Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 294.1: Bàn cờ
Bát Trụ Chợ Tây sớm đã qua tuổi đích thân mang theo đao đi đánh đánh giết giết, bọn họ ngồi trấn giữ Chợ Tây, thủ hạ kỳ thực vẫn luôn là hai bộ nhân mã minh ám. Đội ngoài sáng, dùng để công khai thân phận duy trì địa vị và sắp xếp bố trí của bọn họ, đội trong tối phụ trách làm những công việc mờ ám.
Giống như Nhiêu Cảnh trong Thập Lục Hàng tự mình cho rằng xếp vị trí hàng đầu, phàm mọi việc tự mình ra mặt, hở tí là kêu đánh hô giết, ngay cả việc đốt Câu Lan Viện, đều tự mình làm, duy chỉ sợ người khác không biết là do y làm, bề ngoài xem ra dường như ngang ngược hơn, nhưng y không phải lục lâm hảo hán, hành vi như vậy, so với Bát Trụ mà nói, khó tránh khỏi rơi vào chỗ kém cỏi.
Lại Dược Phi đưa danh sách đen giao cho Lưu Tiếu Tiếu, nhóm lực lượng này có phải toàn bộ đều nằm trong lực lượng mờ ám của Lại Dược Phi hay không, không người nào biết được, nhưng tên những người nằm trong danh sách này, đã đủ cho hành động phục thù của Lưu Tiếu Tiếu, dẫu sao người mà gã đối phó, cũng không phải là nhân vật tiềm ẩn thế lực lớn lao là mấy.
Khu phố Thập Tam, Chợ hoa chim cá, vốn dĩ là con đường chật chội vô cùng nhưng sau khi được Tịnh Nhai Ti quét dọn vệ sinh và tiến hành tháo dỡ cưỡng chế, hiện tại tuy rằng vẫn còn có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng so với trước kia đã sạch sẽ, chỉnh tề hơn rất nhiều. Bên đường, một khối đá xanh đột nhiên được nhấc lên, một người giống như một con chuột thò đầu bò ra. Y lười biếng ngáp một cái, bèn từ trong động chui ra. Người này, chính là vị chủ tiệm hoa mà Lý Ngư lúc đi tuần đầu tiên đã vô ý đá một cước làm y rơi vào trong hầm, Tĩnh Quan Nhi.
Tĩnh Quan Nhi là một tên dâm dục, y vừa nãy mới trông nom tiệm bán hoa cảm thấy rảnh rỗi, đột nhiên hứng tình lên, kéo vợ chui vào trong hầm. Sau thời gian một chung trà, hài lòng đi ra.
Y từ trong hầm chui ra, buộc hai góc vạt áo, thắt chặt thắt lưng, nhìn thấy có người đang chắp hai tay, ngắm nghía chậu hoa, y vội cười tươi ra đón tiếp.
Tĩnh Quan Nhi nói:
- Khách quan, ngài muốn đặt loại hoa gì, đặt trong phòng ngủ, phòng sách hay là phòng khách, hay trong đình viện?
Nói xong, y chú ý đến bàn tay phải của người này chắp sau lưng chỉ có bốn ngón tay, vị trí ngón cái, bị thay thế bởi một ngón tay bằng kim loại màu vàng, cũng không biết là vàng hay là đồng nữa.
- Ta muốn đặt dùng trên mộ phần, chỗ ngươi có không?
Lưu Tiếu Tiếu ưỡn thẳng người, cười hỏi, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh lùng làm người khác sợ hãi.
- Hoa để viếng mộ, hoa giấy người giấy, bò giấy ngựa giấy có đủ, còn dùng hoa thật sa xỉ quá.
- Ta mua là được chứ gì!
- Ngài muốn bao nhiêu?
- Ngươi có bao nhiêu?
- Ngài muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu!
- Ha ha, khẩu khí lớn thật, ta dĩ nhiên là muốn rất nhiều rồi.
- Vậy thì giá tiền là…
- Ta sẽ trả với giá cao hơn giá thị trường ba thành.
- Khách quan là người phóng khoáng, cửa tiệm của tiểu nhân không có nhiều hoa như vậy, cần phải chuẩn bị một chút.
- Được, xế trưa ngày mai, có thể giao được không?
- Địa điểm?
- Ra tới Kim Quang môn, đi về hướng Tây ba dặm, có lối đi mòn phía bên tay phải đi xuống một dặm, mộ ở đó, ta ở đó chờ.
- Được rồi, khách quan người yên tâm, ngày mai ta chuẩn bị giao hoa tới!
Lưu Tiếu Tiếu gật đầu một cái, ngênh ngang đi.
Tĩnh Quan Nhi nhìn theo bóng dáng của kẻ kia, đến khi mất hút khỏi giao lộ, lập tức cầm vào sợi dây níu lấy miệng hang làm chốt cửa, hét vào bên trong kêu:
- Này! Đừng có nằm như chết nữa, rõ ràng ta mất sức hơn, vậy mà ngươi lại giống như con chó chết, mau đi ra trông cửa tiệm đi.
Nói xong, y bèn vội vàng rời đi.
“Vô Ưu Động” nằm trong khu hoa chim cá, bách tính ở trong đó không chỉ đều là người nghèo, còn có rất nhiều người liều mạng. Những người này đại đa số đều là những người mang trọng tội, ẩn náu ở đây, rất khó bắt được, nhưng bọn họ cũng phải sinh sống, rất nhiều người khi chạy trốn cũng không mang theo bao nhiêu tiền, và họ đều phải nghĩ cách để kiếm tiền, làm những việc mờ ám cho người khác, đó chính là sở trường của bọn họ.
Tĩnh Quan Nhi cũng không làm những việc giết người cướp của này, y chính là một con “chuột chũi”, chỉ phụ trách kết nối tin tức, kết nối nhân thủ cho người khác, kiếm tiền làm mối, lúc nay việc kinh doanh tới cửa, Tĩnh Quan Nhi lập tức có tinh thần, con chuột lại bận rộn hẳn lên.
Khu thứ chín của Chợ Tây, Tây Thị Thự nằm trong khu đó, Tây Thị Thự dựa vào “Đông Ly Hạ” mà xây dựng nên, nhưng “Đông Ly Hạ” lại không thuộc khu thứ chín, nó nằm trong khu vực giao tiếp điểm của bốn khu, đồng nghĩa với việc nó nằm ở một góc trong bốn khu chợ.
Cửa hàng rượu cao cấp, quán cơm của khu thứ chín rất nhiều, hiện nay niên đại vẫn không nhìn thấy rất nhiều hai quán trọ ở cùng một khu, hơn nữa là quán trọ cao cấp, do đó khoảng cách giữa khu này và những khu khác cách nhau khoảng năm mươi bước đường vòng.
Mục đích xây dựng nên con đường này vốn dĩ là vì một khi bị cháy thì trở thành một con vòng cách ly có hiệu quả. Sau đó con đường này sẽ dần dần bị lái buôn “chiếm đoạt”, chẳng qua gần đây dưới sự cố gắng của Tịnh Nhai Ti bắt đầu thanh lý lại.
Tịnh Nhai Ti và Sở phòng cháy cùng các Ti khác không giống nhau, các Ti khác của Tây Thị Thự trên danh nghĩa là phụ trách quản lý cả Chợ Tây, trên thực tế chỉ có khu đường mười ba do nó quản lý trực tiếp, những khu khác đều có nhân viên phụ trách, không phải nghe hiệu lệnh của Lý Ngư.
Nhưng Lý Ngư để cho hai Sở phòng cháy và Tịnh Nhai Ti lấy khu mười ba để làm mẫu sau khi có hiệu quả, thì mới xin chỉ thị của Kiều Hướng Vinh Kiều đại lương, để triển khai ra toàn bộ Chợ Tây.
Kiều Hướng Vinh là người phụ trách mảng kinh doanh cửa hàng Chợ Tây, việc làm sạch đường và quản lý phòng cháy lại là việc vốn dĩ không bố trí ở những khu vực khác, đồng thời không ảnh hưởng đến lợi ích vốn có của bọn họ, người phụ trách các khu vực cũng không muốn vì việc này mà trở thành người đầu tiên nảy sinh xung đột chính diện dưới trướng Thường lão đại, cho nên cũng để mặc bọn họ.
Khu thứ chín có một tòa tửu lầu, cao ba tầng, rộng trăm trượng, bên trong có bán rượu, trà, phòng nghỉ, còn thêm một tòa thanh lâu và ca kĩ, một con rồng phục vụ, cho nên lầu này được gọi là “Túy Tiên Cư”, ý nghĩa là một khi đã đến nơi này thì phải say sưa, sung sướng.
Các thương nhân đến Trường An, đều thích ở nơi này, hành thương ngồi bàn chuyện làm ăn, cũng đều thích tới nơi này.
Lưu Tiếu Tiếu xuống lầu dưới, ngẩng đầu nhìn lên khối bảng hiệu kia, liền bước vào bên trong.
Tòa lầu phục vụ thức ăn của “Túy Tiên Cư”, có một nghệ nhân khẩu kỹ Vân tiên sinh, một tay kĩ thuật miệng xuất thần nhập hóa, nghe nói ông ta có thể mô phỏng thanh âm Thiên quân vạn mã chinh chiến sa trường, tiếng trẻ em khóc đêm, tiếng ẩu đả cãi vã, cũng có thể học lại rất sinh động, có lúc mô phỏng âm thanh mây mưa, lại là một âm thanh tuyệt vời, giống như thân thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Chương 294.2: Bàn cờ
Lúc này, trong tòa trà lâu đang có mười mấy vị khách ngồi đó, ngay phía trước có một bức bình phong, trong tòa trà lâu hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn về hướng bức bình phong, trước bức bình phong kỳ thực không có gì, âm thanh từ sau bức bình phong truyền đến.
Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng nước chảy, tiếng mây mưa, một hồi chim hót, lại là một trận tấc tác, tựa như con sóc leo cao, tiếng đốn củi, tiếng hát, tuy chỉ là nghe thấy âm thanh, nhưng giống như một bức tranh sống động, bởi vì âm thanh kia, mọi người nghe được trong đầu đều hình thành nên một bức tranh tươi mới.
- Hay! Hay…
Tai nghe thấy âm thanh tiều phu hát gần và xa, hơn nữa ẩn trong đó có một loại cảm giác như lơ lửng trong gió, các vị khách uống trà không khỏi vỗ tay khen ngợi. Một lát sau, âm thanh dần yên tĩnh lại, hai học đồ của Vân tiên sinh bưng đồng la cười hì hì đi ra, để xin tiền thưởng.
Phía sau bức bình phong, chỉ đặt một kỷ án, một bồ đoàn, mấy chung nước, thước, lá trúc.
Vân tiên sinh ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trên bồ đoàn, mỉm cười bưng chung trà lên, vừa muốn đưa môi hớp một hớp, một ngón tay vàng liền “giữ” lại nâng lên trên bàn.
Vân tiên sinh nhíu mày một cái, khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một đại hán ngang tàng, ở bên cạnh chậm rãi quỳ xuống, mặc dù quỳ ngồi, nhưng cao ngất như núi.
- Vân Thiên Không?
- Túc hạ là?
- Lưu Tiếu Tiếu!
- Không quen biết!
- Người này, ngươi quen biết sao?
Lưu Tiếu Tiếu từ trong tay áo lấy ra một khối kim bính, đặt lên trên kỷ án.
Vân tiên sinh nhìn chằm chằm kim bính đó, chậm rãi uống hai ngụm nước sạch, để chung nước trên bàn, lấy kim bính sờ một chút. Là vàng thật, vàng chất lượng cực tốt, lão ta chỉ cầm, từ phân lượng kia là biết miếng vàng này là thật.
- Lưu tiên sinh muốn gì?
- Ta có một người bạn, sắp chết. Nâng quan tài, đánh phiên, khóc tang, bưng linh, ta tìm đủ cả. Còn thiếu mấy người, đi phía trước rải giấy tiền vàng bạc, mở đường âm, phía sau thổi nhạc, đưa tiễn. Vân tiên sinh giao du rộng rãi, có thể giúp đỡ không?
Vân Thiên Không nhướn mắt, tròng mắt lật lên, tựa như người có mắt:
- Cái này, không đủ!
Miếng vàng thả rơi trên kỷ án, Lưu Tiếu Tiếu mỉm cười, cẩn thận dùng ngón tay lấy ra từ trong tay áo hai miếng vàng, đặt lên trên miếng vàng kia.
Vân Thiên Không nhìn lại, không nói gì.
Lưu Tiếu Tiếu lại lấy tiếp ra hai vàng nữa, năm miếng vàng cùng chồng lên nhau, hơi lay động chút.
Vân Thiên Không giơ ra một ngón tay, nhấn lên miếng vàng:
- Khi nào?
Lưu Tiếu Tiếu ra khỏi “Túy Tiên Cư” hơi nhướn tròng mắt lên, nhìn về phía bầu trời, khóe môi nở ra một nụ cười đùa cợt.
Gã cũng không hề tin tưởng thành ý của Lại Dược Phi đối với mình.
Nhanh như vậy đã dùng lực lượng bí mật của mình giao cho gã, “Dùng người không nên nghi ngờ” đến bước như vậy, người này không có địa vị cao đến mức đó trong Bát Trụ, trong quá trình giao thiệp cùng với chuột chũi Tĩnh Quan Nhi và Vân Thiên Không, càng chứng minh được điểm này. Lại Dược Phi cố làm ra vẻ khẳng khái giao cho gã, chẳng qua chỉ là có thể liên lạc, lợi dụng một vài lực lượng hắc đạo.
Có điều, có quan hệ thế nào?
Gã chỉ có một mình, cũng không bỏ qua Lý Ngư, hiện tại nếu có thể dùng tiền của Lại Dược Phi, đi tìm được nhiều trợ thủ như vậy, gã tại sao không thể thuận thế lợi dụng? Những người này cũng không phải là tâm phúc của Lại Dược Phi, gã có chút sắp xếp cụ thể gì, Lại Dược Phi sẽ không biết được, ngược lại càng tiện cho gã làm việc hơn.
Lại Dược Phi đối với lai lịch của Lưu Tiếu Tiếu không thể nói là tra hỏi không tỉ mỉ, cho nên đối với năng lực của gã cũng có một chút nắm rõ nhất định. Nhưng mà, tất cả những gì mà y tra hỏi, đều do Lưu Tiếu Tiếu tự mình thuật lại. Dưới sự tra tấn thẩm vấn, Lưu Tiếu Tiếu gã có thể kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua, nhưng lập trường không giống, gã không cần lừa gạt thì cũng một cách tự nhiên tự thuật ngược lại hướng với mình.
Cho nên, Lại Dược Phi không ý thức được, Lưu Tiếu Tiếu là người có năng lực, nhưng người này “trời sinh phản cốt”, đầu ai sẽ phản người đó, hoặc là chống lại người đó. Từ Long gia trại đến La Bá Đạo, từ La Bá Đạo đến La Khắc Địch, hiện giờ, gã lại dựa vào Lại đại lương.
- Đại lương, tên Lưu Tiếu Tiếu này, cũng là người có tư thù với Lý Ngư, rất khó nói, y sẽ làm đến mức độ thế nào, lỡ may gây ra sóng to gió lớn…
Bên cạnh Lại đại lương cũng không phải là không có người thận trọng, đại trướng phòng Hoắc tiên sinh của y là một người khôn khéo. Lúc này, ông ta đang cùng Lại Dược Phi chơi cờ, ra vẻ lo lắng, sau một hồi, ông ta vẫn không thể không bày tỏ sự lo lắng của mình với Lại Dược Phi.
Lại Dược Phi cười nhạt:
- Bát Trụ, có người nào không thân chinh bách chiến, nhiều công lao, mới có được địa vị như ngày hôm nay. Tên Lý Ngư đó, tuy rằng có chút bản lĩnh thủ đoạn, nhưng bất luận thế nào, chẳng lẽ nặng hơn ta? Lý Ngư tiêu diệt Nhiêu Cảnh, kết quả là thay thế vị trí của Nhiêu Cảnh, cũng chưa bị trừng phạt. Ta đi theo Thường lão đại nhiều năm như vậy, cho dù Lưu Tiếu Tiếu giết Lý Ngư, Thường lão đại cũng sẽ không vì một tên Lý Ngư mà trừng phạt ta.
Đại trướng phòng chi nghi ngờ nói:
- Thuộc hạ không hiểu, Lý Ngư dù thế nào đi nữa, cũng không thể uy hiếp được vị trí Đại Trụ của ngài, cũng không cần phải làm khó dễ gì cho hắn? Ta nghe nói, hắn bây giờ được xem như người của Kiều đại lương, Đại Trụ tiêu diệt hắn, há chẳng phải chọc cho Kiều đại lương không vui sao?
Lại Dược Phi thở dài, vỗ vào bả vai đại trướng phòng, nói:
- Trong Bát Trụ, ta đứng hạng thứ hai, sẽ nhắm vào hạng người đứng trong Thập Lục Hàng như tên Lý Ngư đó sao? Giết chết hắn, đối với ta có lợi ích gì? Giết chết hắn, chính là không hy vọng hắn lớn mạnh, bởi vi một khi hắn lớn mạnh, thì chẳng khác nào lớn mạnh như Kiều đại lương.
Đại trướng phòng kinh ngạc nói:
- Đại Trụ người…ý là đang nhắm vào Kiều đại lương! Kiều đại lương không phải người chúng ta có thể chống lại. Đại Trụ có được ngày hôm nay, không hề dễ dàng, vạn lần không được phạm hồ đồ. Bao nhiêu huynh đệ theo người, Đại Trụ bước sai bước này, chính là vô số oan hồn huynh đệ…
Lại Dược Phi đối với tên thủ hạ trung thành này có chút khó chịu, y chỉ có thể thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Hoắc tiên sinh, ngươi tuy rằng khôn khéo, nhưng không có địa vị, có một số việc, ngươi khó tránh khỏi nhìn không hiểu được. Ngươi cho rằng người mà Kiều đại lương đối phó là ta sao?
Đại trướng phòng kinh ngạc nói:
- Vậy…như vậy…
Lại Dược Phi nhạt nhẽo nói:
- Vô số người là cánh tay trái phải của ta, một lời nói của ta quyết định sinh tử của họ! Nhưng ta, dù sao cũng không phải Thường lão đại chí cao vô thượng! Trong mắt người ngoài, ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Lại Dược Phi vừa nói, vội lấy một con cờ màu đen hạ trên bàn cờ.
Trên bàn cờ, trắng đen giằng co nhắm vào nhau, sát cơ tứ phía, đi sai một bước, chính là một quân cờ hoặc vô số quân cờ bị hạ một cách vô tình. Mà bên ngoài bàn cờ, người đánh cờ nhưng thần sắc ung dung, ổn định như thường, nhưng trong tâm lại hết sức lo lắng, cuối cùng cũng không tránh được khoảnh khắc sinh tử trong ván cờ.
Đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một bàn cờ thôi, có gì quá ghê gờm đâu, chơi lại từ đầu là được.
Nếu như, người hạ cờ kỳ thực cũng đặt mình vào trong bàn cờ, có người khác cao hơn, đấu một ván, vận mệnh của bọn họ, làm sao còn do bọn họ quyết định nữa?
- Lại Đại Trụ cũng chỉ là một quân cờ?
Hoắc đại tiên sinh kinh hãi run sợ một hồi, trong đầu nảy ra một suy nghĩ thật nhanh.
Ông ta thay thế Lại Dược Phi quản lý trướng vụ, là người xử lý tiền bạc, tự nhiên biết được y có quan hệ thân thiết với ai, lập tức nghĩ tới Vương Hằng Cửu Vương Đại Lượng đứng thứ hai trong Tứ lương, ông ta phụ trách kết giao thế lực địa phương, thế lực quan phủ, cho nên nguồn giao thiệp vô cùng lớn.
Thần tiên đánh nhau rồi!
Hoắc tiên sinh nhìn Lại Dược Phi hạ con cờ xuống, sau đó không chút do dự nhặt lên năm con cờ trắng, trong lòng run sợ nghĩ:
- Sau khi bàn cờ này xong, sẽ có bao nhiêu quân cờ, bị người ta vô tình xóa bỏ đi trên bàn cờ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận