Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 150: Có hi vọng rồi
- Địa điểm giao hàng ở đâu?
- Trấn Song Long! cách Đại Chấn Quan rất gần. Cha ta đã sớm chuẩn bị phòng thủ ở Đại Chấn Quan, chỉ cần chúng ta vận chuyển hàng tới Trấn Song Long, bọn họ sẽ phái binh giúp đỡ. Quái lạ, ngươi là Đại bả thức, cho tới bây giờ mới hỏi đại điểm giao hàng?
- Bởi vì… ta căn bản không xác định chúng ta liệu có thể còn sống để đi tới địa điểm giao hàng hay không. Bây giờ xem ra là có hi vọng.
- Thật ư? Có bao nhiêu phần trăm?
- Năm phần trăm!
- Mới có năm phần trăm?
- Đã là không ít rồi!
Long Tác Tác lặng lẽ hồi lâu, lại nhìn Lý Ngư, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều nói:
- Trên đường đi, ta nhiều lần cáu giận với ngươi nhưng thực ra trong lòng ta rất cảm động.
Mặc dù Lý Ngư lúc thì chọn con đường nhỏ khó đi, lúc lại chọn đường lớn quen đường, lúc đầu mọi người còn khó hiểu, hơn nữa cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng đụng phải người của La Nhất Đao, thế cho nên bọn họ gần như cho rằng tin tức chỗ Thường Thư Hân không chính xác.
Nhưng tối hôm qua khi ở Gia Bảo Tử, bọn họ gặp một thương nhân gặp nạn, từ trong miệng người này thì biết, La Nhất Đao đích thực có dẫn người đuổi theo bọn họ. La Nhất Đao vẫn luôn truy đuổi bọn họ nhưng cho tới bây giờ, hai bên ngay cả mặt cũng chưa chạm phải, lại liên tưởng tới hành vi đi đường của Lý Ngư, mọi người không khỏi có chút kính sợ.
Ngày hôm qua ở trên đường, nghe thấy Lý Ngư nói lời này, Long đại tiểu thư kiêu ngạo rốt cuộc cũng thổ lộ một câu từ tận đáy lòng.
- Ồ, cũng không phải là người không biết nói lý lẽ, người nóng tính càng dễ tức giận!
Lý Ngư có phần kinh ngạc nhìn Long Tác Tác.
Long Tác Tác cắn môi cười khẽ, ôn nhu, lộ dáng vẻ xấu hổ hối lỗi nói:
- Còn có hai ngày lộ trình, ta sẽ nghe theo sự bố trí của ngươi.
“Long nhan” Lý Ngư lộ vẻ cực kỳ vui mừng, một cô gái có tính khí kiên cường, nhưng một khi mềm mại thật sự khiến người ta ăn không tiêu. Chỉ tiếc, loại tâm tình tốt này chỉ tồn tại trong lòng Lý Ngư có hai khắc, rồi lại cãi nhau ầm ĩ với Long Tác Tác.
- Chúng ta chỉ cách Trấn Song Long chưa tới hai ngày lộ trình, nếu gia tăng tốc độ thì nói không chừng một ngày rưỡi sẽ đến nơi, bất luận thế nào cũng thể để xảy ra rắc rối.
- Dù La Nhất Đao có ngu xuẩn thì lúc này cũng đã biết chúng ta sử dụng thủ đoạn, nhất định sẽ đuổi theo trên đường lớn. Mà một khi đuổi theo, gã ta dùng khoái mã, ta lại đi xe ngựa, dù thế nào cũng không thể nào đến Trấn Song Long trước gã ta được.
- Hai ngày này chúng ta phải kéo dài thành bốn ngày mới không để cho bọn họ tìm được.
- Ta chưa bao giờ dựa vào may mắn để sống sót.
- Ngươi…Ngươi đi đường vòng thì cũng thôi đi, ngươi còn muốn lẫn cùng đám mục dân à? Bọn họ là chuyển nơi chăn thả, đi càng chậm đấy.
- Nhưng lại an toàn!
- Ta không đồng ý!
- Ta cứ làm vậy!
- Ta là đại tiểu thư của Long gia trại!
- Ta là Đại bả thức!
- Khi trở về ta sẽ bảo phụ thân xử lý ngươi!
- Bây giờ vẫn là ta định đoạt!
- Khụ! Ta nói vợ chồng son các ngươi, đến tột cùng là ai làm chủ, có muốn đi cùng với chúng ta hay không? Chúng ta phải đi rồi, cũng không thể chờ thêm được nữa.
Người nói chuyện chính là một mục dân, tên là Mã Xuân Minh.
Hơn một ngàn con dê bò mênh mông cuồn cuộn, giống như một đám mây. Đây là mục dân đang chuyển bãi chăn thả. Khu thảo nguyên ở Tây Bắc không thể so được với Phương Bắc, Phương Bắc có thảo nguyên nông trường phòng ốc, mùa đông không cần chuyển bãi chăn thả, chỉ có điều súc vật đã gặm hết cỏ rồi, cần luân phiên chăn thả, không ngừng di chuyển, đổi nơi ở, nhưng bọn họ di chuyển rất chậm. Mà khu Tây Bắc đều là thảo nguyên Cao Sơn cao hơn mặt nước biển rất nhiều, gần núi đồng cỏ cho nên thỉnh thoảng di chuyển theo mùa. Mùa hạ, Cao Sơn đồng cỏ băng tuyết được hòa tan, rom um tùm, lập tức đưa dê bò chạy tới đó chăn thả. Mùa đông, đại tuyết bao trùm toàn bộ thảo nguyên nên đưa dê bò chạy tới nơi có độ cao thấp hơn mực nước biển, gió tuyết ở bãi chăn thả cũng ít. Bốn mùa xoay chuyển, vòng đi vòng lại.
Giờ đây chính là lúc mục dân di chuyển nơi chăn nuôi.
Theo lý thuyết, dê bò mục dân nuôi chính là tài sản, một khi rời nơi chăn thả, thanh thế to lớn, nếu muốn cướp cũng rất dễ dàng. Tuy nhiên bọn họ rất ít khi bị cướp, thỉnh thoảng lắm mới có tốp mã phỉ đói bụng mới cản đường của bọn họ lại, yêu cầu mấy con dê bò là xong việc.
Thứ nhất, mã phỉ không tự sinh sản, cần nhiều dê bò như vậy cũng vô dụng, bọn họ lại không thể mang dê bò đi chăn thả. Mặt khác, mã phỉ chín phần đều là người địa phương, trong đó không ít người là mục dân, như vậy có thể chạm vào mối quan hệ thân thích. Hơn nữa bọn họ không thể thiếu ngựa, đương nhiên muốn thường xuyên liên hệ với mục dân, không thể duổi cùng giết tuyệt mục dân. Mặt khác, mục dân vì muốn phòng cướp, phòng trộm nên trên người có tài cưỡi ngựa và tài bắn cung, làm sao dễ đố phó? Hơn nữa một khi diệt sạch cướp ddotatj một hộ mục dân, thì ý nghĩa tất cả mục dân khác đều có thể trở thành mục tiêu tiếp theo. Bởi vậy, tất cả mục dân đều tập trung lại, đồng tâm hiệp lực tuyên chiến với mã phỉ. Bọn họ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, quen thuộc địa hình, một khi tập hợp thành đoàn thể, phát huy uy lực còn lớn hơn quan binh, ngay cả mã phỉ dũng mãnh cũng không muốn liều với bọn họ.
Hơn nữa, một khi đắc tội với bọn họ thì mã phỉ sẽ mất đi điều kiện cơ bản để hoạt động, cho nên mục dân cùng mã phỉ đều chung sống hòa bình. Lý Ngư cũng đang nhìn tới đội ngũ của mục dân, nghe Mộ Tử Nhan giới thiệu điểm này mới đột phát ý tưởng đồng hành cùng bọn họ.
Đội ngũ mục dân tổng cộng có năm sáu mươi người, nam có nữ có, trẻ có già có, chỉ cần giương cung bắn thì dù nam dù nữ đều llà một kỵ sĩ thiện chiến dũng mãnh.
Đội ngũ này là từ Gia Bảo tử đi ra, hơn nữa có hai đội viên cũ cũng là mục dân nên cũng nhận ra nhau, vì vậy đối phương cũng không đề phòng gì.
Thủ lĩnh đội ngũ mục dân này là Mã Xuân Minh, ông ta không kiên nhẫn hỏi một câu khiến Long Tác Tác lập tức trừng mắt nhìn ông ta nói:
- Ai là vợ chồng son với hắn?
Lý Ngư nói với Mã Xuân Minh:
- Mã đại thúc đừng tranh cãi với nàng ta, nàng ta thường nói không đúng trọng điểm, mấu chốt của vấn đề là muốn đi cùng các ông. Ông nghĩ nàng ta sẽ so đo những thứ gì?
Mã Xuân Minh càng nhìn Lý Ngư thuận mắt hơn rất nhiều nói:
- Ừ, nữ nhân đều như vậy.
Long Tác Tác càng tức giận nói:
- Ai nói ta không nắm đúng trọng điểm? Chung thân đại sự, quan trọng cỡ nào. Ngươi ghép đôi lung tung, liên quan tới danh dự của ta, lẽ nào không nên so đo?
Mã Xuân Minh và Lý Ngư đồng thời xoay người sang chỗ khác, đi về phía bên cạnh.
Mã Xuân Minh nói:
- Thật đúng là, không nắm được… cái gì gì nhỉ?
Lý Ngư:
- Trọng điểm!
Mã Xuân Minh:
- Đúng! Ta nói, ngươi không thể nuông chiều nàng ta như vậy. Phụ nữ có chồng, ba ngày không đánh sẽ nhảy lên đầu ngươi ngồi đấy.
Lý Ngư nói khoác với Mã đại thúc:
- Ai nói ta không đánh lại, cũng thường hay đánh lắm. Chỉ là tình tình nàng ta cứng đầu, thích ăn không thích đánh!
Mã Xuân Minh nói:
- Ừ! Giống như con lừa cái nhà ta.
Hai người ngươi một lời ta một câu, sinh ra cảm giác như tri kỷ, dần dần đã đi xa.
Long Tác Tác tức giận tới choáng váng, quay lại nói với Dương Thiên Diệp:
- Diệp tử, ngươi nói giúp một câu cho ta.
Dương Thiên Diệp buồn cười nói:
- Ta nói giúp thì có ích gì sao?
Long Tác Tác nói:
- Vì sao không có tác dụng? Công đạo ở nhân tâm?
Dương Thiên Diệp nói:
- Công đạo ở trong lòng ngươi, nhưng đoàn xe cần theo chân người ta đấy!
Long Tác Tác quay đầu xem xét, những mục dân đã hét lớn để dê bò lên đường, đoàn xe Long gia trại dĩ nhiên là đi đằng sau.
Mã Xuân Minh cho đội ngũ đến thôn trấn gần đó tìm nguồn nước mới, bởi vì bọn họ đi đường với lượng lớn dê bò, vừa không cách nào ở trọ cũng không cách nào đi con đường quá mức chật hẹp, vì lẽ đó luôn luôn là đi ngoài đường lớn.
Mỗi lần chuyển bãi chăn thả, muốn duy trì liên tục vài ngày, dê bò gần như không có gì để ăn, chỉ có thể chịu đói. Mà những mục dân này mặc dù có thể mang theo lương khô, nhưng cũng phải thức trắng đêm không thể chợp mắt, bọn họ phải trông dê bò không cho chạy trốn, còn phải đề phòng trộm cướp, phòng sói, ăn uống no đủ dễ mệt mỏi nên khi ăn cũng chỉ có thể ăn lửng bụng.
Hôm nay có đoàn xe võ trang của Lý Ngư đồng hành, thực ra bọn họ cũng tiết kiệm rất nhiều khí lực, chỉ cần dùng tinh lực để coi chừng dê bò không bị bỏ rơi là được.
La Bá Đạo buộc móng lừa đen trên lưng ngựa, đeo hai dây tỏi, một túi máu gà trống, còn có có mấy túi da đựng máu kinh nguyệt của phụ nữ đeo ở trên đai lưng, dây lưng còn treo hai cái bàn chân, đoán chừng là gỗ đào, một mặt vừa thúc ngựa chạy như bay, dựa theo phương hướng của lưỡi đao qua sông vượt đèo, xuyên qua hoang dã, đi đường thẳng tắp, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới Gia Bảo Tử.
Lão chưởng quầy mở cửa tiệm chính là người chiếu cố khách, mã phỉ tới thì phối hợp với mã phỉ, cái này cũng không thể trách ông ta được, bằng không ông ta cũng không thể sinh tồn. La Bá Đạo rốt cuộc cũng tìm được tin tức của đoàn xe Long gia từ miệng của ông ta. Mà đây cũng là tin tức xác thật nhất của bọn người Lý Ngư mà La Bá Đạo có được sau năm ngày truy đuổi khổ sở.
La Bá Đạo cười hung dữ, cũng không nghỉ ngơi lập tức lại dẫn người đuổi theo. Tuy nhiên bọn y tìm tới thôn trấn tiếp theo nghe ngóng thì lại hoàn toàn không có tin tức của Lý Ngư, giống như họ đã biến mất giữa đường vậy.
La Nhất Đao muốn tức giận tới điên lên, chẳng lẽ tên khốn kiếp lại đi đường nhỏ?
Canh Tân nói:
- Đại ca, ta nghĩ huynh hay là tung đao lần nữa, ta thấy nó rất chuẩn đấy.
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Đại ca, nếu không chúng ta đi tới phụ cận Trấn Song Long. Dù sao mặc kệ hắn đi đường nào thì cuối cùng cũng phải tới con đường đó!
Canh Tân phản đối nói:
- Trấn Song Long quá gần với Đại Chấn Quan, chúng ta vừa trải qua trận chiến với Đại Chấn Quan, việc này mà bị quan quân của Đại Chấn Quan biết được, tới vây quét thì làm sao?
Hột Can Thừa Cơ cũng không quá tín nhiệm La Nhất Đao, cho dù y thực đoán trúng lần thứ nhất, liền đồng ý với ý kiến của Lưu Tiếu Tiếu, nói:
- Chúng ta tới đóng quân ở bên ngoài Trấn Song Long, cho dù quan binh thực sự đến cũng trốn đi dễ dàng. Huống chi, mặc kệ đoàn xe Long gia đi đường nào thì đến Trấn Song Long không phải ngày mai thì là ngày mốt! Quan binh cũng không kịp tới!
La Bá Đạo nghe nói có lý, y dùng đao chỉnh lại mũ mão, trên trán đổ mồ hơi bốc ra một luống khí trắng nói:
- Ừ! Lão nhị lão tam nói có lý. Chúng ta cứ làm như thế, tiến lên một bước cản bọn họ lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận