Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 298: Lật tổ
Dương Thiên Diệp vội chạy như bay, người đẹp như vậy lại chạy rất nhanh ở trong đám đông khó tránh khỏi việc người ta nhìn nàng, nhưng nàng cũng không thèm ngó ngàng gì tới. Chạy được một nửa đường, Dương Thiên Diệp đột nhiên dừng chân lại.
Nàng dẫu sao từ nhỏ đã nhận giáo huấn, vừa nãy hỗn loạn, lúc này trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại, một Chợ Tây lớn như vậy, chỉ với một tên tiểu nhị và nàng, làm sao có thể tìm thấy được? Cho dù nàng kịp thời chặn lấy một lối ra vào khác, người ta cũng có cách để ra ngoài.
Lúc này chỉ cần qua một con hẻm nhỏ chính là “Càn Long Đường” của nàng, nếu như trở về gọi người, thì so với một người đui mù muốn tìm kiếm thì cũng thỏa đáng rất nhiều.
Dương Thiên Diệp vừa nghĩ như vậy, lập tức chạy về hướng “Càn Long Đường”.
“Càn Long Đường” đã sớm khai trương, Phùng Nhị làm chưởng quầy, mang theo một nhóm tiểu nhị. Mặc Bạch Diệm ở lầu hai làm Đại Trướng phòng. Hiệu ứng quảng cáo do Nhiếp Hoan và Thích Tiểu Liên chiếu cố đến “Càn Long Đường” đã rất có tác dụng, rất nhiều danh sĩ lưu dân tới Chợ Tây để mua châu báu, đều sẽ đến “Càn Long Đường”.
Châu báu ở “Càn Long Đường” kỳ thực đều là nhưng bảo vật được lựa chọn không có ký hiệu cung đình từ kho báu trong cung, để bán ra. Tuy không có ký hiệu cung đình, nhưng châu báu đại nội cất giữ, đều là công trình bảo vật hàng đầu, người đã từng đến mua hàng chỉ cần ra ngoài nói, tiếng đồn tạo dựng lên, những người bình thường chuyên đi Chợ Đông mua châu báu cũng sẽ đi tới nơi này để mua.
Chẳng qua, lúc này trời đã sâm sẩm, cũng sắp phải đóng cửa. Hơn nữa cửa tiệm châu báu dẫu sao là cửa tiệm hàng cao cấp, người có nhiều đi nữa cũng không thể nhộn nhịp được, cho nên lúc này trong cửa tiệm chỉ có một đại thương nhân đang ở trong đó chọn bội ngọc.
Dương Thiên Diệp xuất hiện ở cửa ra vào, thở hồng hộc.
Phùng Nhị đang tiếp khách, vừa nhìn thấy Dương Thiên Diệp đến, vội vàng ngênh đón nói;
- Cô nương, người đã về rồi à.
Dương Thiên Diệp lớn tiếng nói:
- Có một người giả tranh bộ dạng đầu đà, dùng phách hoa tử mê hoặc Long cô nương, nay không biết tung tích, các ngươi mau đi khắp nơi lục soát, chặn ở các cửa ra vào, sắp tới hoàng hôn rồi, giờ giới nghiêm sắp đến, chỉ cần giữ ở cửa ra vào, người xấu sẽ không có cách nào đi ra, mau đi!
Đám người Phùng Nhị vừa nghe đột nhiên biến sắc, lập tức tập trung nhân thủ. Tiểu nhị ở lầu hai và Mặc Bạch Diệm cũng nhanh chóng chạy tới, nghe thấy Dương Thiên Diệp nói sơ lược tình hình, liền như tổ ong xông ra ngoài. Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, quay đầu về hướng cửa đối diện mà chạy.
Cửa tiệm đối diện của Long Tác Tác vẫn chưa khai trương, nhưng rất nhiều tiểu nhị, chưởng quầy đều đang làm công tác chuẩn bị khai trương. Dương Thiên Diệp đến trước cửa nói chút tình hình, cặp a hoàn “Vô Tình Lang” và “Phụ Tâm Hán” sợ quá khóc lóc om sòm, chưởng quầy và tiểu nhị không ngừng bận rộn đi ra phố tìm kiếm, hai tiểu a hoàn thì chạy thẳng tới Tây Thị Thự, tìm kiếm cô gia.
Dương Thiên Diệp sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút. Thông thường mà nói, phách hoa tử chỉ sẽ lựa chọn trẻ con, bởi vì mê hồn dược vật công hiệu không kéo dài được lâu, dùng không bao lâu thì sẽ tỉnh lại, lựa chọn người trưởng thành hạ thủ, đợi mục tiêu tỉnh lại thì sẽ rất khó khống chế.
Cho nên, người đó tuy rằng hạ thủ với Long Tác Tác, hiển nhiên chính là nhằm vào Long Tác Tác. Nói như vậy, đối phương bắt buộc phải có hậu thủ, nếu không cũng sẽ không một mực dẫn Long Tác Tác ra khỏi Chợ Tây, bởi vì chỉ sợ chưa ra khỏi Chợ Tây, Long Tác Tác đã tỉnh lại.
Nghĩ tới đây, Dương Thiên Diệp lập tức chạy tới địa điểm gặp mặt Long Tác Tác, đi lại một lượt quá trình rượt đuổi, có lẽ sẽ có phát hiện.
Trong lúc nhất thời “Càn Long Đường” và “Tuyết Lung Đường” đối diện chưa khai trương không còn một bóng người. Vị thương gia đó cầm lấy ngọc bội trụy mai thúy, đứng ở trước quầy trợn mắt há mồm.
Mắt nhìn thấy trong tiệm yên tĩnh không có lấy một người, thương nhân kia thử thăm dò kêu lên một tiếng:
- Chủ tiệm?
Trong phòng yên tĩnh, không có một tiếng động, hắn ta lại thử thăm dò kêu lên một tiếng nữa:
- Tiểu nhị!
Trong tiệm vẫn không có một người nào trả lời, tên thương nhân kia vuốt ve ngọc bội, ngọc này chất lượng cực tốt, giá trị ngàn vàng, giờ phút này hắn ta liền cầm trên tay, nếu như xoay người bỏ đi…
- Có người không? Có người không?
Tên thương nhân kia cầm lấy ngọc bội, vừa cất giọng hô lên, vừa đi dọc theo quầy khoảng mấy bước, nhìn thấy không có người nào trả lời, trong lòng vui mừng, cầm ngọc bội giấu vào trong tay áo, quay đầu bỏ đi, đến lúc sắp bước ra cửa, chân bỗng nhấc khỏi không trung, chưa dám bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Hắn ta cũng cho là người có thân phận, mặc dù có lòng tham lợi, nhưng một khi bị người ta bắt được, thanh danh bị tổn hại, không mặt mũi nào gặp người khác.
Tay cầm ngọc bội cất vào trong tay áo, hắn ta do dự đi qua đi lại, đi được vài bước, nghiến nghiến răng, lại đi ra ngoài, đi đến cửa thì nhớ đến lời đồn, nghe nói thiếu hiệp Nhiếp Hoan, thị trưởng Lý thị có qua lại với chủ cửa tiệm, torng lòng sinh khiếp, lại quay trở vào.
Trong lúc này, một “Càn Long Đường” trống trơn, chỉ có một thương nhân đi qua đi lại, đi lại đi qua, khuôn mặt đau khổ, trong lòng đấu tranh, phen này thiên nhân giao chiến, cũng không biết chờ đến khi trống đóng cửa Chợ Tây vang lên mới có kết quả hay không.
Lý Ngư nghe Bàng bà bà cùng với Lưu Vân Đào nói rõ tình hình, lập tức ý thức được là âm mưu muốn nhằm vào hắn, hắn lập tức sai người đi gọi hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên chạy về. Nếu đã biết được mục đích của đối phương là hắn, Lý Ngư đương nhiên sẽ tăng cường phòng bị cho mình, huynh đệ Lý thị tuy rằng tính cách ngốc nghếch, nhưng võ công tuyệt không giả đấy.
Hai huynh đệ Lý thị đang điều tra nguyên do Khang ban chủ bị đánh, nhận được tin lập tức chạy về Tây Thị Thự. Vừa thấy Lý Ngư, Lý Bá Hạo liền nói:
- Kêu hai bọn ta trở lại là có chuyện gì gấpà? Hai chúng ta vừa mới điều tra rõ, mấy tên lưu manh qua đường đánh Khang ban chủ, tự dưng ra tay, có chút kỳ lạ, trên đường đi hai người chúng ta đang…
Lý Ngư cắt ngang lời của bọn họ:
- Bá Hạo, Bá Hiên, đó không phải là một nhóm lưu manh qua đường, tất cả mọi chuyện, cũng là đang nhắm vào ta.
Lý Bá Hiên vừa nghe đã mừng rỡ:
- Nhắm vào ngươi? Ha haha, vậy thì không có gì là kỳ quặc, ngươi trời sinh đã có bản lĩnh kéo kẻ thù tới. Cho dù là đi đến nơi nào, cũng đều không biết tại sao lại có thể khiến cho người khác căm ghét đến thế!
Lý Ngư trợn mắt liếc y một cái, nói:
- Nói bậy nói bạ! Ta luôn làm việc thiện, nào có vô cớ trêu chọc ai thì lấy đâu ra thù địch.
Lý Bá Hạo nói:
- Như vậy, đối đầu là ai, đã biết rõ ràng chưa?
Lý Ngư khẽ lắc đầu một cái:
- Trước mắt vẫn không rõ.
Lý Bá Hiên đắc ý liếc nhìn Lý Bá Hạo, hai người ưỡn bụng cười to:
- Quả nhiên không giải thích được!
Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đám ngu dốt các ngươi, ta tìm các ngươi không phải là để đùa cợt. Ta đang nghĩ, phải mau chóng tìm cách lôi được đám hắc thủ sau bức màn ra, nếu không, cho dù là tóm được một đống tiểu lưu manh, tai vạ của chúng ta cũng không thể tránh được, đến lúc đó, ta chỉ có thể hỏi tội hai ngươi thôi.
Lý Bá Hạo không phục nói:
- Phiền phức mà ngươi gây ra, tại sao lại muốn bọn ta phụ trách?
Lý Ngư vỗ tay vào vai y, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi là rồng là hổ, thì phải dựa vào chuyện này để chứng minh chứ! Nếu như các ngươi ngay cả phiền phức nhỏ này mà không giải quyết được, thì mau chóng ngoan ngoãn quay về thi Trạng nguyên đi, nếu không, không chỉ tộc nhân của các ngươi thất vọng, ta cũng sẽ rất thất vọng.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên vừa nghe vậy tức thì ưỡn ngực lên. Lý Bá Hạo nói:
- Không đi! Đánh chết ta cũng không đi thi Trạng nguyên! Đọc sách thật sự khiến cho người ta đau đầu!
Lý Bá Hiên nói:
- Đệ tán thành!
Lý Ngư ngẩn người ra:
- Đây là điểm chính sao? Ta đang muốn nói là…
Lúc này, một nhóm người ở Tịnh Nhai Ti xông vào, liên mồm nói:
- Lý thị trưởng, nương tử của ngươi bị phách hoa tử bắt đi rồi, mau đi cứu người!
Lý Bá Hạo ngạc nhiên nói:
- Nương tử nào bị phách hoa tử dẫn đi? Sao lại không cẩn thận như vậy?
Lý Bá Hiên nói:
- Là Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Cát Tường, Long Tác Tác hay là việt nữ họ Ngô, Tần cơ Sở Kiều?
Đám công nhân ở Tịnh Nhai Ti báo tin ngẩn ra, nói:
- Chúng ta là nghe Dương cô nương ở “Càn Long Đường” nói, chúng tôi cũng không biết gì.
Lý Ngư quát lên:
- Các ngươi im miệng!
Hắn quát bảo hai huynh đệ Lý thị ngưng lại, tiến lên một bước, hỏi;
- Dương cô nương nói thế nào?
Mấy công nhân Tịnh Nhai ti lặp lại lời Dương Thiên Diệp một lần nữa, Lý Ngư khẩn trương nói:
- Tác Tác, nhất định là Tác Tác bị người ta bắt đi rồi!
Lý Bá Hạo phúc tới tâm linh nói:
- Nhất định là cái tên hắc thủ sau bức màn rồi.
Lý Bá Hiên bổ sung nói:
- Mục tiêu của hắn ta, thật ra là Lý Ngư!
Lý Ngư không để ý tới câu nói nhảm này của bọn họ, từ trên vách tháo xuống một bội đao, xông ra ngoài cửa, mi mắt đầy sát khí, thật sự nổi giận. Người nhà của hắn, chính là nghịch lân của hắn, ai chạm vào nghịch lân của hắn, kết quả chỉ có một: ngươi chết ta sống!
Ngoài Tây Thị Thự, do gần thời gian đóng cửa, người đi trên đường đã không nhiều, những sát thủ ẩn nấp đang rất sốt ruột, nếu như Lý Ngư không ra, hành động hôm nay chỉ sợ bị bức đến bỏ cuộc. Lúc này, Tây Thị Thự mở cửa lớn ra, Lý Ngư cầm một khẩu đao, xông ra ngoài!


Bạn cần đăng nhập để bình luận