Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 370: Tình thế đột ngột xoay chuyển
Tình cảnh này, khiến tâm cảnh của Lý Ngư vừa bình ổn lại trở nên bối rối, vô tình, hắn đã gối lên đùi Đệ Ngũ Lăng Nhược, ngủ mất.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khẽ vuốt tóc hắn, mắt hơi nheo lại, ngắm gương mặt hắn. Dư độc ở mắt chưa hết, ở xa nàng không thấy rõ nhưng ngày hôm đó trong nhà kho nàng tiếp sát vào, tỉ mỉ ngắm hắn, ghi tạc hắn vào trong trái tim.
Căn phòng bên cạnh cửa sổ cũng mở ra.
Người trong cửa sổ bị thương nặng, cũng không ngủ được, gã nằm trên giường, mặt xám xịt, ánh mắt nhìn ra ngoài rất vô thần. Bởi vì nằm ngang, gã không nhìn thấy được hoa cỏ trong viện, cho nên cũng không thấy Lý Ngư được học đồ quán thuốc và Đệ Ngũ Lăng Nhược khiêng đi qua cửa sổ chỗ mình.
Nếu không, bởi vì đã giao thủ, gã hẳn nhận ra được Đệ Ngũ Lăng Nhược giả năm trang, tiện đà cũng phát hiện Lý Ngư nằm trên tấm ván.
Bùi Thiên Duệ!
Thường Kiếm Nam thật sự là người đáng tin, nếu y quyết định buông tha Bùi Thiên Duệ thì thật sự làm người tốt đến cùng, đưa gã tới y quan, hơn nữa là y quán của Tôn thần y.
Thường Kiếm Nam sau khi theo Tam Nương Tử vào sinh ra tử tunh hoành sa trường đã quen biết Tôn thần y rồi, giờ xem như bạn cũ.
Thường Kiếm Nam đã rời khỏi giang hồ, y muốn lặng lẽ trông coi Tam Nương Tử, chăm sóc hai con gái sinh đôi bảo bối, cần một chức nghiệp ổn định, vì thế y lựa chọn chợ Tây. Y lúc đó không hề có khát vọng đối với vị trí Vương chợ Tây, y chỉ muốn sống những ngày tháng yên ổn, đồng thời đi theo y cũng có hơn ba trăm lão quan đồng sinh cộng tử, cho nên thích hợp kết giao những nhân mạch này, đối với y mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Y cũng nhìn ra, Tào Vi Đà không phải người đáng tin, hơn nữa cũng biết, đứng đầu chợ Tây gần như không có một người nào có thể ngồi vững trên hai năm, Tào Vi Đà này không giống “Minh chủ” có khí độ có quyết đoán, chỉ sợ sẽ ngồi không được bao lâu cũng sẽ bị người khác thay vào, y nhất định phải suy xét vì bản thân và vì ba trăm lão quân.
Thiên Sách phủ, không thể nghi ngờ là một đối tượng có thể bám vào.
Thường Kiếm Nam ở trong quân, mặc dù không thuộc hệ thống Tần vương, nhưng sự hiểu biết về thế lực của Thiên Sách Phủ so với bên ngoài thì hơn bất kỳ ai, cho nên y đối với vị Bùi Thiên Duệ này xem như “đầu tư mạo hiểm”. Rất hiển nhiên, từ phát triển về sau cho thấy, đầu tư của y rất thành công.
Thường Kiếm Nam mướn hai người hầu nam trẻ tuổi lanh lợi chăm sóc Bùi Thiên Duệ. Bùi Thiên Duệ không nói gì, hai hầu nam trẻ tuổi liền thức thời ngồi ở góc phòng cắn lỗ tai thì thầm trò truyện.
Ở trong y quán rất an nhàn, khiến người ta cũng lười nhác theo, chỉ muốn lúc nào cũng ngủ.
Cách một bức tường, Bùi Thiên Duệ và Lý Ngư đều không biết được sự tồn tại của đối phương. Đời người chính là như vậy, cho nên bỏ qua chính là bỏ qua, gặp lại tức là duyên phận.
Một đêm bình an, cho đến bình minh.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đã rút đầu gối về để Lý Ngư được ngủ ngon, còn mình thì ngủ bên cạnh hắn.
Vốn, xuất phát từ sự kiêu ngạo của thiếu nữ, chỗ nàng nằm ngủ nhất định sẽ cách Lý Ngư một khoảng, hơn nữa tướng ngủ của nàng rất thẳng, không lăn qua lăn lại, nhưng sáng sớm thức dậy nàng lại phát hiện mình nằm trong lòng của Lý Ngư rồi.
- Ôi, có đụng tới vết thương của hắn không nhỉ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của nàng. Ngay sau đó, lại cảm thấy ngủ bên hắn rất thoải mái. Thời tiết vào thu, ban đêm khá lạnh, nhưng trên người hắn lại rất ấm áp dễ chịu.
Nhưng chợt Đệ Ngũ Lăng Nhược liền phát giác điều không phù hợp, liền bật dậy, sờ sờ trán Lý Ngư, sắc mặt lập tức tái mét.
Trán của Lý Ngư rất nóng!
Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức nhảy xuống đất, ngay cả giày cũng không đi như gió lao ra ngoài.
Một bóng người lướt qua cửa sổ, Bùi Thiên Duệ đang há mồm để người hầu nam trẻ tuổi bón cháo liếc nhìn qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy một cái đuôi ngựa tung bay.
Lý Ngư vẫn bị viêm nhiễm, trước đó căn bản chưa vệ sinh xử lý, thịt trên vết thương bị thối rữa, tuy Tôn thần y đã xử lý tốt, nhưng trong cơ thể đã có chứng viêm, lúc này rốt cục phát tác.
Tôn Tư Mạc thực ra đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, ông ta vốn cũng không trông cậy vào sức khỏe của người bệnh mà chịu đựng được tổn thương nặng như thế.
Khám xong, Tôn Tư Mạc kê ra một đống phương thuốc, bảo dược đồng lập tức đi sắc thuốc. Bệnh nhân của ông ta không chỉ mỗi Lý Ngư, nên xong việc lập tức đi ngay.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ở bên Lý Ngư, vẻ mặt căng thẳng. Lý Ngư bắt gặp mỉm cười với nàng, nói:
- Không có chuyện gì đâu, chết sống có số, ta tin tưởng, ta không ngắn mệnh như vậy.
- Bị thương nặng như thế mà ngươi còn cười.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói xong nước mắt đã rơi xuống lã chã.
Lý Ngư mỉm cười, nói:
- Giờ cười cũng không ti tiện nhỉ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ đến chuyện lúc trước, định bật cười, nhưng vẫn mạnh miệng:
- Ai nói đấy, vẫn ti tiện, vẫn ti tiện như thế…
Nói xong, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn, sóng mắt cũng dịu dàng quyến rũ hơn, nhẹ nhàng cầm tay hắn, đầy tình cảm nói:
- Nhưng ta…thích ngươi ti tiện như thế!
Học sinh trung học bây giờ trưởng thành sớm quá!
Lý Ngư âm thầm cảm khái một câu, nhìn ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược ẩn tình đưa tình tiếng lòng như dây đàn đột nhiên bắn lên.
Không thể đơn giản lấy tuổi tác để phân chia, ở thời đại này, nhân sinh một người rất đơn giản, nhất là đối với nữ nhân, cho nên, một thiếu nữ cập kê của trăm ngàn năm sau tại tâm cảnh và trên tình cảm vẫn không thể đánh đồng với nữ tử cùng tuổi ở thời đại này đấy.
Lý Ngư không kìm lòng nổi cầm tay nàng, giọng khản đi:
- Ti tiện với ngươi, câu này, cô có thể nhớ bao lâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược đã nước mắt lóng lánh, lý nhí nói:
- Cả đời, được không?
Câu nói sau, đang mang theo tiếng nghẹn ngào.
Lý Ngư là có suy nghĩ khác, nên hỏi như vậy, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe hắn hỏi như vậy, lại cho là hắn là dự cảm thấy mệnh mình không còn lâu nữa, đương nhiên hoảng loạn mà khóc. Ngay cả nụ cười của Lý Ngư, theo nàng, giống như ngữ điệu lưu luyến sắp rời xa trần thế rồi.
Trong khoảnh khắc như thế, Lý Ngư muốn nói với nàng thân phận của mình, nói ra tên của mình.
Nhưng, Trụ luân tung tích không rõ, hắn căn bản không thể xác định tương lai sẽ như thế nào, nếu quả thật không thể trở về, nếu chết đi, vậy cần gì phải nói với nàng nhiều làm gì, cho nàng thêm phiền não.
- Ông trời đưa ta đến, hẳn là... sẽ không để cho ta chết đi dễ dàng như vậy đâu.
Lý Ngư mơ mơ màng màng mà nghĩ, lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Tôn thần y mang theo tiểu dược đồng trở lại, trong tay tiểu dược đồng còn bưng một bát thuốc nóng.
- Cô nương, đây.
Dược đồng đưa bát thuốc cho Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược nhận chén thuốc, ngồi xuống mép giường, cẩn thận thổi thôi, định bón cho Lý Ngư.
Tôn Tư Mạc ho khan một tiếng, mỉm cười nói:
- Cô nương, đây là thuốc trừ độc rắn cho cô nương, không phải cho lệnh huynh uống. Thuốc của lệnh huynh còn chưa sắc xong.
- Ồ!
Đệ Ngũ Lăng Nhược lên tiếng, thu thìa, đưa tới miệng mình, nuốt một ngụm, hai ngụm ba ngụm, nước mắt không kìm nổi rơi vào trong bát thuốc, tạo nên gợn sóng nhỏ.
Tôn Tư Mạc sờ sờ râu, thu tay vừa đặt lên tay Lý Ngư, quay lại, vừa lúc thấy cảnh đó, nói:
- Thuốc hơi đắng chút, cô nương phải nhẫn nại.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài nói:
- Ta không phải trong miệng đắng mà là trong lòng đắng.
- Hả? Ờ!
Tôn thần y bừng tỉnh ngộ, vuốt râu cười nói:
- Hai huynh muội các ngươi tình cảm sâu đậm. Thật ra cô nương không cần lo lắng quá, nếu hắn bị thịt thối, đắp thuốc bùn khỏi ngay là điều không thể. Có bị sốt cũng là bình thường. Hơn nữa hôm qua đã gọt chỗ thịt thối của hắn đi rồi, đã đắp thuốc, bị sốt tức là thân thể có lực chống cự, bắt đầu chống đỡ vết thương nhiễm trùng mưng mủ. Ta vừa bắt mạch cho hắn xong, rất tốt, sẽ chuyển nguy thành an đấy.
Ông lão này hôm qua nói không rõ ràng, chỉ nói là cục diện tốt nhất, nhưng ông ta trong mắt thế nhân, lại là thần tiên sống có thể nhục bạch cốt, hoạt tử nhân. Theo lời ông ta, bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân cực kỳ trọng thị ông ta, cho nên làm cho Đệ Ngũ Lăng Nhược bị dọa không nhẹ, chỉ nói nếu bị sốt, vậy hắn nhất định phải chết rồi.
Lúc này nghe Tôn Tư Mạc nói thế, tiểu cô nương đang cầm chén thuốc cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Mà lúc này, trong thành Trường An đã thay đổi diện mạo.
Bởi vì Thái Tử Lý Kiến Thành cải biến sách lược, Đông cung lục suất toàn bộ hồi doanh, đao thương nhập kho, ngựa thả Nam Sơn. Thành Trường An lại giao cho quan viên đóng giữ xử lý, đã nhanh chóng bình ổn trở lại.
Mà Lý Kiến Thành cũng được binh mã lưỡng suất hộ tống đến phạm vi Nhân Trí Cung Đồng Xuyên, rồi bảo bọn họ trở về, chỉ dẫn hơn trăm tinh kỵ tiến thẳng vào Nhân Trí Cung.
Nghe đồn Thái Tử tạo phản không ngờ một mình đi vào Nhân Trí Cung lập tức khiến cho người của Tần vương trở tay không kịp. Mà lúc này Tần vương lại không ở Nhân Trí Cung. Bởi vì y đã phụng chỉ đi bao vây tiễu trừ Dương Văn Can, nhưng nửa đường y kim thiền thoát xác đi Trường An, mưu đồ bí mật an bài một phen, lúc này mới đi tới địa bàn Dương Văn Can, công khai xuất hiện, lúc này chưa trở về.
Lý Kiến Thành lúc này uy vọng địa vị trong triều kỳ thật còn đang trên Lý Thế Dân, hoàng thất, thậm chí rất nhiều đại thần triều đình trong cung đều đứng về phía Thái Tử. Sau khi Tần vương rời đi, không ít góp lời trước mặt Lý Uyên. Lý Uyên cũng hiểu được, con trai là Thái Tử, Thái Tử của một nước, không có lý do gì tạo phản, trong lòng không khỏi hơi không rõ ràng.
Lúc này nghe nói Thái Tử một mình tiến đến thì sự do dự kia đã kiên định hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi ông tuyên Lý Kiến Thành tấn kiến vẫn đang cố ý làm vẻ ta đây, thử tâm ý của con trai. Lý Kiến Thành thấy cha không tin mình, trong cơn tưc giận đã đập đầu vào cột, làm cho đám võ sĩ vội vàng ngăn y lại. Lý Uyên cũng không phải một hôn quân, sự tình đến vậy, mơ hồ trong lòng cũng rõ ràng, cuối cùng đã hiểu mọi chuyện.
Làm cha ở trước mặt các con vẫn là “bùn nhão”, trường tử của ông khi ông là Đường vương đã là thế tử rồi, sau khi xưng đế thì là Thái tử. Con thứ công lao không nhỏ, liền phong Tần vương, thụ Tư Đồ, Thiểm Đông Đạo Đại Hành Đài Thượng Thư Lệnh, chưa gia phong danh hiệu “Thiên Sách tướng quân".
Trong mắt người cha, hai đứa con trai như vậy thế là công bằng, ai ngờ, lại cổ vũ dã tâm của Tần vương, tranh đấu giữa hai huynh đệ ngược lại càng thêm kịch liệt. Lập tức, Lý Uyên vội vàng đứng dậy đi trấn an con trai.
Tuy nhiên, Lý Uyên xuất phát từ cẩn thận, vẫn giữ Thái tử ở Nhân Trí Cung, còn mình chọn phái ba vị đại thần về Trường An, tiếp quản Trường An rồi, ông ta mới có thể khởi hành hồi kinh.
Ba vị đại thần này, một vị là thân tín của Lý Uyên, một vị là con trai thứ tư Lý Nguyên Cát, mà một vị khác, chính là Phong Đức Di của Thiên Sách phủ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận