Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 077:
Trong thành Lợi Châu gây ra trận chiến lớn như vậy, Đô đốc Võ Sĩ Hoạch sớm đã nhận được tin. Lúc đầu ông ta nghe tin là thích khách đã xuất hiện hành tung, Tiểu thần tiên Lý Ngư đích thân dẫn người đi bắt tặc, Võ Sĩ Hoạch lập tức mặc áo giáp, gọi hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, chuẩn bị đi thăm dò chính xác.
Không ngờ ông ta vẫn chưa ra khỏi cửa phủ thì tin thứ hai đã truyền đến, nói rằng Tiểu thần tiên phát hiện thích khách đã ở phủ Thái Thú, đã dẫn người xông vào phủ Thái Thú rồi. Võ Sĩ Hoạch nghe tin bèn dừng hành động, suy nghĩ kĩ càng, bước chân hướng ra khỏi cửa phủ lại thụt lại, chỉ dặn dò một tiếng “Tiếp tục thăm dò” ! Sau đó xoay người vào trong phủ.
Võ Sĩ Hoạch ở khách sảnh bảo tiểu nha hoàn pha ấm trà, đặt đại mã kim đao xuống ngay ngắn ngồi uống trà, chờ tin tức bên ngoài.
Từ lúc nghe nói Lý Ngư đi phủ Thái Thú, trong lòng Võ Sĩ Hoạch đã cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy, hơn nữa bất luận thích khách có phải ở phủ Thái Thú hay không, có liên hệ gì với Nhậm Oán hay không, ông làm Đô đốc Lợi Châu, lúc này vẫn chưa thích hợp ra mặt.
Quả nhiên là vậy, khi ông ta bắt đầu hơi chút rốt ruột thì tin thức ba cuối cùng cũng truyền đến. Tin tức lần này cực kỳ chi tiết, bởi vì quan binh dưới trướng ông ta tận mắt nhìn thấy, cho nên kể lại cực kỳ sinh động, Võ Sĩ Hoạch giống như đang nghe đọc sách vậy, đến đoạn thú vị còn cắt ngang lời nói của tên binh sĩ, lặp lại hỏi tỉ mỉ, nghe xong còn ôm bụng cười to.
Võ Sĩ Hoạch đang cười, thì ở cửa đã có sai vặt xông đến:
- Lão gia, trước phủ có rất nhiều quan binh, Bộ Khoái, Bất Lương Nhân, còn có nhiều bách tính đứng xem náo nhiệt nói là bắt được tên yêu nhân ám sát lão gia và Nhậm Thái Thú, Liễu Hạ Tư Mã, áp giải đến cửa phủ chúng ta rồi.
Võ Sĩ Hoạch vừa nghe thấy vội vàng ra ngoài, dặn người mở cửa chính, thắp đèn trong viện, chỉ cho phép một số quan quân, ban trưởng và Bất Lương Soái áp giải Bàng mụ mụ vào viện tử.
Võ Sĩ Hoạch nghe đám quan quân và Bất Lương Soái cùng với dẫn đầu bộ khoái nói rõ lý do, lại không ngừng hỏi Bàng mụ mụ không ngừng kêu oan kia, lại lần nữa nghe lại chuyện Nhậm Thái Thú ăn phân hai lần, hơn nữa lần này mọi người vẫn còn bổ sung thêm rất nhiều chi tiết mới cho ông ta, làm cho Võ Đại Đô đốc vô cùng thích thú.
Lúc này Trần Phi Dương dẫn Phan thị và Cát Tường lên đến phủ. Phan thị nghe Trần Phi Dương nói là chỉ trương của con trai bảo bà lập tức đi với y tới phủ Đô đốc. Tuy nhiên, bà cũng không quên mang theo bốn cái rương lớn đóng đầy đồ vật có giá trị kia, kết quả là bốn cái rương lớn được đặt lên chiếc xe, lót tấm đệm bên cạnh để cho Cát Tường ngủ, hai người bước thấp bước cao hợp sức đẩy xe đi.
Lý Ngư đem việc này giao cho Trần Phi Dương thật sự thích hợp hơn so với Cẩu Đầu Nhi, nếu đổi lại là Cẩu Đầu Nhi, Võ Sĩ Hoạch vừa hỏi, chỉ sợ gã chẳng nói được câu gì.
Nhưng Trần Phi Dương không những sẽ nói, mà còn nói rất hay:
- Đại Đô đốc, Tiểu lang quân nhà tôi dẫn theo người bắt tội phạm, thủ lĩnh đạo tặc đã trốn thoát, Tiểu lang quân đã đi thăm dò tin tức, chỉ sợ kẻ tặc báo thù, gây họa cho người nhà cho nên cử tiểu nhân hộ tống lão phu nhân và Cát Tường cô nương đến quý phủ, mạo muội đến, cầu mong lượng thứ.
Phòng ở của Võ gia rất nhiều, nhiều tiền thế lớn, có thêm hai miệng ăn cũng không đáng là gì. Lại nói, con người Võ Sĩ Hoạch đối với loại người thế ngoại cao nhân như Lý Ngư cũng thường thỉnh giáo, có đi thì cũng có lại. Vừa đúng lúc này tiền viện ồn áo náo nhiệt kinh động đến phu nhân, Võ Sĩ Hoạch đem sự việc nói với phu nhân, để cho bà ta dàn xếp cho Phan thị và Cát Tường.
Trong tiền viện ồn ào như vậy, Dương Thiên Diệp ở phòng khách cũng bị kinh động đến. Mặc tổng quản lặng lẽ đi tới tiền viện, sau một lúc thăm dò rõ ràng, lại quay về khách xá nói lại sự việc từ đầu tới cuối một lần với Dương Thiên Diệp.
Sau rèm che, hai tay Dương Thiên Diệp đặt trên dây đàn, trầm ngâm một lúc, rồi nói:
- Cái gì mà yêu nhân cường đạo, chỉ sợ rằng tên Lý Ngư viện cớ để nói thôi.
Mặc Bạch Diệm khóe môi có chút mỉm cười, nhẹ nhàng hạ thấp người, nói với dáng người duyên dáng sau rèm:
Cô nương nói phải! Xem ra là Lý Ngư có ý với Cát Tường, để cứu người, mới nói như vậy. Chỉ là, hắn cứu người đi rồi cũng thôi đi, không ngờ…, làm việc không để đường lui, khó mà thành đại sự.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong lòng không mấy tán đồng cách nói này của Mặc Bạch Diệm. So với lý tính của nam nhân, thì nữ nhân càng cảm tính hơn. Hành động này của Lý Ngư có đủ lý trí hay không, đối với nàng mà nói cũng không quan trọng. Quan trọng là, hắn làm vì người con gái mà hắn yêu thích, nam nhân này đã rất hiếm rồi.
Dương Thiên Diệp tuy là quý tộc hoàng thất tiền triều, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nhưng vì che giấu thân phận, lang thang lưu lạc, ẩn trốn khắp nơi là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa vì sự an toàn của nàng, lại không muốn làm nàng mất đi uy phong của công chúa, Mặc tổng quản từ nhỏ đã dạy cho nàng hai loại thân phận, điều này khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm xảy ra bất cứ lúc nào, cuộc sống của nàng không an toàn.
Cho nên, Dương Thiên Diệp kỳ thực là một người rất thiếu cảm giác an toàn. Mặc Bạch Diệm tuy rằng mặt tình cảm xem nàng như con, nhưng dù sao cũng không dám nhận tiểu công cúa tôn quý làm con gái của mình, chỉ đối đãi như cháu gái, sự tất cung tất kính của lão cũng không tránh khỏi phát sinh ra một sự ác cảm, Dương Thiên Diệp từ nhỏ không có cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội, không có cảm giác được người khác chăm sóc che chở.
Giờ khắc này, đối với Cát Tường nàng thậm chí còn ghen tỵ. Nàng hi vọng phu quân tương lai của mình là một vị anh hùng cái thế, khi nàng gặp quy hiểm, từ trên trời giáng xuống bảo vệ nàng, trừng phạt kẻ địch muốn làm hại nàng. Đến thời khắc này, sát tâm của nàng đối với Lý Ngư đã nhạt đi vài phần.
Tuy nhiên, nghĩ đến sự sỉ nhục mà Lý Ngư đối với mình, cùng với việc từ nhỏ chịu sự giáo dục về tính nghiêm trọng của sự việc này, tư tưởng đó vừa mới nảy sinh trong đầu liền bị nàng cứng rắn đè nén xuống. Không được! Tuy rằng nàng rất coi trọng hành vi này của Lý Ngư, nhưng vì tấm thân nữ nhi trong sạch của nàng, người này vẫn phải chết.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng gẩy vài dây đàn, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, điềm đạm nói:
- Lý Ngư giờ đây đã hộ tống mẫu thân đến phủ Đô đốc, cơ hội lui tới phủ Đô đốc ắt sẽ nhiều đây.
Mặc Bạch Diệm ngầm hiểu, cúi đầu nói:
- Lão nô đã rõ! Lần sau, lão nô nhất định sẽ không thất thủ nữa!
Bên trong tiền viện, Võ Sĩ Hoạch vừa mới bảo phu nhân dàn xếp cho Phan nương tử cùng với Cát Tường vẫn đang hôn mê thì Lý Ngư cùng Cẩu Đầu Nhi tới. Lý Ngư vừa thấy Võ Sĩ Hoạch, liền chắp tay nói:
- Đại Đô đốc, mẫu thân và Cát Tường đã về đến quý phủ rồi ạ?
Võ Sĩ Hoạch nói;
- Bản Đô đốc đã an trí cho phu nhân rồi. Tiểu thần tiên, ngươi thật là.. Khụ khụ! haha, đổ một muỗng canh vàng lên người Nhậm Thái Thú?
Lý Ngư nghiêm trọng nói:
- Đó là đương nhiên. Thái Thú lão gia trúng yêu pháp tà ma ngoại đạo, yêu ma chiếm thân thể, có hành vi làm bậy. Lý mỗ há có thể trơ mắt ngồi yên? Chỉ là trong lúc vội vã không kịp chuẩn bị pháp khí, cứu người cấp bách không thể trì hoãn, chỉ có thể dùng thủ đoạn khác thôi.
Võ Sĩ Hoạch nói;
- Nhậm Thái Thú đó…khụ khụ! Khà khà, Bản Đốc gặp phong hàn, mũi có chút không khỏe! Vậy…Nhậm Thái Thú…bây giờ sao rồi? Khụ khụ…khụ khụ…
Lý Ngư nghiêm mặt nói:
- Tà ma trên người Nhậm Thái Thú đã bị Tiểu Khả đuổi đi, nhưng nguyên khí của Nhậm Thái Thú bị đại thương, cần phải đóng cửa tịnh dưỡng. Cho nên...
Hắn chỉ tay sang bên cạnh, ba người Bàng mụ mụ mặt mũi bầm dập vẫn đang bị trói ở đằng kia, nói:
- Cho nên, ba tên đồng đảng thích khách này đã bị trói đưa đến phủ Đô đốc, mời Đại Đô đốc xử lý!
Bàng mặt bị sưng lên như cái bánh nướng, há mồm kêu:
- Ôi…Oan…Oan uổng quá…
Võ Sĩ Hoạch sờ sờ mũi, nói thầm trong lòng: “Tiểu Ngư Nhi, được lắm! Người này cũng đã bị ngươi đánh rồi, đường đường là Thái Thú cũng bị ngươi lừa rồi, vẫn còn chưa được sao? Sao lại vẫn càng nói càng giống rồi hả?”
Lý Ngư nhìn về phía Bàng mụ mụ cười lạnh một tiếng, nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Đại Đô đốc, bữa tiệc hôm nay, thích khách đó sao lại hiểu rõ ràng thời gian, địa điểm như thế? Tại sao lại có nhiều nhân sự đóng giả khách uống rượu ẩn nấp trên lầu? Nếu như nói rằng không có người tiếp ứng, sao có thể như vậy được?
Bàng mụ mụ và hai tên tùy tùng tiếp tục kêu oan, Lý Ngư cũng không thèm quan tâm, chắp tay với Võ Sĩ Hoạch, nói:
- Đại Đô đốc, Tiểu Khả xin Đại Đô đốc lấp tức phát binh, dò xét ‘Trương Phi Cư’, chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều chứng cứ. Một khi đã muộn rồi, thì đồng đảng của kẻ tặc ắt sẽ nhân cơ hội này hủy bỏ chứng cứ, di dời vật chứng!
Võ Sĩ Hoạch nhìn Lý Ngư cực kỳ nghiêm túc không khỏi cũng trở nên nghiêm túc, cách nghĩ của ông ta vốn dĩ giống với Dương Thiên Diệp, cái gì mà yêu ma chiếm lấy thân thể, thằng nhãi Lý Ngư này vì nữ nhân mà dám tranh đấu đấy. Nhưng Lý Ngư hiện tại người cũng đã cứu rồi, đối đầu cũng đã làm rồi, vẫn không chịu buông tay, hơn nữa còn hết sức nghiêm túc như vậy, vậy thì mình cũng phải nghiêm túc theo.
Ông ta trịnh trọng nói:
- Những lời của Tiểu thần tiên, là thật sao?
Lý Ngư nghiêm mặt nói:
- Tiểu Khả đã suy tính rõ ràng, tuyệt đối không hề sai!
Võ Sĩ Hoạch vốn dĩ tính nhanh chóng bắt tội phạm, cho nên bộ áo giáp trên người lúc này cũng chưa cởi ra, vừa nghe Lý Ngư nói quả quyết như vậy, ông ta không khỏi tinh thần phấn chấn, mệnh lệnh cho đám quan binh, Bất Lương Soái và bọn bộ khoái đang đứng đờ người ở đó:
- Các ngươi theo Bản Đốc đi dò xét ‘Trương Phi Cư!


Bạn cần đăng nhập để bình luận