Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 88: Xua sói đấu hổ
- Ban quan công vụ bề bộn, để Tiểu thần tiên đợi lâu, thất lễ, thất lễ!
Lý Ngư cười nói:
- Đại nhân khách sáo rồi, quý phủ tĩnh mịch, phong cảnh tao nhã, khi Tiểu Khả tới trước cửa phủ đã thấy chim khách kêu vui mừng, vào trong phủ lại được ấm chè thơm, cảm thấy sảng khoái, một mình ngồi cũng cảm thấy vui vẻ, không sao, không sao!
Liễu Hạ Hủy đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ:
- Thằng nhãi này có cái miệng thối, thực so với Nhậm Oán còn thối hơn!
Cái gì nói quý phủ của thật tĩnh mịch, nói thì dễ nghe, không phải nó phủ đệ cả ta ở nơi xa xôi sao. Cái gì mà tới cửa phủ ta đã gặp chim khách kêu vui, không phải nói quý phủ ta ít khách lui tới sao, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim sao. Cái miệng thối của thằng nhãi này, thật sự rất lợi hại.
Tuy nhiên, Lý Ngư nói thế Liễu Hạ Huy cũng không thể không phối hợp, ngượng ngùng đáp lời, phân chủ khách ngồi, nha hoàn dâng trà cho lão gia rồi lui ra. Liễu Hạ Huy cầm tách trà, ho nhẹ nói:
- Tiên sinh tới đây không biết có gì chỉ giáo?
Lý Ngư hơi thấp người nói:
- Chỉ giáo thì không dám! Tại hạ chỉ có một chuyện không rõ, cho nên tới nhà để thỉnh giáo.
Liễu Hạ Huy kinh ngạc nói:
- Không biết tiên sinh có chuyện gì khó hiểu?
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Ta nhớ trước đó được Tư Mã mời tới quý phủ bói toán tiền đồ, có bói được một quẻ, Tư Mã lão gia hẳn còn nhớ?
Liễu Hạ Huy nói:
- Đương nhiên là nhớ rõ. Tiên Sinh bốc cho ta một quẻ Thủy Thiên Cần. Bản quan còn nhớ rõ tiên sinh từng nói những lời kỳ lạ: “Minh châu thổ mai nhật cửu thâm, vô quang vô lượng đáo như kim, hốt nhiên đại phong xuy thổ khứ, tự nhiên hiển lộ hữu trọng tân.”
Lý Ngư nói:
- Quẻ này là một dị quẻ, thượng quẻ là khảm, có ý nguy hiểm. Hạ khoản là càn, có ý tráng kiện. Ý nói khi gặp hiểm, chờ có biến mới được thành công. Tư Mã lão gia còn nhớ rõ không?
Trong lòng Liễu Hạ Huy càng hồ đồ, liên tục gật đầu nói:
- Nhớ rõ, nhớ rõ thì sao?
Lý Ngư thở dài, cười khổ nói:
- Hiện giờ, chính là lúc gió to thổi đất đi, đương nhiên biểu lộ thời cơ tới, vì sao Tư Mã lão gia lại ngồi yên trong nhà, không hề hay biết?
Liễu Hạ Huy nghe vậy trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết rốt cuộc là hắn đang muốn nói gì.
Lúc trước Lý Ngư được trả cho số tiền lớn để đi bói tiền đồ, ngoại trừ dựa vào trụ luân, đối với những người mời cũng phải tốn ít công sức. Đối với Liễu Hạ Huy mà nói, sau khi được mời, Lý Ngư liền hiểu rõ tình hình của y, nhân vật số hai, có chức không có quyền, chính ấn quan Nhậm Oán còn đặc biệt hung hăng. Vấn đề là nhân vật số hai luận về kinh nghiệm lý lịch lại không hề kém hơn quan sai chính ấn, thậm chí còn mạnh hơn.
Bởi vậy Lý Ngư sớm dấu dưới lưng một quẻ, giả vờ bấm đốt ngón tay rồi đưa cho Liễu Hạ Huy. Hắn cố ý lửa chọn quẻ Thủy Thiên Cần nói với Liễu Hạ Huy, anh ta sinh không gặp thời, thời vận chưa đến, chỉ cần vừng vàng, không làm liều tất có thể chờ đến lúc vinh quang, tiền đồ đầy vinh hoa phú quý.
Một quẻ này, không hề xấu!
Thượng quẻ là ngưỡng, hoàn toàn phù hợp với nửa đời trước đường đi nhiều nhấp nhô không như ý của Liễu Hạ Huy. Phần sau quẻ là càn, vốn là tốt, cho y một hi vọng mong manh. Lý Ngư nói, ngươi chờ khi có biến, cứ vững vàng, sẽ có ngày: “mây tan trăng sáng”, về phần “sẽ có một ngày” đến tột cùng là lúc nào, dù sao cũng không phải là trong vòng một năm!
Liễu Hạ lão gia vốn làm quan, lại cộng thêm lời kỳ lạ từ Lý Ngư thì càng thêm yên tâm thoải mái chờ ngày nổi lên, hiện giờ Lý Ngư bình luận như vậy, Liễu Hạ Huy còn mơ hồ chưa hiểu.
Lý Ngư ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bấm đốt tay nói:
- Tư Mã lão gia, thời cơ đã đến, muốn có tiền đồ tốt, dễ như trở bàn tay, sao ngài còn mơ hồ chưa hiểu?
Liễu Hạ Huy bối rối nói:
- Chuyện này… Lúc nào vậy? Bản quan ngu dốt, kính xin Tiểu thần tiên chỉ điểm.
Lý Ngư nói:
- Minh châu thổ mai nhật cửu thâm, vô quang vô lượng đáo như kim, hốt nhiên đại phong xuy thổ khứ, tự nhiên hiển lộ hữu trọng tân! Minh Châu là ai, đất là ai? Mà gió to là chỉ chuyện gì?
Liễu Hạ Huy tâm tư xoay chuyển:
- Minh Châu đương nhiên là ta, đất.. đặt ở trên đầu lão tử, người khiến lão tử không có cơ hội thăng chức ngoại trừ Nhậm Oán còn có thể là ai? Về phần gió to…
Hai mắt Liễu Hạ Huy chợt sáng ngời, ngược lại không tiện mặt dày nói Minh Châu là chính mình, mặc dù chỉ là một so sánh, mà nói thẳng tới mấu chốt:
- Tiểu thần tiên nói là, gió to chỉ cục diện Lợi Châu lúc này.
Lý Ngư nói:
- Không sai! Đường đường là một Thái Thú, đớp phân đuổi ma, mất hết quan nghi, còn không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại chức vị này ư?
Liễu Hạ Huy nhìn chén trà óng ánh sắc vàng, vội buông xuống.
Lý Ngư lại nói:
- Thái Thú trúng tà ma, nếu như tra ra nhiều vụ bê bối, chỉ e là…
Liễu Hạ Huy nói:
- Nếu như Thái Thú trúng tà thuật, toàn bộ lỗi lầm đều có thể chối sạch đấy.
Lý Ngư khẽ mỉm cười nói:
- Tư Mã cho rằng Tiểu Khả nâng đá đập vào chân mình sao? Ha ha, mọi việc chỉ cần tra cứu rõ ràng, trừ phi Nhậm Thái thú không phải là có hành động không sạch sẽ, nếu không…
Lý Ngư nâng trà nhẹ nhàng thổi bọt trà bên trên, uống một hớp, thản nhiên ngâm:
- Chợt có gió to thổi đất đi, ắt lại một lần nữa hiển lộ!
Lòng không an phận đang ngủ đông của Liễu Hạ Huy lại thức dậy. Hiện giờ Lý Ngư vì giai nhân mà giận giữ với quan lớn, rốt cuộc là cơ hội của chính mình, hay là hắn muốn mượn tay mình tạo áp lức với Nhậm Oán? Nếu như bị lừa, để cho người khác sai khiến, Nhậm Thái thú nguy nam, mình cũng khó khống chế quyền binh, thậm chí những ngày nhàn nhã cũng khó có được.
Trong nháy mắt, Liễu Hạ Huy suy nghĩ, do dự khó quyết.
Lý Ngư liếc mắt nhìn về phía y một cái, thản nhiên nói:
- Không sai! Ta kết thù kết oán với Nhậm Thái thú là vì Cát Tường. Nhưng nếu không thấy được tiên cơ, sớm đã định Nhậm Thái thú số mệnh đã hết, Tư Mã nghĩ Lý Ngư có thể quyết tuyệt như vậy sao? Dù sao, tiền tài nữ tử, đối với ta mà nói đều là vật dễ như trở bàn tay, ta sẽ dùng mạng để đổi sao?
Hắn nhẹ nhàng để chén trà xuống, trầm giọng nói:
- Trời cho không lấy phải chịu tội. Nếu Tư Mã còn do dự, Võ Đô Đốc bên kia cũng muốn động thủ.
Liễu Hạ Huy cả kinh nói:
- Võ Đô Đốc cũng chuẩn bị đối phó Nhậm Oán ư?
Lý Ngư cười một cách khó hiểu nói:
- Từ xưa tới này, chốn làm quan vốn là ta không giẫm lên ngươi thì sẽ bị ngươi giẫm lên. Võ Đô Đốc vốn bất hòa với Nhậm Thái thú, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Liễu Hạ Huy đảo mắt, nói:
- Nếu Võ Đô Đốc đã ra tay, Lý Lang Quân cần gì bỏ gần tìm xa, tìm tới bản quan?
Lý Ngư thở dài nói:
- Võ đô đốc sắp đi rồi, ta là người của Lợi Châu, căn cơ ở đây, không thể đi, buộc phải dựa vào cây đại thụ lớn thôi! Lợi Châu tổng cộng có ba cây đại thụ, Võ Đô Đốc chuyển đi, Nhậm Thái thú đã thành tử địch, ta không ôm bắp đùi của Liễu Hạ Tư Mã ngài biết nương tựa vào ai? Coi như là Tiểu khả lập công trạng đi.
Lý Ngư vừa dứt lời, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là có người bạn nhỏ như Hoa Cô, bằng không chuyện Võ đô đôc sắp bị điều đi làm quan ở nơi khác, ta làm sao mà biết được.
- Đời người chẳng được trăm năm, một mảnh đao quang mịt mờ, khi nào có thể ngẩng đầu? Trời cho không lấy, phải gánh tội!
Liễu Hạ Huy lẩm bẩm từng cầu một, ánh mắt đần kiên định, ngẩng đầu nhìn Lý Ngư nói:
- Tiên sinh, số mệnh của Nhậm Oán đã hết thật sao?
Lý Ngư nói:
- Nếu không ta dám đắc tội ông ta sao? Cho dù đắc tội ông ta, cũng đã sớm bỏ chạy rồi, sao còn dám ở đây?
Liễu Hạ Huy nắm tay lại thật chặt, hô hấp dồn dập, trầm trầm nói:
- Được lắm! Bản quan đánh cược một phen, muốn đấu với hắn một trận.


Bạn cần đăng nhập để bình luận