốn đối phó ngươi, chỉ e là tỷ phu chưa chắc đã vì ngươi mà trở mặt với một vị quan có chức vị ngang nhau như Nhậm thái thú. Mà mất đi sự che chở của tỷ phu ta, Nhậm thái thú muốn ngươi canh ba chết, ngươi sẽ không sống tới canh năm! Với bản lĩnh của ngươi, tiền tài nữ tử, muốn có dễ dàng như trở bàn tay. Nay vì Cát Tường, một người thông minh như ngươi lại tình nguyện đi vào nơi nguy hiểm, đến tột cùng là vì sao?
Lý Ngư nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Có hai nguyên nhân!
Dương Thiên Diệp tò mò nói:
- Xin lắng tai nghe!
Lý Ngư ngồi thẳng lưng lên nói:
- Thứ nhất, ta có cơ hội cứu cô ấy, nếu cứ ngồi im mặc kệ, lương tâm khó có thể bình an!
Dương Thiên Diệp khẽ cười nói:
- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Tiểu thần tiên thật là có một trái tim hiệp nghĩa …!
Lý Ngư nói:
- Sai! Nếu ta không quen biết cô ấy, chỉ tiện tay cứu giúp mà nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định sẽ phải suy nghĩ kỹ.
Dương Thiên Diệp nói:
- Nói như vậy, ngươi vì có quen biết với cô ta nên mới mạo hiểm hả?
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Cũng không phải! Ta nói tới quen biết là.. ta yêu thích cô ấy.
Dương Thiên Diệp sững ra, nàng vốn sẽ cho rằng Lý Ngư sẽ nói nhiều lời về đạo lý chính nghĩa, giảng về đạo nghĩa, lại không ngờ lý do của hắn lại đơn giản và giản dị như vậy “Bởi vì ta thích cô ấy, hơn nữa lại còn có cơ hội cứu cô ấy cho nên núi đao biển lửa kia ta muốn đi tới một lần.”
Hoa Cô nghe vậy cảm thấy rất phấn khởi, cô bé sớm đã quên mất câu hứa sẽ gả cho tiểu thần tiên với Lý Ngư lúc đạp ca ở bên đống lửa trại ngày đó, vỗ tay cười nói:
- Thật hay quá! Chuyện này giống với chuyện xưa mà Lý ca ca kể đấy. Nhậm thái thú chính là một ác long biết phun lửa. Cát Tường tỷ tỷ chính là công chúa bị ác long bắt đi, Lý Ngư ca ca chính là kỵ sĩ đánh ác long cứu công chúa.
Lý Ngư thấy cô bé lấy mình ví với nhân vật trong chuyện của Phương Tây, không khỏi cười rộ lên.
Dương Thiên Diệp trầm mặc một lát, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Nhưng ngươi trở mặt với Nhậm thái thú, cũng có thể đoán trước, Nhậm thái thú sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lý Ngư đã tính toán kỹ bỏ trốn, dù sao Nhậm thái thú trong một thời gian ngắn sẽ không xử lý hắn, bởi vì Nhậm thái thú có thể làm quan lớn đến như vậy thì cũng phải có chút đầu óc, chút thầm trầm vẫn phải có, lão ta sẽ không xuất đao tại nơi đầu ngọn gió lúc này. Nhưng nguyên nhân thì không thể nói cho Dương Thiên Diệp biết.
Vì thế, Lý Ngư rời ánh mắt nhìn sang cây vạn tuế trong đình, chỉ vào nó, vẻ mặt phóng khoáng,:
- Cái cây này sống hơn ngàn năm, nở hoa hơn một ngàn năn, mà ta và cô cũng chỉ sống nhiều nhất vài chục năm. Gặp chuyện nếu cứ phải nhìn trước ngó sau, vài chục năm trôi qua trong nháy mắt, chẳng lẽ đến khi nhắm mắt thứ còn lại lại là tiếc nuối ư?
Một câu nói của Lý Ngư làm cả hai người cùng xúc động, một người là Dương Thiên Diệp, một người là Mặc Bạch Diệm. Một ngàn năm, việc cấp bách cũng qua, mà tuổi thọ của con người cũng chỉ ngắn ngủi vài chục năm, giống như ve gào thét trên lá cây, hát chào mừng hạ, thứ nghênh đón cũng là vận mệnh không thể nghịch chuyển.
Mà họ, cũng dùng hơn mười năm thời gian để tích dưỡng sinh tu, tích góp thực lực, chờ Dương Thiên Diệp trưởng thành, khổ tâm mưu tính, muốn phục quốc, nhưng tiền đồ lại là một mảnh xa vời, không thấy ánh sáng rạng đông. Nhưng đau khổ, áp lực trong lòng đó, người thường khó có thể tưởng tượng được.
Một chủ một nô bộc lại càng trải qua những điều đó nhiều hơn, một câu nói của Lý Ngư liền gợi cho họ vô số cảm thán, Dương Thiên Diệp ngồi lặng đi cùng với Mặc tổng quản lẳng lặng đứng trong góc một cách ngây dại.
Nghĩ đến dĩ vãng, trong lòng Dương Thiên Diệp chua xót, ánh mắt long lanh. Trên khuôn mặt Bặc Bạch Diệm bất giác cũng chảy xuống hai hàng nước mắt, không kìm nổi nhẹ nhàng quay đầu đi, lặng lẽ nâng tay áo lau nước mắt.
Hoa Cô kinh ngạc mở to mắt nói:
- Oa! Đây quả thực là quá cao thâm khó lường. Lý Ngư ca ca nói gì muội nghe không hiểu, làm sao lại làm dì nhỏ khóc vậy.
Dương Thiên Diệp vì Lý Ngư nói trúng tim nhất thời động lòng trắc ẩn, liền ra quyết định mà sau này làm cho nàng hối hận: giúp hắn nghĩ kế cứu Cát Tường!


Bạn cần đăng nhập để bình luận