Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 470: Không đầu óc và không vui
Lý Ngư vốn định đầu xuân sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng kéo dài đến tận giữa tháng sáu mới thực hiện được. Lúc này phủ đệ của Dương Tư Tề đã cải tạo xong, tường ngăn giữa phòng xá và viện lạc bên ngoài cũng đã phá bỏ, tạo thành một đại viện ngũ tiến, chừng bảy tám mẫu đất, tuy nói đã liên tục mời nhiều người hầu nhưng vẫn rất vắng vẻ, cho đến hôm nay, tân khách tập hợp mới có náo nhiệt.
Người của Câu Lan viện phường Đạo Đức gần như tập hợp toàn bộ, họ đã nhận ân huệ của Lý Ngư quá sâu, lại vốn xuất thân Câu Lan viện, lần này đến Dương phủ làm việc vặt, ký sổ, thu lễ đấy, dẫn khách, điều khiển chương trình hát lễ, biểu diễn xiếc ảo thuật, thổi kéo đàn hát …đều do họ phụ trách.
Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hành của Đông Ly Hạ đều tặng lễ lớn, Lục Hi Chiết, Trần Phi Dương Tây Thị thự dẫn toàn bộ nhân viên mang theo lễ đến tham dự. Lương Thần Mỹ Cảnh phái người tặng một phần lễ vật rất hậu, quà của đôi tỷ muội sinh đôi này cũng giống nhau như đúc, mỗi người một phần, cùng đồng thời đưa đến, là mười sáu rương lớn, quả thực là đồ cưới hồi môn vô cùng hậu hĩnh, nhưng bên trong rốt cuộc là gì thì người bên ngoài không thể biết.
Có điều Vương chợ Tây ra tay hẳn là bảo vật vô giá rồi. Tiếp đó là Thái Thường Tự. Lý Ngư ở Thái Thường Tự làm việc cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng từng đảm nhiệm chức vụ tại đó, nay lại thăng chức nữa. Mà thời đại này, hệ thống nhậm chức rất thông thường, nhân viên các bộ nhiều khi ngay cả dáng vẻ thủ trưởng của mình như nào cũng không nhớ được, nhưng cũng đều tới tặng lễ.
Tiếp đến là Công bộ. Lý Ngư hiện tại nhậm chức ở công bộ, hắn cũng biết rõ mình thiếu niên đắc ý, giờ thăng quá nhanh, nay không phải thời điểm làm náo động, nếu không trong lòng các lão tiền bối kinh nghiệm lý lịch dày dặn sẽ không hài lòng, cho nên việc liên quan đến quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa đều giảm đi, mà luôn tỏ ra khiêm nhường ngay thẳng.
Đến lúc này mới thật sự để lại một ấn tượng tốt cho các đồng liêu, mọi người ở chung mặc kệ nông sâu như thế nào, ít nhất trước mắt là hòa thuận đấy. Cho nên các đồng liêu cũng phần lớn sai người tặng lễ, chức vị thấp hơn hắn một chút thì đích thân đến.
Trường An đệ nhất du hiệp Nhiếp Hoan mang theo Thích Tiểu Liên cũng đến.
Thích Tiểu Liên từng là đệ nhất danh kỹ phường Bình Khang cho nên hai người kết hôn khá lặng lẽ, không công bố ra ngoài, xem tình cảm hai người sau kết hôn có vẻ rất hạnh phúc, Nhiếp Hoan mập lên trông thấy, hẳn là sau kết hôn hai vợ chồng vô cùng ân ái.
Nhiếp Hoan tuy rằng cầm giữ sản nghiệp hắc đạo bên ngoài Trường An nhưng huynh đệ của y quá nhiều, mấy ngàn huynh đệ toàn bộ chỉ dựa vào y, bản thân lại không có mấy thân gia, cho nên đưa lễ liền cũng rất mỏng nhẹ. Tuy nhiên, Lý Ngư thành thân, Nhiếp Hoan lại đích thân đến chúc mừng, thể diện này vẫn đáng giá đấy.
Nhiếp Hoan tới, Trương Nhị cũng không thể tiện bày tỏ, ông ta không tiện thể hiện quan hệ chặt chẽ với người chợ Tây, cho nên cũng chỉ phái người đưa tới một phần hậu lễ, khitrướng phòng thu lễ hỏi tên họ, người của Trương Nhị phái tới chỉ nói là một vị bề trên, cho nên một chút tin tức cũng không để lại.
Trương Nhị tặng lễ, không phải vì cái gì, đơn giản là vì thưởng thức Lý Ngư mà thôi. Vừa không mong hồi báo, cũng không quan tâm Lý Ngư không biết, càng không cần quan tâm Lý Ngư có hiểu lầm mình tỏ vẻ gì không. Khiến người ta bất ngờ nhất chính là Chử Long Tướng, Uất Trì Cung cũng phái người mang đại lễ tới. Vừa nghe nói đến thân phận của hai người, ngay cả Trướng phòng nhận lễ kia cũng mặt mày rạng rỡ, dùng hết sức hô to, bao gồm hô cả một tràng danh hiệu dài dặc của hai vị Đại tướng quân, toàn bộ người trong ngoài Dương phủ đều nghe được rõ ràng.
Hô xong, La Ngõa Mạt vốn hát tuồng Câu Lan viện phường Đạo Đức sau thì làm thuế đinh ở Tây Thị thự hiện giờ làm quan xướng lễ trong hôn lễ của Lý Ngư cũng rất rạng rỡ mặt mày, lâu như vậy rồi không luyện rọng, không ngờ giọng mình vẫn còn rất tốt.
Ở Dương phủ bận rộn xong, Bao Kế Nghiệp đảm đương đại quản gia nghe thế trong lòng còn vui mừng hơn, cái đùi to này mình ôm là đúng rồi, không chỉ có quan hệ với mạng lưới hai nhà hắc bạch, mà văn võ lưỡng đồ cũng có quan hệ tốt nữa.
Nghĩ đến đây, Bao Kế Nghiệp theo bản năng nhìn sang Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đang ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu uống rượu hăng say, mặt đầy khinh thường. Hai vị nhân huynh này không được mời mà cũng chạy đến Dương phủ cho được. Vấn đề là, Viên Thiên Cương tặng bức tự, Lý Thuần Phong tặng bức họa, toàn bộ là mình viết đấy, nhìn nét mực đều là vừa mới làm. Thật sự là quá keo kiệt đi, thế mà lại đến ăn uống nhiệt tình hăng say nữa. Các ngươi tự coi mình là thi họa đại gia à, các ngươi cũng không bằng họa đạo phù ấy, tranh chữ các ngươi viết đáng giá bao nhiêu?
Bao Kế Nghiệp rất bất bình thay Lý Ngư, mới vừa đi tới cửa lớn thấy một lão nhân mặc bào chậm rãi đi tới, phía sau đi theo tám tráng sĩ áo xanh, cùng khiêng một mộc giá chữ Tỉnh, trên giá gỗ cũng không biết đặt cái gì, có một tấm lụa đỏ phủ lên, đang đi vào cửa chính, rõ ràng là đến tặng lễ đấy.
Người đón khách chắp tay:
- Quý nhân từ đâu đến ạ?
Lão nhân mặc bào đầu bạc lông mi trắng tinh cũng rất có khí độ, ung dung tao nhã, người đón khách vừa nhìn là biết đây không phải là tôi tớ, nhất định là đại nhân vật thân cư thương vị, quyền cao thế trọng. Nhưng không ngờ lão giả kia bình thản nói một câu, lập tức làm cho người đón khách đang tự tin bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
- Lão nô thay chủ nhân nhà ta đưa hạ lễ đến, chúc mừng Lý Lang Quân tân hôn hạnh phúc.
- Hả, à…ồ…. mời, mời mời mời...
Người đón khách suýt lệch cả mũi, ngươi nói ngươi là hạ nhân vậy mà bày ra phong thái lớn như thế làm gì? Như vừa rồi đại quản gia của quý phủ Uất Trì Cung Đại tướng quân đến cũng không bày ra phái đoàn lớn như ngươi đấy.
Mặc Bạch Diệm bước vào cửa chính, trướng phòng đang ngồi ở bàn cầm bút lên, ân cần hỏi:
- Xin hỏi danh tính chủ nhân…
- Không cần hỏi!
Mặc Bạch Diệm như đuổi ruồi phẩy tay:
- Chỉ viết bốn chữ cố nhân Lợi Châu là được rồi.
Nói xong, Mặc Bạch Diệm quay người lại, hai tay chắp sau mông, thong dong ra ngoài.
Bốn Đại Hán cường tráng vội buông cái giá chữ Tỉnh xuống, đuổi theo lão Mặc.
Lão Mặc không vui, rất không vui đấy. Khối mỹ ngọc này là một khối ngọc thô chưa mài dũa số 1 được cất giữ trong kho báu Tùy cung, không ngờ điện hạ lại chọn nó, mời thợ thủ công nổi tiếng điêu khắc tặng người ta, cái này nếu đổi thành đao thương giáp trụ, kình cung khoái mã, có thể chuẩn bị đủ cho mười vạn đại quân ấy chứ chẳng đùa đâu.
Thật là tức giận mà!
Mặc Bạch Diệm tức giận bỏ đi, trướng phòng kinh ngạc vò đầu nói:
- Đến tặng lễ mà ngay cả tên họ cũng không nói, đúng là quái đản mà.
Người đón khách lại hô:
- Mau mau gọi vài người tới mang thứ đó đi, đừng để chắn ở đây.
Bao Kế Nghiệp đang đứng kế bên cũng tiến lên hỗ trợ, bốn người ra sức nhấc lên, cái giá kia chỉ lắc lư một chút, không ngờ không thể nâng lên được.
- Ớ, cái gì mà nặng thế, hay là mang tảng đá đến trêu đùa Lý Lang Quân.
Bao Kế Nghiệp kinh ngạc nói, tháo tấm vải đỏ xuống, cái giá hiện ra dưới ánh mặt trời.
- Ôi…
Tiếng thán phục liên tiếp, chưa từng thấy một món quà nào lại hoành tráng như này…Đúng là quá dọa người rồi.
Cho dù là Hoàng Thái Tử đại hôn, nếu có người tặng một phần lễ vật như vậy cũng có thể khiến toàn trường kinh sợ huống chi Lý Ngư chỉ là một lang trung công bộ ngũ phẩm. Những người vẫn sống tại Trường An, tầm mắt rộng giờ phút này cũng chấn động vô cùng.
Khối ngọc kia là một khối mỹ ngọc cao hơn người. Thợ thủ công lại vô cùng khéo léo, tận dụng hết hoa văn và màu sắc của khối ngọc thiên nhiên, phát huy tính điêu khắc, tạo ra một bức tranh vẽ vô cùng đẹp đẽ.
Phần màu hoàng hạt được khắc thành cây dương, cây đào óng ánh, phần giữa lên trên hơi trắng điểm những điểm xanh biếc thì khắc thành từng phiến lá.
Dưới tán cây là đá, trên đá là một tiên tử đang ngồi, tay cầm cần câu đang thả câu, đằng trước là một hồ nước, trơn như bôi dầu, dưới ánh mặt trời trông đầm nước xanh biếng biếc.
Màu xanh biếc đó rất sâu, tiên tử ngồi trên bờ đá lại vô cùng ấm áp, khối mỹ ngọc lớn này nếu cắt ra, thì không biết điêu khắc ra bao nhiêu vòng tay, vòng tai, nhẫn, hay là hoàn bội khâu ngọc vô cùng tốt, mỗi một thứ đều là bảo vật vô giá.
Cũng chỉ món người ngọc thả câu này, chỉ sợ... Không, là tuyệt đối. Mà ngay cả rương kim châu ngọc bảo của tỷ muội Lương Thần Mỹ Cảnh Vương chợ Tây kia cũng tuyệt đối không thể sánh bằng.
- Ai vậy đến đấy, sao lại tặng một phần đại lễ hoành tráng đến thế?
Đám khách xì xào bàn tán, vừa sợ lại vừa ao ước. Đại trướng phòng mừng đến nỗi miệng không khép lại được, lập tức cho người đi vào báo tin.
Có người chạy vội đi vào bẩm báo tân lang quan Lý Ngư. Lý Ngư đang trò chuyện với Nhiếp Hoan, muốn y cùng hắn đi đón tân nương. Hôm nay thành thân, tân nương tử không tiện xuất hiện trong nhà, cần phải có quá trình đón tân nương, cho nên Cát Tường lúc này không ở Dương phủ.
Lý Ngư vốn chỉ mời có lệ, dù sao địa vị giang hồ của Nhiếp Hoan còn đó, làm sao có thể làm chuyện này giúp hắn. Nhưng Nhiếp Hoan lại không quan tâm tục lễ quy củ gì cả, đồng ý tắp lự. Lý Ngư vui mừng, để Tác Tác trò chuyện với Thích Tiểu Liên, mình với Nhiếp Hoan đang định ra ngoài.
Đúng lúc người của trướng phòng chạy tới thở hồng hộc nói:
- Tiểu lang quân, mau, mau ra xem, có một người vô danh tặng…tặng một phần lễ cực lớn.
- Ha ha ha, coi bộ dạng của ngươi kia.
Nhiếp Hoan chỉ vào báo tin người cười nói:
- Đại lễ gì mà đáng để ngạc nhiên như thế hả. Lang quân nhà ngươi dầu gì cũng là đại viên triều đình ngũ phẩm, nên kiêu ngạo chút, không sợ mất mặt hay sao.
Y vừa dạy dỗ vừa cùng Lý Ngư ra phòng khách, đi qua đình viện, đi vào tiền sảnh. Vừa bước vào sân nhà, nhìn thấy một pho tượng mỹ ngọc dưới ánh mặt trời kia, Nhiếp Hoan đứng hình, sau đó kêu lên:
- Bà ngoại ta ơi, không thể nào, không thể nào. Giả, đây nhất định là giả rồi.
Nhiếp Hoan tiến lên, đi vòng quanh khối mỹ ngọc kia, xem xét một lúc lâu, miệng dần dần há to, đột nhiên đưa tay lên đỡ cằm:
- Là thật, là thật đó. Thứ này để trong nhà ai, đều là đồ gia truyền rồi, không ngờ lại mang ra tặng, lại còn vô danh. Ôi điên rồi, điên rồi.
- Cố nhân Lợi Châu?
Lý Ngư nghe trướng phòng nói xong, lại nhìn khối mỹ ngọc kia, nữ tử trong ngọc tay áo phóng khoáng tựa như tiên tử cô xạ. Tay nàng cầm cần câu đang câu cá, dây câu buông xuống hồ nước xanh biếc, nhìn không tới lưỡi câu, cũng nhìn không tới cá, nhưng tiên tử kia khóe môi hơi hơi nhếch lên, hai mắt sáng ngời hữu thần, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, rõ ràng là dáng vẻ biết con cá đã mắc, sắp câu lên.
Cố nhân Lợi Châu ư? Ánh mắt của Lý Ngư từ tán lá sặc sỡ từng tấc một dời xuống, nhìn tiên tử dưới tán cây đáng thả câu kia, một bóng người xinh đẹp thanh lệ cao quý chợt xuất hiện trong đầu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận