Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 228: Thần tiên chân chính
ô Hữu Đạo bình tĩnh mỉm cười, biết rõ trước mặt là hai vị cao nhân nhưng không có lấy một tia lo lắng.
Ông ta biết rõ, hai người kia không nhìn ra điều gì, nhưng cũng hiểu rõ, không nhìn ra nhưng cũng chẳng khác nào là nhìn mình rồi, điều này chứng minh hắn không phải là người bình thường, nhưng… vậy thì sao? Nếu như đã gặp được, vậy thì cẩn thận là hơn.
Huống hồ, những người có bản lĩnh thật sự, kỳ thực đều có một loại tự phụ, Tô Hữu Đạo cũng không ngoại lệ. Người đời đều biết Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong có bản lĩnh rất lớn, nhưng dưới cái nhìn của ông ta cũng chỉ là tiểu thuật mà thôi. Sở học của ông ta, mới thật sự có thể cải thiên hoán địa, tuyệt học kinh vĩ bát cực.
Sở học của Tô Hữu Đạo chính là quỷ cốc thuật.
Sở học quỷ cốc truyền lại đời sau, cực kỳ bác đại tinh thâm, thuật bày mưu tính kế, sở học của Tôn Tẫn Bàng Quyên là học vấn của phái này, tiếp theo là thuật lôi kéo, sở học của Tô Tần Trương Nghi là thuộc phái này. Tiếp theo như phương pháp tinh tượng, phong thủy, đẩy mệnh, dưỡng sinh, là phái thuật trung của quỷ cốc, đều chẳng qua là chỉ là tiểu thuật mà thôi.
Sở học của Tô Hữu Đạo cũng không giống của Tô Tần Trương Nghi, mà là các thuật đều có hiểu biết qua, vì lẽ đó nói về sở trường thì không bằng mấy vị cổ nhân, nhưng nói đến tạp nham thì lại có phần hơn.
Thuật quan tâm, ông ta hiểu!
Thuật thuyết phục, ông ta biết!
Binh pháp mưu lược, ông ta thiểu!
Dưỡng sinh đẩy mệnh, ông ta hiểu!
Phong thủy tinh tượng, ông ta cũng hiểu!
Tô Hữu Đạo tự nhận là một trong ba người có tài học kinh thế, còn hai người này chỉ là người tu hành tiểu thuật, mà sở học của Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong đương nhiên là khó lọt vào pháp nhãn của ông ta.
Nhìn không thấu mệnh cách của Tô Hữu Đạo, Viên Thiên Cương và Lý Thuần phong trong phút chốc liền nhận định người này thực tế chính là ẩn sĩ núi Chung Nam Tô Hữu Đạo.
Lý Thuần Phong thầm nghĩ:
- Ta mặc dù là một đạo sĩ, nhưng chưa xuất gia, mà lại làm quan trong triều. Ngươi tự xưng là ẩn sĩ núi Chung Nam, kỳ thực lại ẩn mình trong phố phường Trường An đông đúc, có gì lạ?
Chỉ là, người ta đã phủ nhận, với thân phận của hai người bọn hắn cũng không tiện ép buộc người ta thừa nhận. Nếu ông ta là sư phụ của Lý Ngư, mà Lý Ngư lại thiếu nợ ân tình của hai người họ, sau này đương nhiên có cơ hội giao tiếp với người này. Vì lẽ đó sư huynh đệ hai người mỉm cười với Tô Hữu Đạo, lại quay sang Lý Ngư.
Viên Thiên Cương nói:
- Ta đi tới chỗ Kinh Vương trước, ngày khác sẽ gặp ngươi sau!
Lý Ngư càng cảm động chắp tay nói với Viên Thiên Cương:
- Vâng!
Cao Dương càng hiếu kỳ về Lý Ngư, nàng ta vốn cố ý trốn ở bên người của chủ quán Vũ Văn Trường An, đợi sau khi Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong quay lại tiệc rượu, rốt cuộc cũng không nhịn được, tiến tới góp mặt.
- Này! Ngươi là làm gì vậy?
Cao Dương công chúa trợn to đôi mắt đen lay láy tò mò nhìn Lý Ngư.
Nhân sinh cũng giống như là nguồn suối, mỗi một người, bất kể tương lai trở thành nước động, hay là dòng suối nhỏ, sông hồ lớn, hay là trở thành sóng cả nhơ nhuốc thì ban đầu cũng đều chỉ là một nước suối trong suốt, sạch sẽ róc rách, nhỏ giọt chảy xuôi. Giờ đây Cao Dương chỉ là hạt đậu khấu trẻ tuổi, thái độ ngây thơ lộ rõ trên mặt.
Nàng mặc trang phục nam nhi, trên đầu đội một ngả mũ bằng gấm, trên người mặc một áo cổ lật tay hẹp.chân đi một đôi ủng da hươu màu đen, căng eo tù lưng, phong độ nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn ăn mặc theo phong cách nam tử, vì vậy vẫn có thể nhìn ra được một chút về thân phận của nàng.
Lý Ngư cười nói:
- Tiểu cô nương, cô hỏi ta làm cái gì làm cái gì?
Lý Ngư thấy trang phục của nàng, lại nhìn thấy nàng ngồi ghế đối diện, liền biết thân phận của nàng không tầm thường.
Vừa rồi Hột Can Thừa Cơ cũng đã nói, hôm nay bọn họ rửa tay chậu vàng, đi theo Đông cung thái tử lăn lộn, không hỏi cũng biết, người thiếu niên hung hãn vừa nãy chính là thái tử, mà thiếu nữ này có thân phận ngang hàng với Thái Tử và Kinh Vương, vậy nàng ta còn có thể là ai được?
Công chúa!
Có phải mỗi người “xuyên việt” đều được gặp một công chúa mới thể hiện bản thân rất “ngưu bức” không? Với thân phận tép riu sắp chết đến nơi của hắn, theo lý thuyết chỉ là nhìn thấy công chúa thôi còn khó, mà công chúa này còn sống chết ôm bắp đùi người xuyên việt khóc lóc, cần phải cho hắn làm năm, sáu bảy, tám phòng mới được.
Lý Ngư âm thầm nuốt nước bọt, cẩn thận liếc mắt nhìn vị tiểu công chúa này, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, trên mắt còn có hai má lúm đồng tiền, vì thân mang nam trang, lại càng thêm tuấn tú, thật sự là dễ nhìn. Chỉ là vừa nghĩ tới người ta còn chưa trưởng thành, lại như không muốn để cho ai biết thân phận của họ, không khỏi âm thầm cảm thấy tội lỗi.
Cao Dương công chúa nhăn mũi nói:
- Hỏi ngươi làm cái gì làm cái gì? Miệng lưỡi tốt lắm. Ta đây thấy, La sư phụ và Từ sư phụ đều là đại cao thủ võ công rất lợi hại, nhưng lại ăn nói khép nép với ngươi như vậy, hiển nhiên là võ công của ngươi rất khá.
Lý Ngư mỉm cười, không đưa ra bình luận.
Cao Dương công chúa lại nói:
- Viên thiếu giám và Lý thu quân lại càng giỏi, dân gian thường nói, bọn họ như là tinh tú trên trời hạ phàm, cho nên mới biết rõ chuyện về trời đất như vậy. Nhưng bọn họ với ngươi cũng rất quen thuộc, giống như còn có chuyện muốn cầu cạnh ngươi, bản lĩnh của ngươi, nhất định rất lợi hại.
Nếu như không có Tô Hữu Đạo, Khang ban chủ ở đó, hơn nữa còn đang nhìn hắn, Lý Ngư nhất định sẽ “bệnh cũ tái phát”, hù dọa vị công chúa nhỏ này một chút, nhưng vấn đề là họ đều ở đây, nên hắn mới phải khiêm nhường.
Đây là những người nào chứ?
Mấy người bạn tù này, đều chứng kiến qua cảnh hắn thảm bại nhất, vô dụng nhất.
Một người là thương thủ, hơn nữa tài hoa còn cao minh hơn thương thủ của hắn, tuy nói hắn cố ý che giấu nhưng chỉ sợ người khác đã nhìn thấu.
Trước mặt những người này, giả vờ giả vịt thì không thể nào nói nổi.
Chỉ là khiêm tốn thật thà không phải là mỹ đức của Lý Ngư, hơn nữa, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng đều nhìn hắn, hai vị tiểu cô nương này cũng không biết hắn là dạng khua môi múa mép, ai mà không có lòng tham hư vinh, Lý Ngư đành phải làm như hư hư thật thật.
“Đăng thê đáo bích không
Đối tọa vấn thiên công
Vô mã thường kỵ hổ
Quan ngư mỗi điếu long
Bổ y châm quán nguyệt
Phách trúc miệt xuyên phong
Vi tiệt tê ngưu giác
Thôi bình ngũ lão phong”
Lý Ngư ngâm ra một bài thơ, trong mắt của Cao Dương như đầy ngôi sao nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nói:
- Tiểu lang quân quả nhiên là cao nhân thần tiên thuật.
Lý Ngư cười hắc hắc với nàng, nói:
- Cô biết bài thơ này tên gọi là gì không?
Cao Dương công chúa đã bị Lý Ngư làm cho mê hoặc dao động, phỏng chừng Lý Ngư chỉ dùng thêm tý công sức, nói là có khả năng giúp nàng khai quang, có khi nha đầu này cũng tin, dù sao với thân phận của nàng, thật đúng là chưa từng bị người khác lừa dối bao giờ, thiếu đi sự miễn dịch. Cao Dương công chúa lập tức cung kính nói:
- Tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, muốn thỉnh giáo tiểu lang quân.
Lý Ngư thản nhiên nói:
- Bài thơ này có tên là “Xuy Ngưu”.
Cao Dương công chúa cẩn thận nghĩ ngợi, không nhịn được buột miệng cười, nhưng lại lập tức thay đổi thành bộ dạng năn nỉ, tiến lên lôi kéo ống tay áo của Lý Ngư, nói:
- Ai nha, ngươi nói mau đi, ngươi đến tột cùng có phải là thần tiên thuật không.
Tuy nói ngày thường Cao Dương dí dỏm đáng yêu, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, làm nũng lực sát thương không lớn, Lý Ngư không thay đổi, chỉ cao thâm khó lướng nói:
- Ta đã nói cho cô biết, cô đoán đi!
- Ta đoán?
Cao Dương công chúa tức điên, cũng mặc kệ từ đầu đến cuối nàng không báo ra thân phận, hai bên cũng chưa quen thuộc, giậm chân cả giận nói:
- Ngươi hãy nói đi! Các ngươi tu thuật thần tiên, thích ra vẻ thần bí, nói thật thật giả giả, để người ta đoán. Người ta mà đoán được thì người ta cũng là thần tiên sống rồi!
Lý Ngư cười nói:
- Bằng không thì làm sao? Cô xem hôm nay không khí trong lành, trời trong nắng ấm, chả lẽ ta làm phép khiến nó trong khoảnh khắc ráng hồng dày đặc, mưa rơi như tên? Chả lẽ ta cho cô xem nóc nhà giống như thương khung, bản đại thần tin vung tay lên sẽ khiến cho nó một họa khai thiên, rẽ mây nhìn thấy mặt trời?
Cao Dương công chúa mặt mày hớn hở nói:
- Tốt! Tốt! vậy ngươi làm xem!
Cao Dương công chúa vừa dứt lời, trên mái nhà liền vang lên tiếng ầm ầm nứt ra một lỗ hổng lớn, một luồng ánh mặt trời bỗng nhiên chiếu xuống, cùng với rơm rạ bùn đất, chụp vào đỉnh đầu của thái tử Lý Thừa Càn. Ngay sau đó, tên nỏ dày đặcm mãnh liệt quét vào đại sảnh giống như mưa đánh chuối tây.
Đột nhiên thấy màn như vậy, đến mặt của “Lý đại tiên” cũng dần tái mét..


Bạn cần đăng nhập để bình luận