Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 158: Phong diệt hoa, tuyết phủ nguyệt
Hắn là Đại Bả thức, vừa vào khách điếm hắn liền ra mặt, chưởng quầy dĩ nhiên coi hắn là thủ lĩnh, đầu tiên sắp xếp chính là gian phòng cho hắn. Hơn nữa hắn quyết tâm phải đi, cũng không quan tâm Long Tác Tác ở chỗ nào, náo loạn nửa ngày, bản thân mình băn khoăn nửa ngày do dự không biết đi hay ở cứ đi qua đi lại cửa phòng này, lại là chỗ ở của Long đại tiểu thư.
Lý Ngư tức thì ngây ra, tuy rằng hắn luôn nhanh trí, nhưng lúc này cũng không biết nên giải thích như thế nào.
- Vào đi!
Long Tác Tác vào trong, tay nắm lấy khuôn cửa, ngoái đầu thoáng nhìn lại, đôi mắt đẹp lườm một cái, hai chân của Lý Ngư lại phản bội lại hắn, bước vào trong.
Long Tác Tác vịn vào cửa, mắt nhìn Lý Ngư đi vào, giữ cửa đóng “pằng” một tiếng, tiếng cài chặt rơi xuống cạch một cái, tức thì tim Lý Ngư đập thình thịch.
Tình cảnh này, giống như lúc ban đầu Cát Tường cố lấy dũng khí đi vào phòng hắn, hơn nữa luận dáng người nóng bỏng, Long Tác Tác có một nửa huyết thống người Túc Đặc Trung Á, hiển nhiên càng thêm có lồi có lõm, gợi cảm mê người hơn. Nhưng Long Tác Tác hiển nhiên không có ý đóng cửa lại, rõ ràng là muốn hỏi tội Lý Đại bả thức.
Lý Ngư lập tức phấn chấn tinh thần, chuẩn bị lừa gạt…À mà không, chuẩn bị ứng phó.
Long Tác Tác liếc nhìn hắn, tay thì mò tìm, lấy từ trên tường xuống dưới roi ngựa của nàng, dây thừng da trâu, trên tay quấn hai vòng, như cười nhưng không đến gần, chế nhạo nói:
- Đại Bả thức, mời ngồi.
Lý Ngư ho khan hai tiếng, nói:
- Long đại tiểu thư, cô không thể thỏ chết chó nấu như vậy được!
Long Tác Tác liếc hắn:
- Quân Sư của ta không theo tới đây, lấy đâu ra chó?
Long Tác Tác lúc này vừa mới tắm rửa xong, trên mặt vẫn còn mang theo nét ửng hồng mê người. Trong phòng lửa than rất vượng, cũng mặc những bộ thường phục trong nhà, đường cong rất uyển chuyển, thân thể yêu kiều, càng toát lên vẻ mê hoặc quyến rũ.
Nhất là cặp chân dài của nàng, là mỹ nữ thân hình bát đẳng, chân dài trọn vẹn hơn một mét, trong tay cầm một cái roi da, luôn muốn khiến cho Lý Ngư nghĩ đến những hình ảnh tiêu cực, vấn đề là, hắn không có những ham mê bất lương như vậy, nhưng khó tránh khỏi tinh thần có rung động.
Lý Ngư cười khổ nói:
- Cô đừng đùa với ta. Đêm dài yên tĩnh, cô nam quả nữ, cũng ở chung một phòng, một khi bị người ta nhìn thấy, sẽ tổn hại đến thanh danh của cô!
Long Tác Tác vỗ roi da “bốp” trên mặt bàn một hồi, hiên ngang ngồi xuống, cái cằm nghếch lên, tỏ ý đối mặt:
- Ngồi!
Lý Ngư vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ còn thiếu đưa hai tay ra sau lưng, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học thắt chiếc khăn quàng đỏ. Long Tác Tác xinh đẹp hơi nhích chân mày lên, cười lạnh nói:
- Ngươi vẫn biết nam nữ khác biệt sao, phải tránh khơi dậy sự nghi ngờ? Ngươi vẫn biết tổn hại đến thanh danh của con gái sao?
Nàng đập mạnh vào bàn, chất vấn:
- Trong khe núi, lúc ta hôn mê, ngươi nói với Lưu Tiếu Tiếu những gì? Đã làm gì với ta?
Tim Lý Ngư nảy lên, thốt lên:
- Lúc ấy cô tỉnh rồi?
Long Tác Tác cười lạnh liên hồi, roi da trên tay lại rung lên hai vòng.
Lý Ngư làm mặt khổ, nói:
- Ta… không phải là vì cứu cô sao?
- Hứ?
- Lúc đó, Lưu Tiếu Tiếu bắt giữ Thiên Diệp, tôi chỉ muốn, để y biết rằng, một tiểu thị nữ không uy hiếp được tôi. Hơn nữa Lưu Tiếu Tiếu vẫn luôn thèm muốn Long cô nương, tôi cố ý làm như vậy, để khơi dậy sự tức giận của y, để y bỏ qua Thiên Diệp, mà đến tấn công tôi.
- Ơ!
- Cô hiểu rồi chứ?
- Ta hiểu cái con khỉ! Việc này chúng ta trước tiên bỏ qua một bên, quay lại lý luận! Vậy ngươi nói đi, Dương Thiên Diệp này, ngươi nữa, còn có cái gì Hột cái gì Cơ, giữa các ngươi là có mối quan hệ gì?
Lý Ngư thở dài:
- Nói ra rất dài dòng!
Long Tác Tác xốc cái nắp khay hoa quả, bên trong có đĩa hạnh nhân, mứt, hạt dưa, nho khô, nàng lại lấy ấm trà, tự rót cho cho mình một chung trà, nhặt một quả hạnh nhân lên, vẫn ngồi và chờ đợi nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư vừa nhìn tư thế này, biết được tình cảnh này cũng khó mà qua được, đành phải suy nghĩ trong đầu nên nói những gì. Toàn bộ câu chuyện, dường như không cần che dấu chỉ ngoại trừ hai phần, một là việc thân phận Công chúa tiền triều của Dương Thiên Diệp, một việc nữa là thân phận tiểu thần tiên của hắn.
Muốn nói rõ thân phận này, bí mật đề cập đến càng nhiều, cho nên Lý Ngư tự nói thành trong lúc vô tình đã phát hiện bí mật của đối phương, bởi vì Võ Đô Đốc đối với hắn có ân, cho nên mới anh hùng trượng nghĩa ra tay.
Câu chuyện này vừa nói ra đã mất cả nửa canh giờ, trước mặt LongTác Tác đã có một đống nhỏ vỏ hạt dưa. Cô nàng này vừa nghe vừa cắn hạt, môi đỏ răng trắng, đầu lưỡi khéo léo, đã nhanh xử lý sạch chỗ dĩa hạt dưa rồi.
- Hóa ra là vậy?
Đầu lưỡi Long Tác Tác đàn hồi, khéo léo nhổ đi hai mảnh vỏ hạt dưa:
- Được, việc này cho qua. Chúng ta lại nói tới đề tài lúc này mới nói, muốn chọc tức Lưu Tiếu Tiếu, thì phương pháp rất nhiều, đâu cần phải khinh bạc ta? Hơn nữa, ngươi vỗ…vỗ…, cần phải dùng nhiều sức vậy sao?
Khuôn mặt của nàng đỏ ửng lên, đôi mắt hạnh trợn lên, hung hăng nhìn trừng trừng Lý Ngư.
Lý Ngư nói:
- Tôi không làm cho giống, có thể chọc giận y sao?
Long Tác Tác:
- Ngụy biện! Ngươi cố ý khinh rẻ ta!
Lý Ngư thấy nàng nói bướng, cũng chỉ nói:
- Long cô nương, tôi gia nhập Long gia trại chưa được mấy ngày, mới ăn qua mấy bát cơm của Long gia trại, vì Long gia, tôi có thể vào sinh ra tử, tận tâm tận lực, không có công lao cũng có khổ lao, cho dù là tôi có mạo phạm cô, vậy cô muốn làm sao?
Long Tác Tác liếc hắn nói:
- Lý lẽ chính trực như vậy ư? Sao ta lại thấy giống tên họ Lưu thế.
Lý Ngư:
- Ặc…, khác nhau đấy chứ!
- Gã ý đồ cường bạo, với khinh rẻ của ngưi là khác nhau à?
- Tôi nói cô miệng lưỡi sắc bén quá, sự việc cũng đã xảy ra rồi, cô nói làm sao đây?
- Có phải là đang chơi xỏ không? Sự trong sạch của Long Tác Tác ta, sao lại để cho ngươi nói thế!
- Không phải…
- Sao lại không phải, Long gia trại, cha ta là lớn nhất, sau đó chính là ta. Ở Long gia trại, ta cao quý như công chúa, bị ngươi làm nhục nhã như vậy, chính là vì ngươi có chút công lao khổ lao chống đỡ hả?
- Chỉ là chút công lao nhỏ thôi! Thật sự là tiểu công …
Lý Ngư thiếu chút nữa là đã nói ra thân phận thật sự của Dương Thiên Diệp, vội vàng sửa lại:
- Cho dù thật sự là tiểu công chúa, tôi cũng không để mắt!
Hắn nói mà cả người muốn nhảy lên, người con gái này dây dưa không rõ ràng, có lý khó làm, tốt nhất tranh thủ thời gian chuồn mất cho thỏa đáng. Ở đây còn có đủ lý do, ngày mai không thấy được người của mình, Long Tác Tác nhất định sẽ cho rằng sợ bị mình làm khó dễ nên mới bỏ đi.
Nghĩ đến lời răn dạy của Long trại chủ đối với Long Tác Tác, các chiến sĩ Phi Long đối với Long Tác Tác không hài lòng, Lý Ngư suýt chút nữa đã cười ra tiếng. Khóe miệng hắn vừa mới nhếch lên, Long Tác Tác đã phi người lên, hướng về trước mặt hắn, chắn trước cửa hoàn toàn.
Lý Ngư nói:
- Cô, đủ rồi…
Long Tác Tác là phái hành động, lập tức khuỷu tay hung hăng đánh vào mũi của Lý Ngư.
Lý Ngư rùn hai gối xuống, người ta không nhìn thấy, tiếp theo đó hắn mãnh liệt đứng lên, hai tay quặc lấy đầu gối của Long Tác Tác, vác nàng lên vai.
- Thả ta ra, ngươi thả ta ra!
Long Tác Tác giống như một con mèo cái hét lên, trên mông bị Lý Ngư liên tục vỗ bôm bốp, Lý Ngư hung hăng ném Long Tác Tác lênh giường, không đợi nàng ta nhảy lên, đã dùng một bên đầu gối tì vào lưng của nàng, vỗ “bốp” một cái, vỗ mạnh vào cái mông tròn tròn nảy nở của nàng.
- Không biết trời cao đất dày là gì! Còn tự so mình với công chúa! Cô dựa vào cái gì mà lại ngỗ nghịch như vậy, dựa vào cái gì mà hống hách như vậy!
Lý Ngư càng nói càng giận, nói một câu liền vỗ một cái, vỗ mấy cái xong, ơ... hôm nay mặc mỏng vậy, tay cảm giác không tồi.
Long Tác Tác bị đánh đến nỗi mông ê ẩm, trong lòng cũng tê dại. Nàng cắn môi, một lọn tóc dính ở môi, lặng lẽ không rên lấy một tiếng.
Lý Ngư đánh xong mấy cái thấy nàng ta không nói gì, còn cho rằng nàng bị đánh đến khóc rồi, vội vàng ngừng tay, cái đùi ghì trên người nàng cũng vội nâng lên một chút.
- Đánh đi, có bản lĩnh, ngươi đánh tiếp đi!
Long Tác Tác ngoảnh đầu lại, buổi tối vừa mới tắm xong, tóc vốn chỉ búi sơ sài, bị đánh một trận đã bung ra, mái tóc chụp vào khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, chân mày mỏng như sợi tơ.
- Mẹ nó! Thật là thích xu hướng M mà!
Lý Ngư nào có gặp qua chuyện như vậy, làm sợ đến phát khiếp, vội vàng co đùi lại.
Không ngờ, đùi của hắn vừa mới dịch ra, Long Tác Tác nghiêng cái hông đẹp, liền nhanh chóng xoay người lại.
- Toi rồi, bị lừa rồi!
Lý Ngư vừa mới nghĩ đến đây, cặp đùi thon thẳng đó đã mạnh mẽ quấn lấy cổ của hắn, hắn kêu lên một tiếng, liền bị cặp đùi có sức đó đè lên giường, cái giá giường rất vững chắc, cũng bị động tác kịch liệt của hắn làm lung lay kêu két một tiếng.
Sau đó, Lý Ngư liền nhìn thấy một gương mặt cười rất đắc ý sát lại gần, ngay sau đó, trên cổ bị đánh một cái thật mạnh, không cam tâm nhắm mắt lại.
Sau một khắc, Lý Ngư đã giống một con heo bị giết, tứ chi chống ngược lại sau lưng, bị một sợi dây tơ trắng buộc vào bốn cột giường, lung lay trong không trung.
Lý Ngư tỉnh lại, liền nhìn thấy Long Tác Tác dương dương đắc ý đứng trước mặt hắn, roi da trong tay phải gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, nói:
- Họ Lý kia, bổn cô ương rẻ tiền, nhưng không phải dễ dàng chiếm đoạt như vậy. Ngươi nói đi, khoản nợ này, ngươi làm sao trả đây?
Một đêm nay, gió diệt hoa, tuyết che trăng, vô cùng thê thảm rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận