Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 152: Ba đội chiến
- Ồ, thì ra là kim…tơ nam, La Đại đương gia thật là thú vị.
Lý Ngư khen một câu, La Bá Đạo không thèm nhận, đưa đao ngang ngực, trầm khàn nói:
- Đao này, dài ba thước hai tấc, nặng bốn cân bảy lượng, lại dùng thép ròng Đại Thực chế tạo nên, thổi đứt lông tóc, chém sắt như chém bùn. Trong tay La mỗ, trước nay cùng người khác giao thủ đã một trăm hai mươi bảy lần…
La Bá Đạo còn chưa khoe khoang xong Lý Ngư đã đá giày lên, một chùm tuyết bắn lên như dải quạt hất vào mặt La Bá Đạo.
- Vô Hoàn!
Lý Ngư hét lớn một tiếng, Thiết Vô Hoàn dù cao lớn vạm vỡ, nhưng đứng đó lại mang đến cảm giác như không tồn tại chợt cử động, xông tới, đôi thiết liên to như trứng ngỗng, cuối thiết liên còn móc một đôi thiết hoàn loang lổ vết máu, xông tới La Bá Đạo.
La Bá Đạo giật mình, y nói chưa hết câu, câu cuối “chưa bất bại bao giờ” chưa nói xong thì đối phương đã động thủ rồi.
Y vội nâng đao, đón đỡ vũ khí mà Thiết Vô Hoàn đánh đến. Trước đó y chưa từng chú ý đến kẻ này, lúc này cũng chẳng kịp nhìn xem binh khí của kẻ đó là gì, cũng không biết đó là một đôi khóa sắt, mà liên tử còn cong vào…
Cùng lúc đó, Lý Ngư cũng không nhàn rỗi, gọi “Vô Hoàn” xong, hắn rùn chân xuống, xông tới ôm hai chân La Bá Đạo. Nếu Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác chứng kiến được, hẳn sẽ cùng mắng: Tên khốn kiếp, sao với ai cũng dùng chiêu này thế hả?
Canh Tân thong thả đi tới, thấy đối phương căn bản không nói tới quy củ giang hồ gì cả, chưa nói xong đã động thủ rồi, lão đại có vẻ như bị ăn thiệt thòi, y vẫn chậm vài bước, không kịp cứu viện, may mà trên cổ y đeo một dây tỏi, đó là vật tránh tà lúc ẩn thân trong khe núi đã tháo xuống phân cho vài người.
Dưới tình thế cấp bách, Canh Tân lập tức vung tay, ném dây tỏi ra ngoài.
Vừa thấy Lý Ngư động thủ, đám Ngụy Nhạc, Phùng Minh Chu cũng xông lên. Ngụy Nhạc xông lên trước, thấy một vòng trắng nhờ nhờ bay đến, cũng không rõ đó là ám khí gì, lập tức xuất ra toàn bộ sức mạnh, quát to:
- Mở!
Một đao của Ngụy Nhạc dùng hết sức, “bụp” một cái, dây tỏi nổ vang, Ngụy Nhạc liếm liếm nước tỏi, kêu lên:
- Không xong rồi, ta bị trúng độc rồi!
Mà lúc này, đại mã phỉ La Bá Đạo một trong Tứ Đại Khấu cả cuộc đời một mình đấu đao một trăm hai mươi bảy người chưa từng gặp thất bại đã ngã ngửa xuống đất, mắt trắng dã, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Một đao của y vung lên đón đỡ, va vào thiết liên tử “keng” một tiếng, đôi thiết hoàn hai đầu vòng lại chuyển hướng. La Nhất Đao chấn động, hiểu ra binh khí kia là gì, trong lúc gấp gáp muốn tránh né, vốn với thân thủ của y, dù mất tiên cơ cũng chưa chắc sẽ bị thua dưới đôi thiết hoàn đó. Nhưng Lý Ngư dù chết cũng không buông chồm tới tay vẫn ôm chặt lấy hai chân y.
Hai chân của La Bá Đạo bị khóa, không thể cử động, không thể nhảy, không thể mở, không trốn được, bị một đòn của thiết kích hoàn đánh xuống, một chiếc gào thét dán sát qua tai của y, vạch một đường máu, một chiếc khác đập vào sau gáy của y, may mắn y có đội mũ da, bằng không lần này y bị đánh vỡ nát óc rồi.
Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng sau gáy của y sưng to như quả trứng gà, đỏ au, đau đớn như muốn ngất đi.
Canh Lão Tứ ném một dây tỏi ra ngoài, chân tay luống cuống lại vung hai dây lưng thiên quý dính máu kinh nguyệt phụ nữ, lại rút cái móng lừa bên hông ra, thấy Đại đương gia đã ngã xuống ngất xỉu, một dây kinh nguyệt rơi xuống, đập trúng miệng y, tức thì không biết nên khóc hay nên cười…
Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp di chuyển đến thung lũng nhỏ giữa sườn úi, trong khe núi có một gốc cây cổ thụ to, tán cây xòe rộng đọng đầy tuyết tựa như một cây nấm lớn đầy hoa tuyết trắng, cảm giác như đến một thế giới khác.
Tại nơi xa hơn trong rừng, tuyết đọng rơi không ngừng, rất rõ ràng, Long Tác Tác và Lưu Tiếu Tiếu đã đánh vào trong đó, đang giao thủ. Hột Can Thừa Cơ đánh mắt với Dương Thiên Diệp, hai người nhanh chóng lẩn vào trong cây nấm lớn nhiều đóa tuyết trắng.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Công chúa điện hạ, sao cô lại đến tây bắc thế?
Dương Thiên Diệp đáp:
- Lợi Châu không thể ở, càng nghĩ, chỉ có thể đến phía tây mới sinh tồn được, nên ta tới đây.
Hột Can Thừa Cơ vui vẻ nói:
- Anh hùng cùng chí hướng, ta cũng nghĩ như thế đấy.
Dương Thiên Diệp nói:
- Ngươi đầu quân cho La Bá Đao ư? Ta nghe nói ngươi đến Long Gia trại cơ mà.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ta làm sao có thể tìm nơi nương tựa tại Long Gia trại được, là ta đi qua Long Gia trại mà thôi, vốn định đến tây bắc, nhưng không có tiền, không có lương thực, cho nên cần phải kiềm tiền, bằng không ta nhiều thủ hạ như vậy, hỏi ăn cái gì, mặc cái gì? Cho nên ta giả mạo thương nhân, đến Long Gia trại tìm cái ăn, nhưng thấy Long Gia trại rất khó khăn, liền rời đi, nghĩ tìm mục tiêu khác. Về sau lại gặp được La đại đương gia, cũng là không đánh nhau thì không quen biết. Mà sao người lại ở Long Gia trại?
Dương Thiên Diệp dậm chân nói:
- Ta dùng tiền thuê mật thám dò xét chỗ đó để nghe tin tức của ngươi, bọn họ nhìn ngươi tương đồng với bức họa, nên nói cho ta biết ngươi đang ở Long Gia trại này, ta mới trà trộn vào Long Gia trại để tìm ngươi đấy.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Thì ra là thế! Công chúa điện hạ, theo ta thấy, không bằng người tạm thời đầu quân cho mã phỉ đi. La đại đương gia này cũng là người có nghĩa khí, đi theo hắn, không bị thiệt thòi đâu.
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Ta nghe nói đến Tứ Đại khấu Lũng Hữu, nếu như có thể lôi kéo được Tứ Đại khấu, chắc là môt chi vũ trang không thể khinh thường.
Hột Can Thừa Cơ lắc đầu nói:
- Tứ Đại khấu không ai phục ai, muốn lôi kéo bọn họ cùng đi, khó như lên trời.
Dương Thiên Diệp cười giảo hoạt nói:
- Vậy ngươi cùng ta thuyết phục La Bá Đao, sau đó tiếp tục chinh phục tam đại khấu khác.
Hột Can Thừa Cơ biến sắc nói:
- La đại đương gia đối đãi với ta như huynh đệ, chứ loại này không nói nghĩa khí, ta làm không được.
Dương Thiên Diệp vội la lên:
- Việc lớn phải dùng mưu, không câu nệ tiểu tiết, sao ngươi lại không hiểu như vậy hả?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ta đây không phải là không hiểu, nhưng đó là nguyên tắc làm người. Đúng rồi, ta còn chưa nói, cô và người của cô tại phủ Võ Đô đốc đã làm những gì? Vừa thấy tình hình không ổn đã liền vứt bỏ ta mà đi. Điện hạ, người làm như vậy, khó để ta tin tưởng.
Dương Thiên Diệp nói:
- Ta lúc ấy có thể lựa chọn khác sao? Nếu đổi lại là ngươi...
Hột Can Thừa Cơ đột nhiên sắc mặt biến động, nói:
- Đừng nói nữa!
Dương Thiên Diệp lập tức im ngay, Hột Can Thừa Cơ nghiêng tai nghe ngóng, nói:
- Không có động tĩnh nữa, bọn họ đánh xong rồi sao?
Trong nội tâm Dương Thiên Diệp nhất thời lo lắng, tuy nói nàng tiến vào Long Gia trại chỉ là kế sách tạm thời, nhưng những ngày này, Long Tác Tác đối đãi tình như tỷ muội, có thể nào lại không quan tâm, bèn nói:
- Đánh xong rồi ư? Ai thua ai thắng?
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai không ai bảo ai, đều cúi thấp người xuống, lặng lẽ qua đó.
Trên mặt tuyết, hai tay Lưu Tiếu Tiếu trói cổ tay Long Tác Tác, đem nàng ta đặt trên mặt tuyết, nhe răng cười, cái sẹo kia như ba con rết bò lên mặt:
- Tiện nhân, ta sẽ cho mặt mũi ngươi không biết xấu hổ, lão tử hôm nay sẽ cưỡng đoạt ngươi, ném ngươi cho những mã phỉ kia, ta xem ngươi liệu còn có còn cao quý như công chúa nữa không!
Long Tác Tác phẫn nộ như muốn thoát khỏi tay Lưu Tiếu Tiếu, nhưng cổ tay bị bàn tay gã giữ chặt, không thể thoát khỏi được.
Long Tác Tác nổi giận quát:
- Ngươi đúng là vô liêm sỉ, bao năm như vậy, Long Gia ta bạc đãi ngươi gì không? Ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, cấu kết với gia nô, phản chủ, cha ta không giết ngươi, thả cho ngươi đi, ngươi lại cấu kết với mã phỉ, đối phó với Long Gia ta! Ngươi đúng là kẻ súc sinh!
Lưu Tiếu Tiếu nhe răng cười nói:
- Súc sinh ư? Súc sinh như ta của ngày hôm nay sẽ lập tức cưỡng hiếp ngươi, xem ngươi còn hung hăng được nữa không!
Long Tác Tác cảm thấy trên cổ tay buông lỏng, vừa định thừa cơ phản kích, Lưu Tiếu Tiếu một tay chém vào cổ nàng, Long Tác Tác tuyệt vọng liếc nhìn Lưu Tiếu Tiếu, nghiêng đầu một cái, ngất đi, một ý niệm trong đầu cuối cùng trước khi biến mất:
- Ta xong rồi...
Sau đó, nàng rơi vào một nơi hắc ám, rét lạnh.
Có lẽ, nơi này u ám, nàng không hề hi vọng sẽ tỉnh lại, một khi tỉnh lại, tình thế của nàng phải đối mặt, thì sống cũng không bằng chết.
Phía dưới một cây lớn, Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ đang ngồi, nhìn xem hết tất cả những sự việc diễn ra trước mắt.
Hột Can Thừa Cơ cau mày nói:
- Sự tình thế nào? Việc lão Tam rời đi Long Gia trại, có vẻ có ẩn tình gì đó!
Dương Thiên Diệp vội nói gấp:
- Có ẩn tình hay không lúc khác nói, tranh thủ cứu người đã.
Hột Can Thừa Cơ liếc nhìn Dương Thiên Diệp một cách kỳ quái:
- Hắn là mã phỉ, ta cũng là mã phỉ mà, tại sao ta lại phải cứu người?
Dù từ đầu đến cuối Dương Thiên Diệp không còn xem mình là người của Long Gia trại, nhưng muốn nàng ngồi nhìn Long Tác Tấc bị người ta lăng nhục, điều đó nàng tuyệt đối không làm được. Mắt thấy Lưu Tiếu Tiếu sắp làm nhục Long Tác Tác, cũng không để ý cái trời lạnh đại tuyết như này, nghiến răng khoác áo choàng, trong lòng quýnh lên, lập tức nhảy lên đi ra ngoài.
Hột Can Thừa Cơ cản trở không kịp, đành phải tránh phía sau cây to.
- Tặc tử, nhận lấy cái chết đi!
Công chúa điện hạ không chịu đánh lén, hô to và tiến đến quang minh chính đại vung kiếm.
Lưu Tiếu Tiếu cởi áo nới dây lưng, đang định làm nhục Long đại tiểu thư nằm trên mặt tuyết, bỗng nghe có tiếng hét lớn lập tức lăn một vòng sang bên cạnh, còn thuận tay quơ lấy trường đao đặt trên mặt tuyết.
Keng keng keng....
Liên tiếp bạo kích, chân tay Lưu Tiếu Tiếu luống cuống ngăn đỡ, cuối cùng gã bình ổn đầu trận tuyến, bắt đầu lợi dụng ưu thế hùng hồn của đao để phản kích.
Hai người, kẻ tới, kẻ lui, động tác mau lẹ, trong sát na đã đấu hơn mười hiệp, giờ đây Lưu Tiếu Tiếu đã vọt đến bên cạnh Long Tác Tác, mũi chân đặt tới sau lưng Long Tác Tác, nhảy lên, hất nàng vọt tới Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp như vô thức đi đón, hai tay vừa mới duỗi ra, thân hình Lưu Tiếu Tiếu nhún xuống, đã nấp ở phía sau Long Tác Tác, bổ nhào theo cùng, chân quét một cái, Long Tác Tác rơi trên mặt tuyết, Dương Thiên Diệp giống Long Tác Tác vừa rồi, bị Lưu Tiếu Tiếu gắt gao ấn trên mặt đất.
Lưu Tiếu Tiếu nhe răng cười nói:
- Lại tới một người nữa, coi ngươi cũng không tồi. Được! Một con cừu nhỏ ta cũng đuổi, hai con cừu ta cũng đấu, lão tử hôm nay xem những con cừu non như các ngươi làm được gì!
Dương Thiên Diệp nghe vậy trong lòng không chịu được, ra sức hô to:
- Ngươi là tên khốn kiếp, còn không giúp đỡ ư!
Lưu Tiếu Tiếu kinh ngạc:
- Còn có người nữa sao?
Gã lập tức quay đầu nhìn lại, Hột Can Thừa Cơ do dự, muốn đi ra, chợt nghe có âm thanh nói:
- Ấy? Sao ngươi biết ta ở chỗ này?
Hột Can Thừa Cơ tranh thủ thời gian lại đi ra phía sau cây to để trốn, chỉ thò ra con mắt để xem, đúng lúc đối diện một thân cây to, Lý Ngư cắm đao bên hông, chậm rãi thong thả bước đi ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận