Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 68: Quăng chén ra hiệu.
Cát Tường thấy mình đá trúng cằm của Thái Thú, lập tức cả kinh, cuống quít bò dậy, quỳ xuống đất thỉnh tội:
- Thái thú lão gia thứ tội, tỳ nữ… tỳ nữ không cố ý mạo phạm.
Nhậm Oán thấy Liễu Hạ Huy cười một tiếng lớn, trên mặt nóng bừng, thẹn quá hóa giận nói:
- Tiện tỳ, không biết sống chết!
Lão ta buồn bực đứng lên, cả người nhào tới Cát Tường. Cát Tường cả kinh, liên tục chống vào chiếu lui lại sau, thấy thân thể to lớn của Nhậm lão ma chồm tới vội vàng dùng hai chân với tư thế thỏ ngọc chống ưng, hai chân chặn ở lồng ngực của Nhậm Oán.
Thân hình Nhậm Oán dài rộng, Cát Tường lại nhỏ nhắn yếu ớt, nàng lại không dám dùng lực đá lão, hai tay bị lão nắm lấy, hai người liền vào thế giằng co. Bàng mụ mụ cũng sốt ruột loạn lên, cũng không biết nên làm gì.
Võ Sĩ Hoạch giận tái mặt, nâng chén thật mạnh nói:
- Nhậm Thái Thú, tự trọng một chút!
Nhậm Oán bị Cát Tường dùng hai chân đạp vào ngực, hai tay cầm lấy tay của Cát Tường, hung tợn quay sang Võ Sĩ Hoạch thở hổn hển nói:
- Đô đốc vì tiện nhân này mà trở mặt với Nhậm mỗ sao?
Võ Sĩ Hoạch giật mình, tuyệt đối không ngờ Nhậm Oán làm Thái thú một phương mà lại không có phong độ như vậy, chẳng khác du côn đầu đường. Ông ta ít khi gặp phải người như vậy, nhất thời cũng không biết phải ứng đối như thế nào.
Liễu Hạ Huy vội hòa giải:
- Đô đốc chớ trách, Nhậm Thái Thú tính tình cương liệt, đích thực là vua nóng nảy ha ha…
Nhậm Oán nói một câu với Võ Sĩ Hoạch rồi ánh mắt phóng hỏa về phía Cát Tường, cười gằn nói:
- Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Lão tử hôm nay làm nhục ngươi trước mặt nhiều người, ta muốn xem ngươi có còn kiêu ngạo được không!
Dứt lời, lão ta trừng mắt nhìn về phía Bàng mụ mụ và đám đang bị sợ sệt đến mặt mày thất sắc nói:
- Ai cũng không được đi! Tất cả xem cho ta.
Sau đó, ỷ vào thân hình mạnh mẽ, ra sức ép xuống, muốn làm nhục Cát Tường.
Trong lòng Cát Tường đang cảm thấy tuyệt vọng, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, hai tay hai chân không thể dãy dụa, liền nhắm mắt lại, cứ coi như là bị chó cắn đi, nàng chỉ là một cô gái yếu ớt cơ khổ không nơi nương tựa, nếu cố ý làm Thái thú khó xử, nàng biết đấu tranh như thế nào?
Nhưng khi nàng nghiêng mặt đi, nàng chợt nhìn thấy Lý Ngư. Lý Ngư ngồi ở bàn phía sau, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng. Ánh mắt của Cát Tường chạm phải ánh mắt của Lý Ngư, đột nhiên giật mình, giống như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí và khí lực, hai chân vốn đã vô lực lại đột nhiên dùng sức đạp một quyền lên.
Nhậm Oán phát hiện Cát Tường đã buông xuôi, đang vui mừng đè người xuống, không ngờ hai chân Cát Tường đạp ra một quyền, đầu gối dùng sức đạp vào bụng của lão. Nhậm Oán rên lên một tiếng, đau đến mức mặt mũi tối sầm, thiếu chút nữa không thở nổi, thân thể lập tức ngã ngồi ra đất, còng như con tôm.
Cơ khổ không nơi nương tựa, ngay cả người thân cũng từ bỏ nàng, lại bị người khác coi như vật mà mua bán, khiến cho Cát Tường suýt nữa thì coi chính mình là một vật phẩm mặc người ta làm nhục. Nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Lý Ngư, bỗng nhiên tỉnh lại, cõi đời này còn có một người, vẫn luôn coi nàng là một con người.
Hắn kính trọng nàng, tôn trọng nàng thương nàng, đối xử với nàng như một nữ nhân. Thế gian này còn có một người như vậy, coi trọng nàng như thế, nàng phải giữ tôn nghiêm và sự trong sạch của mình, không sợ đánh cược tính mạng này. Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ? Làm người phải có tôn nghiêm, coi trọng sinh mệnh, chỉ cần có người quan tâm tới nàng.
Cát Tường bộc phát, hai đầu gối thúc vào Nhậm Oán, đứng bật lên.
Bàng mụ mụ vừa thấy Cát Tường đá Nhậm Thái Thú còng như con tôm, cũng không biết có đụng trúng bên dưới hay không, nếu biến thành thái giám thì sẽ gặp phiền phức, vội cả kinh và sợ hãi, bà ta nhào lên kêu:
- Thái thú? Thái thú?
Nhậm Oán đau đến mức thở không ra hơi, làm sao còn có thể trả lời, Bàng mụ mụ giận tím mặt, quay đầu về phía Cát Tường, kêu lên:
- Người đâu, bắt cô ta lại cho ta!
- Ai dám lại đây!
Cát Tường không đếm xỉa tới, vì cái nhìn đau lòng thương xót, cái nhìn phẫn nộ của Lý Ngư, nàng tình nguyện chết, nhưng cũng muốn chết một cách có hình tượng. Cát Tường bắt lấy một bình rượu có cổ dài, dùng sức đập một cái, bình rượu vỡ một nửa, cạnh sắc bén chìa ra, nàng siết trong tay, chỉ về phía Bàng mụ mụ, ép mụ ta lui lại.
Trong mắt nàng lộ ra một chút lửa giận, chậm rãi chuyển động thân mình, dùng mảnh bình rượu sắc bén muốn bức lui vài người đang tới gần, sau đó đột nhiên đảo ngược lại miệng bình, đưa cạnh sắc bén kia đặt vào cổ của mình.
Nàng ngửa đầu, cạnh sắc bén đó nhanh chóng chạm vào da thịt trắng như tuyết trên cổ, bởi vì kích động lại dùng lực mạnh nên cạnh sắc đó cắt qua da, máu đỏ sẫm đã thấm ra ngoài.
- Cát Tường xuất thân ti tiện, tính mạng ti tiện nhưng Cát Tường cũng giống các vị quý nhân, đều là người! Cát Tường đắc tội quý nhân, chết cũng được chỉ mong các vị quý nhân có thể để Cát Tường trong sạch, để cho Cát Tường khi đến thanh bạch thì khi đi cũng thanh bạch…
Hai hàng nước mắt lăn xuống hai má nàng, nàng nhắm mắt lại, dùng cạnh sắc của mảnh bình cắt vào cổ họng của mình.
- Dừng tay!
Lý Ngư và Võ Sĩ Hoạch cùng hét lớn. Võ Sĩ Hoạch không thể nhịn được nữa, lúc trước còn e dè hậu quả khi trở mặt với Nhậm Oán, nhưng hành động này quả thực giống một lưu manh. Nếu Cát Tường bị làm nhục ngay trước mặt mình, hoặc là Cát Tường bị bức chết trước mặt mình, ông ta nào còn mặt mũi gì nữa?
Không ngờ Lý Ngư cũng hét lên, Võ Sĩ Hoạch không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lý Ngư. Lý Ngư rống to một tiếng, Cát Tường run lên, đổi lại bất kỳ người nào khác nếu kêu to một tiếng như vậy chỉ có thể khiến cho Cát Tường càng nhanh chóng ra tay tự tuyệt, nhưng Lý Ngư vừa quát, Cát Tường không tự chủ được buông tay, trợn tròn mắt nhìn về phía Lý Ngư.
“Hoa khai bất tịnh bách hoa tùng. (Cúc nở chẳng cùng trăm giống khác)
Độc lập sơ ly thú vị cùng. (Rào thưa riêng đứng thú dường bao)
Ninh khả chi đầu bão hương tử (Đầu cành thà chịu ôm hương chết)
Hà tăng xuy lạc bắc phong trung. (Chẳng rụng vào trong gió bắc nào)
(Bài Họa Cúc – Trịnh Tư Tiếu)
Giọng ngâm của Lý Ngư chậm rãi vang lên, ra sức ném chén trong tay xuống, hai hàng lông mày dựng đứng, muốn chửi ầm lên. Kết thù kết oán thì cứ kết thù kết oán, hôm nay nếu không bảo vệ được Cát Tường, bất kể là hắn bỏ chạy phương nào hay là bỏ trốn khỏi thời không này đều không thể loại bỏ được nỗi bất an trong lòng.
Nhưng hắn ngay cả một câu chửi cũng chưa kịp, bởi vì ngay tại khi hắn ném chén rượu trong tay xuống thì Mặc Bạch Diệm đã ra tay.
Mặc Bạch Diệm đã ẩn náu trên xà ngang của lầu, còn song hùng Lý thị vẫn ôm kiếm đứng ở phía sau Võ Sĩ Hoạch. Với võ công của lão, đương nhiên có thể nhìn ra được hai người kia là kình địch, vì vậy lão luôn tìm cơ hội tốt nhất để ra tay.
Rốt cuộc cơ hội mà lão chờ đã đến. Ngay lúc lão già không biết xấu hổ Nhậm Oán muốn hái hoa trước mặt mọi người, thu hút chú ý của mọi người, bao gồm cả hai kiếm khách vẫn luôn dứng sau Võ Sĩ Hoạch, ngay sau đó, Lý Ngư đứng lên, lão từ trên đòn dông đánh xuống, càng thêm một tầng nắm chắc.
Mặc Bạch Diệm có võ công trác tuyệt, can đảm cẩn trọng, xưa nay giết người không chớp mắt. Nhưng lúc này khi đối mặt với một kỳ nhân có khả năng biết trước tương lai, bởi vậy vị Đại tổng quản Tùy cung này cũng thấy thấp thỏm trong lòng, sợ bị Lý Ngư phát hiện ra sát cơ của lão.
Cho nên Mặc Bạch Diễm căng thẳng tột độ, Lý Ngư chỉ có một chút dị động, lão thà bỏ qua cơ hội tốt nhất lựa chọn ra tay ngay lập tức. Cho nên khi Lý Ngư vừa quăng chén… Mặc lão sư liền ra tay.
Lý Ngư ngâm thơ tán tụng Cát Tường, những người có mặt ở đây chỉ có hai người nghe không hiểu, một người chính là bản thân người được tán tụng Cát Tường cô nương, nàng chỉ thấy bộ dạng Lý Ngư khi ngâm thơ từ từ đứng lên thật sự rất đẹp trai, rất có hình tượng, lại nhã nhặn, làm cho trái tim của nàng nhảy nhót, về phần người ta ngâm mấy thứ gì kỳ thực nàng cũng không hiểu rõ lắm.
Mà người còn lại chính là Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm vừa thấy Lý Ngư lên tiếng, đứng lên, quăng chén, tim lập tức nhảy dựng lên, chỉ sợ hắn phát hiện ra điều gì, quả tim căng thẳng như tên giữ chặt dây cung, tiễn trong lòng rời cung thì kiếm trong tay cũng xuất ra.
Đôi mắt của Cát Tường mê dại đi, đang cảm thấy bộ dạng Lý Ngư ca ca ngâm thơ thật sự rất đẹp trai, có hình tượng, nhã nhặn thì một đạo kiếm quang bỗng nhiên sáng lên sau lưng Lý Ngư, nhanh đến mức hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên không phản ứng kịp.
Nhưng…
Việc đời khó đoán trước!
Mặc dù hai huynh đệ họ Lý không phản ứng kịp nhưng Lý Hoành Kiệt lại ra tay rất kịp lúc. Lý Hoành Kiệt thừa dịp tiểu nhị không kịp để ý đã lặng lẽ đi lên lầu, chợt thấy Võ Sĩ Hoạch đứng lên, Lý Hoành Kiệt mừng rỡ, hét lên một tiếng nhắc nhở Hột Can Thừa Cơ chuẩn bị tiếp ứng, sau đó xuất trường đao đánh về phía Võ Sĩ Hoạch. Lúc này trên xà nhà lại có một người nhảy xuống, kiếm chỉ vào Lý Ngư! Nhưng khi kẻ đó thả người nhảy xuống thì lại đứng ở giữa gã và Võ Sĩ Hoạch.
Trời ạ! Có đùa không vậy!


Bạn cần đăng nhập để bình luận