Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 478: Sơn cư
Lão quán chủ mở cửa, lãnh đạm nhìn Lý Ngư, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh.
Lý Ngư mỉm cười chắp tay nói:
- Lão tiên trưởng, tiểu khả dẫn theo nữ quyền lên núi ngắm cảnh, trên đường đi qua bảo quán, thấy trời đã tối nên…
- Bản quán chỉ có mình lão đạo, không nhận khách hành hương. Hơn nữa thí chủ còn có nữ quyến, thứ cho không thể tiếp đãi.
Dứt lời ông ta định đóng cửa lại, Lý Ngư vội hỏi:
- Lão quán chủ, người xuất gia luôn có lòng tư bi, vì sao lại từ chối người ngoài ngàn dặm.
- Lão đạo tránh thế tiềm tu, không hỏi thế nhân. Hướng đông năm dặm có một tòa đạo quán khác, hương khói rất vượng, các ngươi có thể tìm nơi ngủ trọ bên đó.
Nói xong ông ta đóng sầm cửa lại, cài then thật chặt.
- Này này này, sao lại làm thế, ông nói đi, để mặc người ta chết à, lão đạo trưởng…
Lão quán chủ không thèm quan tâm đi vào con đường nhỏ bên trong.
Bên ngoài cửa, giọng của Lý Ngư lải nhải:
- Trời sắp tối rồi, mà chẳng còn một đạo quan nào cả, tối tăm mù mịt nhỡ sẩy chân ngã xuống vách núi thì làm sao, nhỡ gặp phải rắn độc mãnh thú thì thế nào, lão đạo ơi…
- Lỗ mũi trâu!
- Lão tạp mao!
Lão quán chủ sắp qua chính điện hai má giật giật, mấy người này đúng là, không cho ngươi ở lại nghỉ trọ thì là từ lão tiên trưởng, lão quán chủ, lão đạo trưởng, lão đạo, rồi dần dần biến thành lỗ mũi trâu, lão tạp mao rồi.
Trong sơn động phía sau, Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm, Hột Can Thừa Cơ, La Bá Đạo đang tiếp tục thảo luận.
Dương Thiên Diệp nói:
- Trên đường đi này, ta qua thăm dò thấy rằng ở huyện Hoa Âm này ra tay là tốt nhất. Lý Thế Dân lúc đi qua núi Thiếu Hoa, chúng ta liền ra tay tập kích bắn, chờ thành công thì tức khắc trốn lên Hoa Sơn, hắn dù có trăm vạn hùng binh, mãnh tướng như mây cũng không thể đuổi theo được.
Hột Can Thừa Cơ vỗ tay tán thưởng:
- Rất hay! Ta cũng đã thăm dò ở dưới chân núi rồi, đến lúc đó tập kết một đạo nhân mã mai phục trên núi này, tích lũy một đóng đá, đợi xa giá của hắn đi qua chân núi thì đẩy đá xuống, đập chết hắn, đội ngũ cũng rối loạn, chúng ta xuất hiện, lấy thủ cấp của hắn.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Nhưng có một điểm cần chú ý, xa giá Hoàng đế chưa tới, trước đó quan binh sẽ phải đi trước để dẹp lui những người không phận sự, nếu chúng ta muốn mai phục như thế, chi bằng cần nghĩ biện pháp ẩn náu. Còn nữa, trên núi có đống đá, sẽ bị người ta để ý, thiên tử còn chưa tới, mình còn bị phát hiện ra trước ấy.
La Bá Đạo liên tục gật đầu, là một hãn phỉ trong Tứ đại khấu, sự giảo hoạt và tỉnh táo của y hoàn toàn không thích hợp với những trò xiếc này, bởi vì mã phỉ của y bao gồm cửa kiếp sống mã phỉ của y cũng không bao gồm loại thủ đoạn và mục tiêu này.
Cho nên, người khác nói gì, luôn truyền cảm hứng cho y, y liên tiếp gật đầu.
La Bá Đạo được truyền cảm hứng liên tiếp gật đầu, đầu óc như được khai phá thì lão đạo đi vào, bốn người vội im lặng, nhìn ông ta.
Lão đạo mỉm cười nói:
- Không chuyện gì, chỉ có một vị công tử nhà giàu cùng thị tỳ cùng lên núi du ngoạn, nay muốn xin trú tại quán một tối, đã bị ta đuổi đi rồi.
Đám người Dương Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm. Mặc Bạch Diệm nói:
- Trong động ẩm ướt, mời điện hạ dời bước đi ra ngoài, chúng ta tiếp tục thảo luận không muộn.
Dương Thiên Diệp, La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ, Mặc Bạch Diệm đi theo lão đạo ra khỏi động. Lão đạo đi trước, vừa mới qua chính điện thì ngẩn ra, phất trần vội vàng đong đưa, đám người Dương Thiên Diệp thấy thế, lập tức đứng lại.
Lý Ngư vừa rồi lúc nghỉ ngơi có uống vài ngụm rượu, mượn hơi rượu mà trèo tường đi vào, rút then cửa, để Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vào.
Ba người cũng không phải đi tay không lên núi mà có mang theo chiếu vải, bát đĩa và một bình rượu ngon, vài món ăn lặt vặt. Hai cô gái đi vào viện, Lý Ngư đỡ đồ trên vai Tĩnh Tĩnh xuống.
Thâm Thâm lo lắng nói:
- Tiểu lang quân, chúng ta không cáo mà vào, không sợ lão đạo trưởng không vui à?
Lý Ngư cười nói:
- Nhìn lão đạo kia, dù lão không vui, có làm gì được ta à? Không cần để ý đến lão, gần đây cũng không có đạo quán nào cả, chúng ta không thể đi xa được, cứ tá túc một đêm ở đây đi.
Lão đạo thấy ba người mải nói chuyện không để ý tới mình thì vội lui hai bước, ái ngại nói:
- Công tử kia không cáo mà vào rồi, điện hạ mau tránh đi.
La Bá Đạo cả giận nói:
- Nghĩ kẻ đến hẳn cũng không phải tốt đẹp gì, để ta ra ngoài, một đao làm thịt chúng.
Dương Thiên Diệp chau hàng lông mày đen nhánh lại, nói:
- Chúng ta đang mưu vì quốc gia, có phải là làm mã phỉ đấu. Thu đao lại đi.
Lý Ngư ở bên ngoài gọi to:
- Lão đạo, lão đạo. Ồ, còn giả vờ không nghe thấy. Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, chúng ta không cần phải để ý đến lão, cứ ở lại sương phòng này đi. Nào, mang mọi thứ vào trong, dọn dẹp một chút. Ta thắp nén hương cho lão Quân Thượng, tốt xấu gì cũng là lão tổ tông bổn gia!
Hột Can Thừa Cơ kinh hãi thất sắc, nói:
- Lui lại mau, tránh đi mau, là tên mang xui xẻo kia đấy!
Lập tức ba người như gặp rắn rết, vội vàng lui về hang động, nhìn nhau, La Bá Đạo kinh ngạc nói:
- Tên này không phải phụng chỉ tu sửa đường hay sao, sao lại đến đây nhỉ.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Nếu Thiên tử trên đường đi qua núi Thiếu Hoa, biết đâu lại có ý niệm lên núi ngắm cảnh, vậy thì hắn sẽ đến là cái chắc rồi.
Hột Can Thừa Cơ cả kinh:
- Nếu là như vậy, trước khi xa giá thiên tử đến tất có quan binh đi dọc núi dò xét rồi, kế hoạch của chúng ta nguy rồi.
La Bá Đạo nói:
- Đúng vậy! Tên Lý Ngư này quá tà môn, hắn vừa tới đây, việc ám sát tất không thể thành công, chúng ta vẫn nên đổi địa phương khác đi.
Nói thật, ngay cả Dương Thiên Diệp đều tin tưởng Lý Ngư là khắc tinh trời sinh của nàng, nghe vậy do dự nói:
- Nếu như thế, chúng ta xuống tay ở đâu đây?
Lão quán chủ nói:
- Điện hạ, các ngươi thương lượng trước ta đi ứng phó một chút, để tránh người nọ tìm được nơi này.
Lão vội vàng ra khỏi sơn động, dùng cây tử đằng che trước cửa động sau đó từ cửa sau mà vào chính điện.
Trong chính điện Lý Ngư vừa mới cung kính thắp hương cho ba pho tượng xong, đang đứng đánh giá chung quanh.
Lão quán chủ từ sau lách đi ra, trừng mắt nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư vừa thấy Lão quán chủ, lập tức lấy ra một chồng tiền lớn ném vào hòm công đức:
- Lão quán chủ, ta bố thí ngươi rồi. Tiền dầu vừng cũng cúng rồi. Ta không hề dùng chùa phòng ở của ông nhé.
Lão quán chủ tức giận nói:
- Rốt cuộc thí chủ muốn gì.
Lý Ngư nói:
- Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn tá túc ở chỗ này một đêm thôi. Ngươi coi, sắc trời đã muộn, còn âm u, nói không chừng sắp có mưa. Người xuất gia có lòng từ bi, ngươi nhẫn tâm đuổi chúng ta rời khỏi ư?
Đương lúc hai người nói chuyện, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đã mở tây sương đi và trong để đồ.
Nếu như là Cát Tường, thì nàng sẽ trước tiên đợi kết quả can thiệp đã. Tuy nói đây là đạo quan, nhưng lẻn vào nhà người ta chẳng khác gì kẻ tặc. Nhưng Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh lại không phải Cát Tường, các nàng cũng không muốn nghỉ đêm trong rừng, thừa dịp lão đạo còn chưa ngăn cản cứ chiếm phòng trước rồi nói sau. Căn phòng này là Dương Thiên Diệp ở đấy, cũng may Dương Thiên Diệp có thói quen di chuyển các nơi, hơn nữa lại không có thị tỳ, từ nhỏ là được vài thái giám nuôi dưỡng, lễ nghi cung đình nghe nhiều nên thuộc, nhưng tô son điểm phấn thì không ai dạy nàng, nên phòng rất bình thường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không phát hiện ra điều gì khác thường.
Chỉ có một túi đồ, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không tự tiện mở ra, chỉ cho là của lão đạo, nên đặt sang một bên, bằng không phát hiện trang phục nữ trong đó, lại nghĩ rằng lão đạo là hoa lão đạo, coi ông ta trở thành ác đạo giết người.
Lý Ngư bố thí tiền dầu vừng xong thì ra ngoài, khiến cho lão đạo kia tức giận nhưng lại không có cách nào khác.
Lão đạo báo lại cho bốn người kia, bốn người bất đắc dĩ, đành phải trốn ở trong động. Bên này cũng bận rộn không ngừng, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh dọn dẹp phòng xong thì ra bờ suối rửa ráy. Chỗ này thâm sơn u cốc đấy, cũng không sợ có người thấy, chỉ có một lão đạo, nhưng để tiện lấy nước, ông ta đã mở một cửa tròn gần dòng suối, Lý Ngư chỉ cần canh ở cửa đó là được.
Hai cô gái tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái, thay quần áo, Lý Ngư đến bờ sông tắm rửa, hai cô gái cũng không kiêng kỵ, giặt quần áo ngay bên bờ suối, sau đó phơi đồ xanh xanh đỏ đỏ ngay trong viện tử. Lão đạo trưởng tuy rằng chộn rộn chuyện Dương Thiên Diệp cũng bởi xuất phát từ trung thần triều Tùy, dù sao đã là người xuất gia, thấy vậy chỉ lắc đầu thở dài.
Không ngờ gặp lại khách kiểu như này, lão cũng bó tay hết cách. Lão đạo tức giận bỏ về chính điện gõ mõ, làm như không thấy. Nhưng chuyện không dừng ở đó, Lý Ngư tắm xong, không ngờ lại vào rừng bắt một con thú nhỏ về, lột da mổ xẻ ngay ở bờ suối, Tĩnh Tĩnh thì trèo lên một cây hòe già ở ngay góc đạo quán, trộm một tổ mật ong, hai cô nàng dùng áo bọc lấy chạy về phòng.
Một lúc sau, ba người ở trong sân đốt bắt đầu nướng, chải gia vị, chải mật ong, hương thơm tỏa bốn phía.
- Trời phạt đấy! Lão Quân gia gia, ngài đại phát thần uy, giáng xuống họ đi!
Lão quán chủ tức giận đến run cả người, tay gõ gõ, miệng thì nguyền rủa liên tục.
Vất vả lắm bên kia cơm nước xong, cuối cũng đã yên tĩnh rồi.
Lão đạo buồn bực đau đầu, đi ra chính điện, nhìn ra xa xăm, đêm nay bầu trời không có ráng màu, không trung âm u, có vẻ trời sắp mưa, gió mang đến một cơn bệnh thấp khớp.
Lão đạo thở dài, đang định đến phòng nghỉ tạm, thì thấy một cô nương xinh đẹp đi vào phòng của vị Lý công tử kia.
Đây đúng thật là…
Mấy căn phòng bên trái, có một phòng là Mặc Bạch Diệm và La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ ở, đối diện còn lại là Dương Thiên Diệp và của lão. Hiện giờ Lý công tử chiếm phòng của Dương Thiên Diệp, hai cô gái kia ở chung một phòng, phòng còn lại chính là của lão đạo.
Cái này…còn có thể ở nha, chẳng lẽ lại để bần đạo nghe ư?
Sơn cư này thô sơ, cũng không suy xét vấn đề cách âm, muốn không nghe cũng khó khăn!
Dù sao vì an toàn, điện hạ và đám người La Bá Đạo không thể rời hang động, lão đạo liền đến đối diện nghỉ tạm một đêm. Lão quán chủ đang lắc đầu thở dài đi về phòng mình, thì ở bên dãy phòng đối diện có thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ dáng người có lồi có lõm chạy vèo vào phòng của Lý công tử. Tuy nói trong viện treo đầy xiêm y màu sắc sắc sỡ, cô gái kia lại như không nhìn thấy.
Nhưng lão quán chủ tinh mắt, vẫn qua khe hở chỗ quần áo treo đó nhìn thấy được.
Ôi, hoang đường! Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ!
Lão đạo trưởng tức giận như nhất phật xuất thế, quên mất mình năm xưa trong bảng vàng, thời điểm hưng sơ khoa cử được Đại Tùy chọn làm quan, đây chính là chuyện hoang đường!
Người không phong lưu uổng thiếu niên!
Huống chi, hắn còn đang trẻ tuổi phơi phới!
Hai vị cô nương kia chỉ đi đưa trái cây và dưa thôi, tuyệt đối không phải dâng mình lên giường. Hai vị cô nương đều nói với Lý Ngư như vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận