Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 424: Đàm phán rạn vỡ
Ta không muốn nói chuyện cười với ngươi!
Khuôn mặt Thiên Diệp Công chúa không nén được giận, đành phải chuyển sang đề tài khác:
- Ta đã sớm nói, ngươi đi đường Dương Quang của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!
Lý Ngư nói:
- Nếu đã như vậy, hắn ở yến tiệc hôm này, ta nên hô to có thích khách để bắt ngươi!
Lông mày Dương Thiên Diệp nhăn lại, không tin nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư thở dài, chỉ vào mũi mình nói:
- Ừ, giờ ta là ăn cơm hoàng gia, ăn bổng lộc của vua, phân ưu giúp vua. Mặc kệ chuyện của ngươi, ta đơn thuần chỉ muốn thăng quan phát tài, bất kể thế nào, ta đứng về phe Hoàng đế, sao không?
Dương Thiên Diệp nghẹn lời, đúng vậy, Lý Ngư cũng không phải dân chúng thấp cổ bé họng. Nếu hắn làm nông hay buôn bán, còn có thể nói nước sông không phạm nước giếng, hiện giờ người ta đã là quan, là quan Đại Đường, không đi tố cáo nàng, ngược lại cố gắng yểm hộ, đây là ân tình, lúc nãy lại nói nước sông không phạm nước giếng, há chẳng phải làm kiêu sao.
Dương Thiên Diệp trầm mặc một lát, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn, yếu ớt nói:
- Ta biết, ngươi tốt với ta, nhưng ta…có trách nhiệm của mình…
Lý Ngư cắt ngang lời nàng nói:
- Trách nhiệm này, tự cô gánh lên lưng mình, là mấy thái giám bên cạnh đặt lên lưng cô, căn bản cô không nên gánh gánh nặng một quốc gia lên lưng!
Lý Ngư khẽ thở dài, lại nói:
- Hơn nữa, biết rõ không thể làm, vậy cô cố gắng vì cái gì? Chẳng lẽ cô thật sự tin, chỉ cần giết Hoàng đế, cô sẽ có cơ hội?
- Có!
Hai mắt Dương Thiên Diệp tỏa sang:
- Rất chuyện chuyện không hề phức tạp như ngươi nghĩ đâu, kỳ thật chỉ cần nắm được cơ hội, một số chuyện đôi khi cũng chỉ vì thiếu cơ hội mà thôi. Hơn nữa, ta cũng không phải không có căn cơ, Đại Đường lập quốc không lâu, bên trong triều đình và dân chúng vẫn còn nhiều cựu thần Tùy thị, ta…
- Cô đúng là không còn thuốc chữa rồi!
Lý Ngư thất vọng lắc đầu:
- Cô đi đi, lập tức rời khỏi! Nếu buổi sang ngày mai mà ta còn thấy cô, lập tức ta sẽ khai ra thân phận của cô!
Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư chằm chằm, rất lâu sau, khóe môi dần dần vẽ lên nét cong quyến rũ:
- Ngươi sẽ không làm đâu.
Lý Ngư cười lạnh:
- Ta có gia có nghiệp, còn có người nhà, cô nghĩ rằng ta sẽ vì cô mà hại tiền đồ, thậm chí là tính mạng mình?
Ánh mắt của Dương Thiên Diệp lay động một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Nếu đổi lại là người khác, ta nguyện tin lý do này. Nhưng là ngươi, ta không tin!
Nàng dịu dàng cười cười, nhẹ nhàng cầm tay Lý Ngư:
- Không hỏi lý do của ta, ta cũng không nói lên được cảm giác đó.
Lúc này thực sụ Lý Ngư muốn bóp chết sự ảo vọng của nàng. Cô ỷ vào chuyện ta không hại cô, liền không kiêng nể gì sao?
Dương Thiên Diệp cắn môi dưới, dường như hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí, đối mặt, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Lý Ngư, nói:
- Thỏ khôn đào ba hang, mà ta, không chỉ có ba mươi hang, nếu ta an ổn núp đi, cho dù là Hoàng đế cũng tìm không ra!
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Cô nguyện an phận sống cuộc sống của mình?
Dương Thiên Diệp mỉm cười:
- Ý ta là…người nhà của ngươi, ta có thể dẫn bọn họ đi ẩn giấu, giấu trong thiên hạ, cuộc sống hậu đãi, bình tĩnh an ổn, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không làm liên lụy đến bọn họ.
Lý Ngư ngẩn người:
- Người nhà của ta? Vì sao người nhà của ta…
Dương Thiên Diệp đỏ mặt trách móc, dường như chờ một lát, nàng vốn không có dũng khí lại nói:
- Ngươi đối với ta rất tốt, ta không ngại ngươi đã có thê tử, nguyện gả mình…cho ngươi! Ta không cần danh phận, cái gì cũng không muốn, chỉ cần về sau chúng ta có con, phải có con trai, kế thừa y bát Dương gia!
Lý Ngư ngây người.
Hai má Dương Thiên Diệp cũng đỏ ửng, quá động lòng người:
- Được không? Ngươi theo ta đi, đứng ở bên ta, chúng ta không cần xung đột vô nghĩa nữa? Ngươi còn có chút thông mình, cũng có thể trợ giúp ta. Chúng ta cùng nhau đoạt lại ngàn dặm giang sơn này, giao lại cho con của ngươi…
Lý Ngư rút bàn tay khỏi tay nàng, lấy tay sờ trán nàng một chút.
Tiểu Công chúa cành vàng lá ngọc của Đại Tùy, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, ngẩn người:
- Ngươi làm gì thế?
Lý Ngư nói:
- Ta thử xem, cô có bị ấm đầu không.
Giờ Dương Thiên Diệp mới hiểu ý, vừa thẹn vừa phẫn:
- Tấm chân tình ta đối với ngươi, ngươi lại nghĩ rằng ta nói xằng nói bậy?
Nàng nhảy dựng lên:
- Luận hình thức, so với Tiểu Liên cô nương Giáng Chân Lâu mà nam nhân các ngươi đều thích chẳng lẽ ta không bằng hay sao? Luận thân phận, dù gì ta cũng là hoàng thất tiền triều, thân là dòng dõi quý tộc! Hơn nữa…ta còn có của cải ngang một nước làm của hồi môn! Ta còn không so đo chuyện ngươi đã có vợ, ngươi nói xem, ta có điểm nào không xứng với ngươi.
Lý Ngư duỗi ngón trỏ, gật đầu, chậm rãi nói:
- Thứ nhất, bất kể là chuyện gì, sống được hưởng thụ mới tốt. Thiên Diệp cô nương, cô không thành công đâu, cho dù là cô thành công ám sát Hoàng đế! Cô cao cao tại thượng, lại không biết người dưới mình đang suy tính gì, chắc chắn mấy người Mặc Bạch Diệm kia cũng không nói cho cô biết.
Cựu thần Đại Tùy, đã đầu nhập cho Đại Đường, chắc chắn sẽ không hưởng ứng cô, bởi vì bọn họ đã đầu hàng rồi, bọn họ không tin là sau khi cứu phục Đại Tùy, Dương gia sẽ không tính những hiềm khích lúc trước với bọn họ. Những cựu thần Đại Tùy đang sống trong thiên hạ, hẳn cũng có hơn phân nửa sẽ không hưởng ứng cô, vứt bỏ cuộc sống an ổn như hiện tại, lại thắt dây lưng quần lên mà đi theo con đường không chắc chắn của cô? Bọn họ đều là người hiểu rõ, đều đã cân nhắc thiệt hơn, sẽ không chỉ vì cô vung tay hô hoán dựng lại Tùy Dương Đại kỳ, mà vui mừng khôn xiết chạy tới.
Mà dân chúng thiên hạ lại càng không hưởng ứng cô. Dân chúng chẳng để ý ai đang ngồi trên vị trí kia, Đương kim Hoàng đế làm không tồi, cuộc sống dân chúng cũng tốt, chẳng nhẽ bọn họ lại hy vọng một phen chiến loạn phân tranh sao? Cuối đời Tùy, mười tám lọi phản Vương, chướng khí giết chóc bẩn thỉu, nỗi khiếp sợ của bách tính còn chưa hết đâu.
Dương Thiên Diệp càng nghe, sắc mặt càng tái nhợt.
Lý Ngư chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng Dương Thiên Diệp, từ ngẩng mặt chuyển thành nhìn từ cao xuống:
- Thứ hai, không tệ, cô đúng là vô cùng xinh đẹp, thân phận lại cao quý, giàu ngang một nước…
Hắn vừa nói, ánh mắt cũng từ từ chuyển xuống dưới, dường như đang đánh giá một cây cải thìa, mà cây cải thìa xinh đẹp này, đã tức đến bốc lửa rồi.
- Nhưng cái này, đều không đủ làm cho ta dao động vì cô, bởi vì hiện tại cuộc sống gia đình ta cũng không tệ. Ta không phải tên lưu manh
Dương Thiên Diệp nắm chặt nắm quyền, kêu răng rắc.
Lý Ngư thật sự đã đả kích lớn vào tâm lý nàng, đối với những lời nàng cố gắng lắm mới nói ra, hắn lại không suy nghĩ gì, càng không thèm suy tính một chút, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, đả kích nàng thẹn quá hóa giận.
Lý Ngư nói:
- Định làm gì, đánh ta à? Ta còn chưa nói điểm thứ ba đâu.
Dương Thiên Diệp cắn chặt răng, nói:
- Ngươi nói!
Lý Ngư nói:
- Thứ ba, ta là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân kiêu ngạo, ta lại rất sủng nữ nhân của ta, kể cả nàng ta có muốn cưỡi trên đầu, ta cũng bằng lòng. Nhưng điều kiện tiên quyết là, ta bằng lòng. Mà đương nhiên ta không như cô muốn, phải hạ thấp bản thân mà làm con ngựa đực chỉ để lấy giống!
Dương Thiên Diệp đánh một quyền về phía mũi Lý Ngư.
Lý Ngư điềm tĩnh đứng yên, không hề cử động.
Dương Thiên Diệp chắc chắn hắn sẽ không bán đứng mình, Lý Ngư cũng chắc chắn nàng tuyệt đối sẽ không làm thương tổn mình.
Hai người đều tự kiên trì như vậy, cũng không chịu vì đối phương mà buông bỏ sự kiên trì của mình, đều cố chấp cho rằng đối phương tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho mình, dù là tổn thương nhỏ nhất.
Dường như, một loại tình cảm không nói ra được, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Nhưng mặc kệ nói ra hay không nói ra, kiên trì vì nhau như vậy, tuyệt không có khả năng.
Mặc dù không có khả năng làm được, nhưng… Hữu tình dù là có tình, có tình thì sẽ hạ thủ lưu tình hay sao?
Một quyền này của Thiên Diệp Tiểu Công chúa, phá không mà tới!


Bạn cần đăng nhập để bình luận