Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 290: Một đêm tung hoành ngang dọc.
Đêm khuya, Thâm Thâm tựa vào vách tường nghiêng tai lắng nghe.
Tĩnh Tĩnh nhìn chăm chăm sắc mặt của nàng, một lát sau, Thâm Thâm đứng lên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tĩnh Tĩnh nói nhỏ:
- Tiểu lang quân không tới gian phòng của Cát Tường à?
Thâm Thâm nói:
- Làm sao có thể, nữ nhân hung dữ kia ngàn dặm xa xôi mà tới, cho dù không mang thai, về tình về lý Tiểu lang quân cũng nên làm bạn với nàng ta mới đúng.
Tĩnh Tĩnh lo nghĩ, thấp thỏm nói:
- Nữ nhân kia hung dữ như vậy, Tiểu lang quân sẽ không bị nàng ta hù dọa, đuổi chúng ta đi chứ?
Thâm Thâm lo nghĩ, cắn răng nghiến lợi nói:
- Chúng ta tiên hạ thủ vi cường!
Tĩnh Tĩnh lại càng hoảng sợ lắc đầu liên tục, nói:
- Không nên, chuyện giết người thật sự muội không làm được! Hơn nữa, nàng ta đang mang thai, vậy thì càng táng tận lương tâm, muội cũng không muốn sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, chuyện này vạn lần không thể!
Thâm Thâm tức giận trừng mắt nhìn nàng nói:
- Muội không làm được, ngược lại lại nghĩ tới! Ai nói muốn giết người, ta còn ngay cả con gà còn không nỡ giết, ta dám giết người hay sao?
Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, nói:
- Vậy ý của tỷ là…
Thâm Thâm nhìn xung quanh một chút, kề sát vào lỗ tai Tĩnh Tĩnh nói:
- Ta thấy rồi, chìa khóa kho hàng ở chỗ của đại nương, lần trước đại nương vào trong lấy đồ, ta nhìn thấy rất nhiều bạc. Chúng ta lấy chìa khóa, trong kho phòng có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sau đó hai ta phát tài, cũng không cần lo lắng sẽ chết đói. Còn có thể mua nhà mua đất, nam nhân tùy ý chúng ta chọn, ta còn không gả, chỉ muốn con rể tới nhà, cái gì cũng phải nghe chúng ta ha ha ha …
Lúc đầu Thâm Thâm còn nói nhỏ, càng nói càng hưng phấn, đến lúc nói tùy ý chọn nam nhân, không kìm được đắc ý cười rộ lên.
Tĩnh Tĩnh ngơ ngác nhìn Thâm Thâm nói:
- Tỷ nói như vậy với muội làm gì, dù sao cũng không phải là tiền của Phan đại nương. Họ Dương có bản lĩnh như vậy, ông ta sẽ kiếm lại được thôi.
Tĩnh Tĩnh vẫn ngơ ngác nhìn nàng như trước….
Dáng vẻ tươi cười của Thâm Thâm đần dần biến mất, hai người đối diện một lúc lâu, trên mặt lộ ra vẻ thần sắc uể oải.
Hai người trăm miệng một lời nói:
- Vẫn không muốn rời bỏ hắn.
Nói xong, trong phòng lại yên tĩnh, quá một lúc lâu, Tĩnh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không tin, chúng ta có sắc đẹp, vóc người thân hình cũng đẹp, tuổi trẻ mỹ mạo, ôn nhu quyến rũ. Khi chúng ta diễn nghệ ở Câu Lan Viện, những nam nhân xấu xa kia thích nói chuyện với chúng ta. Bản lĩnh của chúng ta nếu dùng trên thân nam nhân…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Tĩnh dần dần nóng lên, đỏ hồng, dũng cảm nói:
- Chúng ta dùng thủ đoạn, đoạt lại Tiểu lang quân! Chỉ cần Tiểu lang quân sủng chúng ta, nàng ta có thể làm gì? Hừ! Hừ! Hừ!
Thâm Thâm khinh bỉ nói:
- Muội điên rồi, nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như vậy! Cái này nếu như ở hoàng cung đại nội.thì còn tạm được. Chỉ cần muội đánh đổ hoàng hậu, mình trở thành mẫu nghi thiên hạ đứng đầu lục cung, đứng trên thiên hạ, cũng không ai làm gì được muội thì còn được, nhưng chỉ cần ra hoàng cung, ta chưa từng nghe nói thị thiếp nào dám tranh đấu với chính thê.
Tĩnh tĩnh mờ mịt nói:
- A?
Thâm Thâm nói:
- Hoàng hậu và phi tần, đều có phong hào, không phân chia về thê thiếp. Dân gian thì khác, thiếp thất dám ngỗ nghịch với chính thê, có thể đánh chết chớ luận, hợp pháp! Người ta có chỗ dựa quan phủ, nhà mẹ đẻ có chỗ dựa, cho dù là trưởng bối phu gia, tộc nhân, cũng là chỗ dựa của nàng ta, muội lấy cái gì mà đấu với người ta? Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.
Tĩnh Tĩnh bĩu môi nói:
- Trước mặt đại nương thì ôn nhu hiền lành, phía sau lại có bộ dạng như vậy, hừ! Nàng là thê ư? Cũng chưa chắc, còn có Cát Tường nữa, tỷ đừng nghĩ đại nương thân cận với nàng ta, đó là bởi vì nàng ta mang thai cốt nhục của Lý gia, chứ nếu bàn về thân sơ, nàng ta làm sao so được với Cát Tường vừa là đồng hương lại đồng sinh cộng tử với đại nương?
Nói đến đây, ánh mắt của Tĩnh Tĩnh sáng lên, nhìn Thâm Thâm. Thâm Thâm hiển nhiên cũng nghĩ đến, ánh mắt sáng trong suốt.
Thâm Thâm nói:
- Long Tác Tác ương ngạnh như vậy, Cát Tường nhất định không thoải mái.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Chúng ta chỉ cần lấy lòng Cát Tường, có nàng ta là chỗ dựa, Long Tác Tác làm sao làm khó được ta?
Thâm Thâm hơi bận tâm nói:
- Thế nhưng trước đây chúng ta âm thầm đấu với Cát Tường, tối nay chúng ta đã xuống bếp trợ giúp rồi, nàng ta không thân thiết chút nào với chúng ta, có thể… đón nhận chúng ta không?
Tĩnh Tĩnh nói:
- Khi đó tâm tình Cát Tường không được tốt, nhưng chưa chắc sẽ không ủng hộ chúng ta. Hơn nữa lúc này không thể so với ngày xưa, muội không tin, lúc này nàng ta ở trong phòng không có tính toán gì.
Thâm Thâm nói:
- Đúng vậy! Lúc này chúng ta đi tìm nàng ta nói chuyện, để nàng ta vui vẻ, đó chính là dùng than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi.
Tĩnh Tĩnh lại la lên:
- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi đưa than đi, đi đến chậm, chỉ sợ nàng ta ngủ mất.
Tĩnh Tĩnh kéo Thâm Thâm ra khỏi cửa phòng, lúc này Cát Tường cũng vừa ra khỏi phòng, ba cô gái không hẹn mà cùng đứng lại. Đèn tại hành lang chiếu lên hình dáng của các nàng, ngay sau đó Cát Tường thản nhiên mở miệng:
- Thâm Thâm tỷ, Tĩnh Tĩnh muội tử, muộn như vậy còn chưa ngủ à?
Thâm Thâm không ngừng gật đầu nói:
- Ừ, à, nắng cuối thu gắt quá, đêm nay thời tiết khá nóng, đang muốn tìm muội nói chuyền giải buồn… muội …
Cát Tường ho một tiếng nói:
- Ta cũng vậy nghĩ thời tiết khó chịu, đang định ra hong mát, vào đi, hai người vào phòng ta ngồi.
Lập tức ba người đi vào trong phòng.
※※※※※※※※※※※※
Trong phòng của Long Tác Tác, ánh đèn như đậu.
Lý Ngư và Long Tác Tác nằm ở trên giường, buông màn. Trong tay Lý Ngư cầm quạt hương bồ, nhẹ nhẹ quạt cho Tác Tác.
Kỳ thực hai người đã từng làm phu thê thực tế, nay có cả hài tử.., cho dù chưa cử hành nghi thức bái đường thì cũng là phu thê chính thức, không cần chuẩn bị phòng ngủ khác cho Tác Tác. Nhưng nàng đang mang thai, trong nhà không có điều kiện thì thôi, mà đã có điều kiện, trưởng bối sẽ chú ý nhiều hơn, chia phòng cho phu thê ngủ.
Nguyên nhân chủ yếu là do thời đại đó điều kiện chữa bệnh cực kỳ kém, sinh con đối với người phụ nữ mà nói chính là quỷ môn quan, câu nói này tuyệt đối đúc kết từ vô số lần chết chóc mà tổng kết ra. Mặc dù không phải kỳ sinh, kỳ mang thai đối với phụ nữ, sau sinh với trẻ con, thật giống như một khảo nghiệm nghiêm trọng.
Phu thê trẻ tuổi khí huyết cường thịnh, cùng phòng ngủ mà không nhịn được vô ý sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, chẳng phải là việc vui sẽ thành tang sự hay sao, cho nên Tác Tác đến, Phan đại nương thấy nàng ta mang thai đã sáu tháng, lập tức vui mừng an trí chỗ ở riêng cho con dâu.
Trong phòng, hai người nói chuyện, Lý Ngư ôm Long Tác Tác hôn lên môi nàng, xoa cái bụng của nàng, giống như trân bảo, oán khí ngàn dặm của Tác Tác tới tìm phu quân cũng tiêu tán. Oán khí vừa mất, lập tức càu nhàu, Lý Ngư giải thích, nói chuyện khó xử của mình.
Long Tác Tác cũng không ngốc, trước đó nàng tức giận bất bình, cũng bởi vì Lý Ngư lỡ hẹn trước. Nàng là một cô nương chưa xuất giá, mang thai hài tử của hắn, còn phải ngàn dặm tới tìm, chủ động tới cửa, khó tránh có vẻ hèn hạ, trong lòng nàng có thể không có oán khí sao?
Lý Ngư không phải là người không thông tình lý, ở trước mặt Dương Tư Tề thì khoe khoang, trước mặt Long Tác Tác thì hỏi han ân cần…, lúc này Tác Tác không còn tức giận nữa, bực tức cũng tiêu tan, được Lý Ngư an ủi chăm sóc, bao nhiêu oán khi đều tiêu tan, suy nghĩ trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hai người cứ lẳng lặng dựa sát vào nhau như vậy, yên lặng cảm nhận cảm giác ấm áp.
Qua một lát, Lý Ngư chợt thấy sườn tê rần, Long Tác Tác bấm hắn một cái.
Lý Ngư đau khổ nói:
- Nàng sắp làm mẹ rồi, lẽ nào lại còn hỉ nộ bất thường như vậy? Có chuyện gì thế?
Long Tác Tác nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngay mai ta theo chàng đi Chợ Tây!
Lý Ngư vội vàng nói:
- Được được được, đi đi đi, mua mua mua! Chợ Tây…mà những gì xa hoa nhất đều ở chợ Đông, không bằng….
Tác Tác ngắt lời nói:
- Không! Ta sẽ đi Chợ Tây!
Lý Ngư nói:
- Được! Vậy Chợ Tây!
Lý Ngư nghĩ đến “ví” trị bách bệnh! Ở thời đại này, nữ nhân còn chưa có ví, nhưng nữ nhân luôn thích đồ vật, ngày mai đưa cô nàng này đi, thích tiêu gì thì tiêu.
Lại nghe Long Tác Tác tức giận nói:
- Diễu võ dương oai với ta? Nực cười! Ngày mai chúng ta đi, ngay đối diện Càn Long Đường, mặc kệ dùng cách gì đổi cửa hàng kia xuống, ta muốn mở tiệm!
Lý Ngư sợ hãi:
- Càn Long Đường? Mở tiệm?
Tác Tác liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Sao thế? Sao chột dạ vậy, có phải ngươi làm chuyện xấu gì phải không?
Lý Ngư vội vàng nói:
- Không có! Tuyệt đối không có! Ý ta là… chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Trường An… mở cửa hàng làm cái gì.
Tác Tác nhìn hắn nói:
- Chúng ta rời khỏi Trường An, cùng với mở cửa tiệm số của Long Gia ở đây, có quan hệ gì?
Long Tác Tác cũng không nói với Lý Ngư đã từng gặp Dương Thiên Diệp, loại chuyện mất mặt này nàng sẽ không nói. Tuy nhiên cơn giận này nàng vẫn muốn đòi lại. Lý Ngư lại không biết vì sao nàng biết có Càn Long Đường, bởi vì không biết, nên không biết nàng hiểu bao nhiêu, trong đó có bao nhiêu phỏng đoán.
Ngay sau đó, hắn lại an ủi xoa dịu nàng, bản thân hắn thì lại khẩn trương.
Lúc này, sát vách vang lên tiếng ho:
- Lý Ngư, đã khuya, đừng quấy rầy Tác Tác nghỉ ngơi, mau trở về đi thôi.
Lý Ngư đáp một tiếng, ngồi dậy, chỉ có thể ôm một bụng thấp thỏm rời khỏi, đêm này, chỉ sợ là một đêm không ngủ ngon…


Bạn cần đăng nhập để bình luận