Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 500: Dân chạy nạn thành tây
Ngoài thành tây, các nạn dân được sự trợ giúp của một số người thiện tâm đã có nhà lều để trú tạm. Mùa thu đã đến, gió thu hịu quạnh, cũng biết một khi ngày đông giá rét sắp đến, mà hành trình quay về quê ít nhất phải bắt đầu sau mùa đông, cho nên cũng đã có ý thức bắt đầu chuẩn bị qua mùa đông, ngoại trừ xây dựng một ít nhà lều, còn thu gom rất nhiều cỏ khô chất đống ở trong lều, chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá.
Trong số dân chạy nạn có những người có sức khỏe tráng kiện đều đi làm công kiếm tiền, nhưng Triệu Nguyên Giai vì để cho châu thành sạch sẽ nên cấm họ vào thành. Mà dân chúng đều là nhà dân lương thiện, luôn kính sợ vương pháp, nên không dám không tuân theo. Đây cũng chính là nguyên nhân khi hôm nay Dương Thiên Diệp an bài dân chạy nạn vào thành thỉnh nguyện nhân số cũng không nhiều, chỉ có thể áp dụng phương thức hát “Tán vũ nhạc” để thu hút sự chú ý của thiên tử, quá nhiều người, đã sắp cùng đường rồi, vẫn vô cùng kính sợ vương pháp, đó là sự kính sợ sâu trong cốt tủy, có năng lực phản kháng hay không còn chưa bàn đến,
Họ dù trong tình cảnh khó khăn, cũng không có lòng phản kháng. Bởi vậy, thời điểm quan binh trào ra ngoài thành lập tức khiến cho dân chạy nạn khủng hoảng. Có người nghĩ hẳn Thái Thú Bồ Châu muốn đuổi họ rời khỏi, có một số người biết hôm nay thỉnh mệnh Hoàng đế thì không khỏi ảo não, xem tình hình này, rõ ràng là hành động thỉnh lệnh đã chọc giận quan phủ, bắt mọi người vào đại lao.
Ngự lâm quân vừa ra khỏi thành, lập tức gạt dân ra hai bên, đứng thẳng, cũng không có hành động quấy nhiều dân chúng. Ngay sau đó, xa xa hoàng la tán phiêu diêu trong gió xuất hiện. Dân chạy nạn đều không phải là người dân không biết chữ, cũng có người vốn gia cảnh còn có thể đọc sách biết chữ, nhưng bị gặp thiên tại nghiêm trọng, lại không quen biết ai có thể dựa dẫm, nhìn thấy hoàng la tán kia lập tức hiểu được, thiên tử tới rồi.
Người nọ lập tức kinh hãi kêu lên:
- Hoàng đế đến rồi!
Rồi quỳ xuống đất, hành đại lễ, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên. Những dân chúng khác nghe tiếng hô to mới hiểu là Hoàng đế đến đây, bọn họ chưa từng gặp Hoàng đế, chỉ thường xuyên nghe người ta nói đến, cảm giác như nghe người ta nói đến thần tiên trên trời, cũng liên tục quỳ xuống. Nhưng hành lễ với hoàng đế như thế nào, họ không biết, nên chỉ quỳ xuống hướng về một hướng, không dám cử động, có người còn dập đầu liên tục
Ngự giá còn chưa tới, nhưng y mỗi ngày chỉ uống hai bát cháo loãng mắt đã tóe ngàn sao rồi.
Lý Thế Dân sắc mặt rất khó coi, làm hoàng đế đều thích thuận dân, trước mắt dân chạy nạn quần áo tả tơi, mặt vàng bủng, sợ sệt như chim cút, không thể nghi ngờ chính là một ít thuận dân, mà thuận dân gặp rủi ro, bị buộc đến đây, hơn còn còn chịu nhiều khổ sở. Đại Đường mới kiến quốc bao nhiêu năm, Lý Thế Dân từng tự mình chinh chiến nam bắc, đối phó quá các lộ phản Vương, những phản Vương này vốn là ai, binh lính của họ là người như nào, họ đều là thuận dân cả. Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi những thuận dân này gặp bao thiên tai, hơn nữa nay còn sắp đến mùa đông giá rét, sẽ phá vỡ một tia đường sống cuối cùng của họ, không ái dám nói vùng Trung Châu sẽ không phát sinh một trận dân biến?
Mà dân biến một khi phát sinh, ai dám cam đoan nó sẽ không từ một đốm lửa nhỏ dấy lên lan tràn ra khắp thiên hạ, cuối cùng sẽ đuổi một Hoàng đế là y xuống ngai vàng.
- Dừng lại!
Lý Thế Dân nhấc chân lên đạp mạnh, xa giá lập tức dừng lại. Lý Thế Dân đứng dậy, ra khỏi kiệu xe, đứng ở trên xe nhìn toàn bộ khu dân nghèo.
Một nơi như này ai sẽ chú ý quy hoạch, từng tòa từng tòa cao thấp không đều, nhà lều rách nát, dân chúng quần áo tả tơi.
Nội thị đã đặt bàn đạp, Lý Thế Dân nhịn cơn giận chậm rãi xuống xe.
- Đứng lên, đứng lên, tất cả đứng lên!
Lý Thế Dân đi qua đám thị vệ, đích thân nâng một ông lão tóc bạc trắng lên, sống mũi cay cay. Ông lão kia run rẩy đứng lên, các dân chúng khác thấy thế mới thấp thỏm đứng lên theo, nhìn vị nam tử trung niên anh vĩ mặc áo bào phục màu vàng, trên áo thêu kim long ngũ trảo, hoảng hốt như trong mộng: Đây chính là hoàng đế của Đại Đường ta ư? Không ngờ ta đã được gặp Hoàng đế rồi.
- Các ngươi…đã chịu khổ rồi, đều là lỗi của trẫm.
Lý Thế Dân ướt hai mắt, nói với dân chúng.
Chúng bách tính lúng túng không nói gì, chợt nhìn thấy một nhân vật lớn như thế, họ trong lúc khiếp sợ vẫn chưa bừng tỉnh, thật sự không biết nên làm gì.
Ánh mắt của Lý Thế Dân đảo qua mặt đám nạn dân, dừng ở một lều phía sau, nhìn vào hai chữ “phát cháo miễn phí” trên một tấm biển.
Y đi qua, nhìn nhìn trong lều, thấy đằng sau có mấy túi gạo xếp chồng lên nhau, đằng trước thì có hai chiếc nồi, nơi này có rất nhiều dân chúng quỳ lạy vừa mới đứng lên, xem hình thức của họ khá chỉnh tề, tay còn cầm bát cháo, hẳn đang đợi phát cháo miễn phí.
Lý Thế Dân nhìn nhìn trong cháo, tuy không phải cơm khô, nhưng khá sền sệt, Lý Thế Dân gật gật đầu, hỏi:
- Là vị thiện nhân nào phát cháo miễn phí thế?
Bao Kế Nghiệp vừa lăn vừa bò xông ra, cố gắng làm ra bộ mặt khóc lóc còn khó coi hơn là cười, run rẩy nói:
- Là thảo dân phát cháo miễn phí ạ. Không không không, không phải thảo dân, là Đệ Ngũ cô nương – đại cổ chợ Tây Trường An bỏ vốn, còn việc thiện thì thảo dân làm ạ.
Lý Thế Dân bùi ngùi thở dài, nói:
- Là trẫm phụ dân chúng, xin hãy thay mặt Đệ Ngũ cô nương nhận một lễ của trẫm.
Y thu tay áo, nghiêm nghị thi lễ với Bao Kế Nghiệp.
Bao Kế Nghiệp kêu lên, vội ngất xỉu.
Hành động cũng làm Lý Thế Dân hoảng sợ, lần này quá kích động đi, nhỡ làm gã sợ ngã sáng trái ngã vào trong bếp thì sao.
Đại tướng quân Lý Tích vội nói:
- Bệ hạ tấm thân ngàn vàng, tiểu dân sao có thể nhận lễ của bệ hạ được.
Nói xong vung tay một cái, ra hiệu vài người phát cháo miễn phí đang đứng ngây ra ở đó đỡ Bao Kế Nghiệp đang ngất xỉu đứng lên.
Mấy người kia lúc này mới bừng tỉnh, vội nâng Bao Kế Nghiệp lên, ấn huyệt nhân trung nhưng gã vẫn bất tỉnh. Có một người có ý khoe khoang trước mặt Hoàng đế bưng một chén nước đến, trầm giọng nói:
- Để cho ta, xem ta.
Y húp một ngụm nước to, phồng cả má, phun mạnh vào mặt Bao Kế Nghiệp.
Lý Thế Dân thấy vì sự xuất hiện của mình, dân chúng chờ phát cháo miễn phí này tuy vẫn đang đứng xếp hàng nhưng việc phát cháo miễn phí đã dừng lại, liền kéo tay áo bước lên trước, cầm muôi trong nồi, nói với dân chạy nạn xếp đầu tiên:
- Nào, đến đây.
Nạn dân kia vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi lên trước hai tay cầm bát, Lý Thế Dân ngoáy muôi múc một muôi cháo vào bát, mỉm cười gật đầu ra hiệu gã tránh ra, tiếp tục múc cháo cho người tiếp theo, vừa quay sang nói với các đại thần:
- Con dân của trẫm chịu đựng bao tai họa, trẫm sao có thể thờ ơ. Hộ bộ thư đâu rồi?
Một vị quan to mặc chu bào tiến lên thi lễ:
- Có thần ạ!
Lý Thế Dân nói:
- Việc giúp nạn thiên tai nơi đây do ngươi phụ trách. Phải cho dân chúng có cơm ăn, có áo mặc, có chỗ ở, còn phải bố trí cả công việc của họ khi quay về quê nhà nữa.
Hộ Bộ Thượng Thư cung kính vâng dạ.
Bao Kế Nghiệp giờ này bị người kia phun nước vào mặt đã tỉnh lại, vừa thấy Hoàng đế thay mình phát cháo miễn phí thì vội vàng đứng lên, tiến đến gần xoa xoa tay nói:
- Hoàng đế sao có thể làm những chuyện vặt này được ạ, để thảo dân, để thảo dân.
Lý Thế Dân cười, trả muôi cho gã, nói:
- Múc đầy cho dân chúng, để họ được ăn no. Số lương thực này dùng hết rồi thì đi tìm hắn để lĩnh. Con dân của trẫm, sao trẫm có không cho họ được.
Lý Thế Dân chỉ vào Hộ Bộ Thượng Thư. Hộ bộ quản tiền lương, quản dân chúng, dẫn đầu xử lý việc này.
Lý Thế Dân buông tay áo, thở hắt ra, nhìn sang bên cạnh, cách không xa cũng có một lều phát cháo miễn phí khác. Lý Thế Dân liền thong thả đi đến đó. Trong đoàn người, tim của Lý Ngư lại bị treo lên. Vừa rồi thấy Hoàng đế đi vào lều phát cháo miễn phí của nhà mình, Lý Ngư rất yên tâm, chỉ trông mong Hoàng đế đến gần dân chúng, hiểu được nơi đây khó khăn là tốt rồi, sau đó thì quay về, cho dù là đi trừng phạt tên Triệu Thái Thú chỉ chú trọng mặt mũi công trình, mặc kệ sống chết của dân chúng cũng chẳng sao, khi đó sẽ sóng yên biển lặng.
Không thể ngờ được Hoàng đế lại đi đến bên kia, mà bên kia chính là do Dương Thiên Diệp thiết lập.
Lý Ngư đã kết luận, Dương Thiên Diệp không động thủ khi vì dân thỉnh mệnh, vì chính là dụ Hoàng đế ra khỏi thành, lợi dụng nơi đây hỗn loạn, tác dụng của lực lượng bảo vệ hoàng đế lơi lỏng, mới tiến hành đánh lén.
Lý Ngư điểm mũi chân đứng trong đám quan viên nhìn nhìn ra, nồi cháo bốc hơi nóng, nhưng người phát cháo miễn phí kia múc rất vững vàng, mắt cũng không hề chớp, nhất định là sát thủ huấn luyện có tố chất. Vài người cầm bát đứng trước đội ngũ đều là nam tử tráng niên, nhất định là sát thủ đóng giả thành dân chạy nạn. Không đúng, trong giữa những nam tử tráng niên vẫn có một hai cô nương, tuy mặt mũi của họ lấm lem, nhưng nhìn kỹ rõ ràng da dẻ rất tươi non hồng hào.
Nhất định là nữ sát thủ của Dương Thiên Diệp đóng giả rồi.
Lại thấy một người mặc bào thấy Hoàng đế đi tới, vội vàng tiến lên thi lễ. Ngư đứng ở đằng sau, bị mọi người che mất thấy không rõ lắm, nhưng trong lòng nghĩ: Nguy rồi nguy rồi, đó là Mặc Bạch Diệm! Lão thái giám chết bầm này muốn giết Hoàng đế rồi!
Lý Ngư quýnh lên nhấc đùi mang mông di chuyển bằng hai chân lạch bạch xông về phía trước. Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn ở trong đoàn người nhìn thấy Lý Ngư khiến ông ta căm hận đang xông lên trước, Trưởng Tôn Vô Kỵ tay phải cầm chòm râu, tay trái xách bào, sắc mặt bi thương, bày ra dáng vẻ thương dân, chân dưới áo bài lặng lẽ thò ra ngoài.
“Uỵch”
Lý Ngư ngã sấp mặt xuống, làm hai quan viên đứng đằng trước cũng bị đụng phải lảo đảo. Trong khoảnh khắc Lý Ngư ngã xuống, người kia đã tới bên cạnh Lý Thế Dân, nhún vai hạ người, tim của Lý Ngư như sắp nhảy ra khỏi họng. Mặc Bạch Diệm võ công hết sức lợi hại, hắn đã lĩnh giáo qua rồi. Tuy nói Lý Thế Dân là mã thượng hoàng đế, võ công nghệ nghiệp không tầm thường, hơn nữa hai bên cạnh đều có thị vệ luôn cảnh giác.
Lý Ngư bất chấp tất cả, hô to cảnh báo:
- Chớ tổn thương chủ ta!
Hai tay chống trên đất, trượt người ra ngoài. Thực ra tổn thương trên mông của Lý Ngư không nặng như vậy, nhưng vấn đề không nằm ở việc hắn còn có năng lực hành động hay không, mà là bị thương gân cốt, hơi chút nhúc nhích sẽ đau triệt tận xương, cơ năng thân thể xuất phát từ tự bảo vệ sẽ theo bản năng ngăn hành động của hắn. Tựa như một người đùi đã tê rần, kỳ thật vẫn có thể cử động được.
Nhưng ý thức lệnh ngăn cản hành động của hắn, cho nên dưới tình thế cấp bách, Lý Ngư chỉ có thể dùng hai tay trượt ra ngoài, đánh về phía người mặc bào đen kia.
“Bịch”
Lý Ngư xuyên qua giữa Lý Thế Dân và người mặc áo bào đen, hai tay nắm lấy cổ chân người kia, ra sức hất về phía trước. Người mặc áo bào đen đứng không vững, ngã ngửa ra. Lý Ngư dùng cả tay chân, bổ nhào lên trên người của kẻ đó. Đối với Dương Thiên Diệp hắn còn có thể khách khí một chút, nhưng với lão công công xúi giục Dương Thiên Diệp tạo phản phục quốc hắn không có chút nương tay nào.
Hắn nhào lên người kẻ đó, tóm lấy “râu giả” của ông ta.
Một, hai, ba cái…
Lý Ngư liên tiếp giật ba cái, làm người mặc áo bào đen kia đau đớn kêu la. Lý Ngư đang ngạc nhiên không biết tay nghề nhà ai lại dính chắc như thế, bèn nhìn chăm chú, cả người chợt ngây ra. Người mặc áo bào đen này cách ăn mặc dù giống Mặc Bạch Diệm nhưng hắn lại chưa từng gặp bao giờ.
Hỏng rồi!
Trong lòng Lý Ngư lành lạnh, chậm rãi nghiêng đầu sang, từ trên vạt áo ngũ trảo kim long ánh mắt dần dần chuyển dời lên, nhìn Lý Thế Dân. Lý Thế Dân gân xanh trên trán đã nổi lên rồi. Lý Ngư thấy trán y đã nổi gân xanh, giật giật, hít thở hai cái, ngăn cơn kích động sắp bùng nổ, trầm giọng nói:
- Lý lang trung, nếu ngươi không khỏe, trẫm chuẩn cho ngươi nghỉ, để ngươi đi khám.


Bạn cần đăng nhập để bình luận