Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 389: Hôn lễ sắp tới
Đệ Ngũ Lăng Nhược bị đẩy mạnh vào tam đường, lảo đảo đứng lại, nhìn quanh mọi nơi, trong lòng đầy tuyệt vọng.
Nàng đúng là không chạy thoát được, độc trong người chưa hết, cơ thể suy yếu, nàng vốn đã thấy được chỗ cửa hàng mà trước đó nàng và Lý Ngư từng trốn.
Đúng lúc thì truy binh đuổi theo. Đệ Ngũ Lăng Nhược trước đó nghe Lý Ngư nói câu kia, đã dự liệu địa điểm hắn ẩn núp nhất định vẫn là nơi này, nhưng khi đến gần rồi, truy binh lại đuổi theo sát sau, nàng đành tiếp tục chạy đi, tránh để lộ hành tung của hắn. Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược cắn răng rẽ vào một ngõ nhỏ khác, chạy ngược lại với hướng của hắn.
Tận đến khi bị bắt, từ cửa ngách bị áp tải vào hậu trạch của Tào Vi Đà.
Trong phòng vắng vẻ không có người.
Nhưng người áp tải nàng tới đây rồi đi ra, đóng cửa lại, nàng có chắp cánh cũng khó thoát khỏi.
- Còn có biện pháp nào không, còn có biện pháp nào không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt sắc tái nhợt, ra sức suy nghĩ.
Trong một sương phòng, Thất phu nhân và Cửu phu nhân ôm đầu đã bị băng bó, vẻ mặt oan ức nhìn Tào Vi Đà.
Hai vị tiểu nương tử vì diễn như thật đã quyết định làm thật, đập vào trán của mình, nhưng cũng không dám mạnh tay chỉ để sưng lên một chút.
- A lang, ai biết cô ta lại lợi hại như vậy, đã bị hạ thuốc rồi mà còn có sức, chúng thiếp vừa chuyên tâm trang điểm cho cô ta, kết quả bị cô ta cầm gương đồng…
- A lang, ngài là vương chợ Tây, nhiều thế lực, bao nhiêu của cải, thế mà cô ả đó không chịu lấy ngài, nếu để cô ta sau này cứ làm càn như thế, nhà này có yên bình được nữa không?
Thất phu nhân và Cửu phu nhân ngươi một lời, ta một câu, Tào Vi Đà ngồi yên, sắc mặt đỏ rực vô cùng khó coi.
- Một cô ả trẻ ranh, lão tử còn không trị được hay sao?
Tào Vi Đà dữ tợn cười rộ lên:
- Không biết trời cao đất rộng, tin vào tình yêu cái gì, không phải ả coi tiểu tử tên Dương Bằng của ả là trời hay sao? Được, ta sẽ kéo trời của ả xuống, dẫm nát dưới chân mình. Ta muốn xem, khi đó, ả có cảm tưởng gì.
Tào Vi Đà chậm rãi đứng lên, vỗ tay ba tiếng, Khang Nhị ban chủ và quản gia đi tới.
Ông ta nói với quản gia:
- Người tìm được rồi hả?
Quản gia gật đầu:
- Vâng, tuyệt đối không vấn đề.
Tào Vi Đà gật gật đầu, lại nói với Khang Nhị ban chủ:
- Ngươi từng nghe hắn nói chuyện, biết rồi chứ?
Khang Nhị ban chủ chưa từng bị người nào đó nghi ngờ kỹ năng nghề nghiệp của mình, lập tức ưỡn ngực nói:
- Tào thị trưởng yên tâm, tuyệt đối giống như đúc.
Tào Vi Đà cười âm hiểm:
- Tốt, các ngươi đi an bài đi.
Ông ta quay lại nói với Thất phu nhân và Cửu phu nhân:
- Tứ Lương Bát Trụ, huynh đệ các phương đều biết ta nạp thiếp, không thể làm mất thể diện trước mọi người được. Qua hôm nay đã rồi nói sau, ngày mai đã sẽ giáng ả quỷ nhỏ không biết tốt xấu kia làm nha hoàn thông phòng cho lão thất.
Thất phu nhân và Cửu phu nhân nghe thế thì mừng rỡ, họa tâm phúc này cuối cùng đã loại trừ được rồi, chỉ cần cô ta bị giáng làm nha hoàn thông phòng, có thân phận đó, có người giám thị, đâu sợ cô ta giở trò gì nữa.
Tào Vi Đà vẫy tay một cái, nói:
- Các ngươi lại đây!
Thất phu nhân và Cửu phu nhân vội bước lên, Tào Vi Đà vung tay, cho mỗi người một cú bạt tai vang dội, làm khóe miệng hai người đều rỉ máu. Thất phu nhân và Cửu phu nhân cuống quít quỳ xuống:
- A lang? Ngài…
Tào Vi Đà cười lạnh:
- Như vậy là giống rồi. Đứng lên, giờ có một vở diễn cần các ngươi phối hợp.
Thất phu nhân và Cửu phu nhân vội đứng lên, Tào Vi Đà cúi đầu thì thầm một trận, Thất phu nhân và Cửu phu nhân cũng chẳng để ý dấu tay trên má, sắc mặt tươi sáng lên, liên tục gật đầu.
Tào Vi Đà chỉ bảo xong rồi, nói:
- Đi đi. Tào Vi Đà ta nếu ngay cả một cô nương mười lăm tuổi mà chơi không được, thì uổng sức của ta. Hà hà.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đang đau khổ suy tư ở trong sảnh thì nghe tiếng bước chân vang lên, Tào Vi Đà mang theo Thất phu nhân và Cửu phu nhân đi đến.
- Lăng Nhược, chợ Tây này chính là địa bàn của Tào mỗ, trên một mẫu ruộng còn có ba phần đất này ngươi không thể làm gì nổi đâu. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hãy ngoan ngoãn nghe lời, chớ gây chuyện gì nữa. Lần một lần hai bỏ qua nhưng không có lần ba lần bốn đâu, sự nhẫn nại của lão phu luôn có hạn.
Dứt lời, ông ta lạnh lùng liếc mắt sang Thất phu nhân và Cửu phu nhân: Hai đồ vô dụng, coi chừng cô ta, nếu bị bại lộ, ta lột da hai ngươi.
Ông ta phất tay áo bỏ đi, vừa mới đến trung viện, thì Đại trướng phòng đi tới.
Tào Vi Đà nhướn mày, nói:
- Chẳng phải ngươi thay ta khoản đãi Tứ Lương Bát Trụ, huynh đệ các phương sao, có chuyện gì mà chạy đến đây?
Đại trướng phòng sắc mặt nặng nề, đến gần ông ta, nói nhỏ:
- Đông ông, học sinh đến là vì họ đấy.
Đại trướng phòng che miệng, ghé sát tai Tào Vi Đà: - Tình cảnh chúng ta hiện tại rất khó khăng, không giấu được đám tép riu, cũng không giấu được Tứ Lương Bát Trụ. Họ hoặc ít hoặc nhiều đã biết một chút, nên ở trên bàn rượu nói năng không kiềm chế bày tỏ sự bất mãn rồi.
Tôi thấy từ trên xuống dưới họ đều rất bất mãn với đông ông.
Tào Vi Đà tức giận nói:
- Đám vong ân này, chỉ cùng phú quý chứ không chung hoạn nạn, nay mới qua những ngày khổ đắng đã bày tỏ sự bất mãn rồi. Lão phu không được, họ được hay sao. Đổi lại là họ thượng vị, gia sản lớn như thế, lão tử tốt xấu gì cũng chống đỡ được, đám chó đẻ đó thì chống đỡ được không.
Bất mãn à, họ thì làm được gì nào?
Khi Tào Vi Đà đang giận giữ, Thường Kiếm Nam vừa mới đi vào tiền đình.
Y lúc này đầy vẻ tự tin, bước chân cũng hết sức vững vàng.
Có đôi khi, một số người đối với hắn có khả năng lợi dụng, có khả năng nắm giữ tài nguyên, kỳ thật chưa chắc đều có thể gia tăng lợi dụng. Có một số người tay giữ tài nguyên lớn nhưng không biết cách vận dụng, có một số người chỉ an ổn với hiện tại, không tận dụng cái đó để thực hiện hùng tâm tráng chí của mình.
Nhưng, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu đã đào một chỗ hở khai quật dã tâm của Thường Kiếm Nam.
Mà Lý Ngư giả mạo thầy bói lừa dối y một vài câu, đã mang đến cho y dũng khí rất lớn.
Có lẽ lúc ban đầu, Thường Kiếm Nam chỉ suy nghĩ tự bảo vệ mình, nhưng vài câu nói của Lý Ngư, đã khiến dã tâm của y mở rộng ra, cảnh giới bởi đó cũng đề cao.
Điều y muốn làm, không còn là tự bảo vệ mình, mà là quyền lực.
Nhưng, chỉ dựa vào ba trăm lão quân mà y có, y có thể đánh được cục diện vào tay không?
Quá ngây thơ rồi!
Nhưng vị thầy toán kia thật sự quá lợi hại, tính toán cực kỳ chính xác, nói y có thể trở thành đệ nhất nhân của chợ Tây, hiển nhiên cũng không phải là bắn tên không đích. Nhưng mình dựa vào cái gì để trở thành nhân vật đó?
Rất nhanh, Thường Kiếm Nam liền nghĩ đến Bùi Thiên Duệ đang dưỡng thương ở y quán của Tôn Tư Mạc.
Hiện tại, Hoàng đế đã hồi kinh, thế cục đã ổn định, Bùi Thiên Duệ cũng sẽ liên hệ với Thiên Sách phủ.
Lý Thế Dân đầu cơ bất thành, trải qua chuyện này, Thái Tử vốn do dự, không muốn dùng thủ đoạn máu tanh giải quyết gã đã mài đao soàn soạt. Mà Hoàng đế trải qua chuyện này cũng hoàn toàn đứng về phía Thái Tử.
Trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa nhìn ra gì được, trong thời gian tương lai dài hơn, Thiên Sách phủ luôn luôn nổi bật tất sẽ gặp phải cục diện khó khăn: Hoàng đế đề phòng, Thái Tử chèn ép, tầng tầng hai mặt làm khó dễ…
Mà lúc này, Thường Kiếm Nam vốn có bối cảnh quân đội chạy đến tìm Bùi Thiên Duệ, ám chỉ y muốn nắm trong tay chợ Tây, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Thiên Sách phủ. Bùi Thiên Duệ được Thường Kiếm Nam cứu, hai người cũng đều từng là quân nhân, có thể nói mới quen đã thân, rất có giao tình. Biết tâm ý của Thường Kiếm Nam, Bùi Thiên Duệ lập tức kêu y quán chuẩn bị xe trở về Thiên Sách phủ, kết quả phụ tá bên Thiên Sách phủ phân tích, phương diện tài lực tương lai của Thiên Sách phủ nặng như nào.
Tài nguyên đến, cơ hội như vậy sao lại bỏ qua cho được.
Thiên Sách phủ cho dù tình cảnh có gian nan đến mấy, ủng hộ một người nắm chợ Tây, nắm trong tay mấy vạn thương nhân, vẫn rất dễ dàng. Nhưng đối với tương lai Thiên Sách phủ tất phải đối mặt với cục diện ác liệt mà nói, nếu quả thật một khi người mà họ ủng hộ nắm giữ chợ Tây, như vậy...
Tương lai, Thiên Sách phủ từ phương diện triều đình ắt giành được sự ủng hộ hữu hạn, mà một lãnh tụ tập đoàn đại thương nghiệp có thể ở trên mặt tài chính trợ giúp cho họ được những gì?
Sở dĩ Tần vương Lý Thế Dân còn ở bên ngoài chưa về kinh, Thiên Sách phủ phòng ngừa chu đáo đã bắt đầu tính toán bố trí cho tình cảnh tương lai khó khăn của mình, cũng nhạy bén nắm bắt được cơ hội này.
Cho nên, gần như là lập tức Thiên Sách phủ đáp lại: Toàn lực ủng hộ!
Thường Kiếm Nam nhận được câu trả lời này thì càng tin tưởng vững chắc.
Y có Thiên Sách phủ ủng hộ, có ba trăm lão quân là thành viên tổ chức, thì có năng lực giành được vị trí chủ yêu trong tập đoàn “Lật Tào”.
Thường Kiếm Nam đi vào tiền đình, đảo qua mọi nơi. Hai âm mưu gia Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu vừa mới chạy tới các bàn bày tỏ sự bất mãn, khéo léo châm ngòi thổi gió, khi trở lại chỗ ngồi hai người ngồi xuống nhìn nhau cười đắc ý.
Thường Kiếm Nam khẽ mỉm cười, bước tới chỗ hai người đó.
Y quyết định, thẳng thắn nói cho hai người: Thường mỗ đồng ý tham gia vào kế hoạch, đồng thời cũng lật lá bài tẩy của mình, y chẳng những tham gia, mà còn phải chủ đạo mọi chuyện. Tin rằng, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu nhất định sẽ ủng hộ cho dù bất đồng yêu cầu của nhau.
Hai người này hiện tại cũng chỉ là ma-cà- bông có dã tâm mà không có thực lực, họ còn không dám mơ đến bảo tọa đứng đầu chợ tây. Về phần tương lai...
Mười năm duyên phận như vị thầy toán kia nói, Thường Kiếm Nam đã ghi nhớ trong lòng.
Tào Vi Đà lúc này vốn không nghĩ tới hành động tổ chức lễ nạp thiếp nhằm gắn bó nhân khí, lung lạc lòng người của mình lại biến thành một cơ hội cho mỗi người đều công khai âm mưu kéo bè kết phái.
Lòng người tan, đội ngũ cũng không tốt.
Trong phòng khách riêng biệt, Tào Vi Đà vừa đi, Thất phu nhân liền đau buồn nói:
- Lăng Nhược muội muội, tỷ tỷ thật sự là bị muội hại chết rồi. Muội xem đi.
Ả giơ mặt ra, để Đệ Ngũ Lăng Nhược xem vết tay trên mặt mình.
Cửu phu nhân phụ trách giả mặt đen, hậm hực nói:
- Chúng ta tội gì quan tâm việc nàng ta, thất tỷ quá mềm lòng, giờ tốt đẹp chưa?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này chưa phân biệt rõ bản chất của hai ngươi, áy náy nói:
- Hai vị tỷ tỷ, chuyện là sao ạ?
Thất phu nhân đưa chiếc khăn lên lau nước mắt, nói:
- Muội cũng đừng quá lo lắng, giờ a lang cũng không biết chúng ta để cho chạy muội trốn, chỉ nói chúng ta không cẩn thận thôi. Nhưng dù là thế, vẫn bị ông ta trừng trị.
Ả hít một hơi thật sâu, nói:
- Lăng Nhược muội muội, chúng ta cũng đều là người cơ khổ, bằng không, thì làm sao chịu đi làm thiếp người ta cơ chứ? Chúng ta thật sự không giúp được muội gì cả, muội chớ nói ra với a lang, nếu không hai chúng ta càng bị tội nặng hơn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược liên tục gật đầu, nói:
- Hai vị tỷ tỷ yên tâm, Lăng Nhược là người không phải tri ân không báo, quyết sẽ không khiến hai tỷ khó xử.
Cửu phu nhân nói:
- Vậy là tốt rồi, ngươi nguyện lấy chồng hay không thì lát cứ đi cùng chúng ta đi mời rượu, mà ngươi cũng đừng gây loạn nữa trước mặt mọi người, nếu không, a lang nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên hai chúng ta đấy.
- Cửu muội, đừng nhiều lời, Lăng Nhược cô nương là người tốt, muội ấy biết phải làm gì mà.
Thất phu nhân cắt ngang lời Cửu phu nhân, lấy khăn tay lau nước mắt và mồ hôi trên mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược, khẽ thở dài:
- Coi muội kia, trang điểm lại, chỉnh trang lại trang phục đi, rồi đi kính rượu, tỷ muội chúng ta mới coi như không bị sao. Ôi, muội tự giải quyết cho tốt đi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bị Thất phu nhân làm cho cảm động vô cùng, đương nhiên không thể để ân nhân bị khó xử rồi. Nàng chỉ yên lặng gật gật đầu, trong lòng nghĩ: Băng ca ca, kiếp này ta và huynh vô duyên, Lăng Nhược chỉ có thể khi động phòng máu rơi năm bước, thây người nằm xuống nhằm bảo vệ thân trong sạch cho huynh. Kiếp sau…gặp lại.
Con người chỉ có chết một lần, chết có nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, không làm nhục tổ tiên, bản thân, không làm nhục thể diện, ứng xử, ấy là khí tiết của kẻ sĩ….
Thấy nàng đã đi vào cửa, chờ đợi để bị lão quỷ Tào Vi Đà chà đạp dày vò, là người đàn ông không thể nhẫn.
Muốn lấy khéo léo, biện pháp đều đã dùng hết. Lý Ngư chỉ còn lại có một con đường là liều chết đánh cược một lần!
Lý Ngư ở trong kho hàng tìm được hai thanh khoan lửa, cán đượcc làm bằng gỗ hoàng dương, thân thô ráp nhưng rất sắc bén. Hắn xé xuống một mảnh áo, buộc kín vết thương, cầm hai thanh khoan lửa đi ra ngoài.
Lúc này, hắn không cần ẩn núp nữa mà thong dong đi đến Tây Thị Thự.
Mười năm về sau, hắn là chủ nhân ở đây.
Giờ này khắc này, cánh cửa kia không hề thay đổi, chỉ khác ở chỗ trên cửa được dán giấy hỉ đỏ rực.
Lý Ngư đi trên phố dài, môn hộ phía trước như được khoác một chiếc áo choàng đỏ, rất bắt mắt, tựa như máu trên người hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận