Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 131: Đêm ở phòng tào phớ
Phi Long đội vừa có thêm một người, một nam nhân, nam nhân trẻ tuổi, hình thức cũng không tệ, Tin tức này rất nhanh truyền ra toàn Long Gia trại, sau đó Lý Ngư đã hiểu ra vì sao vị đại thẩm kia lại nhiệt tình với hắn như vậy.
Bởi vì khi đại thẩm kia đem hắn đến gặp mặt đại chủ sự đội Phi Long Lưu Tiếu Tiểu, người kia liền ngay lập tức về nhà dẫn con gái tới, mà rất trùng hợp có tới năm nhà có đại nương hoặc ông lão mang theo con gái bất ngờ đi qua, thấy Lý Ngư, rất nhiệt tình nói chuyện với hắn và giới thiệu con gái cho hắn biết.
Kết quả là, chỉ sau một canh giờ, Lý Ngư đã được bảy cô nương đến tuổi cập kê gọi ngọt ngào là “Lý đại ca” rồi.
Chờ đến lúc dùng bữa tối, sau khi làm quen với mấy bạn hữu ở Phi Long đội, Lý Ngư mới hiểu được vì sao hắn được hoan nghênh như vậy.
Khu vực Lũng Hữu không bình yên, chiến tranh thường xuyên, mà trong chiến tranh chết nhiều nhất là nam nhân, cho nên tỉ lệ nam nữ ở đây chênh lệch rất lớn.
Khu Tây Bắc có lẽ văn minh hơn Trung Nguyên, vì không yên bình cho nên càng kính trọng võ lực, càng sùng bái lực lượng, vì thế kẻ yếu và nữ nhân đều muốn phụ thuộc vào nam nhân. Bởi vì chiến loạn liên miên, chỉ có người tài năng mạnh mẽ mới trở thành người bảo vệ của họ.
Ngươi có tay nghề cao minh, ngươi là một trí thức tài trí hơn người, ở trong này, không đáng giá. Cổ của ngươi và một thằng tiểu dân bình thường giống nhâu, đỡ không nổi một đao của mã phỉ loạn binh, người có thể cầm đao, hắn có thể chi phối sinh tử người khác.
Nơi càng loạn, càng tiếp nhận nguyên tắc sinh tồn cơ bản nhất của sinh vật: Người mạnh sống sót, người mạnh có được hết tài sản. Ở nơi nữ nhiều nam ít, nơi sùng bái kẻ mạnh này, đã là một nam nhân có sức mạnh, Lý Ngư quả thực như một miếng thịt được ném vào lũ sói, đoạt chậm sẽ mất nha.
Với Phi Long đội mà nói, ban đầu là một ngàn hai trăm người, nhưng hiện tại chỉ có bảy trăm sáu mươi tùy tùng, bởi vì mỗi lần làm nhiệm vụ, quân số đều giảm, có tử có thương tích, mà muốn chọn một người mới đủ tư cách trúng tuyển thì rất khó.
Như vậy xem ra, lựa chọn một người gia nhập đột Phi Long làm con rể, khả năng nữ nhân phải ở góa sẽ nhiều hơn. Nhưng phải biết rằng, nếu không tuyển chọn một nam nhân mạnh mẽ làm chủ kiến gia đình này, cái gia đình này sống sót cũng là một vấn đề rồi, ở góa còn tính gì nữa?
Tóm lại, ngay cả Lý Ngư còn cảm giác được, chỉ cần hắn gật đầu, sẽ có vài cô bé Tây Bắc nóng bỏng tự nguyện thoát y lõa lồ chui vào chăn của hắn, loại cảm giác này… Thật sự là quá đáng sợ.
Không phải Lý Ngư già mồm cãi láo, là một nam nhân có thể xác và tinh thần bình thường trưởng thành, loại diễm phúc này đại khái người nào cũng muốn, nhưng nếu ngươi thật sự gặp phải trường hợp này, một đám nữ nhân trẻ tuổi dùng ánh mắt xanh thăm thẳm đói khát như sói nhìn chằm chằm người, dường như nếu ngươi sơ sẩy không phòng bị, nàng ta có thể hung tợn nhào lên, cảm giác đó thật đáng sợ.
Lý Ngư đương nhiên không ở cùng chỗ với những đồng đội Phi Long đội, thanh niên trẻ tuổi ở đây cũng đã sớm thành thân rồi, đều là người có nhà có việc, ăn cơm chiều rồi nghỉ ngơi, đồng đội cũng chỉ lôi kéo trò chuyện người mới tới là hắn một chút, sau đó người ta cũng liền phủi mông về nhà nghỉ ngơi, Lý Ngư mới đến chỗ mình ở.
Chỗ ở của Lý Ngư là do trại an bài cho, sẽ ngụ lại trong nhà một người già đơn độc. Vốn người này này có một nhà đầy đủ, nhưng chiến tranh thường xuyên, đã bị chết hết, giờ chỉ còn một mình ông, phòng xá trống không, hoang liêu vắng vẻ.
Trong trại cũng không cần hắn trả tiền thuê nhà, liền an bài cho Lý Ngư ở, cứ ở vậy. Không chỉ có người trong trại cho đây là chuyện dĩ nhiên, mà ngay cả ông lão kia cũng thấy như vậy, cho nên tu sửa một gian nhà sạch sẽ, đầy đủ cho hắn ở, còn chính là mình ra ngoài sương phòng ở.
Bởi vì, chớ nhìn bọn họ bận bịu cả ngày, ở trong này có bận rộn cả ngày cũng là một loại hạnh phúc. Mà tất cả đều dựa vào những người trẻ tuổi như Lý Ngư, dùng đao của bọn họ, lực lương của bọn họ, nhiệt huyết của bọn họ đổi lấy cho bọn hắn.
Cho nên, bọn họ được hưởng dụng những thức ăn tốt nhất, gian phòng tốt nhất, mỗi ngày chẳng có việc gì mà dạo chơi, người nào cũng xem đây chính là điều dĩ nhiên.
Mặc dù Lý Ngư có chút bất an với điều này, nhưng hắn vừa mới khách khí một chút, ông lão kia liền sợ hãi đến mức mặt đỏ bừng lên, nếu Lý Ngư thực sự vào ở sương phòng, hẳn là ông lão sẽ cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên, đi ra ngoài cũng có cảm giác bị người khác đâm xương sống, nên Lý Ngư bất đắc dĩ phải ở vào phòng hảo hạng duy nhất kia.
Dường như đêm nay tuyết rơi thiệt, bởi vì thời tiết bỗng nhiên trở nên ấm áp lạ thường, đây là một dấu hiệu tuyết sẽ rơi, sau một ngày đại tuyết bao trùm tất cả, thời tiết lại trở nên cực kì rét lạnh. Tuy nhiên nhìn đệm gường da dê dày, chăn đệm da dê, hơn nữa còn có củi đun được sắp xếp chỉnh tề trước bếp lò khô ráo, có lẽ mùa đông này cũng không quá lạnh.
Lý Ngư ngã xuống đệm chăm êm dịu, gối đầu lên hai cánh tay, nghĩ lại cảnh chiều nay gặp Dương Thiên Diệp, phản ứng đầu tiên khi gặp này ở đây không phải là hiếu kỳ, mà là… buồn cười.
Vị kia chính là Công chúa điện hạ của Đại Tùy, sao có thể chịu nổi kham khổ. Còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy nàng… Ờ, cũng chỉ nhìn đến phần cằm của nàng, đã quá phô trương rồi, lại nhìn hiện giờ, trước sau đối lập, Lý Ngư thực sự muốn cười, sau khi cười xong chỉ có tò mò: Vị Công chúa điện hạ này không ngờ cũng chạy tới Lũng Hữu này, tùy tùng của nàng đâu? Sao nàng phải chạy đến Long Gia trại làm công nhân?
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên có người gõ cửa, hắn tưởng ông lão cho thuê nhà nhiệt tình khách khí, vội đáp một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra mở cửa phòng. Cửa phòng vừa mở ra, Lý Ngư bất ngờ đến ngẩn người, người đến lại là Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp đã bỏ bộ dạng áo da cồng kềnh, một thân màu xanh như trước, bố y thoa quần, trở lại ung dung cao quý, trong khoảng khắc liền biến thành cô gái cao quý.
Nhìn thấy Lý Ngư, Dương Thiên Diệp hất cằm, báo cho hắn biết một chút rồi tung người đi trước. Lý Ngư chưa kịp nghĩ gì, liền bước nhanh theo. Dương Thiên Diệp đi trái quẹo phải lách, mỗi lần mất dấu đều sẽ dừng lại một chút chờ Lý Ngư, sau cùng hai người tiến vào một phòng làm tào phớ.
Nước trong nồi đã lạnh, nhưng trong không khí vẫn còn tràn ngập hương vị của tào phớ, trong phòng rất ẩm ướt. Dương Thiên Diệp xoay người, lạnh lùng nhìn Lý Ngư, nói:
- Sao ngươi đến được nơi này?
Lý Ngư giang tay, nói:
- Lời này ta cũng muốn hỏi cô.
Dương Thiên Diệp hừ lạnh nói:
- Âm hồn không tiên tan!
Lý Ngư bật cười nói:
- Thiên Diệp cô nương, ta cũng không có ý theo dõi cô, chỉ có điều hữu duyên thiên lí năng tương ngộ thôi.
Dương Thiên Diệp gắt một cái nói:
- Ai hữu duyên thiên lý với ngươi, ngươi nói mau, trà trộn vào Long Gia trại, cuối cùng ngươi muốn làm gì?
Lý Ngư bất đắc dĩ nói:
- Ta chẳng muốn làm gì. Ban đầu ta muốn đi Lũng Hữu, Đại Chấn quan có biến động, ta định đi đường vòng qua Quan Nội Đạo đi Trường An đấy, không ngờ Đại Chấn quan có chiến tranh, chắn đường, đi cũng không được, ta đành tìm một nghề kiếm sống!
Dương Thiên Diệp ngớ ra, nói:
- Chỉ như vậy?
Lý Ngư nói:
- Không thì sao?
Dương Thiên Diệp thở dài, nói:
- Được, ngươi bận việc ngươi, ta vội chuyện ta, hy vọng lúc đấy ngươi sẽ không phá hư chuyện tốt của ta nữa, nếu không…
Lý Ngư nhíu mày, nói:
- Cô trà trộng vào Long Gia trại, muốn làm chuyện gì? Cô không nói, ta làm sao biết, nhỡ trong lúc vô ý lại làm hỏng chuyện của cô thì sao?
Dương Thiên Diệp lạnh lùng nói:
- Ta cũng chẳng sợ, nói cho ngươi biết! Ta dò thăm, chắc là Hột Can Thừa Cơ ẩn nấp trong Long Gia trại, nên mới tới nơi này tìm hắn. Ta lại không thể khua chiêng gõ trống xuất hiện, đành phải…
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Hột Can Thừa Cơ cũng tới?
Hắn âm thầm thấy không ổn, Dương Thiệp Diệp có thể không giết hắn, nhưng Hột Can Thừa Cơ… Mình làm hỏng chuyện tốt của hắn, hại hắn phải tha hương, hắn thấy mình không lập tức rút đao mới là lạ.
Hắn nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói:
- Không thể nào! Hột Can Thừa Cơ là đạo tặc bị triều đình truy nã, sao Long Gia trại thu nhận hắn được?
Dương Thiên Diệp cười lạnh nói:
- Nơi Tây Bắc hoang vu này, trộm cướp hoành hành, có thể giữ một chắc nhỏ ở Long gia, ngươi cho rằng còn trắng như giấy sao?
Lý Ngư thở dài nói:
- Cô vẫn không chịu từ bỏ ý định vô căn cứ kia à? Có cần vất vả vậy không.
Dương Thiên Diệp cười kiên quyết nói:
- Ta đi con đường này, nhất định rất vất vả, chưa bao giờ ta nghĩ tới hưởng an nhàn hạnh phúc.
Lý Ngư lắc đầu mất hứng:
- Được! Vậy mọi người cứ làm theo điều mình cho là đúng đi! Ta qua Đại Chấn quan của ta, cô tìm Hà Thành Cơ của cô. Chúng ta…
- Chớ có lên tiếng!
Lỗ tai Dương Thiên Diệp bỗng nhiên giật giật, bước một bước đến bên Lý Ngư, thận thế kéo tay hắn, liền chạy đến chỗ bếp lò, cúi thấp người ngồi xổm bên cạnh bếp lò.
Lý Ngư bị nàng kéo sát gần. Hắn khẽ hỏi:
- Có người đến à?
Dương Thiên Diệp không quay đầu lại, chỉ hơi hơi nhíu mi nói:
- Phòng tào phớ này, buổi tổi vốn không có người đến.
Nàng vừa dứt lời, một trận tiếng bước chân vang lên, hai người lập tức im lặng, chợt nghe một giọng nói nữ nhân:
- Tiếu Tiếu ca, sao mà gấp gáp vậy, coi chừng có người thấy.
Lập tức có một giọng nam nhân trầm thấp cười nói:
- Lúc này ai còn đến phòng tào phớ chứ, đi! Ta không kìm nén được nữa rồi.
Lập tức có tiếng thở gấp, dường như… dường như, cái thằng kia đã “vào” rồi. Lý Ngư ngồi xổm sau lưng Dương Thiệp Diệp, chỉ gật mình trợn mắt há hốc mồm: Cái con mẹ nó, ngay cả màn dạo đầu cũng không có, quá là đói khát rồi… Không đúng, quá thô lỗ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận