Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 522: Bất chấp nguy hiểm cứu người..
- Nguy rồi! Lý tổng quản rơi xuống nước rồi!
Không biết người nào hô to, nhưng vô ích, giờ này khắc này không ai có thể cứu được hắn, chỉ đành cầu phúc mà thôi.
Mà dựa theo kinh nghiệm của các thủy thủ, nếu bị rơi xuống nước thì cơ bản không có cơ hội sống sót.
- Lý tổng quản... thăng chức quá nhanh, phúc duyên không dầy, không thể nhận, bởi vậy mới gặp phải tai họa bất ngờ…
Khi thuyền chạy ra khỏi đoạn thuỷ vực, mọi người sau trận kinh hồn mới bình ổn lại một chút, người lái thuyền thổn thức nói với đám thủy thủ.
Thuyền không dừng ở đoạn thủy vực, cũng không thể phái người đi vớt xác, thuyền đến hạ du nơi thủy vực ổn định thì thả neo chờ ước chừng một canh giờ, vừa không đợi đến lúc Lý tổng quản còn sống kịp trôi xuống, cũng không đợi được Lý tổng quan chết nổi lên mặt nước.
- Đi thôi, chỉ e Lý tổng quản…đã bị Long vương gia giữ lại rồi. Ôi…
Người lái thuyền rất hàm súc tuyên cáo tử vong cho Lý Ngư. Dù là ngàn năm sau, xảy ra đắm tàu, công tác tìm cứu cũng hết sức khó khăn, huống chi là thời đại này, hơn nữa trên thuyền lại có vật tư quân sự, rất nặng.
Họ không thể nào dừng lại, chỉ lúc dừng ở bến tàu hạ du đem việc này thông báo cho quan phủ địa phương để địa phương tổ chức tìm kiếm, dù sao cũng là một vị du kỵ tướng quân, quyền cao chức trọng, tốt nhất tìm được di hài để nhập thổ vi an.
Lý Ngư không chết!
Tuy nhiên, sống cũng không bằng chết.
Lý Ngư rơi xuống nước, như đụng vào tảng đá rồi chìm xuống đáy sông, sau đó tựa như pháo hoa tựa như hỏa tiễn, bởi vì tác dụng của áo phao cứu sinh tự chế mà nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Lúc này, hắn đang nhấp nhô ở trên mặt nước, bị sóng đánh ra mấy trăm mét, đuổi theo không kịp.
Lý Ngư sợ hãi, muốn cố gắng bơi vào bờ.
Nhưng, hắn không may lại đụng phải dòng xoáy, chìm không chìm, bơi ra ngoài thì không ra được, hắn cố gắng rất lâu, áo phao cứu sinh tự chế sắp mục nát đến nơi rồi mà không thể thoát ra khỏi dòng xoáy được, hắn sợ hãi không dám cử động nữa.
Nhưng nước thì vô cùng lạnh, toàn thân ngâm trong nước, dần dần tứ chi của hắn chết lạnh tê dại, loại đau khổ này thật sự khó nói lên lời. Thống khổ không diễn tả nên lời, Lý Ngư cảm thấy sống không sống, chết không chết vô cùng khó chịu, hận không thể chìm xuống để chết luôn cho rồi. Có điều, dù hắn muốn nhưng cũng hữu tâm vô lực rồi, bởi vì tứ chi bị đông cứng, hắn muốn xé áo phao cứu sinh tự chế cũng không làm được.
Phía sau, đội ngũ thương thuyền đến rồi, đi trước nhất chính là thuyền lớn của hãng thuyền Tân gia.
Hãng thuyền Tân gia cứ ba ngày có một chuyến thuyền đi Lạc Dương, thuyền phu thủy thủ kinh nghiệm phong phú, dù là như thế, khi qua đoạn quỷ môn quan này cũng giữ vững tinh thần, không dám buông lỏng.
Thân tàu lắc lư kinh khủng, Dương Thiên Diệp mặt trắng bệch, dạ dày nôn nao.
Mà La Bá Đạo thì nôn thốc nôn tháo, y chưa từng đi thuyền như này, giờ thì vô cùng hối hận, sớm biết như thế thà mua một con ngựa rời khỏi Quan Trung còn hơn.
“Cạch”, cửa khoang thuyền mở ra, La Bá Đạo lảo đảo đi ra ngoài.
- Ngươi ra ngoài làm gì, vào trong đi.
Khoáng Tước Nhi đang bận rộn trên thuyền thấy y đi ra thì vừa lo lắng vừa giận giữ.
Tước Nhi cô nương bơi rất giỏi, nàng có thể ở trong Hoàng Hà tay không bắt cá. Tuy nhiên, đang ở thủy vực, nàng cũng không dám sơ suất.
- Khoang thuyền... nôn…không được rồi…oạc…
La Bá Đạo nói xong nhào vào mép thuyền, nôn ra.
Nôn xong, y lại loạng choạng không đi vững, tay bám vội vào lan can thuyền, kêu to:
- Cứu mạng.
- Chết tiệt!
Khoáng Tước Nhi mắng một câu, bước nhanh tới.
“Ầm”.
Một bên thuyền nghiêng lên, sóng đánh tới, làm La Bá Đạo ngã xuống. Y ngồi bệt xuống boong thuyền, lau nước trên mặt, thuyền lại chấn động một cái, lại hất y lên, bắn về phía mép thuyền.
- Oạc…Á…
Thân tàu bên trái lại nhấc lên, bên phải trầm xuống, có cảm giác như bị lật úp, La Bá Đạo bởi vì lúc trước bị hất lên, trọng tâm bèn đặt về bên kia, không ngờ thuyền lại tròng trành ngược lại, trọng tâm thay đổi, vì thế y bị lộn nhào về phía trước…
Khoáng Tước Nhi còn thiếu hai bước đã đến trước mặt y, thấy y nhào về phía trước, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng lao về phía trước, chộp lấy y.
Khoáng Tước Nhi vừa như cá nhảy lên, thân mình cũng nhảy ra khỏi khoang thuyền, hai chân quay ngược móc vào mép thuyền, hai tay bắt được mắt cá chân của La Bá Đạo.
Chỉ tiếc nàng đánh giá thấp thể trọng của La Bá Đạo, dù thuyền lắc lư tròng trành kịch liệt, nàng cũng có thể đứng vững vàng ở mép thuyền, nhưng cộng thêm thể trọng của La Bá Đạo, y lại đang rơi về phía trước.
Mép thuyền đã ẩm, Khoáng Tước Nhi bị trượt về đằng trước, chỉ kịp mắng một câu:
- Bị ngươi hại chết rồi.
Hai người kẻ trước người sau, trước sau rơi vào lòng sông.
- Tước Nhi rơi xuống nước rồi.
Khoáng lão Tam hét to, kéo một sợi dây thừng cuốn quanh eo mình, rồi lao về phía trước. Dương Thiên Diệp cũng mở cửa khoang, đứng ở cửa.
Mấy thủy thủ Tân gia cùng nhào đến bắt lấy dây thừng kéo mạnh lại, một lát, Khoáng Lão Tam ướt sũng được kéo lên, lau nước sông trên mặt đi, hổn hển nói:
- Không tìm thấy.
Khoáng lão Đại nói:
- Tước Nhi bơi rất giỏi, hẳn không sao đâu.
Nói thì nói như vậy cũng là để an ủi mình, bởi vì Tước Nhi dù bơi giỏi, cũng từng bơi ở Hoàng Hà, nhưng tình hình con nước đoạn thuỷ vực này thật sự là hiểm ác.
Dương Thiên Diệp bước lên trước, chân trụ vững, tay bám mép thuyền, nhìn ra ngoài.
Nước Hoàng Hà lúc này không hề vẩn đục như đời sau, có điều hai ba ngày vừa qua mưa to tình hình con nước đục hơn so với bình thường, sóng cuồn cuộn, trên mặt nước không thấy bóng dáng ai.
- Cô nương, cẩn thận!
Mặc Bạch Diệm đúng lúc lao đến bên cạnh Dương Thiên Diệp, đưa dây thừng cho nàng.
Dương Thiên Diệp không dám khinh thường cầm dây thừng quấn lên eo, sau đó nhìn vào lòng sông, nhíu mày nói:
- Tước Nhi bơi giỏi, sao lại rơi xuống được?
Khoáng lão Tam nói:
- Là La viên ngoại rơi xuống nước, Tước Nhi vì cứu hắn...
Dương Thiên Diệp liếc nhìn Khoáng lão Tam nói:
- Sao nghe nói là La viên ngoại cứ hay làm phiền Tước Nhi, Tước Nhi cũng không thích người nọ cơ mà?
Khoáng lão Tam nói:
- Đúng vậy. Tước Nhi đối với tên họ La kia luôn lạnh lùng, bình thường vẫn hay nói: Cút, biến đi, thối lắm…
Dương Thiên Diệp hung hăng lườm Khoáng lão Tam:
- Nếu Tước Nhi không thích hắn, sao có thể bất chấp nguy hiểm mà cứu hắn. Lời nói lạnh nhạt thì sao, các ngươi đúng là…
Đúng lúc đầu thuyền đụng vào sóng nước, đầu thuyền thương thuyền khác với chiến hạm, đầu thuyền nhếch lên khá cao, hơn phân nửa đầu sóng bị chắn, nhưng vẫn có nước đánh vào boong tàu, mọi người vội vã nắm chặt vật cố định, tròng trành theo thuyền.
- Ối?
Dương Thiên Diệp tay bám mép thuyền, ánh mắt nhìn ra ngoài, chợt thấy phía trước hơi chếch chếch có một người đang ở trong dòng xoáy, đang quay theo dòng xoáy.
Dòng xoáy không nhỏ, một phần bởi vì cành khô lá héo từ hồng thủy lao xuống vây quanh dòng xoáy tạo thành một vòng, trong vòng là một người, đầu vai cổ nổi lên mặt nước, cũng không giãy dụa, mà cứ thong thả quay theo dòng xoáy.
Dương Thiên Diệp đầu tiên tưởng là Khoáng Tước Nhi, nhưng nhìn kỹ, thấy người nọ tuy da mặt tái xanh, mắt nhắm nghiền, tóc rối mù xõa xuống trán, nhưng chỉ nhìn một cái là nhận ra đó là Lý Ngư.
Lý Ngư?
Sao hắn lại rơi xuống nước thế?
Nom sắc mặt Lý Ngư trắng bệch, không còn sinh khí, cứ di chuyển trong dòng xoáy không chút giãy dụa, Dương Thiên Diệp kinh hoảng: Chẳng lẽ hắn chết đuối rồi?
Nàng vội vàng buông một tay, cuốn chặt dây thừng trên người.
- Cô nương, cô làm gì thế?
Mặc Bạch Diệm đang đứng trung bình tấn bên cạnh, bám lấy mép thuyền, thấy động tác của Dương Thiên Diệp thì vội hô to.
Dương Thiên Diệp nói:
- Lý Ngư rơi xuống nước rồi, ta đi cứu hắn.
Mặc Bạch Diệm nhìn ra sông, nói to:
- Quá nguy hiểm, hắn đối đầu với chúng ta, cô nương sao phải…
Dương Thiên Diệp nói:
- Dầu gì cũng không thể thấy chết mà không cứu, giúp ta cầm lấy dây thừng.
Nói xong, nàng liền thả người nhảy lên lan can thuyền. Lúc này một bên kia thuyền lại chìm xuống, Dương Thiên Diệp mượn lực thân tàu đang nâng lên hai chân bật mạnh nhảy ra ngoài.
Thuyền đang xuôi theo dòng, vừa lúc song song với Lý Ngư đang ở trong dòng xoáy. Dương Thiên Diệp bình ổn nhảy vào trong trung tâm dòng xoáy kia. Khoáng Đại, Khoáng Nhị không để ý nguy hiểm, vội vàng lao đến cầm dây thừng, bụng nghĩ: Nếu Tước Nhi không thích hắn, vô thân vô cố, sao có thể phạm hiểm cứu hắn. Rõ ràng là điện hạ vừa mới nói thế, chẳng lẽ…điện hạ thích tên không biết sống chết kia?


Bạn cần đăng nhập để bình luận