Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 257: Người Thuyết Thư
Trần Phi Dương là một tên nhàn rỗi, cái gọi là trợ giúp, chính là người giúp người khác, thay, làm, phục vụ, nghề nghiệp không ổn định, đi lại tự do.
Người trợ giúp cũng phân làm ba sáu chín loại, loại thứ nhất là giúp người làm quan, thí dụ như là hai vị kê minh cẩu đạo thủ hạ Tín Lăng quân là như vậy, nói là môn khách, thực ra chính là người trợ giúp. Người trợ giúp bên cạnh quan thần, dễ dàng trở nên nổi bật, một khi được tán thưởng, tiền đồ sẽ cao vút, ví dụ như Cao Cầu Cao Thái Úy, vốn là người đi theo Đoan Vương Triệu Cát đá cầu, một lúc sơ sẩy đã thành Thái Úy.
Loại người trợ giúp thứ hai là giúp những người giàu có, giống như hoạt thông văn vẻ, hội đánh song lục, đối địch chơi cờ, ăn nói hài hước, cùng với những công tử nhà giàu ăn uống, theo họ uống rượu, nói chọc cười, nịnh hót giúp vui.
Người trợ giúp tiếp theo, trực tiếp chính là xen lẫn trong kỷ viện, tửu lầu quán trà, hoặc dựa vào bản thân quen thuộc đạo lý đối nhân xử thế, biết ăn nói, lại có chút quan hệ xã hội có thể lợi dụng, làm người hòa giải nợ nần, việc giao dịch trung gian, rút phần, khấu trừ, kiêm môi giới, làm các loại công việc tạp vụ.
Trần Phi Dương chính là loại này.
Thiếu một chút, không có võ nghệ phòng thân, cũng không có tài ăn nói, chỉ bận rộn hàng ngày nghe ngóng nhà nào có hỷ sự, sáng sớm sẽ đi đến giúp đỡ làm việc vặt, xã giao, vào giúp vui, nhà nào có tang sự, thì đi vãn lang, nhà nào thăng quan, đến đó để báo hỉ kiếm chút tiền thưởng.
Cẩu Đầu Nhi chính là loại người trợ giúp này.
Ngoại trừ người trợ giúp tệ nhất này ra, ba loại người trợ giúp khác đều có chung một điểm: có tầm nhìn, có việc, tay chân nhanh nhảu, mồm miệng linh hoạt.
Trần Phi Dương nếu đã là loại người trợ giúp như vậy, để cho y nói ra các sự tích ở Lợi Châu của Lý Ngư, há sẽ nói vô vị, một một sự việc, đều bị y nói ra rất sinh động, rất đặc sắc, cả sảnh đường đều rơi vào yên tĩnh, mọi người đều nhập thần lắng nghe.
Lương Thần cô nương dựa theo lời dặn dò của Thường Kiếm Nam nhanh chóng đi đến chỗ Nhiêu Cảnh bị giết, theo lời căn dặn của y, hiện trường huyết án vẫn chưa từng thu dọn, chẳng qua người nhà ba người Nhiêu Cảnh, Mạch Thần, Vinh Húc đã nhanh chóng chạy đến, ở trong viện gào khóc không ngớt.
Lương Thần cũng không để ý, đi thẳng đến nội thất bí mật, đảo quanh phía sau bức bình phong, ngửa đầu lên nhìn, lại đi tới nhấc mấy chiếc kỷ án trở lại, đứng trên đó, nhảy người lên trên kỷ án, kiểm tra từng chỗ trên nóc nhà, đột nhiên phát hiện có một chiếc có thể dịch chuyển, thử lại một lần, đẩy ra, quả nhiên lộ ra một lỗ hổng.
Lương Thần cau mày, lỗ hổng này thực sự có thể đưa đầu vào trong, nhưng lối đi bên trong lại quá mức chật hẹp, làm sao có thể đi qua được? Không cần nói là người lớn, cho dù là một đứa trẻ bảy tám tuổi thân hình chưa lớn, nếu như không biết lợi dụng kĩ năng vặn vẹo người trong phạm vi nhỏ, thì sau khi chui vào được cũng khó mà nhích được một bước.
Chẳng qua, nàng vẫn dựa theo lời căn dặn của Thường Kiếm Nam, thò đầu vào trong, quan sát tỉ mĩ một lượt, khi ánh mắt nàng nhìn vào bên trong đường ống, thần sắc nhất thời rùng mình.
Lương Thần thò tay vào, nhẹ nhàng lau bên dưới đường ống, lại ngoảnh đầu nhìn vào đầu bên kia của đường ống, có sự đối lập, nhìn càng rõ hơn. Lớp bụi trong đường ống không giống nhau, một bên là lớp bụi đã lâu ngày, có độ dày bằng khoảng móng tay, mà một bên còn lại, giống như dùng một chiếc lông khổng lồ để quét qua, tuy rằng quét không phải sạch lắm, nhưng tuyệt đối có vật quét qua, hơn nữa vết tích đó, rất mới.
- Thật sự có người có thể chui vào từ bên trong nay ra sao?
Lương Thần lẩm bẩm, cuối cùng không dám tin tưởng, nàng không biết đường ống này thông từ hướng nào, cũng không có cách nào bước tiếp theo kiểm tra, đứng ở đó suy tư một lát, bèn lui người lại, dùng miếng kia trả về chỗ cũ, nhảy xuống mặt đất, để kỷ án về chỗ cũ.
Lương Thần vội vàng quay trở về lầu, trong lòng nghĩ khi Lý Ngư khuất phục Thường lão đại, tiếp nhận sự chiêu nạp của Thường lão đại mình đã khinh bỉ hắn, lại nghĩ tới cảnh hôm nay Nhiêu Cảnh chết, từ trong đáy lòng nảy sinh tia kính nể đối với Lý Ngư.
Nàng ở bên cạnh Thường Kiếm Nam, thường thấy người trên người chân chính, là người có kiến thức trên người. Người có võ công trác việt siêu phàm, nàng không sợ, loại người đó muốn đối thiên nghịch địa, tung hoành thiên hạ, đơn giản là đang vọng tưởng, trong nháy mắt có thể bị người khác tiêu diệt.
Người thật sự đáng sợ, là người có mưu lược. Nếu như có thể trí dũng song toàn, vậy thì càng đáng sợ hơn. Nếu như người này không những trí dũng song toàn, mà còn tâm tính trầm ổn, tâm tư uyên thâm, có thể uốn có thể căng, mưu rồi định, vậy thì cực kỳ đáng sợ, một khi trở thành kẻ địch, tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ khiến bạn ngủ cũng bất an.
Trong lòng của Lương Thần lúc này đã phán phán đoán như vậy: nếu như Nhiêu Cảnh thật sự là do Lý Ngư giết, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, còn không tuyệt đối không kết oán với người này. Một khi đã kết oán, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, trong thời gian ngắn nhất nhanh nhất phải tiêu diệt người này, bằng không, từ này về sau vĩnh viễn không ngày nào yên thân.
Lương Thần ôm suy nghĩ như vậy, vội vàng quay trở về tửu lâu, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Trần Phi Dương đứng ở giữa đại sảnh, thần thái phấn chấn, nước bọt văng tung tóe, vung tay múa chân, dường như…đang thuyết thư. Mà Đại đương gia bắt chéo chân ngồi trên kỷ án, nghiêng đầu, nâng má, nghe đến nhập thần.
Ngoại trừ Mỹ Cảnh đứng phía sau lưng Đại đương gia, những người còn lại cũng đã đứng sẵn ở hai bên tháp, giữa đại sảnh chỉ có hai người, một người đứng một người quỳ, người đứng là Trần Phi Dương, người quỳ là Lý Ngư.
Chợt nghe thấy Trần Phi Dương nói:
- Nói tiếp Tiểu lang quân mang theo một cái thìa màu vàng, đi đến trước mặt Nhậm Thái Thú, Nhậm Thái Thú sợ đến nỗi mặt như màu đất, cắn chặt răng không dám mở miệng. Tiểu lang quân mệnh cho ta bóp mở miệng Thái Thú ra, không quan tâm đến ánh mắt oán độc của Nhậm Thái Thú, lấy chiếc thìa đổ vào miệng Nhậm Thái Thú!
- Được!
Mỹ Cảnh cô nương nghe thấy, lập tức lớn tiếng hoan hô.
Thâm Thâm bàn tay đầy phấn ôm trước ngực, hưng phấn vô cùng:
- Lý Ngư uy vũ!
Tĩnh Tĩnh mặt mày rạng rỡ:
- Tiểu lang quân quá giỏi rồi!
Thường Kiếm Nam cười ha hả:
- Làm hay lắm! Làm được lắm! Nào uống cạn một ly lớn!
Dứt lời bưng chén lên, uống cạn sạch.
Lương Thần ngẩn người, tại sao lại lại chỉ mới một lúc thôi mà bọn họ lại trở thành thuyết thư rồi.
Lương Thần ngạc nhiên nhìn Trần Phi Dương, Trần Phi Dương đang hưng phấn nói.
Lương Thần đi vòng sau người Thường Kiếm Nam, uốn cong lưng, đang định bẩm báo, không ngờ Thường Kiếm Nam lại giơ tay lên, ý muốn nói nàng chớ mở miệng. Lương Thần nhìn thấy mắt y đều không hề nhìn về phía nàng, cười tủm tỉm chỉ nhìn chằm chằm Trần Phi Dương, không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng lên.
Sau vài khắc, Lương Thần hai mắt phát sáng, cũng rơi vào trong câu chuyện.
Tiếp theo, Trần Phi Dương bèn nói làm thế nào để lấy được giấy bán thân của Cát Tường cô nương, quá trình đó, y đều tham dự toàn bộ. Lý Ngư làm thế nào để thiết kế, làm thế nào để hành động, biến đổi bất ngờ, khó khăn chất chồng, lúc nào cũng có điều bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra từng bước ngăn trở, nhưng Lý Ngư vẫn qua năm ải chém sáu tướng một cách ngon lành cành đào.
Thường Kiếm Nam và Kiều Đại Lương nghe Lý Ngư làm thế nào để điều khiển quan trường Lợi Châu, kéo theo Võ Đô Đốc và Liễu Hạ Tư Mã vào, khiến cho toàn bộ quan trường Lợi Châu chấn động, ngay cả đến Thái Thú một châu bị bắt uống nước phân, hận Lý Ngư đến tận xương cốt đều phải cúi đầu khuất phục, quả thật trong lòng hết sức thoải mái.
Mà bốn vị cô nương Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Lương Thần, Mỹ Cảnh thì lo lắng cho cảnh ngộ đáng thương của Cát Tường, cha mẹ muội muội vô lương như vậy, Nhậm Thái Thú thiết kế cái bẫy đáng sợ cho nàng ta như vậy. Vận mệnh của vị cô nương đáng thương này khiến cho bốn vị cô nương nghe mà ánh mắt lấp lánh hạt lệ, đầy thương cảm.
Đợi nghe thấy Lý Ngư bày mưu nghĩ kế, bố cục xảo diệu, ép Nhậm Thái Thú bị bức mà tự tay tự mình hủy đi sát trận đáng sợ mà mình bày ra, thần phục Lý Ngư, Cát Tường cô nương cũng giải thoát khỏi gông xiềng thân hiếu, phân rõ giới hạn với gia đình, tảng đá đè nặng trong lòng bốn vị cô nương mới thả lỏng.
Các nàng kìm lòng không được thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tường vân nhiều đóa, ánh dương sáng lạng, chiếu sáng từ nội tâm. Kết cục như vậy, khiến cho mọi người đều vui vẻ rồi!
Lý Ngư tỉnh rồi, lúc Trần Phi Dương nói đến việc Lý Ngư tiến vào địa lao của Phủ Võ Đô Đốc, vừa đấm vừa xoa, ép Bàng ma ma khuất phục thì hắn đã tỉnh lại. Chẳng qua, không ai chú ý đến hắn, tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Phi Dương, Trần Phi Dương cũng không chỉ là nói, vị nhân huynh này nói quá nhập tâm, chân mày nhếch lên, giọng nói lúc bổng lúc trầm, thủ thế giương lên, khóe môi run rẩy, mỗi một góc độ thậm chí một vai nhỏ trong câu chuyện của y chỉ diễn ra có một lần đều biểu diễn trông sống động như thật.
Giờ này khắc này, y mới là nhân vật chính!
Mà nhân vật chính thực sự, đang nằm ở đó, không một người nào chú ý tới hắn đã tỉnh lại.
Càng tệ hại hơn là, câu chuyện này vẫn chưa xong, theo lý mà nói người xấu bị thương, người tốt được đền bù như mong muốn, đây làm kết cục viên mãn, nhưng ai biết Trần Phi Dương lại nói đến một kết cục khác: Võ Đô Đốc ở dạ yến bị thích khách ám sát, Lý Ngư lang thang tha hương.
Câu chuyện này hết lần này tới lần khác vẫn biến đổi bất ngờ, cảm động lòng người, mạo hiểm tột độ, mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại vì Lý Ngư, Cát Tường và Phan thị chưa chắc đã thuận lợi thoát thân mà tim thắt chặt lại, Lý Ngư cảm thấy lúc này tằng hắng một tiếng làm cho mọi người biết mình đã tỉnh lại thì sẽ có một cảm giác tội lỗi, cho nên chỉ nằm im ở đó, lẳng lặng nghe Trần Phi Dương thuyết thư.
Trần Phi Dương dù sao cũng là người đọc qua sách, hiểu được lợi hại nặng nhẹ, những đoạn mà liên quan đến Kinh Vương, y tuyệt không nhắc dính dáng đến Lý Ngư, trên thực tế khi y tự thuật, căn bản không đề cập đến Kinh Vương, may là thiếu chi tiết đặc sắc như vậy nhưng cả một câu chuyện vẫn có tiết tấu chặt chẽ, chuyển ngoặt trùng trùng.
Cuối cùng, Trần Phi Dương nói xong rồi, tất cả mọi người đồng thời thở phào một cái, Thường Kiếm Nam và Kiều Đại Lương, Lương Thần và Mỹ Cảnh, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, đều liên tiếp gật đầu, có mỉm cười, có lời bình, nhất định phải thảo luận nhiệt liệt.
Lý Ngư chậm rãi ngồi dậy, nhìn tứ phía, nhưng…vẫn không có người quan tâm hắn. Lý Ngư cuối cùng ho khan một tiếng, trong phòng chính lập tức yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn, bầu không khí liền thay đổi.
Trong câu chuyện luôn tốt đẹp chính là, đưa bản thân ra bên ngoài, lắng nghe sự việc, đó chính là một loại cảm giác. Mà nhân vật chính trong sự việc đang đứng trước mặt của bạn, cũng chính là người ngươi muốn trừng trị, đó chính là một loại cảm giác khác.
Mỗi một người đều đang nhìn hắn, thần khí đều có chút cổ quái.
Lý Ngư nhẹ nhàng sờ sờ sau ót, hơi lộ ra bộ dạng thống khổ, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Lão đại? Ta…tại sao lại ở nơi này?
Câu nói này, không có bệnh!
Lý Ngư nếu như là ở gian phòng lầu hai sẽ hồ đồ bị hôn mê, khi vừa tỉnh lại, tự nhiên lại hỏi như vậy, lại bình thường lại.
Nhưng vấn đề là, mọi người nghe câu chuyên của Trần Phi Dương vừa mới từ cảm động, hưng phấn, kích động, dần dần lại tỉnh táo trở lại, trong đầu vẫn đang quanh quẩn những giảo hoạt, âm mưu những tính toán thần kỳ của hắn, lại nhìn Lý Ngư, cảm giác của mọi người chính là: Một người biết tính toán như thế, người như vậy…
Mọi người lại nhìn hắn lần nữa, thần khí đương nhiên trở nên càng thêm cổ quái.
Tuy rằng nhìn thấy vết tích bụi bẩn, nhưng Lương Thần vốn không tin tưởng hành vi Lý Ngư lúc này cũng thay đổi cách nhìn, nàng cẩn thận liếc nhìn bộ dạng giả vờ mà nàng khẳng định, trên thực tế Lý Ngư cũng thực sự là đang giả vờ, tiến đến bên tai Thường Kiếm Nam, nói nhỏ:
- Trong đường ống thông gió thực sự có vết tích bò qua.
Thường Kiếm Nam gật đầu, ánh mắt như hùng sư, nhất thời nhìn chằm chằm tiểu hồ ly ra vẻ vô tội trước mặt kia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận