Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 082: Quân cờ cao nhất
Vị Cương thiết hiệp trước mặt trên người mặc một áo giáp vàng, giáp trụ che ngực, mũ giáp, hộ cổ, che tai, đầy đủ mọi thứ, chỉ lộ ra đôi mắt đến trước. Trước ngực và phía sau lưng đều có một khối tròn bảo vệ, lấp lánh tỏa sáng.
Lý Ngư còn tưởng rằng cách ăn mặc táo bạo như vậy thì tất nhiên là một trong hai huynh đệ Lý thị, tuy nhiên lại nghĩ tới hai người này chỉ bảo vệ riêng cho Vuõ Sĩ Hoạch, hơn nữa hai người dùng kiếm thuật, mặc một thân khối giáp nặng nề như vậy thì …. rất không có khả năng.
Hắn liền hơi che mắt, hỏi:
- Túc hạ là vị nào vậy?
- Ồ, hóa ra là tiểu thần tiên.
Người vừa tới nhíu mày, gỡ giáp che mặt ra, chóp mũi như chùy, mắt sâu, mang vẻ tuấn tú đặc thù của dòng máu lai, chính là Hột Can Thừa Cơ.
Lý Ngư hoàn toàn không nhận ra người thanh niên tuấn tú trước mắt lại chính là tên đại hán râu quai nón ở trong sòng bạc Vân Sạn kia. Hắn kinh ngạc nhíu mày, Hột Can Thừa Cơ thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, trong lòng thầm cười, chắp tay nói:
- Tại hạ là Lữ Soái Chiết Xung phủ Lợi Châu Hà Thành Cơ! Từng cứu tiểu thần tiên đấy.
Thời điểm Hột Can Thừa Cơ cứu Võ Sĩ Hoạch, Lý Ngư đã ngất xỉu rồi nên không biết tình hình lúc đó, bằng không nhất định phải tán thưởng gã ôm cái đùi to nhất như thế nhất định sẽ tiền đồ rộng lớn.
Chiết Xung phủ một ngàn hai trăm người, mỗi phủ đều bố trí một Chiết Xung Đô úy, Tả hữu Quả Nghị Đô Úy, Biệt Tướng, Trưởng Sử, Binh Tào, Tham quân. Dưới phủ chính là đoàn, một đoàn khoảng ba trăm người, có giáo úy. Dưới đoàn lại có Lữ, mỗi một Lữ có một trăm quân, quan chức thì gọi là Lữ Soái, Hột Can Thừa Cơ vừa mới nhập ngũ, cũng vì cứu Võ Sĩ Hoạch mà trực tiếp lên làm quan quân rồi. Kỳ thực những quân quan cấp Lữ Soái khác chưa chắc đủ tư cách mặc áo giáp Minh Quang, nhưng Võ Sĩ Hoạch không chỉ có một bộ, hơn nữa ông ta cũng thường xuyên không thích mặc, mấy bộ áo giáp Minh Quang đều ở kho vũ khí không dùng, cho nên ông ta thưởng cho Hột Can Thừa Cơ một bộ.
Lúc trước Hột Can Thừa Cơ đi theo Lý Hiếu Thường cũng chẳng có cơ hội được dùng mặc bộ áo giáp Minh Quang, gã vốn là quân nhân, nên rất yêu thích bộ áo giáp này, bởi vậy vừa được tặng đã mặc ngay, gã đi ra ngoài một hồi, lúc này vừa mới trở về.
Lý Ngư nghe gã nói là thị vệ của Võ Sĩ Hoạch, trong lòng lập tức dao động, tuy hiện tại quan phủ truy nã kịch liệt nhưng chưa chắc đã truy ra được tung tích đám thích khách kia, chung quy …trong lòng vẫn có phần lo lắng đấy. Nếu gã này là Lữ Soái một Lữ hẳn võ công cũng không tệ, nhất là với bộ quần áo này, tính kháng vật lý cao, ở những thời điểm mấu chốt sẽ tự động di chuyển như một lá chắn thịt!
Hắn lập tức nói:
- Thì ra là thế! Tiểu khả đang định ra ngoài đi làm một việc, chẳng hay có làm phiền Lữ Soái đi cùng được không. À, gần đây Lợi Châu không yên ổn, nếu không…ta đi cùng nói với Võ Đô đốc vậy.
Hột Can Thừa Cơ có chút tò mò, không hiểu được thời điểm này Lý Ngư còn muốn mạo hiểm đi làm cái gì, vội hỏi:
- Không cần làm phiền Đô đốc, bổn Lữ Soái hiện giờ không có việc gì, sẽ theo tiểu thần tiên đi một chuyến.
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Nếu vậy thì làm phiền ngươơi rồi!
Lý Ngư cùng Hột Can Thừa Cơ đi tìm Trần Phi Dương, Trần Phi Dương lại dẫn hai người tìm Cẩu Đầu Nhi. Lý Ngư nói với hai người:
- Cát Tường vốn là bị lừa bán cho Trương Phi Cư đấy, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một văn tự bán thân, các ngươi đi hỏi thăm một chút xem, kẻ đó là người phương nào.
Cẩu Đầu Nhi vui vẻ nói:
- Không cần nghe ngóng, tiểu nhân biết. Người đó là Tô Lương Sinh, kẻ lưu manh số 1 thành Lợi Châu.
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi biết?
Vừa hỏi xong hắn giật mình, rất rõ ràng, đây là Nhậm thái thú cố ý tung tin đồn. Nếu lão muốn bày mưu kế, sẽ không sợ người ta biết, hơn nữa càng nhiều người biết thì càng tốt, dù sao văn tự bán mình vẫn ở trong tay lão ta, thì có lý gì lão phải sợ.
Hắn giơ tay cắt đứt Cẩu Đầu Nhi đang chuẩn bị giải thích dài dòng từ Bàn cổ khai thiên lập địa, trầm giọng nói:
- Ta biết rồi, người này hiện tại ở đâu?
Trong lòng Cẩu Đầu Nhi cũng không lấy làm lạ: Ta còn chưa nói, ngươi đã biết, hiển nhiên là thần thông. Giờ hắn ở đâu ngươi lại muốn hỏi ta, sao không thử bấm lại coi thế nào?”
Tuy nhiên đây đúng là thời điểm Cẩu Đầu Nhi khoe khoang, vội nói:
- Biết, biết, vợ con của hắn tiểu nhân biết, trong tay ta có một vài tên nhàn rỗi, cũng đã từng đến chiếu cố việc kinh doanh bà nương của hắn, quen thuộc mà, tiểu nhân dẫn ngài đi.
Cẩu Đầu Nhi vội vội vàng vàng đi trước, dẫn Lý Ngư, Hột Can Thừa Cơ, còn có cả Trần Phi Dương đi đến nhà Tô Lương Sinh, không ngờ tới đó thì nhà gã lại khóa cửa, sang hàng xóm nghe ngóng thì họ nói là gia đình Tô Lương Sinh đã đi theo Canh Tứ gia rồi.
Cẩu Đầu Nhi lại lập tức dẫn mọi người thẳng đến nhà Canh Tứ. Kỳ thực, Lý Ngư và Canh Tứ cũng coi như là sư huynh đệ, vốn cũng biết nhà của Canh Tứ, nhưng Cẩu Đầu Nhi có ý muốn dẫn đường thì cứ để mặc gã.
Đoàn người xuyên qua bốn phường, cuối cùng cũng đã tới được Canh gia, mặc giáp trụ nặng hơn ba mươi cân, đi tới đi lui khiến Hột Can Thừa Cơ mệt phờ thở hồng hộc, lảo đảo đông tây, hoa cả mắt.
Mọi người vừa đến Canh gia, không cần chủ nhân khách khí, Hột Can Thừa Cơ liền đặt mông ngồi xuống, quơ lấy ấm nước, bắt đầu tu ầm ầm.
Canh Tứ vừa nghe Cẩu Đầu Nhi giải thích ý đồ đến liền lập tức căng thẳng. Y chẳng qua nhận hai xâu tiền từ chỗ Dương Đông Bân giúp gã giới thiệu người, chẳng lẽ lại còn muốn lật lại mình hay sao? Nhưng Tiểu thần tiên này như chó điên còn dám cắn cả Thái thú, loại sư huynh đệ chẳng chút tình cảm này chỉ e không đáng tin cậy.
Canh Tứ vội vàng nói:
- Chuyện đó không liên quan gì đến ta, ta không biết đã xảy ra chuyện gì cả. Là Dương tam gia bảo muốn tìm anh em đồng hao Tô tiểu quy của ta, nhưng hắn lại không biết Tô gia, ta bèn chỉ cho chứ không hề biết chuyện gì cả.
Lý Ngư coi bộ dạng của y cũng biết y nói thật, tuy nhiên nếu người nào đã biết nơi đi, thì cũng lười để ý đến Canh Tứ, hắn hỏi thẳng:
- Dương tam gia? Là Dương Đông Bân đúng không? Người này liên quan đến thích khách, đang bị quan phủ truy nã, tại sao ngươi lại tìm người giúp hắn?
Canh Tứ vội thay đổi sắc mặt, sau đó cười nói:
- Tiểu thần tiên, có điều ngươi không biết, đêm qua ta không túc trực ở đây, nên không biết tình hình trong đó thế nào. Sau đó thì đã biết, đúng là rất sợ.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng nói:
- Dương Đông Bân này hiện tại đang ở đâu?
Canh Tứ hơi chột dạ nói:
- Dương tam…à không! Dương Đông Bân hiện đang ở đâu, tiểu nhân cũng không biết. Tuy nhiên, hiện tại Tô tiểu quy kia đang ở phủ Thái thú.
Sắc mặt Lý Ngư trầm xuống, Canh Tứ thấy sắc mặt hắn thì càng luống cuống, vội cười trừ, nói:
- Nghe nói là Nhậm thái thú giữ hắn lại đó, nói là để cho tiện khi hỏi thăm hoặc phá án!
Trần Phi Dương tức giận đến đỏ bừng mặt lên, nói với Lý Ngư:
- Tiểu lang quân, cái gì mà để tiện tra hỏi và phá án, rõ ràng là sợ chúng ta tìm được kẻ xấu xa kia, lo lắng tên tiểu tử kia sợ lang quân hoặc là nhận tiền tiểu lang quân, hoặc lại trở mặt đấy.
Lý Ngư trầm mặt gật đầu một cái nói:
- Giải quyết riêng, e rằng không được rồi. Chúng ta quay về nghĩ cách khác.
Giải quyết riêng kỳ thật là biện pháp tốt nhất, vì Cát Tường được trả tự do, thì Lý Ngư cũng không để ý họ Tô kia kiếm chỗ tốt hơn. Hắn vốn là đã có tính toán, lại không nghĩ Nhậm thái thú hiển nhiên cũng đã bày kế ra tay sớm hơn.
Nhưng không giải quyết riêng, vậy thì phải đưa ra giải quyết chung, người ta có văn tự bán mình trong tay, vậy thì công bằng hợp pháp vô cùng, tiểu thần tiên hắn cũng không thể mang thần phật ra để đè ép luật pháp được, như vậy, tiểu thần tiên hắn sẽ chấm dứt, triều đình tuyệt nhiên sẽ không tha thứ cho người mượn danh nghĩa thần phật, áp đảo triều đình đấy.
Bốn người quay tiểu viện của Trần Phi Dương gia, nghe Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đưa ra một số kế sách nhưng đều không có khả năng thực hiện, Lý Ngư lắc đầu nói:
- Những biện pháp đó đều không thực hiện được đấy!
Hắn nhìn lên bầu trời, thấy vầng thái dương ngả về tây, bèn nói:
- Đã qua một ngày, còn thời gian hai ngày. Ta về trước, ngày mai thỉnh giáo Võ đô đốc, thuật nghiệp hữu chuyên công, sự việc này liên quan đến quan tòa, Võ Đô đốc hiểu rõ hơn chúng ta rất nhiều.
Hột Can Thừa Cơ từ đầu đến cuối không nói câu gì ngoài việc uống nước, nghe đến đó cũng thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ: Cái gì tiểu thần tiên, người nói ngươi thần thông quảng đại, không gì làm không được, hiện giờ xem ra cũng chẳng có gì hơn người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận