Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 507: Thần tiên?
Lý Ngư trở về nhà, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh chào đón, nhưng nhìn thấy sắc mắt hắn, lại nhìn áo bào hắn thì đứng lại, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc.
- Không có gì đáng ngại, trượt chân rơi xuống nước thôi.
Lý Ngư ngừng lại một chút, nói:
- Ta đi tắm rửa trước, sau đó sẽ dùng bữa tối.
Người xưa thực sự rất sạch sẽ, đương nhiên đây chỉ là đối với những người có điều kiện, bọn họ thường phải tắm rửa ngày hai lần.
Lý Ngư bây giờ đã là đại hồng bào ngũ phẩm, có điều kiện này, trong nhà sớm đã chuẩn bị nước ấm, lập tức có người chuẩn bị xong thùng tắm, xách nước ấm đến, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tới thử nước ấm, thấy Lý Ngư đầy tâm sự nặng nề, Thâm Thâm nhẹ giọng hỏi:
- Có cần nô nô phụng lang quân tắm rửa?
- Không cần.
Lý Ngư nói một câu, bỗng nhiên cười, véo má nàng một cái, nói:
- Thật sự không có chuyện gì, không cần phải lo lắng.
Nói xong, hắn mới đi vào màn che.
Tĩnh Tĩnh đến trước mặt Thâm Thâm, nói nhỏ:
- Lang quân có tâm sự.
- Thâm Thâm liếc nàng một cái, nói:
- Ngươi nhìn ra được.
Thâm Thâm cắn môi suy nghĩ, giận dữ nói:
- Chuyện của nam nhân, chúng ta không xen vào được. Đi, nói với dưới bếp một tiếng, sau khi tắm rửa lang quân sẽ dùng thiện, bảo họ chú ý lửa.
Tĩnh Tĩnh đáp chạy vội xuống bếp.
Trong phòng tắm, đã để một khăn lông lớn, mềm mại thoải mái, có thể dùng làm gối đầu. Lý Ngư cởi bộ hồng bào ẩm ướt, ngâm mình trần truồng vào trong bồn nước, thoải mái rên rỉ một tiếng, lúc này mới gối lên khăn mặt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Người bên ngoài đều nghĩ đây là Mộc Diên bởi thợ khéo học được kỹ thuật chế tác của Lỗ Ban đại sư thời cổ đại, nhưng Lý Ngư đương nhiên hiểu được đó là chuyện gì xảy ra.
Không ngờ tận mắt nhìn thấy kẻ xuyên việt, người nọ vì sao lại biến mất? Hắn lại tới thời không khác hay là tới châu phủ khác của thời đại này? Nếu ngay tại triều đại này, chẳng lẽ hắn lại cam chịu làm người tầm thường, có một ngày liệu mình có gặp được hắn hay không? Một khi gặp nhau, là bạn hay là địch? Đã sống ở thời đại này lâu như vậy, Lý Ngư cũng không khờ dại tin rằng hai người tới cùng một chỗ nhất định sẽ thân thiết, tâm đầu ý hợp. Trên đời này, có một chút vật trân quý, chỉ có ta và ngươi biết, diệt trừ ngươi, ta mới có thể lũng đoạn tất cả, tiến tới sáng tạo ưu đãi vô tận cho ta.
Lý Ngư cũng không biết tính tình của người nọ, nhưng không tin người nọ nhất định sẽ không coi mình là đại địch.
Nhưng người nọ đã đi đâu, nên tìm hiểu như thế nào đây?
Lý Ngư chà xát thân thể của mình, suy tư thật lâu sau vẫn chưa lĩnh hội được, thân mình cũng đã ngâm tới đỏ ứng, giống như trứng tôm nấu chín.
Thôi, nếu không biết được trọng điểm, vậy cũng không cần nghĩ nữa, cho dù hắn là khách qua đường, hay là đặt chân, lão tử đã gặp cả người ngoài hành tinh, chẳng lẽ còn sợ ngươi hay sao? Ta mới là thế giới cần hướng tới!
Lý Ngư bốc nước ấm, tưới lên mặt mình.
- Lang quân, có cần nô nô hầu tắm không ạ?
Lại qua hồi lâu, xem chứng hắn như có tâm sự, Thâm Thâm đứng ở ngoài màn che khe khẽ hỏi một câu.
Người xưa cho dù là nam nhân cũng để tóc dài, khi gội rất phiền phức. Trong nhà có người hầu hạ, có rất ít người tự mình gội đầu, bởi vậy Thâm hâm vừa hỏi, trên người không cần tắm, tóc có cần ta gội giúp không?
- Vào đi!
Lý Ngư đã nghĩ thông, giọng nói cũng sáng sủa hơn nhiều.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Lúc này, hắn tắm lâu nên da thịt nóng lên, hơi nóng xâm nhập vào cơ thể, trán cũng toát mồ hôi, hàn ý trong nước sông Hoàng Hà ngâm lại bị gió thu thổi sớm đã trở thành hư không.
Thâm Thâm vào phòng tắm, xấu hổ đỏ mặt, khẽ gắt một cái.
Không ngờ Lý Ngư đứng dậy từ thùng tắm, người vẫn trần truồng, trên người tỏa hơi nóng.
Hắn nắm lấy khăn lông lớn đưa cho Thâm Thâm, xoay người sang chỗ khác.
Thâm Thâm cầm khăn lau vết nước trên người hắn, vòng tới trước mặt, khi nhẹ nhàng lau bọt nước trên bộ ngực hắn, Lý Ngư vươn tay ra, nhấn một cái trên vai nàng.
Thâm Thâm đỏ mặt, trong mắt thủy ý nồng đậm dường như muốn trào ra ngoài, liếc nhìn hắn một cái rồi duyên dáng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Hừ…
Căng thẳng, lo âu, trở thành hư không.
Lý Ngư thoải mái thở dài một hơi nói:
- Thâm Thâm có cái miệng thật lợi hại, muội muội ngươi tuyệt đối không bì kịp. Ôi... Ha... Ừ...

Triệu Nguyên Giai hồn bay phách tán được tùy tùng đưa về nhà, giống như cái xác không hồn để mặc người nhà cởi y phục ẩm ướt. Cho đến khi thùng tắm đã được chuẩn bị tốt, nước nóng cho gừng vào, khi mời lão gia tắm rửa, Triệu Nguyên Giai đột nhiên thông minh, tỉnh táo lại.
- Hả? Nước ấm?
- Không chỉ có nước ấm, còn có canh gừng, a lang uống nhanh cho đổ mồi hôi đuổi hàn khí ạ.
- Nói hươu nói vượn! Uống canh gừng gì, chuẩn bi nước nóng cái gì? Lão phu không cần.
Triệu Nguyên Giai trừng mắt:
- Hất đi, hắt xì …
Triệu Nguyên Giai lau nước mũi, con mắt đảo xung quanh, sáng ngời, cố nén kích động hắt xì, khàn giọng nói:
- Nhanh đi, lấy nước giếng tới đây, càng lạnh càng tốt, đổ thùng nước kia đi, đổi nước lạnh.
Vài nha hoàn sợ ngây người:
- A lang, mùa thu đã lạnh, làm sao dùng nước lạnh…
- Nói nhiều cái gì? Đi đi!
Đám nha hoàn không dám kháng mệnh, đành phải ngoan ngoãn nghe theo, tuy nhiên chúng họ lại để trong lòng, khi đi ra ngoài chuẩn bị lập tức có người nhanh chóng đi bẩm báo nhị phu nhân. Triệu Nguyên Giai tuy không phải là người tốt gì nhưng lại là người nặng tình cảm. Ông ta có thê tử kết tóc Thôi thị, khi rơi vào tay bọn cướp vì để bảo đảm trong sạch đã bị loạn tiễn xuyên tim mà chết. Triệu Nguyên Giai báo thù cho vợ, nhưng chưa tái giá. Chỉ là sau đó vì nối dõi tông đường mới nạp nhị phu nhân, nói là thê tử nhưng cũng không phải là thê tử.
Nói là thiếp thì cũng không phải là thiếp, xen vào giữa hai bên.
Với thân phận xấu hổ như vậy, kỳ thực vị nhị phu nhân này ở trước mặt Triệu Nguyên Giai nói chuyện cũng không có trọng lượng,. Nhảy vào nước lạnh, cảm giác vô cùng khó chịu, Triệu Nguyên Giai rít gào một tiếng, nhị phu nhân này đã sợ đến mức không dám lên tiếng.
Triệu Nguyên Giai ngâm mình trong nước lạnh nhưng miệng run rẩy lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Bị Ngự Sử bị buộc tội, bị thiên tử trừng phạt, đã không thể nào tránh khỏi. Thế nhưng về nguy hiểm thì, dù sao ở đại đê cũng không gặp chuyện không may nên tội của ông ta có thể lớn hóa nhỏ, trừng phạt như thế nào tất cả dựa vào một ý niệm của Hoàng đế.
Hiện giờ dùng khổ nhục kế này, khiến cho bệnh phong hàn nặng hơn một chút.
Thứ nhất, đây là khi Thiên Tử gặp nạn thì mình rơi vào Hoàng Hà, không quân tâm có công cứu giá hay không, phần khổ lao này cũng chắc chắn phải có rồi. Vả lại, quay về bảo là đi hành cung, Hoàng đế cũng sẽ cho rằng, Đây là do uy phong của Hoàng đế khiến mình bị sợ hãi.
Làm Hoàng đế, nếu biết một thần tử kính sợ mình như thế, khi trừng trị có nên nương tay không? Nói vậy, có lẽ sẽ không tước bỏ chức quan của ta, cùng lắm là giáng chức đến một hạ châu, làm một phương mục như cũ, tiêu dao tự tại.
Cho nên, ông ta cảm thấy bản thân còn có thể tự cứu một chút.
- Ôi ôi! Lạnh quá! Lạnh quá!

Lúc trước khi đưa ra kế hoạch hành động, Dương Thiên Diệp đã thương lượng phân công nhau phá vòng vây và địa điểm tụ hợp.
Tuy nhiên địa điểm tụ hợp cũng không ở gần, ở tại Thái Nguyên.
Đây cũng là suy xét đến dù sao cũng là ám sát Hoàng đế, bất kể thành bại, triều đình nhất định tìm kiếm trong phạm vi không nhỏ, cho nên địa phương xa hơn một chút mới thích hợp.
Mà Thái Nguyên lại là nơi long hưng của Lý Đường, trong mắt mọi người, hung thủ ám sát Lý Đường Hoàng đế sẽ không lựa chọn nơi Lý gia kinh doanh nhiều nhất để ẩn thân, phương pháp trái ngược, ngược lại càng an toàn.
Chỉ có điều đến lúc này, trong đêm đó Dương Thiên Diệp không đến Thái Nguyên kịp.
Nàng bị đưa tới bờ bên kia Hoàng Hà, phải đi đường vòng, đi từ đằng xa sang sông, tuyến Bồ Châu không thể đi, hơn nữa lúc ấy đã quá trưa, khi đánh xong trận này đã là cận hoàng hôn.
Đến khi sao dày đặc thì Dương Thiên Diệp đã xuyên qua thượng du đến một thôn trang nhỏ, lẻn vào một phòng để củi bên rừng cây ở đầu thôn.
Nàng không vội qua sông.
Bên cạnh là chỗ ở của một gia đình, nhưng trời đã tối, không cần lo lắng sẽ có người tới phòng củi.
Mùa thu, xung quanh phòng củi cũng không kín, không giữ được ấm, chỉ đỡ hơn bên ngoài một ít.
Dương Thiên Diệp dựa vào đống củi chẻ tránh gió, mệt mỏi ngồi xuống.
Vị Công Chúa này tuy đã mất nước nhưng dựa vào tiền tài trong tay chi tiêu vẫn vô cùng thoải mái, kỳ thật vẫn trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, nhưng nếu so sánh với cuộc sống của một công chúa chân chính, nàng cũng đã nếm qua khổ sở. So với thời điểm khó khăn hiện tại, cũng không phải nàng chưa từng trải qua, nàng chịu đựng được.
Chỉ có điều, giờ khắc này, yên tĩnh ngửi mùi hương củi, trong lòng vô cùng chán nản.
Thần tiên trên khoảng không kia đã nói vô cùng rõ ràng: Phục quốc vô vọng, quy túc của nàng chỉ có một, giúp chồng dạy con, an nhàn sống qua ngày. Tiên nhân thậm chí đã nói, phu quân của nàng.. ở bờ bên kia. Ở bờ bên kia.. có thể là ai?
Việc khó thành, hãy quay đầu lại?
Quay đầu lại ở bờ đối diện?
Những dạy bảo từ nhỏ đã được tiếp thu ra sức nhảy vào đầu óc nàng, nỗ lực xóa bỏ ý nghĩ tân sinh của nàng, nhưng ý nghĩ này luôn phập phồng tận đáy lòng.
Đó là thần tiên nói ra đó!
Thần tiên đã nói như vậy, ta làm sao có thể thành công? Phụ thân, Mặc sư, Nhị Chỉ, còn có ai hi sinh vì ta đây…
Trong bóng đêm, Dương Thiên Diệp rơi nước mắt: Không phải ta không tận tâm, ta thật sự đã hết lực. Hiện tại ngay cả thần tiên cũng nói rằng ta không thể làm, ta còn cần phải kiên trì sao? Đây chính là thần … Hở? Bỗng nhiên Dương Thiên Diệp trợn to mắt, dù chỉ là trong phòng củi tối tăm nhưng giống như ánh sao tỏa sáng giữa trời đêm:
- Thân tiên? Trang phục của thần tiên thật sự không giống với truyền thuyết thần tiên. Lúc hắn rơi xuống đất thậm chí còn té một cái, thần tiên sẽ ngã không? Lý Ngư…. tiểu thần tiên Lợi Châu, không phải mọi chuyện đều do hắn bày ra đấy chứ?
- Nhưng hắn có bản lĩnh như vậy hay sao? Rốt cuộc là tiểu thần tiên gạt tay hay là tiểu thần tiên chính là thần tiên?


Bạn cần đăng nhập để bình luận