Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 562: Quách lương thị..
- Phùng Lương thị, tối nay bệ hạ sẽ ở Hoa Mộc Uyển, ngươi cần chuẩn bị sớm đấy. Ta cũng sẽ an bài thị vệ để cảnh giới.
- Vâng, tướng quân. Lão thân lập tức an bài người phối hợp với tướng quân.
Phùng Lương thị cả đời làm cung nhân, những việc như này đã rất quen thuộc nên không hề khẩn trương mà cười híp mắt nghe theo. Đợi Lý Ngư đi rồi mới cho người đi gọi Quách Hân Điềm Quách Lương thị đến.
Lý Ngư đến trong viện, an bài thị vệ và thái giám cảnh giới, phân phó người đi quanh đó kiểm tra, lúc nhìn sang thấy trong viện có một chiếc đu dây.
Bên cạnh có đống tuyết, trên tuyết có cắm hoa mai nở vô cùng diễm lệ. Còn nữ tử kia đang đu dây dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
- Hoa Cô!
Lý Ngư liếc mắt một cái là nhận ra cô gái kia, Hoa Cô cũng nhận ra Lý Ngư, nhưng chiếc đu dây chưa thể dừng ngay được, nên chỉ ngoắc ngoắc với hắn, đồng thời cũng hiểu quy củ ở trong cung, bởi vậy không dám nói to.
Lý Ngư cười cười đi tới, dùng tay giữ chiếc đu dây lại. Hoa Cô đứng trên chiếc đu, cười khì khì nói:
- Đại Ngư ca ca, sao huynh lại tới hậu cung thế. huynh cũng không phải là thái giám, vậy mà được ra vào hậu cung thoải mái à?
Lý Ngư liếc nàng một cái, hiện tại hắn vẫn mặc trang phục của thái giám, nhưng trong nội cung hễ có tí chức vị đều biết bên cạnh hoàng đế có một vài thị vệ đóng giả thái giám, từ lần trước Hoàng đế gặp chuyện, chuyện này đã không thể giấu diếm được nữa.
Sự việc điều tra nội gian trong cung vẫn đang tiếp tục, cũng không biết có bao nhiêu người bị gây sức ép đến gà bay chó sủa, nhưng trộm đạo bắt được nhiều, cũng bắt được vài tên có liên hệ với ngoài cung, nhưng vẫn chưa tìm được tên thích khách thần bí kai.
Lý Ngư nói:
- Đêm nay Hoàng đế sẽ lâm hạnh Hoa Mộc Uyển.
- Hả?
Hoa Cô ngẩn ra, mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lắp bắp:
- Thánh... Thánh nhân sẽ lâm hạnh Hoa Mộc Uyển ư? Đúng rồi, hình như là hôm nay.
Lý Ngư buồn cười, xem cô nàng chẳng khác nào tiểu muội tử phải xuất giá nhưng nam nhân nàng gả đi lại vĩnh viễn không chỉ dành cho mình nàng. Ầy, mình không phải Hoàng đế, cũng có thuộc về một mình ai đâu. Khụ, phúc lợi của xã hội phong kiến, là phúc lợi của xã hội phong kiến.
Hắn vội ho một tiếng, nói:
- Có hồi hộp không?
Hoa Cô giả mặt quỷ với hắn nói:
- Không sợ, từ khi vào cung, muội đã biết sẽ có ngày này rồi.
Nói xong lại băn khoăn:
- Hoàng đế có hung dữ không? Lần trước trong đình vào đêm tuyết gặp y, nhìn có vẻ rất dữ.
Lý Ngư cười nói:
- Đêm hôm đó, không là có người mưu phản đó sao. Muội yên tâm, Hoàng đế cũng là người, sẽ không trợn mắt cả ngày ở hậu cung đâu, ông ta cũng muốn sống đấy.
Hoa Cô căng thẳng cắn cắn môi:
- Ừ, vậy.. muội nên làm gì đây? Nghe nói nếu nữ nhân mà Hoàng đế không thíc thì sẽ phải sống cô độc cả đời trong này đấy.
Lý Ngư nói:
- Hoàng đế gần đây tâm tình không được tốt, tuy nhiên, muội không phải lo lắng. Hoàng đế cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Nam nhân bên ngoài càng có chuyện cần lo thì càng hy vọng về nhà nữ nhân của mình sẽ hiểu chuyện chia sẻ với mình.
Hoa Cô mong mỏi hỏi hắn:
- Vậy muội phải làm thế nào?
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Muội không cần làm gì cả, cũng không cần quá nhiệt tình, cũng không cần quá chăm sóc. Các muội …dù có tâm cơ thế nào thì vẫn quá trẻ, các muội tự cho mình là có thủ đoạn cao minh, nhưng trong mắt nam nhân, thực ra lại thấy rất buồn cười. Muội cứ là muội một cách chân thật nhất thì người ta sẽ rất yêu thích rồi, không giả tạo, không kiểu cách, Hoàng đế sẽ thấy muội chân thật, sẽ rất nhẹ nhàng với muội. Không có nam nhân nào lại thích một nữ nhân khiến cho hắn mệt lòng hơn, dù người đó có ưu tú cỡ nào…
Nói tới đây, Lý Ngư không kìm nổi nghĩ tới Dương Thiên Diệp.
Ôi, cô nàng kia giờ không biết đang trốn ở xó xỉnh nào nghĩ cách giết Hoàng đế đây, thật sự là khiến người ta không bớt lo mà.
Dương Thiên Diệp lúc này đang đứng ở trước mặt Phùng Lương thị, cười nhẹ, nhưng trong nội tâm thì đang gào thét.
Bảo ta đi gặp tiểu Lý tướng quân, phối hợp với hắn an bài cho Hoàng đế đêm nay giá hạnh Hoa Mộc Uyển?
Dương Thiên Diệp đã không dám đi đối mặt với Lý Ngư rồi, chỉ sợ xảy ra chuyện không hay.
Phùng Lương thị cười nói:
- Đi đi. Ở Hoa Mộc Uyển có chuyện gì ngươi không hiểu thì cứ hỏi ta.
- Vâng! Muội muội đi ngay ạ.
Dương Thiên Diệp đáp một tiếng, lui ra khỏi phòng, lo lắng cắn răng bước nhanh đi ra ngoài.
Trong viện, bên chiếc đu dây, Hoa Cô suy tư về những câu nói của Lý Ngư, dường như rất tâm đắc gật gật đầu, nói:
- Muội nhớ rồi, cám ơn Đại Ngư ca ca.
Nói xong, Hoa Cô hoang mang rời khỏi, buổi tối còn phải tắm rửa nữa, nhưng giờ đã nhận được tin trước, vẫn muốn tắm rửa trước, sau đó còn trang điểm. Đối với nữ nhân, đây chính là thời khắc quan trọng nhất.
Lý Ngư hơi hơi híp mắt, nhìn bóng dáng xinh đẹp dần đi xa dưới ánh mặt trời, khẽ thở dài.
Đối với vị nữ hoàng đế trong truyền thuyết này, thật ra hắn cũng rất hiếu kỳ, tuy nhiên khi ở Lợi Châu, hai người từng tiếp xúc nhiều, nên sự hiếu kỳ đã không còn nhiều như trước kia. Hoa Cô giờ trong lòng hắn đã không còn quầng sáng thần bí kia nữa. Nàng hiện giờ chỉ là một thiếu nữ Đậu khấu mười ba, cái nàng muốn chính là được Hoàng đế sủng ái, làm một nữ nhân hạnh phúc, còn nữ hoàng tương lai thì lúc này vẫn chưa có bóng dáng, nàng chưa hề có dã tâm đó.
Bởi vì đã gặp nàng, cho nên Lý Ngư nhìn nàng một cách khá khách quan hơn, càng không nói Hoa Cô lúc này chưa có dã tâm xưng đế, dù nàng sau này lại được Lý Trị sủng ái, trở thành hoàng hậu, cũng chưa có dã tâm, khi đó điều nàng muốn chính là bảo vệ ngôi vị hoàng hậu của mình mà thôi.
Lý Trị khi đó vẫn chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ là có thể phế hậu. Chẳng qua khi Lý Trị mất, bản thân chẳng những độc tài quyền to, hơn nữa người cạnh tranh là con trai ruột của nàng, tiên thiên khó có thể đối kháng, hơn nữa thời này nữ tử cầm quyền không giống như đời sau trong điều kiện tiên quyết toàn bộ quan niệm thê tục đều cho đó là đại nghịch bất đạo, nó đã trở thành có thể.
Lý Ngư từng có suy nghĩ có nên tận khả năng ảnh hưởng để thay đổi đường đời của cô ấy hay không. Nhưng…dù là cha mẹ thân sinh nào có tư cách thay đổi cuộc đời một người chứ. Con đường này hạnh phúc hay bất hạnh, người khác không thể quyết định thay được.
Con đường của mình, tóm lại phải tự mình đi thôi.
Ôi, Lý Ngư lại nghĩ tới Dương Thiên Diệp, cô nàng ngốc nghếch kia…
Hắn quay đầu lại chợt giật nảy mình, phía sau chẳng biết có một nữ nhân mặc cung trang đã đứng đó tự lúc nào rồi.
Đôi mắt sáng quyến rũ, có điều lông mày hơi dầy một chút, thoáng ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng. Điều khiến người ta thấy lạ là nàng dùng khăn lụa mỏng che mặt, cái quỷ gì thế nhỉ?
Dương Thiên Diệp đã đứng ở phía sau Lý Ngư một hồi rồi, lúc hắn nhìn Hoa Cô khẽ than nhỏ, nàng cũng đã ở đó.
- Tên sắc lang này trong nhà kiều thê mỹ thiếp thế vẫn chưa thấy đủ hay sao mà còn nhìn chằm chằm con gái người ta đến mức lưu luyến như thế. Nữ nhân của hoàng đế mà cũng dám mơ, hắn thật sự là không biết viết chữ chết như thế nào à.
Đợi cho Lý Ngư quay đầu lại, nàng mới nhanh chóng thu vẻ khinh miệt trong mắt lại, tỏ vẻ sợ sệt.
Tuy nói ta cố ý làm thay đổi gương mặt, còn cố ý làm cho lông mày dầy lên, tên xấu xa này hẳn sẽ không nhận ra ta đâu chứ.
Dương Thiên Diệp cẩn thận đổi giọng:
- Tiểu Lý tướng quân?
Lý Ngư hỏi:
- Cô nương là?
Dương Thiên Diệp yên tâm, đáp:
- Nô là Lương thị Hoa Mộc Uyển, họ Quách!
Lý Ngư vội chắp tay nói:
- Quách cô nương.
Dương Thiên Diệp nói:
- Phùng Lương thị mệnh nô phối hợp tiểu Lý tướng quân an bài phòng ngự Hoa Mộc Uyển, không biết tướng quân tính toán an bài như thế nào, xin cứ căn dặn ạ.
- Ồ, không dám, đều là làm việc cho triều đình cả thôi, kính xin cô nương cùng Lý mỗ đi chung quanh một chút để làm quen với tình hình trong ngoài Hoa Mộc Uyển, để Lý mỗ dễ bố trí, cô nương thấy thế nào?
Hắn nhìn lụa mỏng trên mặt Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp hắng giọng, nói:
- Trên mặt tôi có mọc mấy cái mụn. Tướng quân, xin mời.
Nói xong nàng xoay người, chân dài eo thon lộ rõ đi đằng trước.
Lý Ngư nhìn mà thầm khen: Nhìn eo thon dáng người kia kìa chắc chỉ bằng một nắm tay vậy mà lại ở trong thâm cung này, quá là đáng tiếc. Nếu để nàng ta nằm trên giường, eo cong xuống, mông vểnh lên, sợ không phải là một vòng trăng sáng treo trên đầu.
Dương Thiên Diệp sợ Lý Ngư nhận ra, vội vàng đi trước, nhưng vừa mới đi, chợt nhớ tới ánh mắt lang sói cùng cái lắc đầu gật đầu của hắn khi nhìn theo bóng dáng của Hoa Cô, còn bình luận gì đó nữa, hắn đi sau mình, sẽ không…
Nàng lập tức cảm thấy sau lưng giống như có hai con kiến đang bò, cả người thấy không được tự nhiên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận