Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 451: Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
Vốn là khi tới linh đài hắn mang theo một nỗi lòng nặng nề, khi tới linh đài xác nhận chỉ là một sự cố nhỏ thì lập tức yên lòng.
Mặc dù khi Lý Thừa Càn chạy tới hoàng cung đã gần đến buổi trưa nhưng buổi lâm triều vẫn chưa xong, Lý Thừa Càn đi thẳng tới kim điện.
Hoàng đế theo lệ, trước tiên xử lý công việc của ngoại quốc phiên bang, rồi xử lý tới công việc kinh quan bên ngoài, cuối cùng mới xử lý tới sự tình của kinh kỳ. Căn cứ nguyên tắc ngoại trước nội sau, cấp bách trước trì hoãn sau, quan trọng trước bình thường sau cho nên khi Lý Thừa Càn tới cung điện thì nghe được Ung Châu trưởng sử tấu việc linh đài bốc cháy.
Những năm đầu của Đường triều cũng chưa thiết lập Kinh Triệu phủ chuyên quản lý kinh thành, hai huyện Trường An, Vạn Niên lập một Ung Châu Mục, do một vị thân vương nào đó giữ hư chức Ung Châu Mục, ủy thác lại Ung châu phủ Trưởng sử xử lý. Mãi cho đến năm Lý Long Cơ khai nguyên niên mới chính thức lập Kinh Triệu phủ.
Cho nên vị Ung Châu trưởng sử này có thực quyền cao hơn nhiều so với Đông cung trưởng sử, Ngụy Vương phủ trưởng sử.
Hoàng đế hỏi:
- Tình hình hỏa hoạn thế nào?
Ung Châu trưởng sử bẩm:
- Thần đã phái người đi thăm dò, khi có tin tức lập tức báo cáo thánh thượng.
- Không cần, bổn cung mới từ linh đài tới đây!
Lý Thừa Càn lên điện thì vừa lúc gặp được cảnh tượng này, lúc này cao giọng trả lời.
Bách quan ghé mắt nhìn, Lý Thừa Càn chậm rãi tiến lên, cố gắng duy trì sự bình tĩnh vững vàng, thi lễ với Lý Thế Dân:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Xưa nay, Lý Thế Dân và Lý Thừa Càn chỉ xưng phụ tử, cũng không xưng quân thần đặc thù, nhưng đây là trường hợp có đại thần ở đây, phải trang nghiêm một chút.
Lý Thế Dân khẽ gật đầu, nói:
- Thái Tử từ linh đài tới đây à? Tình hình hỏa hoạn thế nào?
Lý Thừa Càn mỉm cười nói:
- Phụ hoàng yên tâm, linh đài không có chuyện gì.
Lý Thừa Càn ngưng lại một chút nói:
- Đêm qua người bên phủ nhi thần cũng trông thấy ngọn lửa. Sáng sớm nay thần mới biết là phát sinh ở hướng linh đài nên lập tức tới thăm hỏi. Hóa ra chỉ một một lều quan sát bị dỡ xuống là bị hỏa hoạn, nhưng vì ở chỗ cao, sắc trời ban đêm nên nửa thành đều nhìn thấy.
Lý Thừa Càn thoải mái cười nói:
- Chỉ là một lều quan sát, không có gì đáng ngại, nhọc lòng phụ hoàng quan tâm.
Lý Thế Dân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn trầm mặt nói:
- Mặc dù không có gì nghiêm trọng nhưng cũng đủ để cảnh giác. Thái Tử thân là đại giám tạo, bụng làm dạ chịu, sau này phải nghiêm ngặt quản lý, đề phòng xuất hiện vấn đề lớn.
Lý Thừa Càn chắp tay nói:
- Vâng! Nhi thần đã gặp Lý Ngư giám tạo linh đài, phạt bổng lộc nửa năm. Cũng xin phụ hoàng xử phạt, phạt bổng lộc một năm!
Lý Thừa Càn vừa nói như vậy, Lý Thế Dân cũng cảm thấy bối rối. Cho tới nay y đã rất thiên vị Ngụy Vương, Thái Tử thân là huynh trưởng lại là Thái Tử, đãi ngộ còn không bằng Ngụy Vương, kỳ thật y biết rất rõ. Chỉ có điều chuyện tình cảm căn bản không cần lý do, nhiều con cái như vậy nhưng y lại yêu thương Lý Thái nhất.
Hiện giờ Lý Thừa Càn tự xin phạt bổng lộc một năm, bổng lộc của Thái Tử vốn không cao, trước đó không lâu vừa được nâng một chút nhưng lại là liên quan tới Lý Thái, lúc này mà phạt bổng lộc một năm thật sự khó có thể mở miệng.
- Đại lang thật đúng là luôn luôn nhu thuận…
Lý Thế Dân suy nghĩ, giọng hòa hoãn nói:
- Thôi được rồi! Nếu sự tình không nghiêm trọng lắm thì trừng phạt quan giám tạo cũng đủ rồi, chỉ là Thái Tử đảm nhiệm chức vụ này, sau này cần phải chú ý thêm!
Lý Thừa Càn lạy nói:
- Tạ ơn phụ hoàng!
Lúc này Ngụy Vương Lý Thái cũng triều phục chỉnh tề, lên kim điện.
Tuy Lý Thái còn vị thành niên nhưng thân hình mập mạp tròn trịa, mặc triều phục nhìn cũng rất có khí thế.
Theo lý thuyết thì Thái Tử, Ngụy Vương đều không cần phải vào triều, hôm nay một trước một sau tới đây, Lý Thế Dân kinh ngạc không ngừng, không chờ Ngụy Vương thi lễ đã nói:
- Miễn lễ hãy bình thân, Ngụy Vương hôm nay vào triều có chuyện gì?
Lý Thái vừa đứng lên đã nhìn thấy Lý Thừa Càn, trong lòng lập tức cả kinh: Sao Thái Tử lại tới đây? Chẳng lẽ lại.. hắn đã ngửi được phong thanh rồi?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng gã vẫn bình tĩnh, nếu đã đến đây thì không thể cứ như vậy mà bỏ về. Chỉ là gã đã có lời khai, đã biết người buôn bán vật linh đài Trần Kiệt là Thái Tử gia lệnh, hiện giờ nếu Thái Tử có ở đây, phải hàm súc một chút.
Lý Thái suy nghĩ rồi cúi lạy nói:
- Phụ hoàng, Nhi thần gặp phải một chuyện đại sự, tới để tấu phụ hoàng!
Lý Thái lại nhìn Thái Tử cười cười nói:
- Vốn thần đệ cũng định thông báo với Thái Tử, không ngờ Thái Tử ở đây vậy thì càng tốt hơn.
Lý Thế Dân hiếu kỳ nói:
- Có chuyện gì cần tấu cho trẫm và Thái Tử cần biết thế?
Lý Thái nghiêm mặt nói:
- Phụ hoàng, nhi thần thích văn sự, phụ hoàng biết mà.
Lý Thế Dân gật đầu, trong lòng càng thêm tò mò.
Lý Thái nói:
- Nhi thần chẳng những thích cầm kỳ thư họa, cũng thích thu thập chút đồ cổ quý giá. Mấy ngày trước đây có một vị học sĩ trong văn học quán tìm được một thứ đồ quý giá, chúng học sĩ đều đi giám định và thưởng thức, sau khi nhi thần nghe nói cũng đi xem một chút, lại phát hiện… đó là một Hồn tượng quan thiên từ linh đài đi ra.
Vừa nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Dân lập tức trầm xuống, trong lòng Lý Thừa Càn như có quỷ, sợ tới mức mặt mày tái nhợt. Cả triều văn võ đều có sắc mặt kỳ lạ, hoặc là châu đầu ghé tai, hoặc lần lượt suy đoán, những người nhạy bén liền nghĩ: sớm nghe nói Ngụy Vương có tâm tranh giành, hiện giờ quả thật đã bắt đầu!
Lý Thế Dân tức giận nói:
- Lại có việc này ư?
Y vừa nói vừa nhìn về phía Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn kích động nói:
- Nhi Thần không biết việc này!
Lý Thừa Càn dứt lời, giận dữ nói với Lý Thái:
- Lời của Tứ Lang là thật sao? Đồ vật linh đài, người nào bán lấy tiền?
Tuy Lý Thừa Càn tỏ ra mãnh liệt hỏi han nhưng trống trong ngực cũng đập thình thịch.
- Lý Thái nói:
- Thần đệ cũng hiếu kỳ, thần đệ biết việc này trọng đại cho nên lập tức tra viên học sĩ kia, cũng gọi hắn dẫn Trưởng Sử bản phủ tìm được người lái buôn Lý Ngọa Tàm. Hóa ra là giám hộ linh đài Vương Siêu bán trộm đồ vật linh đài, hắn bán trộm không chỉ món này, Trưởng Sử bản phủ đã tới chỗ che giấu tìm ra hai xe đồ vật.
- Đáng chết!
Lý Thế Dân vỗ án, giận tím mặt.
Có người nắm giữ nghi khí dò hỏi thiên cơ, đây là việc quân vương tự xưng con của trời tuyệt đối không thể chấp nhận. Lý Thế Dân có được vị trí này là do thủ đoạn bất chính, đây vốn là một tâm bệnh của y, dưới loại tình hình này, luôn sinh lòng kiêng kị.
Lý Thừa Càn đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mừng rỡ, đồng thời lại hối hận.
Hóa ra là Vương Siêu! Thằng khốn này! Hóa ra đồ vật mà bổn cung nhận được đều là đồ mà hắn bỏ lại, hơn nữa khi hắn bán còn bị bại lộ.
Lý Thái tiếp tục nói với Hoàng đế:
- Sau khi thần điều tra rõ chân tướng, vốn định áp giải Vương Siêu để xử phạt! Không ngờ, lại nghe hắn thú nhận, trừ hắn ra, trên chợ còn có người khác phụ trách bán đồ vật linh đài.
Thái Tử vừa nghe vậy, trong lòng lại thấp thỏm, Lý Thế Dân dùng hai tay vịn án thư, từ từ đứng lên, nhìn từ trên cao xuống, lực bức bách mười phần, dường như trong mắt lấy y làm trung tâm.
- Còn có ai nữa?
Lý Thái nói:
- Vương Siêu thú nhận, phụ trách thanh lý linh đại là giám hộ Lý Ngư, hắn mua bán đồ vật phải từ chỗ Lý Ngư. Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau mua, cùng làm vụ mua bán này được tám ngày rồi! Giám tạo và giám hộ linh đài lại liên kết khiến thần giật mình, e sợ lập tức giải Vương Siêu tới quan ti, tin tức bị tiết lộ, Lý Ngư đã đi trước hủy chứng cớ…
Gã nói tới đây, Lý Thế Dân đột nhiên nghĩ tới vụ án cháy linh đài, lập tức bừng tỉnh, trầm giọng nói:
- Chỉ sợ hắn đã biết nên động thủ trước!
Lý Thế Dân nhìn sang Thái Tử quát:
- Hồ đồ! Ngươi bị người khác che mắt! Chỉ sợ trên linh đài đốt không phải là lều quan sát gì mà là chứng cứ phạm tội!
Lý Thừa Càn vừa mừng vừa sợ: Hóa ra thiên hạ quạ đen thì vẫn đen! Tiểu tử Lý Ngư bán trộm đồ vật linh dài! Chuyện này tốt lắm. Tuy nói một giám tạo một giám hộ liên kết, ta đây là một Đại giám tạo rõ ràng là trên cương vị công tác làm việc bất lực, tất nhiên sẽ phải chịu trừng phạt cảnh cáo, chức giám tạo linh đài cũng bị tuột khỏi tay để bảo vệ chính mình.
Nghĩ đến đây, Lý Thừa Càn cũng bất chấp so đo chuyện cùng Ngụy Vương tranh phong xây dựng linh đài. Vội vàng quỳ xuống, đau đớn thỉnh tội:
- Nhi thần hồ đồ! Nhi thần quá mức tín nhiệm bọn họ, không thể ngờ…
Lý Thái nhìn y đang diễn trò, trong lòng lạnh lùng cười, bước lên phía trước nói:
- Phụ hoàng, nhi thần sai người giả vờ muốn mua đồ vật buôn bán, dẫn người bán hàng mắc câu, hiện giờ đã bắt được người bán trộm đồ vật, hắn tự xưng là Trần Kiệt!
Lý Thừa Càn nghe đến đó, cả người như bị một kích.
Trần Kiệt? Đó là gia lệnh của ta! Hóa ra…
Lý Thừa Càn bỗng nhìn về phía Lý Thái, giờ mới hiểu được, hóa ra từ đầu đến cuối, kiếm của người ta chính là chỉ vào mình.
Lý Thái tiến lên một bước nữa nói:
- Nhi Thần từ chỗ Trần Kiệt lục soát được một lượng lớn đồ vật. Nếu tang vật cũng đã lấy được, hai người bán trộm qua tay cũng bắt được toàn bộ, lập tức tới tấu phụ hoàng. Bên trong tình hình tỉ mỉ như thế nào, kính xin phụ hoàng sai quan lại xử phạt!
Da mặt Lý Thế Dân giật giật, lộ ra một tia cười làm người ta kinh hãi:
- Người tới, lập tức tới linh đài bắt Lý Ngư vào ngục!
Kim Qua võ sĩ dạ một tiếng, lui ra ngoài.
Lý Thế Dân lại quay về phía Lý Thái, ác độc nói:
- Chu Hồng!
Đại Lý Tự khanh Chu Hồng lập tức tiến lên nói:
- Có thần!
Lý Thế Dân nói:
- Lập tức tiếp nhận chư phạm từ Ngụy Vương, tra rõ án này!
Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng khom người nói:
- Thần tiếp chỉ!
Trên đời thường nói tam ti hội thẩm, kỳ thật Lý Thế Dân trực tiếp giao vụ án cho Đại Lý Tự xử lý, so với nó thì tam ti hội thẩm có gì đáng sợ?
Bởi vì tam ti hội thẩm là các phụ kỳ trách. Đại Lý Tự phụ trách cái gì? Đại Lý Tự phụ trách thẩm tra xử lý những vụ án bách quan và trung ương tội đồ trở lên, phúc thẩm các nghi án tử tội của địa phương báo lên. Trong đó đồ tội, lưu tội phải giao Hình bộ duyệt lại, chỉ có tử tội mới trực tiếp giao Hoàng đế phế chuẩn!
Chỉ có tử tội là trực tiếp tấu mời hoàng đế phê chuẩn! Cho nên, Hoàng đế chỉ mệnh Đại Lý Tự thẩm thì chính là loại bỏ đồ tội và lưu tội, một khi kiểm chứng là sự thật thì chỉ có tội chết. Ngự sử đài là phụ trách giám sát Đại Lý Tự và hình bộ thẩm phán, lúc này cũng loại bỏ, ngụ ý chính là:
Từ Nghiêm, từ trọng, từ nhanh!
Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
Động tới là người chết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận