Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 385: Con gái sắp xuất giá
Cả Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược đều không bao giờ nghĩ rằng họ lại gặp nhau dưới tình huống này.
Một người không thể nói, không thể cử động.
Một người khó mở lời, còn phải giả mù.
Nom bộ dạng của Đệ Ngũ Lăng Nhược như thế Lý Ngư nào không rõ tâm ý của nàng, nào không rõ Đệ Ngũ phu phụ đã làm gì nàng.
Hắn cầm tay nàng, ngón cái dựa vào mu bàn tay, như đang sờ cốt, ngón trỏ viết xuống ba chữ dưới lòng bàn tay nàng: Dẫn ngươi đi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược vui mừng nước mắt trào ra, nhìn chằm chằm Lý Ngư, nàng muốn nhấc đầu lên nhưng phần cổ cơ thể căn bản không nghe sai khiến, nàng chỉ có thể dùng chớp mắt để biểu đạt quyết tâm của mình.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đã sắp xuất giá, Lý Ngư căn bản không thể thong dong an bài, lúc này nhất định phải giành giật từng giây.
Cho nên trong khoảnh khắc này, hắn đã suy tính cực nhanh, ngoại trừ dùng phương pháp xử lý đơn giản nhất là bạo lực ra, dĩ nhiên không có lựa chọn nào khác.
Đánh bất tỉnh Đệ Ngũ phu phụ, mang theo Đệ Ngũ Lăng Nhược ra cửa chính thì không được, nhất là nàng hiện tại mềm yếu không còn sức lực, Lý Ngư cũng không biết nên giải trừ cho nàng như nào, tuy nhiên cũng may đằng sau cửa sổ lại đường phố.
Lầu một là đại sảnh, khá cao cho nên lầu hai kỳ thực giống như lầu ba, dùng chăn đơn cắt bện thành dây, hẳn có thể mang nàng xuống. Có lẽ rất nhanh cũng sẽ bị phát hiện, nhưng nếu may mắn vẫn có thể chạy thoát. Nếu bên ngoài còn tìm được một chiếc xe nữa thì càng tốt.
Lý Ngư nghĩ nghĩ, lại bó tay Lăng Nhược, ra hiệu với nàng, sau đó bỗng đứng lên.
Hắn đột nhiên đứng lên, làm Đệ Ngũ tiên sinh giật mình, vội bước lên hỏi:
- Tiên sinh, con gái của ta…
Lý Ngư quay đầu lại, tay phải giơ lên, hắn định một chưởng đánh ngất Đệ Ngũ tiên sinh, nhưng tay vừa mới nâng lên, đầu mới xoay ra được một nửa, bên ngoài cửa có tiếng ho nhẹ:
- Đệ Ngũ tiên sinh, đông ông nhà ta đến rồi.
Lý Ngư ứng biến cực nhanh, ánh mắt nhanh chóng trợn ngược lên, đầu quay lại thì mắt đã trắng dã, tay nâng dù hơi cao, hơn nữa rất giống như nâng đao, nhưng bởi giọng điệu kích động của ông ta dường như quá mức kích động lại rất phù hợp.
- Cốt tướng của lệnh viện thật sự là cả đời ta ít thấy. Cốt cách thanh kỳ, mệnh cách cực quý, chỉ có điều tình hình cụ thể và tỉ mỉ bên trong không nên nói ra ngoài…
Hắn nói tới đây, cửa bình phong đã kéo ra.
Tào Vi Đà đứng ở cửa, Đại Trướng phòng đứng ở bên cạnh, có góc áo lấp ló ở bên trái cửa, xác nhận có thị vệ đứng ở nơi đó.
Tào Vi Đà nhìn vào trong phòng hơi có chút tò mò, bèn đi đến, nghiêng mắt nhìn cờ phướn “Bố y thần tướng” thì bật cười, nói:
- Đại nhân mời tiên sinh tướng số đến à?
Xưng hô “Đại nhân” này vẫn chuyên chỉ bề trên trong nhà chứ không phải xưng hô quan trường. Thực ra, “thiếp” cũng là một loại “hàng hóa”, cấp thiếp tư rồi, vậy thì “hàng hóa” này với gia đình không còn quan hệ gì nữa, xem như bị mua đi rồi, gia đình của “hàng hóa” cũng không có địa vị gì với nhà chồng.
Cho nên, trượng phu của người thiếp này cũng không cần khách sáo xưng hô thân thiết gì với người nhà của thiếp.
Thiếp sinh con cái, cũng không được gọi mẹ ruột là mẹ mà phải gọi là di nương, gọi chính thê là mẹ. Huynh đệ tỷ muội thậm chí cha mẹ cao đường của thiếp, ở nhà chồng cũng không hề địa vị. thân ngoại sinh thân ngoại tôn của họ dù chỉ là thứ tử thứ nữ của nhà chồng chỉ tính nửa thiếu gia, tiểu thư, bọn họ chỉ được lễ của tôi tớ.
Tuy nhiên, nếu là thiếp thất rất được sủng ái, được trượng phu dùng kính ngữ đối với song thân của thiếp cũng có thể đấy. Dù sao chỉ là xưng hô, cũng sẽ không thay đổi gì, không đến mức ảnh hưởng bản chất phong kiến lễ giáo, cao thấp tôn ti.
Đệ Ngũ tiên sinh đây là lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu của con gái mình, thấy y béo lùn, nhưng khí độ bất phàm. Xem tuổi, so với mình còn nhiều hơn bốn năm tuổi, lại gọi mình là đại nhân thì vừa mừng vừa sợ, vội chắp tay nói:
- Hóa ra là Tào viên ngoại, không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
Đệ Ngũ phu nhân vội nói với Lý Ngư:
- Tiên sinh xuống lầu trước đã, để ta đỡ ngài đi.
Bà giữ cây gậy dò đường, đưa Lý Ngư đi ra ngoài.
Tào Vi Đà nghiêng người qua, liếc nhìn hắn một cái, vẫn không đánh giá, cũng không nhìn ra người này chính là “Tình ca ca” của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nằm ở trên giường, miệng không thể nói, thân không thể cử động, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Lý Ngư đi ra ngoài.
Lý Ngư vừa mới ra khỏi phòng, Đệ Ngũ tiên sinh liền thu xếp mời Tào Vi Đà ngồi xuống.
Tào Vi Đà cười dài mà nói:
- Những người khách đã tới rồi, ta đây là chủ nhân, không tiện ở lại đây. Đại nhân nhà xa, lại bắt ở nơi tạm thời này, chậm trễ rồi. Giờ thời khắc đã sắp đến, ta phải đón lệnh viện qua cửa rồi, nàng ấy…
Tào Vi Đà thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn nằm ở trên giường, khóe mắt vẫn đọng nước mắt, trông rất tiều tụy bi thương, nhưng cũng bởi vậy mà càng có phong tình đặc biệt, thật sự làm xao động lòng người.
Đệ Ngũ tiên sinh sao dám nói con mình không muốn gả cho ông ta, muốn tự vẫn, trong lúc gấp gáp không biết nói gì, chỉ thấy xấu hổ.
Đúng lúc chưởng quỹ từ phía sau Tào Vi Đà chui ra nói nhỏ bên tai Tào Vi Đà.
Thuốc kia là Đệ Ngũ tiên sinh hỏi ông ta, ông ta vừa nói, Tào Vi Đà hiểu ra, thản nhiên quét mắt lên giường, vẻ mặt lạnh lùng:
- Cho nàng uống chút thuốc giải, dù sao cũng phải đứng thẳng đi lại được, bằng không còn ra thể thống gì nữa.
Chưởng quỹ vâng vâng dạ dạ.
Tào Vi Đà lại quay sang Đệ Ngũ tiên sinh, nói:
- Các ngươi đang ở nhà trọ, không tiện, ta gọi Thất phu nhân, Cửu phu nhân đến, còn có người hầu hạ khác nữa giúp Lăng Nhược trang điểm ăn mặc.
Đệ Ngũ tiên sinh sợ hãi nói:
- Làm phiền viên ngoại lo lắng.
Tào Vi Đà khoát tay, xoay người đi ra ngoài, Đệ Ngũ tiên sinh vội cẩn thận ra tiễn, tới cửa thấy dưới hành lang có hai phụ nhân mỹ mạo, còn có mấy tôi tớ bê hỉ phục, bên cạnh còn đứng rất nhiều người, hẳn không phải là tay đấm, cũng không biết chức gì ở Tào phủ.
Đệ Ngũ phu nhân vừa đi vừa hỏi mệnh cách cốt tướng của con gái, đưa Lý Ngư đến cửa lớn, hỏi:
- Tiên sinh sẽ nghỉ tại chợ Tây chứ ạ?
Lý Ngư quá quen thuộc chợ Tây, tiện miệng nói một nơi, đệ Ngũ phu nhân vui vẻ nói:
- Hay quá, vừa rồi không đủ chu đáo, nhưng con gái ta sắp gả đi, tiên sinh cứ về trước đi. Đợi xong chuyện, ta và trượng phu sẽ đến nghe tiên sinh chỉ điểm, tiền thù lao cũng sẽ nhất tịnh dâng.
Nói xong, bà vội quay lại để nịnh bợ Tào Vi Đà, xem bộ dạng như vậy hẳn là tìm cớ, chứ tiền thù lao nhất định không trả. Vừa rồi vừa đi bà ta vừa hỏi, Lý Ngư đáp qua loa, nào có chuyện bà sẽ trả thù lao.
Lý Ngư hậm hực cầm gậy trúc, tiếc nuối kế hoạch vừa rồi sắp thực hiện được lại bị Tào Vi Đà đến làm hỏng bét, giờ nên làm thế nào đây?
Phía sau “cách” một tiếng, là thanh âm của ván cửa, ngay sau đó truyền tới giọng nói của một tiểu nhị:
- Tới giờ đóng cửa rồi, nơi này tạm làm nhà mẹ đẻ của Đệ Ngũ cô nương, chuẩn bị qua cửa.
Lý Ngư dùng cây gậy trúc chấm đất dò đường, chậm rãi đi, khi gần đến cuối phố dài quay đầu xem, chỉ thấy cửa kia chỉ còn một cánh chưa đóng hẳn, Tào Vi Đà dẫn theo một đám thủ hạ từ trong đi ra, ngay phía sau là Đệ Ngũ phu phụ cũng cùng đi ra, song phương ở cửa đơn giản đối đáp vài câu, đoàn người Tào Vi Đà liền tránh ra, Đệ Ngũ phu phụ trở về, toàn bộ ván cửa khép lại.
Lý Ngư vừa rồi khi xuống lầu đã lén nhìn trộm, từ số người mà Tào Vi Đà mang đến cho thấy trên lầu hẳn còn lại một nửa số đó. Một nửa đó, cộng thêm người của nhà trọ, ít nhất phải có hai mươi người mới có thể đánh nhau, một người xông lại một người đến có lẽ còn có thể, nhưng nếu Lăng Nhược không thể cử động thì làm như nào?
Lý Ngư đứng ngây ra ở đầu phố, tiến thoái lưỡng nan.
Đệ Ngũ Lăng Nhược uống một chút thuốc giải, cũng không biết chưởng quỹ kia cho nàng uống thứ gì mà dù vẫn rất yếu, nhưng đã dần dần có chút sức lực, gọi người giúp đỡ đã có thể đứng lên được, tuy nói không được nhiều nhưng vẫn miễn cưỡng nói chuyện được.
Lúc này, dưới bếp đã đun nước ấm, bê một thùng nước tắm vào, bốn nha hoàn cùng giúp Đệ Ngũ Lăng Nhược cởi áo nới dây lưng, đưa nàng vào trong thùng tắm.
Mà trong lúc này, Thất phu nhân và Cửu phu nhân chỉ ngồi một bên vẻ lạnh lùng, nhìn thấy hình sáng của Đệ Ngũ Lăng Nhược, cả hai đã rất khó chịu, khi nàng bị cởi sạch, làn da trắng bóc mịn mạng, dáng người yểu điệu thì càng ghen tuông.
Thất phu nhân nhổ hạt dưa ra, ung dung nói:
- Khó trách lão nhân si mê như thế. Thân thể mềm mại thế kia, đến ta thấy còn mê nữa là…
Cửu phu nhân chua chát nói:
- Lúc người ta qua cửa, cũng tầm tuổi đó, cũng là nụ hoa mơn mởn như thế, cũng chẳng kém so với cô ta. Chờ xem, đợi qua hai năm nữa lão gia chơi chán rồi, cô ta sẽ giống chúng ta hàng đêm phòng trống đấy.
Thất phu nhân cười lạnh nói:
- Ngươi cho là lão gia còn có thể nạp thiếp được nữa hay sao? Ông ta sức khỏe càng ngày càng không được như xưa, không dựa vào thuốc thì chả làm nên trò trống gì. Hiện tại kinh tế chợ Tây lại đình trệ, lão nhân hào nhoáng bề ngoài, nhưng chỗ cần chi tiêu càng nhiều, tiền tiêu hàng tháng của chúng ta hiện tại cũng đã bị bớt một nửa, quá hai năm nữa, ông ta còn tiền để mua thiếp nữa không cũng khó nói nha.
Cửu phu nhân khẩn trương nói:
- Không thể nào? Lão nhân đã nói, tạm thời đang khó khăn, chịu đựng hai tháng sẽ tốt đấy.
Thất phu nhân cười lạnh nói:
- Ngươi cũng biết, ta rất thân cận với phu nhân. Những gì ta biết là nghe phu nhân nói đấy. Phu nhân nói chỗ dựa lớn của lão nhân nhà chúng ta đắc tội với chỗ dựa lớn, không có chỗ dựa, có thể chống bao lâu. Không cần nói đến đám hổ lang bên ngoài, ngay cả người nối nghiệp chợ Tây này cũng không phải đèn cạn dầu. Huống chi, chỗ dựa vững chắc ngày xưa không biết làm tại sao biến thành kẻ thù, hiện tại hằng ngày đều gây khó dễ cho lão nhân. Lão nhân sẽ tìm một chỗ dựa vững chắc khác, không đến một hai năm chưa chắc đã khá hơn. Có thể qua được hai năm hay không cũng rất khó nói.
Trong phòng, nha hoàn tắm rửa cho Đệ Ngũ Lăng Nhược đều là người mà đã bán mình, cho nên cũng không kiêng kỵ tránh né, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngâm mình ở trong thùng tắm cũng nghe thấy hết, chỉ là hiện tại nàng không biết những tin tức này đối với nàng có ích lợi gì, có tác dụng như nào.
Thất phu nhân nói:
- Ngươi đó, không còn nhận được tiền hàng tháng như trước nữa, cố gắng tích lũy đi. Ôi, Cây to này thật sự đổ rồi, chúng ta còn sống thế nào đây?
- Đa tạ Thất tỷ, nếu không tỷ nói, muội còn chẳng biết gì.
Cửu phu nhân cảm động vô cùng, vội đứng lên rót một ly trà cho Thất phu nhân.
Các thiếp thất trước đó đều kéo bè kết phái, kéo ô dù lẫn nhau. Thất phu nhân cố ý khoe khoang mình thân cận với Đại phu nhân, khoe ra bản lãnh của mình, cũng hy vọng kéo Cửu phu nhân đứng về phía mình, làm “tiểu đệ” của nàng ta. Mà thú vị chính là, những thiếp thất kéo bè kết phái này bình thường đều là vị trí thứ kết bè kết đảng.
Một và hai không qua lại, nhưng với ba lại không tệ, ba với bốn không qua lại, nhưng với năm quan hệ không tệ. Nguyên nhân phần lớn bởi vì: Mỗi một thiếp thất mới thượng vị, luôn tươi mới nhất cho nên cũng được sủng ái nhất, một khi có người mới, nàng liền biến thành người cũ, dĩ nhiên biến thành có sự thù ghét với người mới. Nhưng trước khi bị đẩy thành người cũ nàng ta là đứng đầu, cho nên sự thù ghét với người mới là nhiều nhất, nên luôn có cảm giác “trút giận”.
Tẳm rửa xong, Đệ Ngũ Lăng Nhược thân thể đỏ rực như tôm luộc từ trong thùng tắm đi ra, Thất phu nhân và Cửu phu nhân lại kẻ sai người mặc y phục cho nàng.
Thất phu nhân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đệ Ngũ Lăng Nhược chế nhạo:
- Ơ, coi bộ dáng này ta thấy còn thương ấy, khó trách lão già kia lại thích ngươi như thế, còn phái hai chúng ta đến, hầu hạ ngươi ăn mặc. Nhưng thì sao, ngươi cũng sẽ bị bỏ rơi thôi, thiếp thứ mười hai vốn được sủng ái nhất, nhưng chỉ sau ba tháng lão già kia đã thích đồ tươi mới rồi, chờ ngươi hết tươi mới, sớm muốn cũng sẽ giống chúng ta đều trở thành oán phụ cả.
Đệ Ngũ Lăng Nhược được nha hoàn đỡ ngồi trước đôn, làn da căng bóng, tràn đầy vẻ thanh xuân. Cảnh tượng như thế, nếu như gả cho nam nhân nàng thích, sẽ là một vẻ đẹp từ trong ra ngoài, nhưng lúc này dung nhan vô cùng tinh xảo kia lại giống như thiếu một phần thần thái khó diễn tả nổi.
- Hai vị tỷ tỷ cũng quá nhận mệnh rồi. Có mới nới cũ, là thiên tính của con người. Nếu đổi lại hai vị tỷ tỷ là Tào viên ngoại, các ngươi... có chung thủy không? Nếu, người ta coi trọng chỉ là túi da của ngươi, vậy ngươi cũng chớ trách người ta có mới nới cũ.
Thất phu nhân hơi hơi ngây ra, không vui nói:
- Ô tiểu muội muội, ngươi đang dạy các tỷ tỷ làm người như nào đấy à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn mình trong kính, cười thản nhiên, tự tin nói:
- Không dám, tiểu muội chỉ nói đạo lý thôi. Dựa vào dung nhan của muội, có lẽ chỉ giúp ông ta ba tháng mới mẻ, nhưng dựa vào bản lĩnh của muội, có thể khiến ông ta chuyên sủng muội cả đời đấy.
Nàng là một cô gái thông minh lanh lợi, lúc này đã không còn ai để ký thác, nàng đã quyết tâm tự cứu. Mà muốn tự cứu, lúc này nàng có thể tiếp xúc và lợi dụng chỉ có vị Thất phu nhân và Cửu phu nhân mà thôi. Thuyết phục hai người họ giúp mình chạy trốn ư? Tìm kiếm sự thông cảm của họ ư, nhưng tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủn, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng biết, điều này hoàn toàn là suy nghĩ điên rồ.
Cho nên, nàng muốn đổi một loại phương thức, dùng sự kiêng kỵ của họ, dùng sự ghen tỵ của họ để chuyển hóa thành trợ lực cho mình.
Chỉ có điều, Đệ Ngũ Lăng Nhược thật không ngờ, Lý Ngư cũng không từ bỏ, trong tình huống không có lựa chọn nào khác, hắn cũng áp dụng biện pháp duy nhất mà mình có thể dùng.
Hắn, chuẩn bị cướp cô dâu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận