Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 337: Ngày thứ chín
Lý Ngư "Một lòng muốn chết", nhưng hắn chợt phát hiện, tình hình đã không thể khống chế.
Lý Ngư vừa ra cửa, Đại Trướng phòng trung thành và tận tâm mang theo một số Tư lại, Cổ sư, Thuế Lại, Tứ Trường trung thành và tận tâm ngăn đường đi của hắn.
- Thị trưởng, hiện tại rõ ràng có người ý đồ gây bất lợi cho ngài, chớ tùy tiện ra vào ạ.
- Không sao, kẻ tài cao mật lớn có thể giết ta còn có mấy ai đâu.
- Người có thất thủ, ngựa có thất đề, võ công không thể ỷ vào. Một khi sơ sẩy, rất nguy hiểm nha.
- À ờ…thực ra thì cũng không cần gấp, ta…
- Mỗ đi theo chủ nhân, kẻ nào dám bất lợi với chủ nhân, ha hả…
Thiết Vô Hoàn xuất hiện, cười rất căng thẳng. Trên cổ tay của y đeo đôi ô thiết hoàn, to như trứng ngỗng, không chỉ che đi vết chai cùng vết xiềng xích khi làm nô ra, hơn nữa còn là một đôi binh khí hạng nặng.
Lý Ngư chau mày: Khốn kiếp, thế nào mà lại quên đi lão Thiết nhỉ. Có gã ở đây, mình sao mà “chết” được.
Đại Trướng phòng vẫn lằng nhằng:
- Thế cũng không được, Chỉ ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp, tức là có cẩn thận mấy cũng có sơ sót...
Lý Ngư nói:
- Đại Trướng phòng nói rất có lý. Nguyên nhân chính là không có ngàn ngày đề phòng cướp cho nên Lý mỗ mới muốn đi ra ngoài, dẫn xà xuất động!
Ti kê nói:
- Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Dù có muốn dẫn xà xuất động, cũng không thể để thị trưởng làm mồi dụ được đâu ạ.
Lý Ngư nhíu mày không vui:
- Thế như ngươi nói, Lý mỗ ngày ngày cứ phải núp trong Tây Thị Thự à, vậy còn làm sao xử lý chợ Tây được?
Ti bạo bật cười:
- Thị trưởng nói sai rồi, ngài nhìn Thường lão đại ấy, rất ít ra khỏi Đông Ly Hạ nửa bước, nhưng vẫn bày mưu nghĩ kế, điều khiển toàn cục được đấy.
Lý Ngư:
- Ta không phải Thường lão đại, Thường lão đại không phải người thường, ta...
Ti quan hùa theo:
- Thị trưởng là nòng cốt của Tây Thị Thự ta, không thể tự xem nhẹ mình được!
Lý Ngư không thể làm gì khác hơn tỏ vẻ xấu hổ, đánh mắt về phía họ, xuống giọng, dùng thanh âm mà tất cả đều nghe được, nói:
- Thật sự không dám đấu diếm, ta muốn đi Càn Long Đường thăm Thiên Diệp cô nương, ha hả, các ngươi hiểu chứ.
Lý Ngư lộ ra một là nam nhân mê sắc, biểu hiện phóng túng, chúng thuộc hạ trung thành và tận tâm đồng thời bừng tỉnh đại ngộ. Sớm nghe nói thị trưởng cùng Dương cô nương Càn Long Đường có gì đó mờ ám, quả nhiên... Không có lửa làm sao có khói!
Tức thì, Triền Nhân nghiêm mặt nói:
- Thị trưởng, trên đầu chữ sắc một cây đao đó!
Ti môn đảo mắt nói:
- Không bằng như này, tiểu nhân đi một chuyến, mời Thiên Diệp cô nương tới Tây Thị Thự, được không?
Đại Trướng phòng nói:
- Viện lạc tam tiến này có hai gian phòng chưa từng sử dụng, chỉ chứa tạp vật. Lão hủ sẽ cho người quét dọn, kê giường, rồi mở một cửa ngách đến Thiêm áp phòng của Thị trưởng, rất bí mật đấy.
Lý Ngư bị đám người kia làm cho hoàn toàn phát cáu nhưng hắn không thể để chợ Tây tiếp tục hỗn loạn, còn có chín ngày nữa thôi, không ra ngoài, hắn trốn đi như thế nào đây?
Đúng lúc, trước tiến viện đao thương loang loáng, một nhóm giang hồ hảo hán chen chúc mà đến, dẫn đầu chính là Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng Lục Hi Chiết.
- Thị trưởng muốn đi ra ngoài, sợ gì chứ! Bọn ta hầu hạ ở bên, mỗ không tin, có tên thích khách nào dám cả gan làm thị trưởng bị thương dưới mắt của ta.
Lục Hi Chiết ôm đao trong ngực, cười nhạt. Phía sau sáu mươi bảy mươi tên đại hán chen chúc chỉ đứng được một nửa trong viện, còn một nửa thì ở ngoài viện, toàn bộ đồng thời gật đầu, rất đồ sộ.
Lý Bá Hạo đắc ý chỉ ra sau, nói:
- Chúng ta tổng cộng bảy mươi tư người, bảo vệ ngươi ra ngoài, dù là một Cái Nhiếp, không khiến ngươi chết được không đâu.
Lý Ngư hiện tại chỉ cầu có thể đi ra ngoài, về phần chết thế nào, đi ra ngoài được hẵng nói sau, bèn nói với đám Đại Trướng phòng:
- Giờ các ngươi yên tâm rồi chứ? Có nhiều hảo hán bảo vệ cho ta, ta ra ngoài còn an toàn hơn so với ở trong Tây Thị Thự đấy.
Đại Trướng phòng thấy thế, đành phải tránh ra một bên, đợi Lý Ngư vừa đi ra ngoài, chúng hảo hán lập tức rẽ ra hai bên, chờ hắn đi đến giữa, chúng hảo hán lại nhập vào, bao phủ hắn trong đoàn người, tiền hô hậu ủng, trùng trùng điệp điệp.
Triền nhân nhìn bóng lưng mọi người đi rồi, nói giọng to, cả tiếng thở dài nói:
- Hận chưa từng tập võ nghệ, để theo Thị trưởng làm tùy tùng, che thương tế tiễn cũng cam!
Đám Đại Trướng phòng lập tức nhao nhao hưởng ứng, bày ra tâm trạng vô cùng đau đớn.
Lý Ngư đi ra cửa chính Tây Thị Thự nhìn hai bên một chút, lại nhón chân nhìn ra sau, tất cả đều là đầu người.
Cộng thêm Thiết Vô Hoàn, tổng cộng 75 người toàn bộ che chở hắn rất nghiêm mật, đưa mắt nhìn lại đều là đầu người, mùi rơi vào mũi tất cả đều là mồ hôi thối.
Lý Ngư đứng run run, gọi Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên đến trước mặt, nói:
- Ta như này, đi lại không tiện. Nhưng bởi Tây Thị Thự mang trách nhiệm quản lý thương thị không thể chậm trễ. Hai ngươi ở đây, dù chỉ tạm giữ chức thị thừa, là phụ tá đắc lực của ta, mang vài người, thay ta đi dò xét chợ phường đi. Chỉ các ngươi đi, ta mới yên tâm được.
Lý Ngư vừa nói thế, hai huynh đệ Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên mặt mày rạng rỡ. Lý Bá Hạo vỗ ngực nói:
- Tiểu lang quân yên tâm, chuyện này cứ để chúng ta làm, bảo đảm chợ Tây này không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa!
Lý Bá Hiên nói:
- Đúng thế, huynh đệ chúng ta xưa nay chỉ là không quá chăm chú, chúng ta mà nghiêm túc làm, không gì không làm được!
Lý Bá Hạo vung tay lên:
- Đi!
Hai huynh đệ liền chen ra khỏi đám đông.
Lý Ngư ngạc nhiên kêu lên:
- Các ngươi mang vài người theo đi.
Lý Bá Hạo cũng không quay đầu lại, giơ cánh tay lên nói:
- Không cần đâu. Người họ muốn giết là ngươi, không hại huynh đệ chúng ta đâu!
Lý Ngư nhíu nhíu mày, kéo Thiết Vô Hoàn đến…giữa đám hảo hán.
Hắn nói nhỏ:
- Lão Thiết này, ta có một việc rất quan trong cần ngươi đi làm.
Thiết Vô Hoàn rất dứt khoát nói:
- Chủ nhân căn dặn, ta nhất định làm theo. Giờ có người muốn gây bất lợi với chủ nhân, Thiết mỗ phải ở bên bảo vệ mới được.
Lý Ngư mỉm cười lắc đầu:
- Sai rồi, tính mạng của ta, nằm ở ngươi. Tính mạng con ta, ngươi không thèm quan tâm ư?
Thiết Vô Hoàn ngẩn ra, vui vẻ nói:
- Tiểu chủ nhân? Chủ nhân nhân sinh tiểu lang quân rồi sao?
Lý Ngư tằng hắng một cái nói:
- Chưa đâu, nhưng cũng sắp rồi, mấy ngày nữa thôi. Ngươi cũng biết, hiện tại có người muốn gây bất lợi cho ta, giờ ta được bảo vệ nghiêm mật, nhưng Tác Tác…Ngươi cũng biết, chính là Long Tác Tác Long cô nương của Long gia trại. Giờ cô ấy đang ở Tuyết Lung Đường, hơn nữa không chịu nghe ai khuyên bảo, dẫn theo Vô Tình Hán và Phụ Tâm Lang cả ngày đợi trong Phường chợ.
Thiết Vô Hoàn vừa mới tìm được Lý Ngư một ngày, rất nhiều chuyện còn chưa biết hết, nghe đến đó, tức thì sắc mặt khác thường.
Lý Ngư nhìn thấy vội giải thích:
- Lão Thiết, ngươi hiểu lầm rồi, không phải là như ngươi nghĩ đâu, Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán là nha hoàn của cô ấy, một người mười bốn, một người mười lăm. Vô Tình Lang vóc dáng nhỏ nhắn, còn Phụ Tâm Hán thì vóc dáng cao gầy.
Thiết Vô Hoàn khóe môi co giật vài cái, nói:
- Mỗ, biết rồi.
Lý Ngư nói:
- Ngươi xem bên cạnh ta có nhiều người hộ vệ như vậy, sẽ không vấn đề gì đâu. Còn nhỡ mà Tác Tác…
Thiết Vô Hoàn do dự nhìn chung quanh, tất cả mọi người đang nhìn bên ngoài vẻ mặt cảnh giác tay còn đặt trên chuôi đao, nhưng lỗ tai tất cả mọi người đều hướng về phía hai người bọn họ, đang vểnh lên nghe chuyện.
Thiết Vô Hoàn gật đầu, nói:
- Được! An nguy của Chủ mẫu cùng tiểu chủ nhân, cứ giao cho Thiết mỗ. Thiết mỗ dù đến hơi thở cuối cùng tuyệt đối sẽ không để cho chủ mẫu cùng tiểu chủ nhân bị chút thương tổn nào. Giờ mỗ đi ngay.
Lý Ngư mừng rỡ, rốt cục đã đuổi đi được một tên nữa. Hắn vội nói:
- Ngươi mang theo vài người đi đi.
Thiết Vô Hoàn liếc nhìn mọi người rất khinh thường:
- Không cần, có một mình Thiết mỗ là đủ rồi.
Lý Ngư vẫn không bỏ qua, nói tiếp:
- Cho người dẫn đường ngươi nhé.
Thiết Vô Hoàn đã nghênh ngang mà đi rồi, vung tay nói to:
- Tuyết Lung Đường, mỗ nhớ kỹ rồi, tự hỏi thăm là được. Chủ nhân cẩn thận nhé, cẩn thận là cần thiết.
Lý Ngư nhìn đám người Lục Hi Chiết, cả đám đã thu lỗ tai, đưa mắt nhìn quanh, bày dáng vẻ hết sức tận trách.
Lý Ngư ngầm thở dài: Những người này, mình nên làm thế nào đây.
Trần Phi Dương đứng ở trong một cái góc, nhìn đoàn người đang đứng chắn cổng chính Tây Thị Thự:
- Tiểu lang quân có ở bên trong không? Đông thế kia, dù mình có bản lĩnh bằng trời cũng không thể hiệp trợ tiểu lang quân đi 'Chết' được. Trừ phi trời giáng thiên thạch...
Phan Nương Tử dẫn Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh từ Tam Lý Khê trở về thành.
Lý Ngư đi không được, mấy người họ không thể cứ đợi ở Tam Lý Khê, cho nên Trần Phi Dương đã thông tri xa bả thức hòa hộ vệ đã cam kết trước đó, muốn bọn họ đưa đoàn người Phan đại nương về Dương phủ.
Mấy phụ nữ đến trước cửa Dương phủ, thấy chung quanh có rất nhiều đại hán cường tráng sắc mặt bất thiện, làm nhiều người qua đường hoảng sợ tránh đi. Đợi thấy xe họ, cũng lập tức tiến lên ngăn cản. Khi nhìn thấy là Phan đại nương mẫu thân của Lý Ngư cùng các nữ quyến thì vội xin lỗi, kiểm tra trong ngoài xe cẩn thận rồi mới cho họ vào.
Khi họ kiểm tra xe Phan đại nương mới biết được, thì ra những người này đều là Lý Ngư cùng Kiều Đại lương phái tới bảo hộ Dương phủ, đương nhiên, chủ yếu là bảo vệ họ quay về. Về phần Dương đại lương, bất kể ai có mưu đồ với chợ Tây, hắn cũng sẽ không muốn làm tổn thương tên đầu gỗ hoàn toàn vô hại này.
Phan nương tử, Cát Tường cùng Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh đi vào phòng khách lập tức cảm thấy rất thoải mái thân thiết và ấp áp. Dù sao họ cũng đã ở đây khá lâu, cũng đã coi đây là nhà của mình rồi.
Phan nương tử nhìn chung quanh thở dài một cái:
- Thật sự là không nỡ đấy. Nếu không phải bởi Ngư nhi thì sẽ không bỏ Trường An, một nơi sinh hoạt tốt như thế mà đến tây bắc xa xôi đâu.
Bà bảo Cát Tường cùng Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đem túi quần áo cất vào phòng, còn mình thì phủi vạt áo, theo thói quen đi đến hậu viện.
Trong hậu viện, Dương Tư Tề đang cầm một cái cưa cưa đồ vật, cưa một đoạn, dừng lại suy nghĩ một chút, tay đưa đưa, chợt vui chợt buồn, lại cưa vài cái. Cạnh ông ta là một chiếc bàn gỗ đặt nửa bát nước, một đôi đũa, nửa cái bánh.
Chợt thấy Phan đại nương, Dương Tư Tề ngây ra, hỏi:
- Bà đi ra ngoài à, sáng sớm đã không thấy bà rồi.
Phan đại nương tức giận nói:
- Hôm qua sau giờ ngọ, chẳng phải tôi đã nói với ông là muốn đưa ba con bé đi ra ngoài đạp thanh hay sao?
Dương Tư Tề "A" lên một tiếng, vỗ trán, nói:
- Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.
Phan đại nương nhìn ông ta chằm chằm:
- Tối hôm qua ông không ăn cơm à.
Dương Tư Tề sờ sờ bụng, chần chờ nói:
- Hình như không, ta đói rồi.
Phan đại nương tức giận nhìn nửa cái bánh kia:
- Ông cũng không ăn sáng à?
Dương Tư Tề nói:
- Có ăn, nhưng vừa lạnh lại vừa cứng, không thể ăn, cũng không có gì ăn.
Phan đại nương buồn cười nói:
- Ông đó, ăn uống chả ra sao cả.
Dương Tư Tề bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ khi nghiên cứu mới như thế thôi, ta không ngốc.
Phan đại nương bật cười thành tiếng, nói:
- Tôi thấy, ông chả khác gì tên ngốc cả. Được rồi được rồi, ông chớ làm nữa, ngồi xuống nghỉ một lát, để tôi đi làm cơm cho ông lót bụng.
Dương Tư Tề “ừ” một tiếng, nhìn Phan đại nương đi ra ngoài, vui vẻ cầm lấy cái cưa đang định cưa, lại nghĩ Phan đại nương muốn mình nghỉ một lát bèn buông cưa xuống, ngồi xuống ghế băng dài.
Ngồi chỉ chốc lát, Dương Tư Tề lại ngây ra: Không làm, thế mình làm gì bây giờ?
Một lát, mùi thơm theo gió mang theo cả vị hành bay đến, Dương Tư Tề mỉm cười, an nhàn ngồi đó, cũng không nghĩ gì.
Ông ta đặt hai tay lên bàn, ngửi mùi thơm thức ăn, bắt đầu cảm giác bụng đói cồn cào. Chờ Phan đại nương một tay bưng canh trứng hoa một tay bưng trứng rán đi vào hậu viện, Dương Tư Tề đã nằm ngủ ở bàn đầy vụn bào, trên mặt vẫn còn vương nụ cười.
Ngày thứ chín, cứ như vậy nhàm chán qua đi.
Lý Ngư mang theo bảy mươi hai đại cao thủ, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài, không chỉ nói muốn đi "Chết", dù là nghĩ đến từ đó cũng đều không có cơ hội.
Chạng vạng tối, Lý Ngư không thể làm gì khác hơn là đi đón Long Tác Tác, hai người lên xe, Vô Tình Lang, Phụ Tâm Hán ngồi hai bên thùng xe, Thiết Vô Hoàn dẫn bảy mươi hai đại cao thủ vòng vây trước sau, trùng trùng điệp điệp kéo dài cả phường Duyên Khang.
Thượng thư Tả phó xạ, Ngụy quốc công Phòng Huyền Linh chạng vạng hồi phủ, bên cạnh xe là một gã sai vặt, trước sau có hai gã kiện phó, lại có hai Binh biện đi trước mở đường. Đi tới đường cái Chu Tước, chợt thấy trước mặt một chiếc xe thanh du chậm rãi đi tới, rèm vén cao, trong xe một đôi thanh niên nam nữ ngồi sóng vai, thắm thiết tình cảm.
Trước sau xe ước chừng bảy tám chục người, giơ đuốc cầm gậy, tiền hô hậu ủng, trong đoàn người có một đại hán cao to như tháp sắt kiện quan quần hùng. Nhìn kỹ diện mục tiểu lang quân kia sao quen thuộc đến thế, Phòng công kinh hãi, không biết quý nhân nổi bật phương nào hoảng sợ nhìn trái phải nói:
- Uy phong như thế, không biết là người phương nào?
Gã gã sai vặt vội vàng đi hỏi. Những hảo hán giang hồ đi theo hộ vệ Lý Ngư hồi phủ đều là người dễ nói chuyện, nghe người ta hỏi, thì đáp rất ngạo nghễ, không chút che giấu.
Gã sai vặt có được tin chuẩn xác, vội vã chạy về báo lại Phòng Huyền Linh:
- A lang, tiểu nhân đi tìm hiểu rồi ạ, tiểu lang quân trong xe là một Tiểu Lại trong chợ Tây ạ.
Phòng công nghe xong im lặng không nói gì, hai xe đi qua nhau, đi xa rồi, Phòng công mới thở dài nói:
- Tiểu nhân đắc ý quá!


Bạn cần đăng nhập để bình luận