Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 148: Dẫn đường nhuần nhuyễn
Hoàng hôn, sau khi ăn uống no nê, tinh thần hưng phấn, chất đồ lên ngựa, bẩy cỗ xe ngựa ra khỏi khe núi, các chiến sĩ Phi Long đều lên ngựa, vây quanh bảy chiếc xe ngựa xuất phát.
Bánh xe, vó ngựa cùng người dẫm nát trên mặt tuyết tạo thành những tiếng vang ầm ĩ, chim chóc giật mình kinh hãi giương cánh bay lên không trung, tạo nên những tiếng huyên náo. Rất nhanh sau đó, bọn hó biến mất trên nền tuyết mênh mông, tất cả không gian lại yên tĩnh trở lại.
Trên đường đi, Lý Ngư không hề ngại ngần học hỏi người bên dưới, tới chỗ người chuyên xuất xe hỏi thăm xem nên làm như thế nào, tiếp thu các ý kiến của bọn họ, tuy Long Tác Tác không phải là Đại Bả thức nhưng dù sao cũng là chuyện làm ăn của bản thân nên mỗi thân như vậy đều kiên nhẫn giúp hắn ghi lại những ý kiến đề xuất, cùng tập hợp lại.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó Long Tác Tác liền phát hiện ra, khiêm tốn thỉnh giáo ý kiến căn bản không phải là để tiếp thu ý kiến của bọn họ, mà là tập hợp ý kiến của bọn họ lại, kiến nghị nào được đưa ra nhiều nhất thì hắn kiên quyết không lựa chọn đi theo những kiến nghị đó.
Cuối cùng, hắn lại lựa chọn kiến nghị có tỷ lệ đưa ra nhỏ nhất, thậm chí là lựa chọn con đường mà không ai đề nghị tới, mà con đường như vậy hoặc là cần phải đi vòng, hoặc là con đường rất khó đi, hoặc là con đường thiếu sự tiếp tế, những nơi không hề có thôn trấn hoặc địa phương nào, chỉ có thể qua đêm trong mênh mông tuyết.
Kể từ đó, mọi người phải trải qua đường gian khổ. Tuyệt đối không nên cho rằng bởi lương thực đầy đủ, lại cưỡi ngựa sẽ đi đường dễ dàng. Trên thực tế đi đường như vậy, so với người đi ở trong tuyết còn khó chịu hơn nhiều, bởi vì người ngồi trên lưng ngựa không hề hoạt động, chiếc áo da dày cũng không ngăn được gió tuyết, lạnh giá vô cùng.
Mà cũng bởi vì gió tuyết nên người ngồi trên lưng ngựa cũng không được lựa chọn tư thế thoải mái, chỉ có thể nghiêng người hoặc lắc người, để tránh né gió tuyết mà ngay cả mắt cũng không mở ra được, loại tư thế ngồi cứng ngấc này, cho dù người không phải vận động nhưng cũng mệt mỏi vô cùng.
Cứ đi như vậy liên tục ba ngày, từ đầu đến cuối không có ai đuổi theo. Đến tột cùng là La Nhất Đao chỉ dọa một câu, căn bản là không hề theo dõi Long gia hay là bị Lý Ngư làm cho dao động không hiểu ra sao, không ai biết cả. Thế nhưng mỗi ngày đều đi con đường khác biệt, các chiến sĩ Phi Long ăn mặc đói rét, mệt mỏi không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Đại Bả thức, cứ như vậy không được!
Cuối cùng, trong lúc Lý Ngư đang thăm dò thống kê lại tuyến đường do mọi người đề cử, khi trở về tổng kết lại thì có chiến sĩ Phi Long lén lút tới thương nghị, hẹn cả bảy vị Xa Bả thức đồng thời tới ngả bài với Lý Ngư.
Ngụy Nhạc lớn tuổi có uy vọng tương đối cao trong số đó đảm nhiệm “đại biểu công hội” tiến lên nói:
- Đại Bả thức, ngày nghỉ đêm đi như vậy, ngày đêm đảo lộn, mọi người đều sắp không thể chịu được nữa. Hơn nữa, sao lại chọn con đường không có ai đi? Cái đó căn bản không được gọi là đường, cũng may xe này của chúng ta chở hàng da, không sợ bị hư, nhưng có thể hàng không sợ nhưng người sợ, sức khỏe của mọi người không kém nhưng cũng sắp không chịu nổi rồi.
Phùng Minh Chu vẻ đầy đau khổ đi lên nói chuyện:
- Đại Bả thức, lên núi cao xuống biển lửa liều mạng mọi người không sợ, nhưng chịu khổ như vậy, thậm chí là chịu tội không dứt, mọi người ăn không tiêu!
Long Tác Tác nổi giận, tự giác nhảy ra làm chỗ dựa cho Lý Ngư, nắm roi trong tay, ủng dài dẫm trên tuyết cũng chuyển dộng, hai chân đứng thẳng tắp mạnh mẽ nói:
- Khi xuất phát cha ta đã nói như thế nào? Hết thảy nghe theo mệnh lệnh của Đại Bả thức, các ngươi đều đã quên rồi à?
Nàng ta quay sang Lý Ngư, đôi mi đẹp nghiêng như kiếm nói:
- Đại Bả thức, trên đường đi mọi người phải nghe theo lệnh của ngươi! Nếu có người không chịu quản thúc, ngươi cứ việc động thủ bắt người, thậm chí tử hình ngay tại chỗ! Đây cũng là quy củ của Tây Bắc ta!
Long Tác Tác vừa nói như vậy, Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn và mọi người chợt biến sắc, bọn người Ngụy Nhạc và Phùng Minh Chu cũng lộ ra vẻ bực mình không dám nói ra. Để đảm bảo cả đội ngũ an toàn, “ngựa đầu đàn” xác thực có tư cách tùy cơ ứng biến, hắn nghiêm khắc như quân pháp, đây là sự nghiêm khắc trong hoàn cảnh vì sinh tồn mà hình thành nên.
Lý Ngư tươi cười, gật đầu nói:
- Ngụy đại ca, ngươi nói có lý! Ta vừa nghiên cứu qua lộ tuyến mà mọi người đề cử. Trong đó con đường Gia Bảo Tử là con đường tốt nhất để đi, còn có xe ngựa và nhà trọ để mọ người ăn ngủ cho thoải mái, ăn bát cơm nóng canh nóng, vậy chúng ta sẽ đi đường này!
Hắn dừng một chút, lại tươi cười như hoa nói:
- Ta xem chỗ đó cách chỗ này nửa ngày lộ trình, lúc này vừa qua buổi trưa, giờ đi chạng vạng tối chúng ta sẽ tới thôn trấn!
Bọn người Ngụy Nhạc, Phùng Minh Chu sững sờ. Chúng ta chỉ nói có một câu, còn nhiều lý do để thuyết phục nhưng vì khó xử nên chưa biết nói sao, chúng ta dự định dùng lý để tuyết phục, thế mà ngươi đã đáp ứng rồi! Sớm biết ngươi nói chuyện dễ như vậy, hai ngày trước chúng ta đã tìm ngươi nói rồi, cũng không cần phải chịu khổ nhiều như vậy.
Ngụy Nhặc sợ run sau nửa ngày mới hỏi:
- Đại Bả thức, chuẩn bị đi Gia Bảo Tử?
Lý Ngư cười híp mắt nói:
- Đúng vậy, dọn dẹp hành lý, lập tức xuất phát, tối đêm sẽ vào Gia Bảo Tử! Từ ngày mai trở đi sẽ đi vào ban ngày.
Mọi người lại ngớ ra. Lý Bảo Văn và vài chiến sĩ Phi Long trẻ tuổi không kìm được đã cất tiếng hoan hô! Mọi người tung tăng như chim sẻ đi chuẩn bị, Lý Ngư quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Long Tác Tác đang kề sát phía sau hắn, hai người suýt chút nữa là sát mặt.
Long Tác Tác giận như một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, nghiến răng nghiến lợi hét với Lý Ngư:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi có ý gì! Ta có lòng tốt chống đỡ cho ngươi, Ngươi…Ngươi… Ngươi làm vậy là có ý gì?
Thiết Vô Hoàn lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Ngư, trên đường đi, chủ nhân và oan gia Long đại tiểu thư có ngày nào mà không ầm ĩ? Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cầm theo roi xông đến, Thiết Vô Hoàn còn rất khẩn trương muốn xông lên, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cứu viện, nhưng hiện tại đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Dương Thiên Diệp cũng tươi cười đứng một bên xem náo nhiệt. Trên đường đi quá khô khan, nhìn bọn họ cãi nhau một ngày cũng là một cách giải buồn. Nhưng Lý Ngư lại không làm ầm ĩ với Long Tác Tác, hắn chỉ thân thiện nhìn Long Tác Tác, đầy vẻ quan tâm nói:
- Không phải đã đi bốn ngày rồi sao, cô không tắm rửa à?
Long Tác Tác lập tức nâng tay áo lên, ra sức hít hà:
- Không tắm rửa là sao? Ngươi có ý gì?
Lý Ngư nói:
- Vào Gia Bảo Tử thì có nơi để tắm rửa! Ngâm trong chậu nước ấm thoải mái hơn nhiều! Nghe nói ở đó còn có suối nước nóng. Tác Tác cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, tắm rửa một phen, “thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức”, rất xinh đẹp! Ngủ một giấc thật là ngon, thoải mái hơn nhiều. Phải không?
Long Tác Tác nhìn Lý Ngư, trong lòng càng mờ mịt nghĩ:
- Ta nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ hắn là muốn hỏi hắn cái gì? Không ngờ hắn lại nói về chủ đề tắm rửa.
Long đại tiểu thư còn chưa hiểu hết đạo lý trong đó, Lý Ngư đã ra ngoài hét to xuất phát, đi tới Gia Bảo Tử. Long Tác Tác ngây ngốc đứng yên thật lâu, rốt cuộc cũng giận dữ nói:
- Tên khốn, ngươi lừa ta, ta hỏi ngươi…
Nàng ta quay đầu lại thì đã thấy Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn biến mất, bèn trợn mắt với Dương Thiên Diệp, nói:
- Tên khốn kia khinh thường đầu óc ta chầm chạm, ngươi cũng không giúp đỡ ta! Ngươi đứng bên về bên hắn à, nha đầu thối!
Dương Thiên Diệp nhìn chăm chú vào một chiếc xe lộ ra nửa khuôn mặt của Lý Ngư, cản bản không nghe thấy Long Tác Tác nói chuyện, chỉ tán thưởng nói:
- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức! Xuất khẩu thành thơ, quá hay, thơ hay!
Nói trong miệng như vậy nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác mất mát khó tả, câu thơ hay như vậy, tại sao lại không phải để hình dung ta? Tuy nói khi hắn nói cho Tác Tác nghe giống như là ra vẻ ba hoa, cũng không để tâm. Nhưng… thật sự… ta rất thích câu thơ này…
- Thằng mù cưỡi ngựa đui, con bà nó chứ!
La Bá Đạo kéo dây cương, hung dữ mắng một câu.
Đuổi ba ngày, y thật sự bị dằn vặt. Tuy nói y là mã phỉ, có thể biết rõ bất cứ một người nào, thế nhưng lại hoàn toàn không tìm ra tung tích của bọn họ.
Ngày đầu tiên, y ra roi thúc ngựa đuổi đến khi trời tối, hoàn toàn không thấy bóng dáng của người nào, cẩn thận ngẫm lại, đối phương áp tải bảy cỗ xe ngựa, cho dù có nhanh cũng không nhanh hơn được bọn họ, lúc đó mới nghĩ ra có khả năng là vẫn ở phía sau bởi vậy sáng sớm ngày hôm sau y lập tức quay lại.
La đại đương gia trở về tìm một lần, lại phái người khám xét một lần, không hề có gì. Sáng ngày hôm sau, chuẩn bị đuổi theo, nhưng hôm qua khi trở về lại tìm thấy một con đường mơ hồ có dấu vết bánh xe còn chưa hoàn toàn bị gió tuyết che lấp.
Lúc này La đại đương gia mới biết, thì ra họ chuyên đi đường ban đêm. Cái con mẹ nó, ban ngày y đuổi, bọn họ ngủ ban ngày, cho dù đi chung một con đường, cũng đừng hòng chạm mặt! Bởi vậy y mới thay đổi kế hoạch phân phó tất cả mọi người không ngủ, đuổi suốt đêm.
Kết quả, mấy con đường thường có xe đi bị bọn họ cầm đuốc cưỡi khoái mã đuổi suốt đêm, nhưng cái gì cũng không có. Tìm đi tìm lại cho tới hôm nay, có mấy con ngựa bị rét đến tiêu chảy, căn cứ theo hành trình tìm kiếm, cộng thêm hỏi thăm về các thôn trại bách tính, nhưng lại không có người nào gặp qua đoàn xe như vậy, La Bá Đạo có kết luận:
Đại Bả thức của Long gia rất giảo hoạt, lựa chọn con đường hoang vắng ít người đi để đi, hơn nữa còn đi đêm!
- Mọi người thừa dịp mới hửng đông, nghỉ ngơi thật tốt cái đã!
Tránh gió trong một khe núi, La đại đương gia phân phó:
- Khi trời tối, chúng ta chia nhau ra làm ba đường, đi trên những con đường khó đi nhất kiểm tra một lần! Bắt được tên cáo già chết tiệt kia, lão tử lóc da của hắn làm khăn quàng cổ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận