Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 147: Ta là Đại Bả thức
Trong khe núi khuất gió, hơn nữa khe núi lại lại hướng về phía ánh mặt trời mọc. Ánh mặt trời sung túc lại không có gió, bên trong khe núi trắng phau cảm thấy ấm áp dị thường.
- Nhóm lửa lên, làm gì vậy mà không nhóm lửa? Lúc này tuyết lớn gió lạnh, mỗi ngày phải ăn lương khô, ngay cả nước ấm cũng không thể uống, cho dù thân thể bằng sắt cũng không thể chống đỡ nổi, khi thực sự phải đối đầu liệu có thể lấy ra được mười phần khi lực để liều mạng hay sao?
Lý Ngư giải thích lý do lên đường bất bình thường của mình với một nhóm người từng trải:
- Cái núi này rất rộng, núi cao, nếu nhóm lửa bên ngoài cũng không nhìn thấy, cho dù có khói bay lên thì chưa tới đỉnh núi đã tản đi rồi. Không có chuyện gì, mau nhóm lửa!
Vài chiến sĩ Phi Long nghe Đại Bả thức giải thích như vậy liền quan sát xung quanh rồi lập tức động tay.
Bên trong khe núi, ngay cả đất cũng đã đông cứng, không thể đào lò nhóm lửa, nhưng lợi dụng những rãnh mà vào mùa hạ trời mưa xối nước tạo thành đủ để làm ra một cái lò đơn giản. Nước lại có sẵn, bên kia đã có tuyết đọng trắng xóa, tại đây lại không hề ô nhiễm như thời hiện đại, sạch sẽ có thể được gọi là “nước không có nguồn”.
Ngựa cũng được nghỉ ngơi, thức ăn gia súc lại được thêm một chút muối ăn, được cho ăn. Người cần nghỉ ngơi, ngựa lại càng cần được nghỉ ngơi. Ngựa không đủ sức, người cũng đừng hòng đi được.
Bên trong khe núi có cái sơn động, động không sâu, vì vậy cũng rất thô ráp, nhất là cửa động, vừa vặn bị ánh mặt trời chiếu vào, Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác để mấy cái bao tải, ngồi lên đó để phơi nắng, vừa tán gấu vừa chờ người phụ trách tổ chức người nấu ăn tập thể.
Mặc dù Lý Ngư hay nói tùy tiện nhưng một thời gian dẫn đội, hơn nữa lại biết rõ có người muốn đối phó bọn họ, trong nội tâm cũng không dám khinh thường, hắn đã để cho Thiết Vô Hoàn luôn theo sát hắn đi rà soát miệng núi. Thiết Vô Hoàn luôn chấp hành mệnh lệnh cua hắn, không có nghi vấn gì, lập tức đi về chỗ miệng khe núi.
Lý Ngư chậm rãi đi về phía sơn động. Cái khe núi này tuy vừa yên tĩnh lại khuất gió, nhưng cũng vì không có gió nên tuyết cũng dày hơn, một cược xuống tuyết ngập đến đầu gối, may mà trên đùi bọn họ đều dùng da thú quấn chặt lại, không sợ tuyết ngấm vào bên trong.
Lý Ngư đi đến cửa động, đặt mông ngồi xuống bao tải hình chữ phiến, hắn cũng thật sự rất mệt mỏi nên vừa ngồi xuống lập tức cảm thấy thân thể giống như được buông lỏng, đau nhức toàn thân. Tuyết lớn gió lạnh, cho dù thúc ngựa chạy đi cũng cực kỳ vất vả, không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng.
Chỗ hắn ngồi xuống cách Long Tác Tác có một chút, Long Tác Tác nhíu mày lại hỏi:
- Đại Bả thức, chúng ta ở đây bao lâu? Ta cùng Diệp Tử muốn ngủ một giấc.
Lý Ngư nghiêng sang bên cạnh, nằm xuống, lấy mũ gối đầu, ngáp một cái nói:
- Vậy ngủ đi, muốn ngủ bao lâu thì ngủ. Ngủ đủ giấc thì cơm cũng chín. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày.
Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp giật mình nhìn nhau, Long Tác Tác thấy Lý Ngư đã nhắm mắt lại, không nhịn được đẩy hắn nói:
- Này! Nghỉ một ngày? Chuyện này làm sao có thể, ngươi nói đi!
Lý Ngư lại ngáp, mở mắt giải thích:
- Nói là một ngày, chúng ta đi đêm, tại sao cô không hiểu? Ta nghĩ rồi, nghỉ ban ngày đi ban đêm, ít nhất mấy ngày nay đều như vậy. Chúng ta xuất hành lúc giao thừa, cái này là cho bọn hắn một bất ngờ. Một khi bọn họ thấy vậy tất nhiên sẽ nóng lòng đuổi theo. Chúng ta suốt đêm xuất hành, bình thường làm gì để thoát khỏi sự giám thị của bọn họ, chúng ta sẽ làm như thế nào?
Long Tác Tác thốt ra:
- Đi cả ngày lẫn đêm, nhân cơ hội trốn xa!
Lý ngư vỗ tay ra tiếng khen:
- Đấy cô xem, quả nhiên bình thường sẽ nghĩ như ậy.
Long Tác Tác trừng mắt, tức giận nói:
- Có phải ngươi nói ta ngu có phải không?
Lý Ngư ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Dương Thiên Diệp nhịn cười nói:
- Như vậy không bình thường sẽ nghĩ gì?
Lý Ngư nhắm mắt lại, để tay dưới mũ lười biếng nói:
- Không bình thường sẽ nghĩ là chúng ta ngủ ở chỗ này. Bọn họ đuổi theo không thấy người sẽ nghĩ là chúng ta ngày đêm đi về phía trước, sẽ đuổi theo sau, đến khi phát hiện ra còn phải đuổi quay lại, sau đó lại cân nhắc đến tột cùng là chúng ta đi con đường nào, chờ bọn hắn chân tay mềm nhũn, cho dù có đuổi kịp, chúng ta dùng khỏe ứng mệt, cũng có thể đánh cược một lần phải không?
Long Tác Tác trợn mắt nói:
- Mặc dù ta mới lần đầu đi xa, cũng từng nghe qua nhiều kinh nghiệm của các lão xa Bả thức, nhưng chưa từng thấy cách đi như ngươi, đây là đấu pháp gì thế?
Lý Ngư lại búng tay:
- Tâm lý chiến! Cảnh giới cao nhất!
Nói xong, hắn quay sang bên kia ngủ tiếp, đưa cái mông hướng về phía nàng nói:
- Đừng cãi ta nữa, ta mệt mỏi chết đi được!
Long Tác Tác nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Tâm lý chiến, đó là cái gì?
Dương Thiên Diệp nghĩ nghĩ nói:
- Đại khái là mưu lược trong dùng binh.
Lý Ngư dùng giọng nói giống như đang nằm mộng nói:
- Buổi trưa, nhớ phái người ra miệng núi, thay thế cho Vô Hoàn.
Long Tác Tác lườm hắn, rất muốn dùng một cước đạp hắn một cái, cái tên này, lại dám sai bổn đại tiểu thư.
Ai ngờ Lý Ngư dường như đã đoán được ý nghĩ của nàng ta, lười biếng nói tiếp một câu:
- Ta là Đại Bả thức!
Tại Tàng Xuân Lâu, thanh lâu lớn nhất của Mã Ấp Châu.
Khuyển mã thanh sắc, lễ mừng năm mới vẫn thịnh vượng như cũ, dòng người đông đúc.
Trong một gian phòng nhã nhặn tại lầu ba, đang có ba người uống rượu, kỳ lạ ở chỗ, bên cạnh họ không hề có nữ nhân, chuyện này trước nay chưa từng có ở Tàng Xuân Lâu.
Ngồi ở vị trí trung tâm là một đại hán có khuôn mặt tròn, đầu trọc, lông mày cũng lưa thưa, trên cổ đeo một dây chuyền vàng bằng đầu ngón tay, nhìn từ xa giống như một lỗ trừng được nạm viền vàng.
Bên tay trái y là một đại hán, dáng người cũng khôi ngô giống như đại hán mặt tròn, nhưng trên má có một vết đao giống như một con rết mầu hồng, nhìn vô cùng gớm ghiếc. Nếu có người quen của anh ta nhìn thấy anh ta ở trong này nhất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì người này chính là người bị đuổi ra khỏi Long Gia trại Lưu Tiếu Tiếu.
Một nam tử ngồi ở một bên khác, chóp mũi như chùy, mặt mày tuấn tú, so với hai người kia thì thanh tú hơn, người này chính là người trốn khỏi Lợi Châu, đi về phía Tây - Hột Can Thừa Cơ.
Hai đại hán khác thì khoanh tay đứng ở cửa ra vào, bỗng cửa nhỏ mở ra, người đi vào có vóc người không cao, bề ngoài giống như hèn mọn bỉ ổi, là một hán tử có lông mi và miệng rất rộng, hai thủ vệ quay đầu xem xét, thấy là người một nhà nên đứng yên không nhúc nhích.
Hán tử vừa vào cười hì hì đi tới nói:
- Ơ! Đại Đương gia, nhị đương gia, Tam Đương gia, làm sao lại không gọi cô nương, uống nhiều rượu nóng trong người! Nghe nói trong này hôm trước vừa tới một cô nương, tên là Diên Nhi, thân mềm da mượt, cực kỳ xinh đẹp. Đại Đương gia có hứng thú hay không, ta gọi nàng tới tiếp người?
Một đại hán mặt giống như hình quả trứng trừng mắt mắng:
- Cái con mẹ ngươi! Canh Lão Tứ, sao ngươi còn ở đây, lão tử không phải bảo ngươi đi theo dõi Long gia đại viện hay sao?
Canh Lão Tứ cũng cười nói:
- Đại Đương gia, lúc này gần sang năm mới, còn không để người ta thư thả một chút à?
Y trơ mặt tiến lên phía trước, tiện dùng tay thó vài miếng giò ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
- Đại Đương gia yên tâm, Canh Lão Tứ ta làm việc không sai được. Bên chỗ Long Gia trại, sáng sớm ta đã phải người đi xem xét rồi!
Lưu Tiếu Tiếu lạnh lùng cười nói:
- Canh Tân, lão già kia có thể ở Tây Bắc lâu như vậy, cũng không phải là hạng dễ nhằn, thủ hạ khó tránh khỏi sơ ý, tốt nhất ngươi đi đến tận nơi xem xét.
Canh Lão Tứ nghe xong chợt trong lòng cảm thấy căm tức, nguyên bản y là người đứng thứ hai dưới trướng La Nhất Đao! Y có thể nhịn, cũng có thể thay thế La Nhất Đao xử lý nhiều chuyện vụn vặt nhưng lại không thể bỏ qua chuyện này.
Về sau, Hột Can Thừa Cơ tới đây, chẳng những một mình mà còn dẫn thêm người nhập bọn, chiếm vị trí thứ hai của y. Khi Lưu Tiếu Tiếu tới đây, một chút công phu đã được Đại Đương gia nhận là Tam Đương gia, kết quả là y lại lui một vị trí nữa, không may lại rất hợp với biệt danh mà bình thường y được người ta gọi: Canh Tứ gia, Canh Tứ nhi.
Trong lòng Canh Tân vốn không thoải mái, nghe Lưu Tiếu Tiếu giở giọng Tam Đương gia, ngay cả tiếng “Tứ gia” cũng không gọi thì không khỏi cười lạnh, nói:
- Tam Đương gia, hiện tại chúng ta là người một nhà. Có thể trước đây ngươi đề phòng cướp còn ta làm tặc, Canh Lão Tứ ta theo Đao gia lăn lộn nhiều năm như vậy, làm tặc thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều.
Lúc này cửa bỗng “cạch” một tiếng, bị người ta đẩy ra, một hán tử vội chạy vào nói:
- Tứ gia, chuyện lớn…Chuyện lớn không tốt rồi, người của Long Gia trại đêm giao thừa hôm qua đã lén lút ra xe, hiện tại đã đi ít nhất hơn mười dặm rồi!
La Bá Đạo, Lưu Tiếu Tiếu, Hột Can Thừa Cơ đều đứng bật dậy. La Bá Đạo quay đầu nhìn Canh Tân, bỗng tát một cái tát nặng nề quát vào mặt của y:
- Con mẹ nó, ngươi hiểu cái rắm! Toàn thể xuất động, mang xe về cho ta, bắt toàn bộ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận